Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Su Ryeon chậm rãi bước đi trong vô thức, trên con đường tựa như cõi u mê, nàng ta càng đi càng dần lún sâu trong biển đen tăm tối. Dừng lại, nàng nằm xuống nền tuyết trắng buốt, dang rộng hai tay mà cảm nhận từng bông tuyết đang rơi xuống, trên người chỉ vỏn vẹn chiếc đầm ngủ mỏng dính, mái tóc xõa dài đã bị cái lạnh làm cho đông cứng, mũi nàng đỏ ửng, bắt đầu khịt khịt vài hơi, hơi thở nàng lại trở thành làn khói trắng xóa mà ung dung lan tỏa trên bầu trời

Lạnh thật! Thân nhiệt nàng giảm sút, riêng chỉ có cái tâm hồn vẫn còn sót lại hơi ấm ít ỏi từ hư vô. Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, nền đất trắng tinh lại dày thêm một nấc, xung quanh toàn tuyết là tuyết, nó đang che dấu nàng khỏi cái lạnh thấu xương vốn dĩ, bù đắp thêm những uẩn khuất trong tâm hồn đầy nứt nẻ. Nàng chìm đấm trong sự hài hòa giữa cơ thể và nền tuyết, nhắm mắt lại, cảm nhận sự chữa lành cho những vết thương không đáng có. Nàng ngất đi, mong sao không thể tỉnh lại được nữa...

Trong căn phòng nguy nga, tráng lệ. Trung tâm đặt một cây piano đời mới, Seo Jin đang chơi nó một cách hăng say, ngồi trước đốm lửa đỏ rực trong lò sưởi, cô chẳng mảy may giao động trước sự di chuyển không mấy bình thường của nó. Một con sói hoang mục rữa liệu có sống sót nổi qua lửa hỏa ngục? Ngọn nến đã tàn chợt bùng lên dữ dội, kèm thêm hiệu ứng ánh lửa tại nơi lò sưởi tạo nên biển lửa đỏ hừng hực, nó như hiện thân của một con thú dữ đang đói cồn cào, vồ lấy con mồi không có khả năng tự vệ trước mắt

Seo Jin vẫn ngồi lặng thinh, cô như mất hồn mà dần để ngọn lửa nuốt trọn mặc cho thâm tâm đang gào thét dữ dội, cô như bị giam cầm trong chính cơ thể mình, vẫn thấy, vẫn cảm nhận được mọi thứ, chỉ riêng không thể điều khiển cơ thể theo ý muốn. Âm thanh thét gào liên tục phát ra từng nhịp hòa chung vào màu đang chảy thành dòng, cô sợ rồi

*Cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang vọng, cô tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng. Thở phào, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi đang dần được thay thế bởi sự điềm tĩnh vốn có, vén nhẹ lọn tóc lên cao, cô cất giọng

"Vào đi"
"Có chuyện gì? Sao lại vào phòng tôi?"

"Xin cô thứ lỗi, mọi người đã tập trung đủ cho bữa tối, còn thiếu cô chủ đây thôi ạ"

"Vậy thôi? Lấy lý do đấy để chọc điên tôi cũng khá đó"

"X-Xin cô đừng hiểu lầm, chưa bao giờ thấy cô ngủ thế nên tôi.."

"Ra ngoài, tôi xuống liền"

Tối hôm ấy, cô diện một chiếc áo len cổ lọ cùng chiếc quần jean thời thượng, khoát chiếc áo da bên ngoài. Bước chân nặng nề từ từ lết xuống từng bậc cầu thang, bên dưới khung cảnh nhộn nhịp nhưng vẫn toát nên vẻ sang trọng thường nhật. Đúng như lời cô hầu kia nói, mọi người đều tập trung đủ, chỉ để dùng bữa tối thôi sao? Không, tất nhiên là không, ắc hẳn phải có chuyện gì xảy ra rồi đây. Cô thở dài, bầu không khí ảm đạm đầy cứng ngắt khiến cô như bị bóp nghẹn mà chẳng thở nổi, Nhàm chán, chỉ một từ là đủ để miêu tả bữa tối hôm ấy.

"Ba à, Su Ryeon đâu rồi? Không phải chị ta cũng là thành viên của gia đình sao? Trốn chui đâu mất rồi"

"Con bé vốn không có sức khỏe tốt, đang nằm nghỉ trên phòng, con mau chỉnh đốn lại vốn từ cho phù hợp đi"

"Haha anh đừng khó khăn thế, tính thô lỗ của Seo Jin sao thay thế được c-"

"Ông chú có khiếu hài hước nhỉ? Mong từ nay về sau đừng hài thế nữa, trông vô duyên chết"

"Thôi hết đi !"
"Tôi gọi mọi người tới đây không phải chỉ để nghe mấy người cãi nhau!"

"Xin thứ lỗi cho tôi"

Qua lời Cheon Myung Hwi- người đứng đầu cả tập đoàn lẫn gia tộc Cheon, là ông của Seo Jin. Rằng việc nhận nuôi Su Ryeon là một phần trong kế hoạch ban đầu, nếu bất kì ai phạm phải một sai lầm nào đó dù lớn hay nhỏ, đều sẽ bỏ mạng bởi sự vô dụng và yếu đuối của kẻ hèn nhát

Lão không có vẻ đùa giỡn, sức khỏe không cho phép nên chỉ có thể ngồi trên xe lăn, khuôn mặt nhăn nheo do lão hóa cùng vết sẹo ngang mắt trái khiến lão trở nên đáng sợ và uy nghiêm hơn hẳn, đó cũng chính là lý do để bắt đầu cho cuộc tàn sát ở quá khứ, vết tích của thời gian sẽ không bao giờ thay đổi trừ khi ta hủy hoại nó, và bây giờ, nó sắp trở lại rồi

Cuộc họp ẩn được diễn ra trong suốt cả tiếng, cô chán nản khi nghe những thứ vô nghĩa chẳng ích lợi gì tới bản thân, biết sao được, cô là nhân vật chính cho buổi họp ấy mà, do đã bắt nạt Su Ryeon, vì cô mà nàng xém mất mạng. Nếu không có cô bé kia thì kế hoạch coi như tan nát, sức ảnh hưởng cực lớn đối với gia tộc chứ chẳng thể đem ra đùa cợt thế được

"Nghe rõ chưa? Seo Jin?"
"Nếu sự việc này xảy ra một lần nữa thì tôi không để yên cho cô đâu"

"Biết rồi biết rồi"
"Nếu không còn gì thì con đi đây, phiền chết đi mất"

Seo Jin bỏ lên phòng, để lại đám người mù quáng như các tín đồ tà đạo phía sau, cô định bụng trở về phòng rồi call video với Eun Byeol như đã hẹn. Nhưng dường như sự chú ý của cô bị hút mất bởi cánh cửa phòng Su Ryeon đang mở, chỉ khẽ thôi nhưng đủ để nhìn thấy được một góc của chiếc giường nàng đang nằm

Cô bước tới một cách nhẹ nhất có thể, đưa con mắt qua khe cửa nhỏ mà nhìn vào bên trong. Cả căn phòng tối đen, chỉ lấp lánh ánh nến đỏ rừng cùng hương thơm nhè nhẹ, tuy trời lạnh nhưng máy sưởi không được mở mà thay vào đó là.. máy lạnh. Nàng điên à? Cô đơn giản nghĩ thế

Sự tò mò dâng lên đỉnh điểm, cô mở cửa từ từ, chẳng mở toạc ra mà chỉ để một khoảng trống đủ thân hình nhỏ bé đi vừa, cót..két, tiếng sàn nhà kêu lên mỗi khi cô bước đi, không khí ảm đạm mà yên tĩnh đến rùng rợn. Su Ryeon đang nằm trên giường mà thiếp đi, với chiếc váy ngủ mỏng như tơ, nếu không nói đang là mùa đông thì chẳng ai biết, Su Ryeon thật kì lạ..

Seo Jin nhìn nàng hồi lâu, tiến tới vuốt ve lấy mái tóc xõa dài, rồi hít lấy mùi thơm thoang thoảng trên đó. Cô như nghiện cái mùi vị đặc biệt ấy, hóa cuồng lên mà muốn chiếm lấy thân xác nàng, cơn mất trí lần nữa chiếm đóng lấy lí trí Seo Jin, như một nhân cách khác, tàn nhẫn và man rợ hơn rất nhiều. Cô leo phắt lên người Su Ryeon, tay chạm lấy khuôn mặt nàng rồi bật cười khanh khách như tên biến thái, cô muốn nó, cô muốn cái mùi hương hết sức quyến rũ của nàng, chỉ nàng mới có được. Seo Jin rút con dao sắc lẹm từ trong túi áo, bật nó ra, đưa sát mũi dao lạnh cóng mà áp lên mặt Su Ryeon, chỉ cần cô muốn, mạng sống của nàng cũng về với đất ngay tức khắc

Chợt, mũi dao rơi xuống đất, Seo Jin bị nàng trở mặt mà nằm trên giường, cổ cô bị Su Ryeon ghì chặt dù cho mắt nàng vẫn nhắm nghiền. Mộng du sao? Seo Jin đặt dấu hỏi to đùng trong đầu, cô dần mất bình tĩnh mà điên cuồng cào cáu tay nàng, người mạnh mẽ như cô lại phải nằm bại dưới thân yếu đuối như nàng sao? Không đời nào!

Su Ryeon dường như chẳng để tâm tới những lời dè bĩu, mắng nhiết của cô, cơ thể như bị điều khiển mà chầm chậm cúi xuống, vô thức mà cướp lấy môi Seo Jin bằng nụ hôn sâu. Cô ngỡ ngàng trước hành động của Su Ryeon, nàng hôn cô sao? Cái thứ dơ bẩn, bốc mùi này đang đè cô xuống à? Làm sao có thể? Sự sỉ nhục này có chết cô cũng chẳng muốn thừa nhận

Seo Jin nhanh chóng phản kháng mà đẩy nàng ngã nhào, cô bỏ chạy ra khỏi phòng với sự tức giận đang ngấm trong máu, còn Su Ryeon, nàng ta cũng tỉnh giấc rồi quay ra đứng hình khi thấy hình bóng của Seo Jin đang cật lực mà bỏ chạy, nàng chẳng có tí ký ức nào về chuyện vừa xảy ra, chỉ lấy tay xoa lấy chỗ bị đập mạnh vào ghế rồi bất giác mỉm cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top