Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: pass.60

C56
"Anh cảm thấy một người có chồng như tôi có phù hợp cho việc ngủ ở đâu đó không phải nhà mình không?"

Hạ Ninh nghĩ thầm, ngủ cái rắm. Cậu đứng dậy đi vòng qua người đàn ông xuống giường, bắp chân vẫn còn hơi yếu. Lúc trước cậu chưa từng làm chuyện gì hao tổn thể lực như vậy. Hạ Ninh kéo áo khoác của Văn Quân Hạc ra, mặc từng món đồ của mình vào, xoay lưng về phía Văn Quân Hạc, che giấu vẻ mặt run rẩy mất kiểm soát.

Văn Quân Hạc nhìn động tác của Hạ Ninh, anh cũng đứng dậy bước xuống giường.

Hạ Ninh: "Anh đi đâu đó?"

Văn Quân Hạc mặc áo sơ mi, bảo là anh sẽ đưa cậu đi.

Hạ Ninh định nói không cần thì chợt chân cậu đau đớn, cho tới khi đến gần nhà họ Chu, Văn Quân Hạc ngừng lại, nói lát nữa sẽ bắt taxi trở về.

Hạ Ninh không nói gì, cậu lướt điện thoại xem vài thứ, bỗng nhiên Văn Quân Hạc bò tới xoa bóp eo cho cậu, cơ thể cậu lập tức căng thẳng.

"Anh làm gì thế?"

Văn Quân Hạc nói: "Tôi thấy em khó chịu nên xoa bóp cho em."

Hạ Ninh cảm nhận được bàn tay ấm nóng của anh đang di chuyển bên hông mình, lòng cậu thấy không thoải mái, cậu cảm thấy, chỉ cần trong quá khứ, Văn Quân Hạc đối xử với cậu dịu dàng được một nửa như bây giờ, có lẽ không đi đến bước đường này.

"Lần sau là khi nào?"

Hạ Ninh hơi gượng gạo: "Anh chờ tôi liên lạc với anh đi, tóm lại, nếu bị người ta phát hiện ra quan hệ này, chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa Văn Quân Hạc à."

Văn Quân Hạc cụp mắt nói được.

Khi Văn Quân Hạc đi, Hạ Ninh nhìn bóng lưng anh, cậu lẳng lặng ngồi ở ghế phụ một lúc lâu, cuối cùng lẩm bẩm: "Xem xem ai trong chúng ta có thể kéo dài tới cuối cùng."

Sau lần đó, cứ vài ngày là hai người lại gặp nhau, Chu Sùng rảnh rỗi thì lại lượn vòng trước mặt Hạ Ninh, không hề chê chuyện này mất thời gian.

Tất nhiên, với tầm mắt của hắn, hắn cũng không thể nhìn ra được cái gì. Hạ Ninh chột dạ, thường hay giả vờ không thấy được, không nghe thấy Văn Quân Hạc nói gì. Vì kiêng dè nên Hạ Ninh tỏ thái độ tránh mặt anh một cách rõ ràng.

Nhưng trên cuộc họp báo cáo, khi có người đang diễn giải, Hạ Ninh ngồi dưới ghế sẽ không nhịn được cọ chân Văn Quân Hạc.

Ban đầu bọn họ làm ở khách san, sau vài lần. Văn Quân Hạc đề nghị tới nhà anh.

Trong một lần, Hạ Ninh tắm xong thì thấy được tài liệu học tập trên bàn của Văn Quân Hạc. Đây là lần đầu Hạ Ninh xem loại phim này, 0 trong trong video khóc tới mức long trời lở đất, xoay mông tới nỗi sắp nở hoa tới nơi, mà người đóng vai 1 kia diễn tàm tạm, gương mặt và vóc dáng đều không bằng Văn Quân Hạc.

Hạ Ninh nhìn thấy cái mông vặn vẹo của 0, bỗng nhiên nghĩ, chắc không phải cậu cũng làm như thế trên người Văn Quân Hạc chứ?

Nhưng đúng là cậu rất tò mò, lúc trước Văn Quân Hạc là một tên trai thẳng chỉ thích con gái, anh sẽ thấy hưng phấn trước loại phim như thế này thật. sao? Đây còn là phim của hai người đàn ông với nhau, Văn Quân Hạc thật sự nỗ lực làm kẻ thứ ba trong cuộc tình này.

* Còn không mau cho người ta danh phận đi, tui mà là tác giả tui cho Chim nhỏ bỏ đi luôn rồi.

Văn Quân Hạc bưng khay trái cây bước vào phòng, Hạ Ninh nhìn anh với ánh mắt đồng cảm: "Có phải anh xem những bộ phim này rồi thấy khó chịu không? Hay là khi ngủ với tôi, anh tưởng tượng tôi là con gái? Thảo nào lúc trước anh thích vào từ phía sau như thế."

Văn Quân Hạc không nói gì, anh chỉ nhíu mày, sau đó anh bước tới, kê sát vào người Hạ Ninh, giữ chặt đầu cậu rồi hôn lên môi cậu, anh lại vươn đầu lưỡi liếm sạch táo dính bên khóe môi Hạ Ninh.

Hạ Ninh thở hổn hển nhìn anh, Văn Quân Hạc kéo cổ áo, khàn khàn nói: "Sau này anh sẽ nói cho em biết anh thích vào từ phía sau biết chừng nào."

Hạ Ninh như một người được làm từ ngọc, từ trên xuống dưới, cả cơ thể cậu không có nơi nào là không xinh đẹp. Hình thể của Hạ Ninh thiên về gầy gò, lưng gầy, eo thon, mắt cá chân mảnh khảnh, một tay anh là có thể ôm được người cậu, còn có thể giữ chặt cậu nằm dưới người mình, Hạ Ninh không tài nào thoát được. Lúc trước, Hạ Ninh thường hay bị anh chị/ch tới nỗi hai mắt mông lung, vẻ mặt si mê ngây ngốc, cơ thể câu ửng hồng nước mắt giàn giụa chỉ có thể bị anh nắm láy cằm, yếu ớt vươn lưỡi hôn anh. Mà cúc hoa bên dưới vẫn đang mấp máy khép mở một cách đói khát, tiết ra chất lòng tanh nhẹ.

57.
Rõ ràng là Hạ Ninh bị chị/ch tới mức đầu óc choáng váng cả rồi mà còn quan tâm anh có bắn hay không, vì cậu chưa thấy thoải mái đủ sao?

Mỗi lần Văn Quân Hạc nghĩ tới chuyện Hạ Ninh suy nghĩ về anh như thế, anh lập tức cương cứng như muốn nổ tung ngay tức khắc.

Hạ Ninh kéo dài giọng, bảo anh tránh ra.

Văn Quân Hạc vừa giữ lấy cằm cậu rồi hôn đáp trả, vừa bế cậu lên bàn.

Hạ Ninh thở hổn hển, cậu vội bảo anh dừng lại. Hai người vừa mới quấn lấy nhau, dây dưa cùng nhau suốt cả tối, khó khăn lắm cậu mới bảo anh dừng lại được, bây giờ lại va vào nhau thế này.

"Văn Quân Hạc, bây giờ tôi không muốn làm, anh buông tôi ra."

Văn Quân Hạc không thèm nhúc nhích, anh giơ ngón tay nhẹ nhàng vén áo choàng tắm trên người Hạ Ninh xuống, chiếc áo rơi xuống đùi Hạ Ninh, trượt xuống dưới. Văn Quân Hạc cố ý chọn áo choàng tắm với màu sắc này cho Hạ Ninh, khiến cậu trông có vẻ ngây thơ trong sáng.

Cùng lúc đó, Hạ Ninh lên tiếng, tỏ thái độ bất mãn lên án hành vi của anh. Chiều cao và sức nặng của Hạ Ninh không sánh bằng anh, anh lại giữ chặt cậu trong lồng ngực như xích lại.

Hạ Ninh ra sức tung cước đá chân phản kháng một lúc, Văn Quân Hạc vẫn chẳng có ý định buông cậu ra, bàn tay đang luồn vào trong quần áo, vuốt ve cơ thể cậu còn trượt xuống nơi cậu nhỏ đang ỉu xìu nằm im.

Trên đầu ngón tay Văn Quân Hạc hơi lành lạnh, kích thí/ch tới nỗi cơ thể Hạ Ninh run lên, cậu không thể kìm được tiếng nức nở. Văn Quân Hạc sờ mó cậu nhỏ đang nằm nhũn ra đó, giơ ngón tay vuốt ve quanh đầu nấm, cậu nhỏ lập tức sống lại. Tay còn lại của Văn Quân Hạc cũng không ở yên, anh lột áo trên người Hạ Ninh ra, áo choàng tắm buông thõng quanh eo cậu. Vốn là Hạ Ninh đã cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi, ai ngờ bàn tay ấm áp kia còn vuốt ve sờ soạng trên tấm lưng trần mịn màng trơn nhẵn, mà Văn Quân Hạc còn chưa chịu yên, thường hay in lên cơ thể cậu những nụ hôn nóng rực cháy bỏng.

Thiên phú chết tiệt của Văn Quân Hạc!

Anh đã nắm giữ được tinh túy thắp lửa xung quanh cơ thể Hạ Ninh, vô cùng âu yếm triền miên.

Khoái Cảm chất chồng bùng nổ trong người Hạ Ninh, thân thể theo bản năng truy cầu khoái Cảm. Văn Quân Hạc cảm giác được eo Hạ Ninh nhũn ra, anh lập tức kề sát vào người cậu, trong giọng nói của anh chứa cảm xúc đè nén, còn có phần lấy lòng cậu: "Ninh Ninh, lần này anh sẽ cho em một trải nghiệm tuyệt vời, hãy cứ tin ở anh."

Chẳng bao lâu sau, Hạ Ninh đã thua trận, cậu liếc nhìn Văn Quân Hạc qua khóe mắt.

"...Anh làm nhanh lên, tối nay tôi có việc."

Văn Quân Hạc nghe xong, anh cúi đầu giữ chặt eo cậu, vừa hôn lên vai và cổ cậu, vừa đưa tay xoa mông cậu, ngón tay còn chui vào khe hở giữa hai cánh mông gợi cảm kia, bắt đầu làm trơn theo thói quen.

Hạ Ninh ngửa đầu ra sau, cơ thể cậu run lẩy bẩy, cắn răng nói: "Văn Quân Hạc, tôi nói anh... chị/ch nhẹ một chút..."

Miệng huyệt trơn ướt, không hề khô cứng, chỉ là Văn Quân Hạc hơi sốt ruột, anh vừa căm rút vào nơi đó vừa nghiêng người hôn liếm lên môi Hạ Ninh.

Văn Quân Hạc từ từ giảm tốc độ, ma sát ra vào liên tục khiến huyệt thịt trở nên mềm mại. Anh giữ chặt cái eo thon của Hạ Ninh, bắt đầu đưa đẩy điên cuồng. Cơ thể của Hạ Ninh hệt như chiếc lá rụng trong gió, liên tục chịu kích thích, nhích lên vì động tác đưa đẩy không ngừng của Văn Quân Hạc. Điểm G trong người cậu bị anh chọc vào một cách kịch liệt, khiến cậu không tài nào kìm nén được tiếng rên kéo dài.

"Ah...Quân Hạc, chậm một chút...Ah không, nhanh lên... Sướng quá..ưm..."

"Lúc em kêu tôi nhanh, lúc kêu chậm..rốt cuộc là anh phải nghe câu nào đây? Hửm."

Hạ Ninh chưa từng biết, cậu lại khát cầu con người này như vậy, cứ như mỗi lần anh rút ra là cậu lại thấy bản thân trống rỗng, muốn anh dập thật mạnh, sâu vào bên trong cậu. Nếu như cậu là con gái, số tinh trù/ng mà Quân Hạc đưa vào đã khiến cậu có thai mấy tháng rồi.

Hiện giờ Văn Quân Hạc đã học được nguyên tắc cắm rút càng nhanh càng sâu, vừa vuốt mình, chỉ có dấu vết thuộc về mình. không chỉ có một người sướng trên giường, anh ra sức cày cấy, vừa vuốt ve dư/ơng vật của Hạ Ninh, muốn cậu hoàn toàn chìm trong thân thể của anh.

Giờ phút này, Văn Quân Hạc vô cùng hy vọng Hạ Ninh chỉ thuộc về riêng anh.

Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, Hạ Ninh ngửa đầu nằm xụi lơ trên sofa, không còn chút sức lực nào. Sau khi Văn Quân Hạc dọn dẹp một đống lộn xộn trên bàn học, anh bèn ôm lấy cậu, mát xa cái eo bủn rủn, còn ghé sát vào tai cậu rồi thì thào.

"Anh không biết lúc trước em ghét tư thế này như vậy, nhưng anh thì thích lắm, em nên nói cho anh biết sớm hơn mới đúng."

C58.Hiện giờ Văn Quân Hạc là một người tình dịu dàng săn sóc cho người khác, Hạ Ninh là người quyết định nơi bọn họ sẽ làm tình. Có nhiều lúc cậu sẽ chọn khách sạn, sau đó là tới nhà Văn Quân Hạc, ít nhất, thân thể của bọn họ rất hợp với nhau.

Hạ Ninh chưa từng có thói quen ngủ qua đêm ở ngoài. Khi ở nhà Văn Quân Hạc, anh không cho Hạ Ninh hút thuốc, còn nấu cơm cho cậu ăn, anh cũng kể cho cậu nghe về kinh nghiệm du học của mình, nói rằng hầu hết các bữa ăn đều do anh nấu. Nói tới căn phòng mà anh thuê, rất nhiều sở thích của anh đều dựa trên sở thích của Hạ Ninh, không khác gì lúc bọn họ ở cùng nhau như trước đây, chỉ là người lạnh lùng không nói gì đổi thành Hạ Ninh mà thôi.

Hạ Ninh nghiêng đầu, vẻ mặt có phần gượng gạo.

Có một lần, Văn Quân Hạc lấy cớ đến văn phòng để đưa cho Hạ Ninh một phần tài liệu mà vốn không cần cậu ra mặt, sau đó anh lại hôn cậu ở văn phòng, suýt thì bị Chu Sùng phát hiện.

Chỉ cần nghĩ thôi là Hạ Ninh đã thấy sợ, cậu bảo sau này anh cứ phái cấp dưới tới là được, trong phần thời gian còn lại, bọn họ không cần phải ở gần nhau.

Văn Quân Hạc nói anh không muốn làm cậu khó xử nên anh nghe theo cậu.

Hạ Ninh mơ hồ cảm thấy mình như đang vênh váo trước mặt một Văn Quân Hạc cứ tỏ ra ấm ức, thế là cậu bèn nói: "Anh không cần làm như thế, rồi sẽ có ngày anh không còn luyến tiếc gì trước mối quan hệ này, khi đó có khi anh cũng có thể kết hôn với người khác rồi."

Văn Quân Hạc nghe Hạ Ninh nói xong, anh bất đắc dĩ nhìn cậu sau một lúc lâu, anh gác cằm lên vai Hạ Ninh, hơi thở nóng ẩm phả vào vai cậu: "Ninh Ninh, em đừng tra tấn tôi như thế."

Hạ Ninh hơi hoảng hốt, Văn Quân Hạc là người rất kiêu ngạo, bây giờ anh buông bỏ danh dự, cam lòng làm người tình không danh không phận ở cạnh cậu, cậu thật sự không biết anh có ý đồ gì.

Văn Quân Hạc lại mời Hạ Ninh ở lại ăn tối, Hạ Ninh từ chối, cậu cũng chẳng biết tại sao cậu phải nhắc tới Chu Kỷ trước mặt Văn Quân Hạc.

Chắc là cậu muốn nhắc nhở cả mình và Văn Quân Hạc đây mà.

"Lát nữa tôi phải đi cùng Chu Kỷ, tham gia một bữa tiệc sinh nhật của một người bác."

Văn Quân Hạc nói ừ.

Chu Kỷ mặc một bộ vest đen vừa vặn, chải ngược mái tóc để lộ ra vầng trán, anh ta còn đeo một cặp kính gọng vàng rất thời trang, dẫn Hạ Ninh đi chào hỏi, bắt tay với những người quen. Chu Kỷ còn đưa cho cậu một ly cocktail. Đa số mọi người đều đang bàn về tình hình kinh tế ngoài và các loại rượu vang, Hạ Ninh nghiêm túc lắng nghe, phối hợp với Chu Kỷ, còn khen ngợi, ra vẻ sùng bái người ta, có thể nói là vô cùng chuyên nghiệp.

Một người đàn ông có khuôn mặt hơi phẳng bước tới, bắt tay Kỳ một cách nhiệt tình: "Tổng giám đốc Chu, chắc đây là cậu Hạ đúng không? Chào mừng cậu tới tiệc sinh nhật của cha tôi."

Hạ Ninh cũng lịch sự bắt tay với anh ta.

Sau khi người đàn ông khác đi chiêu đãi những vị khách trong sảnh, Chu Kỷ nói với anh ta là con trai cả của người chủ bữa tiệc sinh nhật Khang Ân Thành.

"Gần đây Chu Sùng không quấy rầy cậu chứ?"

Hạ Ninh nghe xong, có vẻ khó xử: "Bây giờ em trai anh đã dồn hết mọi sự chú ý vào tôi."

Chu Kỷ tỏ thái độ xin lỗi Hạ Ninh: "Từ nhỏ hẳn đã là người như thế, tôi có nghĩ nhiều cách nhưng huyết thống là thứ cả đời chúng ta không thể vứt bỏ được, tôi chỉ hy vọng sẽ có ngày hẳn hiểu ra."

Hạ Ninh cảm thấy, với mức độ điên của tên Chu Sùng kia, không có khả năng nào để hắn hiểu ra cả.

Hạ Ninh an ủi anh ta: "Bây giờ chúng ta là một thể, giải quyết rắc rối thay anh là chuyện tôi nên làm, vì anh đã giúp tôi nhiều như thế mà."

Chu Kỳ nói: "Nhưng cậu sẽ phải dính líu tới càng nhiều, có đôi lúc tôi nghĩ lại, không biết kéo cậu vào vũng bùn này là chuyện đúng hay sai."

Hạ Ninh mỉm cười nhìn anh ta: "A Kỷ, tôi cũng có được nhiều thứ mà, bây giờ tôi cảm thấy cuộc sống bây giờ chính là cuộc đời tôi muốn, tôi cũng đâu có hối hận."

Nên quên đi cuộc sống như chuộc tội trong quá khứ thì hơn, rõ ràng cậu không hề làm sai chuyện gì.

Hạ Ninh cảm thấy, quan hệ giữa cậu và Chu Kỷ trên cõi đời này là gắn kết nhất. Chu Kỷ nhờ cậu mà thoát được quan hệ loạn luân tà đạo, cậu lại có được cuộc sống hoàn toàn mới nhờ nhà họ Chu, hai bên cùng có lợi.

C59.
Chu Kỷ lại hỏi chuyện vụ kiện giữa cậu và Hàn Khanh, Hạ Ninh lắc đầu, luật sư nói không khả quan cho lắm, khó mà giải quyết được luật sự của nhà họ Hàn. Và lại bây giờ vẫn còn đang ở giai đoạn điều tra. Lúc hai người bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên Hạ Ninh thấy được Văn Quân Hạc đang đứng cùng một cô gái ở cách đó không xa.

Cô gái kia kéo tay Văn Quân Hạc, hai người đang tán gẫu với người khác.

Chu Kỷ nhìn Hạ Ninh: "Cậu ổn chứ?"

Hạ Ninh nói ổn, có lẽ Chu Kỷ không biết anh ta đã khiến Hạ Ninh dũng cảm tới mức nào.

Cái lý thuyết hai người mà Văn Quân Hạc từng cười nhạo, lại được áp dụng suôn sẻ ở nơi Hạ Ninh.

Trùng hợp là Văn Quân Hạc cũng quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, Hạ Ninh đi theo Chu Kỷ chào hỏi xã giao, cũng biết cô gái đang kéo Văn Quân Hạc là con gái của Khang Ân Thành, tên là Khang Y Mai.

Nhà họ Khang làm giàu bằng cách kinh doanh vận chuyển đường biển, bữa tiệc sinh nhật này gây chú ý khá cao, nhưng điều khiến mọi người quan tâm hơn là Văn Quân Hạc ở cạnh Khang Y Mai.

Mọi người đều đoán, không biết anh có phải là con rể của ông hoàng tàu thuyền hay không.

Rượu trong ly bỗng dính vào vạt áo trước của Hạ Ninh, nhân viên phục vụ vội vàng rút khăn giấy ra, căng thẳng lau vết rượu cho câu, cũng xin lỗi không ngừng. Hạ Ninh không muốn dị ứng rượu nên cậu không uống ly nào, ai ngờ nửa ly rượu lại xối thẳng vào người cậu.

Hạ Ninh nhìn cô gái phục vụ tái mặt, cậu bảo là không sao, rồi nói một tiếng với Chu Kỷ, cậu tới WC rửa một lát.

Dòng chuyện chảy qua đầu ngón tay, Hạ Ninh chà chà lên áo, cuối cùng mất kiên nhẫn, cậu quyết định cứ để mặc nó như thế. Khi Hạ Ninh chuẩn bị rời khỏi WC, Văn Quân Hạc lại xuất hiện ở sau lưng cậu.

"Để anh làm cho em."

Hạ Ninh cẩm khăn lau tay, có vẻ không vui là mấy: "Không nhọc lòng anh."

Văn Quân Hạc năm tay Hạ Ninh: "Ninh Ninh, em sao thế? Trông em không vui thì phải?"

"Liên quan gì tới anh chứ?" Muốn quan tâm thì anh đi mà quan tâm con gái nhà họ Khang kia kìa.

Chỉ là Hạ Ninh không nói câu này.

"Sao bỗng nhiên em lại giận vậy Ninh Ninh?"

Văn Quân Hạc cứ hỏi mãi, khiến Hạ Ninh thấy phiền. Giữa cậu và anh không có gì để nói, cũng không phải thăm hỏi ân cần tẻ nhạt làm gì, cậu ki nhạt làm gì, cậu không nhịn được đẩy Văn Quân Hạc ra xa, "Tôi nói là không cần anh lo rồi mà, Văn Quân Hạc anh đừng có đáng ghét như vậy được không?"

Nói xong, Hạ Ninh định bỏ đi, Văn Quân Hạc lại giơ tay kéo cậu lại. Giọng của Văn Quân Hạc rất nhẹ, nhưng tay thì không nhẹ chút nào, anh cố ý kéo cậu vào lòng mình, cất giọng lo lắng gần gũi: "Ninh Ninh, em sao thế? Em nói chuyện đàng hoàng với anh được không?"

Trông Hạ Ninh như muốn vội vã bỏ đi vậy, Văn Quân Hạc không còn cách nào khác, đành phải ôm cậu lại. Tiếng cửa WC bị đóng lại vang lên, Hạ Ninh lùi về sau một bước như con thú nhỏ kinh sợ, cậu trừng Văn Quân Hạc: "Anh định làm gì?"

"Ninh Ninh, anh chỉ muốn nói chuyện bình thường với em."

"Nói cái rắm! Anh đi tìm công chúa nhà anh rồi nói chuyện!"

Hạ Ninh nói xong, Văn Quân Hạc bỗng lao về phía cậu, ôm chặt cậu vào lòng: "Ninh Ninh, em ghen sao?"

Hạ Ninh định nói là ghen cái cọng lông gì, Văn Quân Hạc đã áp sát vào người cậu, trong không gian nhỏ hẹp, gần như là hai người chen chúc dính sát vào nhau, mặt kê mặt.

"Khang Y Mai là một người bạn mà anh quen trong hiệp hội thanh niên người Hoa lúc anh du học ở nước ngoài, chỉ vì muốn tới gặp em nên anh mới đồng ý tham gia. Rõ ràng là anh biết nhìn thấy em đi cùng người ta, anh sẽ khó chịu, nhưng anh cũng không biết tại sao mình lại làm như thế, anh như phát điên đến nơi rồi."

Văn Quân Hạc cũng cần được trấn an, ví dụ như Hạ Ninh trấn an anh là cậu không có tình cảm thật sự với Chu Kỷ, điều này có thể bù đắp, xoa dịu nỗi sợ không nói thành lời trong lòng anh.

Anh vứt bỏ tự tôn, cho dù bị cậu từ chối, anh cũng muốn tiếp tục giữ đoạn tình cảm trong bóng tối này. Anh không có lý do gì để căm hận Hạ Ninh, vì đó là do anh cam tâm tình nguyện.

Văn Quân Hạc biết mình gửi tin nhắn kia là mất mặt, nhưng anh không thể nhịn được.

Anh dần dần nhận ra cảm giác bị lạnh nhạt của Hạ Ninh vào giai đoạn đầu, anh cảm thấy mình tự làm tự chịu thôi.

C60
Nhưng sau mỗi lần ân ái nóng bỏng, Văn Quân Hạc cũng sẽ có cảm giác mong chờ rằng Hạ Ninh chỉ thuộc về riêng một mình anh. Anh nấu rất rất nhiều món ăn mà Hạ Ninh thích, nhưng những lần cô đơn hàng đêm phá tan tất cả ảo tưởng của anh. Ban đầu, Văn Quân Hạc chỉ nghĩ rằng anh ở nước ngoài vài năm, đã quen với cảm giác cô đơn này từ lâu, nhưng sau khi thấy Hạ Ninh, cuối cùng anh không tài nào chịu đựng được nữa. Văn Quân Hạc nghĩ tới những ngày tháng sống cùng Hạ Ninh, anh muốn cậu sẽ không xa rời anh như lúc trước.

Văn Quân Hạc sốt ruột muốn gặp mặt Hạ Ninh, xóa nhòa sự cô độc kia, anh cho rằng làm như thế mình sẽ được an ủi. Nhưng mỗi một câu Hạ Ninh nói đều như đâm vào người anh, anh cố sức muốn đền bù cho cậu cũng không có được gì, chỉ có thân thể là không bị Hạ Ninh từ chối.

Văn Quân Hạc mới thật sự nhận ra, Hạ Ninh đã không còn thiên vị anh như trước nữa.

Khi nghe được tiếng động vang lên ở bên ngoài, cơ thể Hạ Ninh đã mềm nhũn đến mức chỉ có thể choàng tay ôm cổ Văn Quân Hạc.

Cậu bị đè lên cửa, trong không gian chật hẹp, chỉ có hai người bọn họ dính sát vào nhau, gần như là hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Dòng chất lòng chảy từ gốc đùi xuống bắp chân Hạ Ninh, cậu giật mình muốn đẩy Văn Quân Hạc ra nhưng quyền chủ động không hề thuộc về cậu. Tiếng rên rỉ khó lòng kìm nén thốt ra từ bờ môi của Hạ Ninh, chỉ mới kêu rên một chút là cậu đã dùng hết lý trí để cản lại.

Văn Quân Hạc liên tục hôn lên xương quai xanh của Hạ Ninh, như đang cầu xin cậu: "Ninh Ninh, em ở lại với anh thêm một chút được không, chỉ một chút thôi."

Anh không muốn thấy Hạ Ninh lại đi cùng Chu Kỷ, chi bằng kéo dài thời gian thêm một chút.

Cho tới khi tiệc tối kết thúc, Chu Kỷ cũng không thấy Hạ Ninh quay lại, sau khi anh ta trò chuyện vài câu với người quen, chào tạm biệt trong vui vẻ, anh ta bèn cầm điện thoại gọi cho Hạ Ninh.

Di động rung lên, Hạ Ninh vùng vẫy định bắt máy.

"Ninh Ninh." Văn Quân Hạc gọi tên cậu, anh vuốt ve lồng ngực và vùng bụng ấm áp của Hạ Ninh: "Anh lấy giúp em."

Cơ thể Hạ Ninh nóng ran, cậu giơ tay chống lên căm Văn Quân Hạc, ra hiệu cho anh im lặng. Hạ Ninh bắt máy, lại nghe được giọng nói của Chu Kỷ vang lên như ở cách đó không xa.

"Khoảng nửa tiếng sau bữa tiệc sẽ kết thúc, cậu lên xe tôi về thôi."

Văn Quân Hạc cũng nghe được tiếng nói của Chu Kỷ, cảm giác cơ thể của người bên dưới mình đang căng thẳng, Hạ Ninh tỏ vẻ cậu cũng không biết Chu Kỷ xuất hiện ở đây.

Chu Kỷ ấn vòi nước đứng trước tấm gương, dòng nước chảy rào rào.

Văn Quân Hạc hạ giọng thủ thỉ bên tai Hạ Ninh: "Ninh Ninh, nếu bị phát hiện, em có tức giận không?"

Hạ Ninh kinh sợ nhìn Văn Quân Hạc.

Văn Quân Hạc mỉm cười yếu ớt hiếm thấy: "Anh biết mà, anh sẽ không làm em khó xử đâu."

Hạ Ninh vội vàng cúp máy, Chu Kỷ ở đầu dây bên kia khá là hoang mang, anh ta lại gọi điện thoại cho Hạ Ninh, chợt nghe được tiếng chuông vang lên ở phòng cách vách, tuy là ngắn ngủi nhưng tiếng chuông lại rất quen thuộc.

Anh ta do dự một lát rồi tới gần.

Lúc này, Văn Quân Hạc mở cửa WC ra, mỉm cười chào hỏi Chu Kỷ: "Tổng giám đốc Chu, trùng hợp ghê."

Chu Kỷ cụp mắt lại, liếc nhìn sau lưng anh: "Đúng là trùng hợp thật, tổng giám đốc Văn, không biết anh có gặp Ninh Ninh không? Tôi đang tìm Ninh Ninh, nếu anh nhìn thấy cậu ấy thì làm phiền anh chuyển lời giúp tôi, nói là tiệc đã kết thúc, bọn tôi phải về nhà.

Khi Văn Quân Hạc nghe được chữ "nhà" này, anh sững sờ.

Hạ Ninh sửa sang quần áo, đi tới chỗ xe của Chu Kỷ, cậu ngồi xuống. Chu Kỷ cười như không cười mà rằng: "Thảo cứ lải nhải trước mặt tôi, nói là cậu lén lút vụng trộm với người khác sau lưng tôi, người làm chồng như tôi quá là vô tư."

Vẻ mặt Hạ Ninh hơi gượng gạo, sau đó cậu che trán: "Xúc động nhất thời, không ngờ lại kéo dài tới hôm nay, tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này."

Chu Kỷ nhìn Hạ Ninh, anh ta dí sát lại gần cậu, ngẩng đầu kề sát trán cậu như đang hôn trán. Hai người bọn họ gần tới mức Hạ Ninh có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Chu Kỷ, còn có mùi rượu nhạt tới mức gần như tan biến, cậu sửng sốt tại chỗ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top