Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C.75 Đấu Trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Jung Woo nắm chặt ly trà trên tay,giọng thì nhẹ nhàng nhưng hành động thì lại vô cùng phẫn nộ để cho giấu đi tâm trạng bất ổn của mình.

Daniel dường như nghĩ mẹ mình phát điên liền phải cẩn thận hỏi lại lần nữa.

-Mẹ vừa nói cái gì?

-Kang Daniel,đừng thử thách sự kiên nhẫn của mẹ,mẹ không muốn nói nhiều đâu,cuối tuần này có tiệc tại gia mừng bố con công tác về,hãy mang cả cậu nhỏ đó đến được chứ.

Daniel im lặng,anh không hiểu mẹ anh là thật tâm hay cố gắng che giấu đi điều gì.Tự nhiên lại muốn thả xích cho anh,không giống tác phong thường ngày của bà một chút nào cả.Thâm tâm anh cho rằng,chuyện này có gì đó không đúng.

Jung Woo không để Daniel suy nghĩ nhiều,liền lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện.

-Quyết định như vậy đi,gọi cả em con về,đừng có lằng nhằng nữa.Nhớ là phải mang cậu bé đó về cho mẹ xem mặt đấy có biết không?

Jung Woo cúp máy,lập tức vứt tách trà xuống đất,tay bóp trán mệt mỏi.

-Mau gọi xe,liên hệ với nhà họ Park,bảo với họ là tôi muốn gặp họ ngay hôm nay.Một tiếng nữa họ phải có mặt lập tức nếu không đừng có trách mấy hợp đồng đất đai đã kí kia không còn!

-Vâng thưa phu nhân.

Ông quản gia nhanh chóng lùi về sau.Jung Woo đứng dậy,nhanh nhẹn tiến về phía xe hơi.

-Muốn bước vào nhà của tôi à? Cậu có nằm mơ không?

Jung Woo nghiến răng ken két.Muốn bà chấp nhận chuyện này,thà kêu bà chết đi còn hơn.

Còn có cả Eun Jin,hai viên ngọc quý giá của đời bà rơi vào tay một đứa con trai.Lại còn sắp đấu đá giành giật nhau vì nó.Thế gian này chắc loạn cả rồi mới có thể xảy ra cớ sự vô lý như thế này.

Jung Woo ngồi phịch xuống ghế,giọng của Eun Jin ngày hôm đó cứ ám ảnh tâm trí bà đến tận hôm nay không thể nào buông bỏ được.

-Mẹ,hãy chọn Daniel,mẹ làm gì cũng được,con sẽ phối hợp với mẹ,giúp đỡ mẹ,chỉ cần mẹ không làm hại đến Ji Hoon,con tuyệt đối ủng hộ mẹ.

-Eun Jin! Con và Daniel điên rồi sao? Nó là ai mà con muốn làm thế? Con điên rồi đúng không?

Jung Woo đẩy ngã ghế,vô cùng giận dữ trước những lời bộc bạch của Eun Jin,cậu đứng dậy,nghiêm túc nhìn mặt mẹ mình đang đỏ bừng bừng.

-Con giấu mẹ bao nhiêu năm như vậy,không phải vì con sợ mà là vì con không muốn mẹ khó xử,con chấp nhận hi sinh,tại sao mẹ lại không tình nguyện đền đáp?

-Con!

-Mẹ,cái này con không xin mẹ,là con nhắc nhở mẹ,mẹ đã chọn gì? Xin đừng nói thêm với con bất kì lời nào vô nghĩa,mẹ chỉ cần biết,con đã muốn như vậy,tuyệt đối phải như vậy,được chứ mẹ?

Nói xong cũng không để bà phản ứng lại,Eun Jin lại lặng lẽ rời đi như cái cách mà cậu đến,để lại mẹ mình như hoá điên trước những cú sốc liên tục ập đến không có hồi kết.

Jung Woo cảm thấy rất đau đầu,việc bà cảm thấy bây giờ quá rối ren,rốt cuộc bà chỉ có thể chọn một trong hai đứa con.Bà buộc phải lựa chọn sao?

Không! Nhất định bà phải mang cả hai rời khỏi Park Ji Hoon thật xa.Mang cậu vĩnh viễn chôn vùi đi thành quá khứ.

Henry kín đáo nhìn thái độ Daniel cười nhẹ,xem ra những gì anh dự đoán đều không nằm ngoài tiên liệu.May mắn làm sao anh lại bắt được thóp của bà Jung Woo.Đưa người phụ nữ này vào trong cuộc chiến ngấm ngầm.

Henry luôn tính đến việc nếu sự việc bại lộ ai sẽ là ngừoi gánh vác trách nhiệm,dĩ nhiên anh sẽ không tự mình đứng ra nhận.Giống như chuyện của Ellie,Henry cần một con tốt thí hoàn hảo,và bà Jung Woo dư sức đáp ứng toàn bộ những điều anh muốn.Còn có cả đầu óc và sự tàn ác đến khó lường.

Ji Hoon ngơ ngác nhìn Daniel vẫn đang tải những thông tin của mẹ vừa nói với mình với khuôn mặt khó tin.

-Niel..anh làm sao thế?

-Mẹ muốn anh đưa em về nhà vào buổi tiệc sắp đến.

Daniel lên tiếng rành rọt,cẩn thận nhìn Henry và Eun Jin dò xét.

Eun Jin không có biểu hiện gì đặc biệt,vẫn tỉ mẩn tách thịt ra khỏi xương,không nhìn đến Daniel đến một lần.
Ji Hoon run lẩy bẩy khi nghe nhắc đến mẹ Daniel,việc chạm trán là chuyện sớm muộn,nhưng cậu không nghĩ nó lại đến sớm như vậy,trong lòng có chút không thoải mái.Vả lại nghe nói mẹ Daniel là người không phải đơn giản.Cậu níu lấy cánh tay Daniel kéo nhẹ.

-Nhưng em vẫn chưa sẵn sàng.

-Đừng lo lắng,có anh ở đây rồi.

Daniel lấy giấy lau tay cho Ji Hoon,nhẹ nhàng trấn an cậu.Đồng thời ngước nhìn Eun Jin đang xem mình là không khí thẳng thừng lên tiếng.

-Mẹ gọi cả em về.

Eun Jin gật đầu nhẹ,không có ý từ chối hay cãi lại với Daniel,cũng không buồn bận tâm hay lên tiếng.Daniel liếc nhìn Woo Jin đã ngủ thẳng cẳng từ lúc nào,có lẽ anh cũng hơi mệt mỏi vì chuyện điều tra.

-Hôm nay đến đây thôi,tớ có việc phải về,tớ sẽ đến thăm Ji Hoon vào lần sau.

Cảm thấy mình cần biết những điều đã đủ,Henry đứng dậy,có ý thoái lui.Daniel ngước lên nhìn anh,nở nụ cười quỷ dị.

-Cậu không cần đến thăm Ji Hoon nữa,tớ hiểu thành ý của cậu rồi,tớ không trách cậu,nhưng nếu cậu giữ được cô em gái của cậu,hãy giữ thật chặt,vì tớ không biết tớ sẽ làm ra loại chuyện như thế nào đâu.

Henry hơi cứng người đôi chút trước sự đe doạ của Daniel,nhưng lại rất nhanh lấy lại được tác phong vốn có của mình,ôn hoà nhẹ nhàng.

-Được,cần việc gì cứ liên hệ với tớ,tớ sẵn sàng giúp đỡ cậu.

Henry nhìn Ji Hoon đưa tay vẫy chào mình xinh xắn như mèo con,tim bỗng chốc mềm mại.Vội xốc lại cổ áo,bước thật nhanh về phía trước,che giấu nội tâm hỗn độn trong chiếc mặt nạ của mình.

Muốn em,muốn có em.Muốn em đến điên cuồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top