Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương VIII: Tuổi thơ và máu ( phần I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến nơi, tôi đẩy cửa xuống xe. Taxi liền nhanh chóng phóng xe đi.

Tôi gọi với theo :" Ơ bác, bác ơi. Bác quên thu tiền xe của cháu rồi."

Có vẻ bác tài xế kia sợ đến mức không cả thèm lấy phí xe, cũng không cả gan đỗ xe lại đây thêm một phút giây nào.

Tôi ngắm nghía khung cảnh tĩnh mịch, âm u nơi đây.

Phải rồi, ai lại muốn dừng chân ở nơi mà ngay cả cái đèn đường còn chẳng có. Con đường bê tông trải dài tít tắp nhưng cả quãng ấy lại chẳng có lấy một ánh đèn, chỉ đơn giản là một màu tối tăm, không nhìn thấy phía trước là gì.

Gì đây? Sao Sơn lại hẹn tôi đến đây ?

Tôi bước thêm vài bước chân thì thấy một cánh cửa cũ đã gỉ sét. Cánh cửa có khóa nhưng vì vết hoen gỉ do năm tháng để lại mà chỉ cần vươn tay ra là tôi có thể khiến nó mở tung. Tôi rút điện thoại ra, rọi ánh đèn về phía trước.

Trước mắt tôi là một công viên đã cũ kĩ, có xích đu, có cầu trượt, cũ đến mức kia thì rõ ràng là chẳng có ai đến đây chơi từ lâu rồi. Nhưng ngày xưa tôi thích chơi ở đây lắm, cứ được dịp là lại rủ thằng Sơn đến đây chơi.

Nhưng ấy là khi nơi này còn là một công viên bình thường. Đến lúc lớn rồi, tôi mới biết nơi này từng là nghĩa trang cũ và được tái xây dựng lại. Nơi đây vẫn là một công viên bình thường cho đến khi một cái xác được tìm thấy ở dưới đất, chỗ khu gầm cầu trượt.

Cũng được mấy năm rồi, tôi vẫn nhớ như in. Hôm đó, tôi và Sơn ra đây chơi như mọi ngày, bỗng cả hai đều ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra. Đi theo mùi hôi ấy, chúng tôi phát hiện nó càng nồng nặc hơn ở chỗ gầm cầu trượt. Sơn và tôi không giấu được sự tò mò, cả hai đã cầm chiếc xẻng đồ chơi xúc cát để xúc đất. Phần đất ở đó có vẻ ẩm hơn bình thường nên chúng tôi dễ đào vào sâu.

Đang hì hục cùng nhau đào đất thì Sơn chợt la lên:

- A , anh Thông! Là con mèo, nó chết rồi anh ơi, người nó dính đầy máu. Ghê quá!

Hóa ra mùi bốc lên như thế là vì con mèo này được chôn ở đây. Nhưng sao người ta lại chôn mèo nơi vui chơi của trẻ con thế này? Ảnh hưởng quá đấy.

- Giờ em giúp anh chôn con mèo chỗ khác , không thì lại bốc mùi dữ dội hơn đấy.

- D... dạ, mình chôn ở đâu thì được hả anh?

- Cứ quăng đại chỗ nào vắng người đi.

Tôi túm lấy cổ nó xách lên, toan mang đến ngọn đồi vắng đằng sau, ném con mèo đã chết đi thật xa để tránh nó gây ra mùi hôi thối này thêm nữa.

Xong xuôi, chúng tôi quay lại lấp cái hố mà mình vừa đào ra, rồi quay trở lại vui chơi bình thường cho đến tối.

Nhưng chỉ vài ngày sau, tôi đến công viên chơi với Sơn như mọi ngày, đến cổng đã thấy tập nập người vây quanh ngoài cổng. Tôi tò mò không biết có gì xảy ra thì thấy Sơn đứng ở đó, nhìn vào cùng một hướng với đám đông. Tôi chạy đến vỗ vai hỏi chuyện nó:

- Sao thế Sơn ? Sao ở đây đông người quá ?

Tôi trông thấy khuôn mặt nó tái mét, nó run cầm cập, mếu máo như thể sắp khóc đến nơi.

- Anh...anh Thông. Có mấy chú cảnh sát ở đây. Em... em sợ...hức hức.

- Được rồi, không sao, nói anh nghe xem chuyện gì – tôi cố gắng an ủi để nó trấn tĩnh lại.

- A... anh còn nhớ hôm trước bọn mình có đào đất ở chỗ gầm cầu trượt không ? Chỗ đấy không phải chỉ có mèo thôi đâu. Chú cảnh sát nói là chỗ đấy có...có một đứa con gái bị chôn...chôn sống ở đấy. Thấy các chú bảo nó còn nhỏ lắm, chỉ bằng tuổi em thôi.

Tôi điếng người. Không ngờ ngoài con mèo ra, dưới lớp đất ấy còn có người.

Tôi loáng thoáng nghe thấy giọng của một chú cảnh sát cất lên , sau khi đã xem xét kiểm tra kĩ hiện trường:

- Thưa, báo cáo, nạn nhân là một đứa trẻ 5 tuổi. Tôi đã xác minh được danh tính của cháu bé. Cháu bé là con một của một gia đình có hoàn cảnh nghèo, cha mẹ có xu hướng bạo lực gia đình đối với bé .Chúng tôi đã điều tra, bố cháu bé cũng đã thừa nhận tội lỗi của mình, rằng chính ông ta đã chôn sống con gái của mình vì hôm đó đã không nghe lời mình, trong lúc say rượu và nóng giận quá độ nên ông ta đã đưa cháu bé ấy đến đây và chôn sống. Được biết, ông ta cũng chỉ định dọa nạt cho cháu sợ rồi sẽ đưa cháu lên trên, nhưng vì say rượu nên đã ngủ quên và sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì đã quá muộn.

Một chú cảnh sát khác đáp lại:

- Còn thu thập thêm được gì không ?

- Vâng, ông ta khai thêm rằng có chôn theo một con mèo ở phía trên thi thể của cháu bé để tránh bị phát hiện nhưng chúng tôi không thấy con mèo nào cả, chỉ nhận được thông báo rằng có mùi hôi bốc lên và cho người đào đất lên thì thấy cháu bé.

- Có khi nào có ai đó đã đào chỗ đó trước chúng ta rồi không ? Đúng là có nhiều nghi vấn thật.

Nghe đến đây, tôi không muốn mình bị vạ lây vào vụ này, nên đã kéo Sơn ra khỏi đám đông :

- Đi nào Sơn!

- Ơ sao thế ạ ?

- Chắc bây giờ người lớn không cho bọn mình chơi ở đây nữa đâu. Về nhà thôi.

Hồi đấy tôi 7 tuổi, tôi chỉ không hiểu sao bậc cha mẹ lại có thể đối xử với con cái của mình như thế. Chôn sống như thể đang chôn động vật xuống đất, chỉ vì một phút bốc đồng mà khiến đứa trẻ ấy ra đi mãi mãi, họ đâu có thấy ân hận vì tội lỗi mà họ gây ra ? Nếu tôi mà là đứa bé ấy, tôi căm ghét bọn họ đến tận xương tủy, có là hồn ma, tôi cũng phải hiện hồn quay về đòi mạng mà họ đã nợ tôi.

Đến tận bây giờ, suy nghĩ ấy của tôi vẫn không khác đi. Tôi chỉ thắc mắc sau bao hiêu năm trời, đột nhiên, Sơn lại muốn tôi đến đây, nhưng hình như chính xác là bãi đất trống đằng sau công viên mới đúng.

Một làn gió nhẹ thôi qua, khiến cho chiếc xích đu đung đưa nhẹ nhàng. Tiếng xích đu kêu cót két nghe thật chói tai, có thể cái dây treo đã để lâu năm mà không tu sửa lại.

Có tiếng hát vang lên, tiếng hát lẫn với tiếng gió, nghe không rõ. Có thể là tôi đã nghe nhầm nhưng nó giống như giọng hát của một đứa trẻ, đang hát nhưng nghe sao mà nghẹn ngào, tức tưởi.

Tôi bước qua hàng xích đu rồi tiến đến khu bãi đất hoang.

Bãi đất toàn cây là cây, um tùm chắn hết lối đi. Bãi đó có con dốc khá cao, dẫn lên một con đồi, khiến tôi chật vật leo lên. Đường đi tối , chỉ có ánh đèn điện thoại le lói soi . Khói đêm mịt mù. Gió vẫn thổi, luồn qua gáy khiến tôi có cảm giác lành lạnh sống lưng.

- Anh lâu quá đấy. Em chờ đến chết cóng ở chỗ này rồi, biết không? 

Giọng nói của Sơn vang vọng , đánh động vào không gian vắng lặng, hiu hắt của bãi đồi mịt mù sương đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top