Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối phương:!.
Ý gì đây!
Miệng người kia mấp máy, sau đó giơ tay lên quét mã thanh toán.
Đúng lúc trà sữa trân châu làm xong rồi, Tùng Dương cầm trà sữa trên tay, định quay người rời khỏi tiệm trà sữa.

"Đợi đã!"
Đối phương giơ tay níu tay cậu lại.
Tùng Dương nghi hoặc quay đầu lại nhìn, đôi mắt hiện lên chút khó hiểu.
Người kia thấy cậu muốn đi liền sốt ruột:
"Anh đẹp trai, lúc nãy cảm ơn anh đã giúp tôi, tôi có thể biết tên của anh không?"
Tùng Dương nghe xong liền mở một nụ cười tự tin, thản nhiên nói:
"Lôi Phong."
(Lôi Phong là chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc)
Khăn quàng đỏ trước ngực lại càng thêm tươi thắm.
Đối phương: !
Đối phương tiến về trước một bước, cố gắng tìm tiếng nói chung với Tùng Dương:
"Anh đẹp trai tốt bụng thật đó, anh là người ở đâu vậy."
Cậu ngượng ngùng gãi đầu, vờ như đang suy nghĩ:
"Người kế thừa của xã hội chủ nghĩa."
"!"
Đối phương hít một hơi thật sâu:
"Vậy cho hỏi có thể thêm weichat không?"
Tùng Dương lắc đầu.
Đối phương trừng lớn mắt, "Tại sao?"
Tùng Dương rất tự nhiên nói:
"Trên điện thoại cô không có sao?"
Đối phương cúi đầu nhìn app trên điện thoại mình, "!"

Cuối cùng cậu xách hai ly trà sữa trân châu có đá đi ra khỏi tiệm trà sữa, lên taxi. Khi về đến nhà đã hơn sau giờ rồi, cậu thay giày ở lối đi rồi vui vui vẻ vẻ xách đồ lên lầu ba.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Bùi Anh Ninh mở miệng, "Vào đi."
Tùng Dương đi vào, giơ trà sữa trong tay lên:
"Tôi mang quà về cho anh đây."
Anh Ninh ngước mắt lên nhìn, sắc mặt không hề thay đổi. Tùng Dương cũng không để bụng, dù sao cái lão âm binh này phần lớn thời gian đều trưng ra cái bản mặt như người chết vậy đó.
Tự động viên bản thân lấy một ly ra, cắm ống hút, bụp---
Sau đó đưa cho anh. Bùi Anh Ninh chỉ liếc mắt qua một cái, "Không uống."
Vậy mà lại có người từ chối trà sữa!!!

"Đừng mà, cái này là tôi đặc biệt mua cho anh đó."
Tùng Dương cầm trà sữa trên tay, cúi người xuống cho ngang tầm mắt với Bùi Anh Ninh, đôi mắt long lanh phát sáng. Dùng hết sức tiếp thị cho ly trà sữa trong tay mình. Đột nhiên trông hệt như một nhân viên bán hàng vậy.
Bùi Anh Ninh vẫn kiên quyết như trước:
"Tôi không uống cái thứ này."
Cậu nghi hoặc, "Thứ gì chứ?"
Anh Ninh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu:
"Thực phẩm rác bên ngoài."
"Trà sữa là thực phẩm rác?"
Tùng Dương có chút kinh ngạc, "Ai nói vậy?"
Bùi Anh Ninh: "Tôi."
"!."
Tùng Dương có chút không dám tin:
"Anh trước đây chưa từng uống trà sữa?"
Cằm Anh Ninh hất lên, giống như là một chuyện gì đó vô cùng đáng tự hào,
"Không sai."
Trên đời nãy vẫn còn tồn tại người chưa từng uống trà sữa.
Tùng Dương bĩu môi, lẩm bẩm nói "Thật đáng thương."
Bùi Anh Ninh: "Cậu nói gì?"
"Không có gì."
Tùng Dương xua xua tay, "Trà sữa không phải thực phẩm rác!"
Nói rồi nâng cao ly trà sữa trong tay lên, "Trân châu làm trắng da, sữa bổ sung canxi, trà tốt cho sức khỏe, nên trà sữa trân châu chắc chắn không phải là thực thẩm rác."
Anh Ninh lạnh mặt nhìn cái miệng nhỏ của người trước mặt đóng đóng mở mở bắt đầu lảm nhảm.
Lời vừa nói xong, cậu lại một lần nữa giơ trà sữa ra, "Anh nếm thử đi."
Bùi Anh Ninh lạnh lùng từ chối, "Không."
Tùng Dương lại đưa ra phía trước, "Anh nếm thử đi mà."
Bùi Anh Ninh: "Tôi hôm nay cho dù có từ đây! ưm! "

Thấy anh mở miệng nói chuyện, Tùng Dương thuận thế đút cho anh một ngụm.
Nhìn sắc mặt người ta, Tùng Dương thăm dò hỏi:
"Thế nào?"
Bùi Anh Ninh: !

Ngon ghê.

Tùng Dương nhét trà sữa vào trong tay anh, lúc này mới hút trà sữa rột rột, ra khỏi phòng. Sau khi làm xong cơm tối liền lên lầu gọi người, trong lúc vô tình thì mắt lại lướt qua ly trà sữa bằng nhựa rỗng không nằm gọn trong thùng rác.

Cậu đẩy người ra ngoài, chủ yếu cũng chỉ là không muốn đi bộ xuống lầu
"Thích không? Nếu như anh thích thì lần sau ra ngoài lại mua cho anh nữa."
Anh Ninh nhìn cậu, không lên tiếng.

Sau khi vào thang máy thì vẫn như cũ, đẩy anh vào vị trí tam giác vàng xong thì Tùng Dương cũng đứng vào một góc.

Một phút sau!.

Bùi Anh Ninh: "! Nhấn nút thang máy."
Cậu vội vàng ồ ồ.

- -----
"Nhắn tin chưa?"
"Ngày mai nói có tới hay không?"
Trần Hạnh bưng trái cây lên trước, nhìn Thanh Tùng.

Sắc mặt Thanh Tùng có chút bối rối:
"Mẹ, quan hệ giữa con và Tùng Dương trước giờ rất gượng gạo, tin nhắn này mẹ nói con phải gửi làm sao đây?"
"Hay mẹ bảo ba hoặc Thanh Trúc gửi đi."
Trần Hạnh nghe xong sắc mặt có chút khó coi:
"Hai người đó mà gửi được thì mẹ còn phải bảo con sao, ba con thì không bỏ nổi sĩ diện, em gái con thì đã bị cậu ta xóa số liên lạc từ sớm rồi."
Thanh Tùng nhất thời cạn lời.

Nguyễn gia là gia đình tái tổ chức, Nguyễn Tùng Lâm vào năm Tùng Dương ba tuổi đã ly hôn với người vợ đầu tiên, không tới nửa năm sau đó lại tìm một người khác là Trần Hạnh.

Thanh Tùng, Thanh Trúc là đôi thai long phụng của Trần Hạnh với chồng trước, tuổi tác ngang ngửa Tùng Dương.

Nhưng quan hệ gia đình này luôn rất gượng gạo. Giữa Tùng Dương và Thanh Tùng, Thanh Trúc ai cũng không phục ai, Trần Hạnh cũng dung túng cho người chồng thiên vị.

Vào năm tám, chín tuổi, Tùng Dương và Thanh Tùng trong lúc tranh giành đồ chơi thì té xuống lầu nhập viện, sau đó lại càng như nước với lửa.

Trần Hạnh chỉ sợ mài sắt chẳng nên kim, vỗ một cái vào gáy Lâm Hựu:
"Gửi mau lên, mặt mũi quan trọng đến thế sao!"
"Thằng nhóc chết tiệt kia bây giờ liên quan đến khoản đầu tư vào công ty nhà ta đó, không kêu được người ta về thì làm sao mà bàn chuyện?!"
Thanh Tùng cắn răng chịu đựng một cái vỗ, trong lòng bất mãn càm ràm.

Mặt mũi không quan trọng, vậy sao mấy người không gửi.

Nhưng ngoài mặt lại qua loa nói:
"Gửi! Con gửi không phải là được rồi sao!"
Nói rồi bắt đầu soạn tin nhắn, nghiến răng nghiến lợi gõ chữ.

"Anh Dương, anh kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa về thăm nhà, ba nhớ anh lắm, bảo có chuyện muốn nói với anh."
Trần Hạnh ngồi kế bên còn đang định nói gì đó, Thanh Tùng đã mất kiên nhẫn đứng dậy, giận dỗi nói:
"Được rồi, con gửi xong rồi."
Nói xong liền đi về phòng.

Ở một bên khác, Tùng Dương ăn uống no say xong thì nằm trên sô pha xem TV, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn. Vừa lấy ra nhìn, người này cậu có chút ấn tượng, là em trai khác cả cha lẫn mẹ. Liếc mắt nhìn sơ qua.

Ý là về thăm nhà mẹ?

Tùng Dương nhìn Anh Ninh ngồi cách đó không xa, cậu không hiểu rõ lắm về gia đình này, cũng không có tình cảm gì, định hỏi ý kiến đối phương.

"Ngày mai phải về Nguyễn gia, anh có đi không?"
Bùi Anh Ninh nghe xong nhìn cậu một cái:
"Sao cũng được."
Tùng Dương ồ ồ, cậu bây giờ đã nắm rõ được cách nói chuyện của anh rồi.

Sao cũng được là đồng ý.

Đúng lúc sau khi cậu xuyên vào đây vẫn chưa tìm được chứng minh nhân dân và các loại giấy tờ quan trọng của nguyên chủ, từng nghĩ có lẽ là ở Nguyễn gia, ngày mai đi lấy về luôn.

Ngày hôm sau, sau khi hai người thức dậy thì cũng không gấp gáp đi, ăn xong bữa sáng lại đẩy người đi dạo vòng vòng trong vườn, mãi đến mười giờ sáng mới xuất phát. Khi đến nơi, cả nhà Nguyễn đều đang đứng ở cửa, Tùng Dương nhìn mà có chút bất ngờ, nhưng cũng không nói gì. Bố cậu đứng phía trước.

Quả nhiên là hói đến bóng láng.

Lúc này, cái đầu hói phát sáng của Nguyễn Tùng Lâm dưới ánh nắng chiếu xuống lại càng thêm sáng rực.

Ông thấy người đến rồi, vội vàng tới đón, nhìn Bùi Anh Ninh mỉm cười nói: "Ninh cháu đến rồi, nhanh, Dương đẩy anh vào trong nhanh lên."
Sau khi vào cửa, Tùng Dương hoàn toàn bị bỏ rơi, cả nhà vây quanh Anh Ninh.

Cậu cũng không để tâm, quay người lên lầu, định tìm giấy tờ tùy thân của mình.

Bố cậu ngồi xuống sô pha, bắt đầu bắt chuyện với Anh Ninh:
"Cháu Ninh, khoảng thời gian sau khi kết hôn thế nào, nếu như Tùng Dương có chỗ nào làm không tốt, con cứ nói ra, ta nhất định giúp con dạy dỗ thằng nhóc đó."
Bùi Anh Ninh nhíu mày lại một chút, rất khó phát hiện ra.

Bố Dương cười nịnh nọt.

Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn ông ta một cái, đôi mắt sâu không lường được.

Lại tự nói chuyện phiếm một hồi, ông mới nói đến vấn đề chính:
"Con cũng biết công ty nhà chúng ta bây giờ làm ăn không tốt lắm, vốn xoay vòng vì không đủ nên đã đứt mấy lần rồi."
Ông ta trước đó cứ tưởng rằng có thể dựa hơi Bùi gia kiếm chác được gì đó, mặc dù bây giờ Bùi Anh Ninh không được như trước, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.

Nhưng ai ngờ hai người kết hôn xong, đợi trái đợi phải, cũng không đợi được anh chủ động đưa tay ra.

Mà Nguyễn Tùng Lâm không biết rằng, cuộc liên hôn này không phải là Bùi gia muốn tìm chỗ dựa cho Anh Ninh sau này, mà là một sự sỉ nhục đối với anh.

Một sự sỉ nhục lộ liễu.

Ngón tay Bùi Anh Ninh thỉnh thoảng lại gõ nhịp lên xe lăn, đôi mắt cực kì đáng sợ:
"Trong nhà đều do Tùng Dương quản."
Một câu trực tiếp đẩy hết quyền quyết định đi.
Bố Dương nghe xong lập tức mặt mày tươi rói:
"Vậy sao, vậy thì quá tốt! Không phải, không phải, chuyện này còn phải thương lượng lại, ta đi tìm Dương hỏi một chút."
Bàn tay nhất thời kích động tới run rẩy.

Anh Ninh ngồi trên xe lăn lạnh mặt nhìn.
Tiếp theo sau phải xem Lâm Quỳnh làm thế nào rồi.

Nguyễn Tùng Lâm nháy mắt ra hiệu với Trần Hạnh ở kế bên, bà lập tức hiểu ý, kéo Thanh Tùng rời đi.

"Con lên trên lầu thăm dò thử thái độ của thằng nhóc Tùng Dương kia đi."
Thanh Tùng nghe xong hất hàm lên trời
"Con không đi."
Trần Hàm nhéo cánh tay con trai một cái:
"Con không đi cũng phải đi, con cứ nói là mượn tiền trước, nhớ phải dỗ được nó đã, nếu không thì con cứ nhịn trước, đợi chuyện thành công rồi lại nói sau."
Thanh Tùng nghe xong không tình nguyện mà lên lầu.

Tùng Dương ở trong phòng tìm được giấy tờ rồi bỏ vào trong túi, vừa quay người liền nhìn thấy Thanh Tùng đang đứng ở cửa.

Cậu nhìn đối phương, mở miệng:
"Chuyện gì."
Thanh Tùng cố nhịn lại lòng căm ghét bước đến.

Tùng Dương từ trong biểu cảm nhỏ bé của đối phương mà quan sát ra được cảm xúc của hắn, nụ cười trên mặt đương nhiên là giả vờ, sự căm ghét nơi đáy mắt mới là thật.
Thanh Tùng hắng giọng hai tiếng, có chút ngượng ngùng mở miệng:
"Anh Dương, gần đây em hơi kẹt, có thể mượn anh ít tiền không, không nhiều, khoảng ba mươi triệu thôi."
Không nhiều!
Là ba mươi triệu hả!
Tùng Dương: !

Thanh Tùng còn đang định nói gì đó, một giây sau vai liền bị người ta vỗ vỗ.
"Thanh Tùng"
Tùng Dương sâu sắc nói:
"Chúng ta cùng tuổi, cậu không có tiền, tôi có thể có sao?"
Vừa mở miệng ra là ba mươi triệu.
Biết mượn ghê á.
Thanh Tùng: !

Thanh Tùng nhất thời nghiến răng, nhưng nhớ đến lời Trần Hạnh, lại cố đè nén cơn giận xuống.
"Anh Dương, anh vì canh cánh chuyện gì trong lòng nên mới không muốn cho em mượn tiền sao?"
Tùng Dương: "Tôi là người nhỏ mọn đến thế sao?"
"!"
Sự trầm mặc đáng chết này.

Nhưng nghĩ lại thì mối quan hệ gia đình của nguyên chủ khá là xấu, nhưng cho dù không xấu thì Tùng Dương cũng sẽ không cho mượn.

Suy cho cùng! Cậu căn bản không có tiền.

Thanh Tùng nhìn cậu mở miệng:
"Anh Quỳnh, em gọi anh một tiếng anh, chuyện trước đây mặc dù chúng ta đều có chỗ không đúng, nhưng em cảm thấy lỗi của em nhiều hơn một chút, cũng hi vọng anh đại nhân đại lượng!."
Lời của Thanh Tùng bị cậu cắt ngang:
"Thằng ngốc này, xin lỗi gì chứ."

Thanh Tùng nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cậu:
"Anh Dương."
Đôi mắt sáng long lanh của đối phương nhìn vào hắn, trên mặt là nụ cười cực kì xinh đẹp.
"Tôi cũng đâu có ý định tha thứ cho cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top