Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy giọng của Đàn Đạt ngoài cửa, cậu đột nhiên túm chặt áo anh.
ĐM!
Vé máy bay 15 triệu lận đó!!!

Tấm thân đang ngồi khóa trên người anh lúc này vừa đau lòng, vừa khó xử, nhìn vào môi anh, mặt lập tức nóng lên.

"Tùng Dương!!!"
Đàn Đạt ngoài cửa dùng sức hét lớn.
"Còn không ra nữa!"
"Máy bay cất cánh mất bây giờ!"

Dương có chút đau đầu, "Em..."
Anh Ninh quấn lấy eo cậu, không có ý thả cậu đi, "Em cái gì..."
"Có thể đợi em về rồi lại hôn được không?"
Anh nhướng mày, "Em còn quay về?"
Cậu chột dạ nhưng vẫn rất bình tĩnh nói: "Đương nhiên rồi."
Nhưng đối phương lại dứt khoát từ chối, "Không được."
Mặt nhỏ của Tùng Dương nhăn nhó, đau lòng nói:
"Vé máy bay 5000 lận đó."
"Em hôn tôi một cái thì có thể tiết kiệm 5000."

Thấy anh không cho mình đường lui, cậu hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt thành quyền, mím môi định hôn anh.
Anh ngửa đầu lên, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn đối phương, nhìn người đang cúi đầu, khẽ hé môi ra.

Thấy anh hé miệng, cậu lập tức đạp phanh, "Anh như này sao em hôn được?"

Cái này, mẹ nó chứ, cũng "sắc tình" quá rồi đó.

Anh nhìn cậu, nói: "Sao không hôn được?"
Dương dùng tay bóp lại, "Anh khép miệng lại."
"Khép lại sao hôn được?"
Anh Ninh ngồi thẳng người dậy, "Lúc nãy không phải em cũng hé miệng rồi đó sao?"
Tùng Dương:....

Hay cho một tên vừa ăn cướp vừa la làng.

Thấy cậu không nhúc nhích, Anh Ninh: "Nếu em không hôn thì thôi vậy."
Vừa nghĩ đến 5000 tệ, cậu gồng mình, "Hôn, em hôn còn không được sao?"
Anh chất vấn, "Em vốn chẳng tình nguyện."
Khóe miệng Tùng Dương giật giật hai cái, nếu anh đã biết rồi thì còn hỏi tôi làm gì, "Sao có thể chứ, em yêu anh nhất mà."

Nói rồi nuốt nước miếng, nâng mặt đối phương lên, hôn xuống.
Cậu đầu tiên là thăm dò, chạm vào môi đối phương một cái.

Chỉ một cái, Anh Ninh liền cảm thấy toàn thân tê rần, cảm giác không hề giống lúc anh chủ động hôn cậu.

Cậu chạm xong, chụt chụt hai cái rồi mới học theo đối phương, hôn như lúc nãy.

Toàn thân anh gần như cứng đờ, tay nắm thành quyền, gân tay bắp thịt khẽ nổi lên, lồng ngực không khống chế nổi mà phập phồng.

Đầu lưỡi cậu khẽ quấn lấy đối phương, anh lập tức quay đầu đi.
"Đủ rồi!"
Dương bị hành động đột ngột này của đối phương làm giật mình, đầu lưỡi còn khẽ vươn ra, "Cắn trúng chỗ nào hả?"

Sao đột nhiên không hôn nữa vậy?

Vừa đưa mắt nhìn qua liền thấy đôi tai đỏ như rỉ máu của anh.
Mắt cậu sáng rỡ, sau đó ghé sát tới trước mặt anh, "Sao không hôn nữa, hôn thêm một lúc đi."

Lời của đối phương giống như chiếc đuôi nhỏ dụ người, đầy khiêu khích.

Ai ngờ đối phương vẫn cứ quay đầu không nhìn cậu.
Dương nhìn điệu bộ của anh, đột nhiên muốn haha cười lớn, vừa rồi bạo lắm mà, sao giờ lại ngượng rồi, nhưng sợ sẽ bị ghi tên vào sổ sinh tử nên cố nhịn.

Nhìn bàn tay quấn lấy eo mình không buông của anh.
Tùng Dương mặc dù cũng có chút ngại ngùng, nhưng vẫn giơ tay quấn lấy cổ anh, quay đầu đối phương lại, "Chúng ta hôn thêm một lúc đi."
Nói rồi dùng môi đụng chạm lung tung.

Anh Ninh chịu không nổi, nhất thời trông giống như bị sơn tặc sàm sỡ vậy, "Đừng hôn nữa mà."
Hai mắt cậu lấp lánh ánh nước, chớp chớp nhìn anh, "Không phải anh nói muốn hôn tiếp sao?"
Anh ngẩng đầu, khẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai người, "Đừng hôn nữa đã."
Mặt cậu có chút khó xử, "Nếu em không hôn anh, anh thả em đi thế nào được?"

Thấy khuôn mặt cậu gần trong gang tấc, anh nuốt nước miếng.

Tùng Dương giống như chú cáo nhỏ bắt được thóp của người ta vậy, cái đuôi bông xù sau lưng không ngừng phe phẩy.

Nhìn cái tư thế sát rạt sắp hôn tới nơi của cậu, anh chỉ cảm thấy toàn thân hoang mang, nghiêng đầu né đi, "Đủ rồi!"
Nói rồi nhìn cậu, "Em đi đi."

Cậu vừa nghe liền đứng bật dậy.
Đây là anh để tôi đi đó nha.
Không đi có mà ngu.

Sau đó liền cất bước, giọng của anh chầm chậm vang lên, "Em có biết sau khi đi phải làm gì không?"
Dương tươi cười, nói: "Đương nhiên rồi, em chắc chắn sẽ liên lạc với anh đầu tiên, không dám giống lần này nữa."
Nói rồi chớp chớp mắt với anh.

Anh Ninh không chịu nổi ánh mắt của đối phương, giơ tay lấy chiếc gối sô pha che đùi mình lại.
Cậu cũng không phát hiện ra gì, nhân lúc đối phương không nhìn mình liền chuồn ra ngoài.

"Tùng Dương!!!"
Thấy người đi ra, Đàn Đạt túm chặt vai cậu, "Cậu thế nào rồi!"
Tùng Dương:....

Nhìn điệu bộ của hắn trông giống như cậu mới vừa bị đập xong vậy.

"Tôi ổn mà."
Đàn Đạt muốn nhìn vào trong, nhưng chỉ thấy cánh cửa phòng đóng chặt, "Cái lão..."
Cái xưng hô thân thiết vừa mới nói được một nửa đã bị sửa lại, "Cái lão sếp kia làm khó cậu?"

Nói rồi còn đưa mắt tìm tòi trong ánh mắt đối phương, bên cạnh là hai vệ sĩ to cao vạm vỡ, nếu nói sai cái gì có khi lại bị người ta treo lên đánh mất thôi.

Dương nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Làm khó thì đúng là có, nhưng ai mà không biết nói dối không chớp mắt chứ, "Đương nhiên không có, anh ấy là người lương thiện nhất trên đời đó!"

"Em ấy nói vậy thật sao?"
Vệ sĩ bên cạnh gật đầu, "Cậu ấy nói anh là người lương thiện nhất trên đời!"
Anh Ninh nghe xong, hài lòng mà nhếch môi.

Đối phương đã đi được một khoảng thời gian, có lẽ đã dùng điện thoại liên lạc với anh rồi, anh móc điện thoại ra xem xem đối phương nhắn gì.

Tùng Dương: "Tạm biệt, đồ chó!"
Anh Ninh:....
Cậu nhắn tin xong thì tắt máy luôn, giả chết thật là sướng, mãi giả chết, mãi vui sướng.

Sau đó máy bay hoàn toàn cất cánh, cậu và Đàn Đạt lúc này mới nhìn nhau thở phào.

Đàn Đạt nghĩ lại còn rùng mình, "Lão biến thái kia sao lại tìm cậu nữa vậy?"
Tùng Dương rụt cổ, không hó hé.
Nhìn điệu bộ đáng thương cậu, hắn hỏi: "Sao, lão biến thái kia bắt nạt cậu rồi?"
Cậu lắc đầu, "Đương nhiên không rồi."
Đàn Đạt vỗ đùi, "Tôi đã nói rồi mà, hai người hơn kém nhau nhiều tuổi như vậy, nếu đánh nhau chắc chắn cậu sẽ thắng."
Dương được hắn khen đến phổng mũi, "Đương nhiên rồi, tôi còn dạy dỗ anh ấy một trận đó chứ."

Nhớ lại dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng như hoàng hoa khuê nữ của anh, cảm giác thắng lợi của một bậc đại trượng phu dâng trào trong lòng.
Một người làm chủ gia đình chân chính.

"Hắn ta không làm gì cậu?"
Tùng Dương kiêu ngạo ngẩng cao đầu, ngữ điệu ngông cuồng, "Anh ấy dám làm gì tôi?"
Đàn Đạt đột nhiên ngây người, "Vậy cái vết đỏ trên cổ kia là muỗi cắn hả?"
Tùng Dương:....

Áo cậu mặc không phải loại cao cổ nên không giấu được vết hôn kia, Dương rụt cổ lại, ai có đâu mà dè, vừa rồi được khen quá, khen tới vui vẻ, quên luôn chuyện này.
Cậu lập tức câm như hến, vộ vàng che cổ lại.

Lại bị Đàn Đạt chặn ngang họng.
"Này là chuyện gì đây?"
Cậu lí nhí nói: "Muỗi cắn á."
"Con muỗi này chắc có tận mười cái miệng á, cắn cậu cả một mảng lớn vậy?"
Cậu nhìn hắn, ánh mắt chân thành, "Anh có từng nghĩ là do con muỗi này có độc không?"
"...."

Tôi thấy cậu có độc mới đúng á.

Đàn Đạt nhìn cậu, nhất thời cũng không biết nên nói gì, nửa ngày sau mới rặn ra một câu, "Lần sau nếu lão biến thái kia muốn ép uổng cậu, cậu cứ hét lên, hét cái kiểu muốn bể cả cổ họng á."
Tùng Dương: "Có tác dụng?"
Đàn Đạt mặt rất tỉnh, "Không có."
"...."
"Nhưng sẽ dọa được đối phương."

Hay quá ha.

"Bùi Anh Ninh! Con mẹ nó, anh hiếp người quá đáng rồi đó!"
Ninh An đứng bật dậy khỏi bàn đàm phán, "Tôi sẽ không đời nào kí đâu!"

Nhìn hợp đồng chuyển nhượng cổ phần trên bàn, hắn chỉ muốn xé nó đi, nếu như kí tên rồi thì đồng nghĩa với việc cả Bùi thị này sẽ bị Anh Ninh một tay thao túng.
Nhưng nếu như không kí... Sẽ không thể nào bù vào khoản thua lỗ từ dự án trước.

Hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt hung hãn nhìn người trước mặt.
Anh ngồi một bên, không bị hắn ảnh hưởng dù chỉ một chút, dứt khoát, lưu loát kí tên mình.

Ninh An chỉ vào anh, nói: "Anh như thế này, ba có biết không, anh không sợ tôi nói với ba, nói với lão gia tử sao!"
Câu này vừa được thốt ra, anh quả nhiên đã ngước mắt lên nhìn hắn.
"Bùi Ninh An."
Bị anh gọi tên, hắn nuốt ực một ngụm nước miếng.
"Tôi cứ tưởng để cậu tiếp quản thì Bùi thị sẽ đi lên."
Hắn nhìn đối phương đầy cảnh giác, "Anh có ý gì?"
Anh không nói gì, ngược lại thì thư ký bên cạnh lại lên tiếng, "Chỉ biết kêu cha gọi mẹ."
"Anh..."

Thư ký cảm thấy mình cũng không làm gì sai cả, đều là người trưởng thành cả rồi, sao vừa gặp chuyện đã muốn về nhà tìm ba?

Ninh An nhục nhã đứng một bên, hai tay nắm chặt thành quyền, hắn khó khăn lắm mới giành được Bùi thị, tuyệt đối không thể để tuột khỏi tay.

"Anh về đi, tôi không kí tên đâu."
Anh Ninh: "Cái này không phụ thuộc vào cậu."
Hắn sửng sốt, lập tức cảnh giác, "Anh... Anh muốn làm gì, tôi nói cho anh biết, tôi chỉ cần bấm nút thì bảo vệ sẽ lập tức lên đây đó."
Thư ký đứng kế bên nghe mà tai muốn mọc kén, "Anh kí nhanh đi, nếu không lát nữa sẽ không chắc là anh kí đâu."

Ninh An trợn tròn mắt, lẽ nào Anh Ninh hôm nay thuê người tới, định đánh gãy tay hắn.
Hắn hít sâu một hơi, bị dọa đến mức cả người đổ mồ hôi, "Tôi kí còn không được sao?"
Nói rồi giơ tay nhấc bút kí tên lên hợp đồng.

Bùi Ninh An hắn là người biết tiến biết lùi, có thể giành lấy Bùi thị một lần thì ắt sẽ có lần hai.

Thấy hắn đã kí tên, thư ký lập tức cất hợp đồng đi, sau đó cùng Anh Ninh đi ra ngoài.
Hắn loạng choạng theo ra, nhưng vừa đẩy cửa, bên ngoài lại không một bóng người.

Ninh An lập tức cảm thấy mình đã bị lừa, "Các người, con mẹ nó, lừa tôi?!"
Anh quay đầu nhìn hắn, "Lừa cậu gì cơ?"
"Nếu tôi không kí, các người sẽ khiến cánh tay này của tôi không dùng được nữa?!"
Thư ký nghe xong liền gật đầu, "Đúng vậy."
Nói rồi từ trong túi lấy ra một con dấu có tên Bùi Ninh An không biết đã đến tay y từ bao giờ, "Không kí tay được thì dùng con dấu."
Ninh An:....

Má nó!
Cục shit chó á!

Anh Ninh vừa bước ra khỏi tòa nhà thì đã thấy Tần Hằng đứng chờ cách đó không xa.

Tần Hằng: "Bàn chuyện xong rồi?"
"Ừm."
Sau đó Tần Hằng đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới, "Tôi có một câu muốn hỏi cậu."
"Câu gì?"
"Cậu để Tùng Dương đi mà không sợ cậu ấy chạy mất sao?"
Anh không trả lời mà hỏi lại: "Phim em ấy đóng cậu cũng có đầu tư?"
"Đúng vậy."
Tần Hằng: "Hoạt động quảng bá mấy ngày tới còn mời tôi lộ diện nữa kìa."
Anh Ninh: "Tôi đi thay cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top