Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C. 92 Mảnh Vỡ Tâm Hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eun Jin bế Ji Hoon đặt cẩn thận trên giường,dọn dẹp hết đống chai bia và đồ bề bộn phía dưới,nhìn vào laptop hình ảnh và tin về Daniel sắp kết hôn với minh tinh mới nổi,mày ngài khẽ chau lại đôi chút,gập màn hình lại,đi xuống bếp làm một ly nước chanh và mang theo một thau nước nóng cùng khăn.

Eun Jin khẽ bước đến gần Ji Hoon,nhẹ nhàng vắt khăn lau mặt mũi tay chân cho cậu,khuôn mặt xinh đẹp đang cau có khó chịu như gặp phải ác mộng,tay cào cấu ngực mình.

-Thôi nào,sẽ đau đấy.

Eun Jin túm lấy cậu nhưng Ji Hoon không trả lời,liên tục đổ mồ hôi ướt áo,vầng trán cao ráo thông minh rịn đầy nước.Eun Jin khó khăn kiểm chế bản thân mình trước vẻ quyến rũ mê hồn này của cậu,bao nhiêu năm nay Eun Jin chưa từng nhìn thấy vẻ này của cậu.Chiếc áo bết dính vào ngực,làn da đỏ ửng,gò má vô thức nâng cao trông vô cùng câu dẫn.

Eun Jin thở nặng nhọc,cởi từng cúc áo của cậu ra,lau nhẹ trên ngực cậu,tự nói bản thân mình chỉ đang giúp đỡ,không được nghĩ bậy.Nhưng da thịt lồ lộ sáng bóng trong ánh đèn khiến dục vọng khó cưỡng lại bất giác động đậy.Tay cậu chạm đến điểm nhạy cảm trên ngực Ji Hoon,khiến Ji Hoon vô thức rên lên một tiếng.

-Ưmm...

Đầu óc Eun Jin choáng váng,lần đầu tiên không kiểm soát được mình liền vồ đến tóm chặt Ji Hoon,cuốn lấy môi cậu,run rẩy tiếp nhận nụ hôn đầu tiên của hai người.

Ji Hoon quá say để biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ yếu ớt cố gắng đập vào ngực Eun Jin để tìm chút không khí,mắt không mở nổi ra.Eun Jin say mùi hương mình khát khao quá lâu,không thể kiềm chế mình,tham lam hôn cậu,giữ chặt tay cậu lại,môi di chuyển dần xuống cổ của cậu,mỗi nơi đi qua đều hôn nhẹ từng tấc trân quý.

Bị kích thích mãnh liệt,cổ họng Ji Hoon rung lên từng chặp,đột nhiên trong vô thức bật khỏi miệng tên một người.

-Ahhh...Daniel...

Eun Jin bị chấn động,dừng mọi động tác của mình lại,trái tim vỡ tan thành từng mảnh,Eun Jin ngồi dậy,kéo áo Ji Hoon lại,thống khổ ôm lấy đầu mình.Người trong trái tim Ji Hoon,vĩnh viễn chưa bao giờ có chỗ dành cho cậu,dù cho cậu có yêu Ji Hoon đến mức nào đi chăng nữa.

Lần đầu tiên Eun Jin cảm thấy vụn vỡ đến tuyệt vọng,trái tim đơn phương này thật ngu ngốc,chỉ yêu nổi mình cậu bao nhiêu năm qua,cố chấp như cái cách cậu cố chấp trong tình yêu với Daniel vậy.

Cậu vẫn luôn dùng tất cả sự dịu dàng để đối xử với Ji Hoon,mong nhận được một chút gì đó từ cậu,dù trái tim cậu luôn hướng về Daniel,nhưng Eun Jin chưa từng hối hận về quyết định của mình.

Những giọt nước mắt lăn tròn rơi khỏi gương mặt đẹp như tượng tạc,Eun Jin xoay người nắm lấy tay Ji Hoon đang ngủ ngon lành,nhìn vẻ thiên thần đó khắc sâu vào tim mình.

-Yêu em...anh mãi mãi yêu em..

Eun Jin đau khổ hôn lên bàn tay nhỏ nhắn gọn gàng,vùi mình trong lổ hổng to lớn không thoát ra được,dù cho như thế nào đi chăng nữa,thời gian bao lâu đi chăng nữa,người mà Park Ji Hoon yêu,cũng chỉ là một Kang Daniel mà thôi.

Nếu như một người thật ích kỉ,thật sự không cần quan tâm đến mọi thứ,chỉ cần chiếm đoạt cậu,Eun Jin sẽ làm đến cùng,nhưng cậu không làm được.Ánh sáng dần dần hiện lên trên đường chân trời ngày càng rõ rệt,Eun Jin không tài nào chợp mắt được,cứ suy nghĩ phức tạp,tay vẫn nắm chặt tay Ji Hoon không rời.

Khi Ji Hoon tỉnh dậy cũng đã là lúc mặt trời đã muốn đứng nắng ban trauw,khe khẽ cựa mình thì thấy tay đang được Eun Jin nắm chặt,cậu thì gục phía dưới giường,Ji Hoon hốt hoảng nặng đầu ghê gớm,đầu đau như búa bổ,bia rượu thật không tốt lành gì.

Eun Jin bị cậu làm thức,khẽ động người,dụi mắt vài cái,nhìn cậu trìu mến.

-Cậu tỉnh rồi.

-Cậu đến đây lúc nào?Sao tớ không nhớ gì cả?

Ji Hoon khó chịu vì choáng váng,Eun Jin không nói gì,nhẹ nhàng đứng dậy đến cạnh bàn,cầm lấy ly nước chanh giải bia rượu đưa cho cậu.

-Uống đi,nó sẽ giúp cậu thấy khá hơn.

-Cảm ơn cậu.

Ji Hoon không nghĩ gì nhiều,lầm lấy ly nước uống một ngụm,vị thanh mát nhanh chóng làm dịu đi cơn đau của cậu,Eun Jin xoa đầu Ji Hoon,mỉm cười dịu dàng.

-Tớ đến từ hôm qua,cậu còn không đóng cửa,nếu như không phải tớ đến,cậu sẽ xảy ra chuyện gì?

-Xin lỗi,lại làm cậu lo lắng rồi,tối qua...tớ có nói điều gì quá đáng không?

Ji Hoon ho nhẹ,Eun Jin vẫn luôn tốt với cậu như vậy,là điều mà Ji Hoon luôn cảm thấy mình thật xấu xa khi ở bên cạnh cậu,Eun Jin có chút giật mình khi nhớ về chuyện hôm qua nhưng vẫn nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra,dịu dàng mỉm cười.

-Không,cậu say ngoan lắm,không nói gì cả.

Ji Hoon ngẩn người,có chút xấu hổ tụt xuống giường,vội vã chạy vào nhà vệ sinh

-Tớ...tớ đi đánh răng đã.

Ji Hoon biết Eun Jin nói dối,bởi Daniel luôn nói rằng cậu rất quậy khi say,đến nỗi anh vật vã lắm mới có thể ngăn cậu lại,huống hồ là say ngất như hôm qua vậy,chắc chắn Eun Jin đã nghe thấy chuyện gì đó,và giấu cậu vì sợ cậu ngại.

Daniel....

Trái tim lại nhói đau khi nhắc đến tên anh,tay vô thức siết chặt chiếc nhẫn có tên anh.Lần nữa lại muốn mình đã không tỉnh lại sớm như thế.Cứ ngủ thật lâu,thật lâu không bao giờ tỉnh lại có phải sẽ tốt hơn không?Không phải đối diện với sự thật này.

Eun Jin ngồi trên giường,khuôn mặt không chút cảm cảm  xúc nào,nhìn ra phía cửa sổ ánh nắng chói chang.

Eun Jin nằm xuống giường,trái tim tổn thương của cậu bình tĩnh đến lạ thường.Cậu không biết mình suy nghĩ gì,cũng không thiết tha suy nghĩ nữa.Mọi việc,vốn dĩ vẫn luôn xảy ra theo cái cách mà nó phải xảy ra.

Chúng ta,nếu yêu,vẫn cứ phải yêu.Dù đau đớn đến mức nào đi chăng nữa.Dù phải hi sinh đến mức nào đi chăng nữa,vẫn không thể buông bỏ...Nhưng phải đứng thật xa mà nhìn,không thể chạm đến.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top