Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4-5-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Daniel gần đây tâm tình cực kì luống cuống.

Bản thân tham gia produce 101 chỉ bởi vì đi dự cùng các anh cùng công ty, ai ngờ tới lại gặp phải khắc tinh lớn nhất đời mình.

Daniel vào lần đầu tiên nhìn thấy Park Ji Hoon liền cảm thấy cậu đặc biệt giống chú mèo mình nuôi, không, so với mèo mình nuôi, Ji Hoon càng đáng yêu hơn! Tại sao trên đời lại có cậu bé đáng yêu như vậy!? Lúc cười lên đáng yêu, thời điểm tập nhảy đáng yêu, ăn kẹo que cũng đáng yêu, lúc cùng mình chào hỏi càng đáng yêu!!!

Muốn đem cậu ôm vào trong ngực, xoa xoa mái tóc mềm mềm kia, nhéo nhéo cái mặt múp múp đó. Mỗi lần Kang Daniel đều phải cật lực khắc chế bản thân, không để chính mình đứt xích nhào tới... bởi anh đối với những thứ đáng yêu đều vô lực kháng cự, chứ đừng nói đến Park Ji Hoon ăn đáng yêu mà lớn ở đằng xa.

Vì không để đối phương phát hiện ra tâm tư nho nhỏ của mình, anh luôn tỏ ra vô cùng xa cách mỗi khi giao tiếp. Kết quả chính là, em ấy càng ngày càng không chào đón anh...

Hai người không cùng một tổ hợp tác, bình thường rất ít khi chạm mặt. Nhưng chỉ cần chạm mặt, liền đụng trúng lúc đối phương nói những lời không thiện cảm với mình... hình như, bị ghét rồi...

Daniel nhìn chính mình trong gương, mình thật sự làm cho người khác khó ưa đến vậy à!? Đột nhiên cảm thấy màu tóc hồng khi trước bản thân còn nghĩ đẹp hiện tại liền không thuận mắt chút nào!

"Hyung, màu tóc của em trông xấu thế sao!?" Kang Daniel vẻ mặt tủi tủi chỉ vào màu tóc mới nhuộm của mình mà hỏi người hyung thân thiết nhất.

Chỉ vì ai kia nói màu tóc hồng này xấu mà liền quyết định đổi màu tóc mới, haiz, tình yêu, đúng là hết thuốc chữa rồi.

5.

Park Ji Hoon nghĩ thầm, có phải hay không biểu hiện của mình rất làm người ta chán ghét!? Nếu không tại sao anh ấy đối với người khác lúc nào cũng tươi cười cùng nhiệt tình. Quay qua gặp cậu cái liền trưng ra bản mặt vặn vẹo, còn dám biểu hiện một khắc cũng không muốn ở lâu bên mình!

"Woo Jin ah~~~ tao có phải rất khó ưa không!? Nếu không tại sao anh ấy một chút cũng không nhìn tao vậy!?" Park Ji Hoon nhân lúc nghỉ giải lao liền mang theo khuôn mặt ỉu xìu như bánh bao chiều chạy tới tổ khác tìm cậu bạn cùng tuổi tố khổ.

"Nếu là tao thì khẳng định tao rất ghét mày, ai nói mỗi lần mày thấy người ta thì liền bày ra dáng vẻ như gặp kẻ thù ấy!" Park Woo Jin rất không nể nang mà quăng cho Ji Hoon một đao, quả thật cực kì tận chức trách làm bạn thân mà nói thật.

"Tao biết chứ, tao cũng muốn nói lời tốt. Nhưng mỗi lần nhìn thấy mặt anh ấy, tao liền xấu hổ, kết quả mỗi lần đều nói toàn ác ý..."

"Vậy mà mày còn không thay đổi."

"Aiz, được rồi, được rồi, tao sẽ sửa mà. Woo Jin, mày phải giúp tao đó."

Trong lòng quyết định phải sửa cái tính khẩu thị tâm phi này, vừa nói, cơ hội liền xuất hiện ngay.

Sau hai lần đánh giá của chương trình, hai người liền được phân tới cùng một tổ, Park Ji Hoon nắm chắc lần này nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với anh. Woo Jin cũng phân tới cùng tổ với hai người, cậu liền để nó giám sát mình, nếu như còn tái phạm thì nhất định không lưu tình mà trừng phạt.

Ji Hoon quyết tâm rồi, thế nhưng... người ta không cho cậu cơ hội thì phải làm sao bây giờ!!!

Cậu thật sự muốn cùng Daniel vui vẻ ở chung một chỗ, thế nhưng mỗi ngày, ngoại trừ chào hỏi, hai người liền không có bất cứ giao lưu gì khác!

Sắp xếp vũ đạo có Woo Jin cùng Samuel, bản thân chỉ có thể cố gắng luyện tập để không gây cản trở cho mọi người.

Kết quả hôm nay không biết làm sao vũ đạo luôn không đúng động tác. Daniel thân làm đội trưởng liền tiến tới hỏi, cậu cũng rất áy náy nhìn đối phương nhưng ngay sau đó Daniel xụ mặt nói vài câu liền đi.

Vẫn là chính mình lại làm hỏng chuyện rồi ah, Ji Hoon nhìn mũi giày mình mà nghĩ.

6.

Daniel thật muốn hỏi ông trời cớ sao cứ đùa giỡn anh như vậy, anh thật cố gắng khắc chế mình giữ một khoảng cách nhất định với đối phương rồi. Ấy vậy mà như thế nào lại được phân tới cùng một đội.

Cùng một đội, sớm chiều ở chung, anh thật không có cách nào đảm bảo bản thân sẽ làm ra một số chuyện gì đâu!

Kang Daniel trông thấy đối phương mặc áo ngủ rộng nằm rạp trên mặt đất tìm đồ, áo hơi cuộn lên làm lộ cái bụng mềm mại trắng trắng, nhìn lên cao hơn nữa... Anh quyết đoán đứng dậy, vào nhà vệ sinh rửa mặt.

"Daniel, tỉnh táo lại đi, đừng khiến em ấy càng ghét mày thêm nữa."

Thời điểm luyện tập, cũng may vũ đạo của Ji Hoon không tệ, không cần mình chiếu cố nhiều, biên vũ đạo cũng là cùng Woo Jin và Samuel thương lượng, mỗi ngày đều chỉ có chào hỏi thông thường, về sau cơ hồ không có quá nhiều giao lưu. Anh thật không biết hiện tại bản thân nên tiếc nuối hay thở phào nữa...

Nhưng nhìn đến lúc cậu cùng những người khác chơi rất vui, bản thân lại nhịn không được khó chịu. Anh cũng muốn được cùng em ấy ầm ĩ, cười đùa như thế mà.

Hôm nay lúc huấn luyện, Ji Hoon dường như trạng thái không tốt lắm. Woo Jin đang dạy một kèm một với bạn nhỏ Hyung Seob trong đội, Samuel cũng ra ngoài cùng Seong Woo rồi, anh không thể làm gì khác ngoài tự mình tiến tới hỏi.

Vào thời điểm em ấy dùng đôi mắt đào hoa mang theo hơi nước nhìn thẳng vào mình, Kang Daniel cảm thấy bản thân trong nháy mắt liền muốn "cứng" lên... ngay sau đó anh chỉ có thể xụ mặt nói vài câu liền vội vã lao vào nhà vệ sinh.

Nếu còn tiếp tục như thế thì quả thật không ổn chút nào!

"Jisung hyung, anh nói xem, em phải làm sao để tạo mối quan hệ tốt với một người không chào đón em bây giờ."

"Chú mày cứ coi như đang thuần phục một chú mèo không nghe lời không phải là được rồi sao!? Bình thường chú mày rành nhất mấy trò đó còn gì, nay còn bày đặt hỏi anh."

Kang Daniel giật mình, dường như có gì đó vừa được khai sáng rồi.

---

Hệ quả của việc tạo nghiệp từ mồm và việc nghe một hiểu mười suy diễn một trăm của hai bạn =))))))) Cho dừa đi.

#AlwaysNielWink

#BlueFeather

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top