Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1814: Thiên Kiếp 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1814:Thiên Kiếp 18

Tác giả : Ngận Thị Kiểu Tình

Edit : Dì Joy

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

Diệp Hoà Ngọc đại khái hiểu được ý của Ninh Thư, hỏi :"Sư phụ, người muốn đệ tử chiến thắng trong cuộc tranh tài của môn phái rồi tiến vào bí cảnh sao?"

Mỗi tông phái đều có một nơi dành cho đệ tử tu luyện đánh quái và thu thập bảo vật.

Ninh Thư :"Ta nói cho ngươi đi bí cảnh khi nào? Ta chỉ muốn ngươi trải nghiệm một chút, không cần phải thắng. Bí cảnh mười năm mở một lần, vào một thời điểm nào đó kết giới sẽ yếu đi."

Diệp Hoà Ngọc...

"Vậy ý sư phụ là?" Diệp Hoà Ngọc có chút mơ hồ.

"Ta chỉ muốn nói với ngươi một chuyện, hãy chăm chỉ tu luyện, làm quen cùng sư huynh đệ đồng môn." Ninh Thư nói :"Các ngươi chính là đi trải nghiệm, tham gia náo nhiệt là được, đừng tạo áp lực cho bản thân."

Diệp Hoà Ngọc...

"Dạ, đệ tử biết." Diệp Hoà Ngọc rất mong đợi ngày tranh tài tông môn, còn việc hắn có thể được đi bí cảnh hay không, Diệp Hoà Ngọc chỉ có thể bày tỏ lòng mong đợi của mình, nếu có thể đi thì tốt, còn không thì quên đi.

Ninh Thư cũng bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện, tay sờ cằm, quân bài tẩy của Dịch Ưu Toàn là vô tận, Cửu Thiên Thần Phong Hoả có thể đốt cháy vạn vật trên đời, đốt cháy bất cứ thứ gì, chỉ là một cơn gió, thổi đến đâu thiêu rụi tất cả đến đấy.

Ninh Thư không nghĩ tới trong bình lại có đồ vật như vậy, cái bình kia còn không bị Cửu Thiên Thần Phong Hoả đốt.

Loại lửa này không thể chứa đựng.

Hay là ở trong chai có pháp trận?

Tuỳ tiện ném một vật ra, cũng có thể khiến cô bị nổ tan xương nát thịt, không biết nếu đổi thành những nhiệm vụ giả khác thì sẽ làm gì?

Dù sao hiện tại móng vuốt của Ninh Thư có hơi tê dại.

Chờ đi, chờ bí cảnh lần này.

Ninh Thư ăn vào một viên đan dược, bắt đầu tu luyện, hít vào thở ra, hít vào thở ra, sao cô lại có cảm giác như sắp đi đẻ tới nơi vậy?

Ninh Thư bố trí tụ linh trận, hấp thu linh khí, cũng hấp thu tinh thần lực, nhưng cô không thể hấp thu hoả dương lực, bởi vì sức mạnh của hoả dương lực quá mức thô bạo, bây giờ cô có cảm giác mình như đang bị đặt trên lò nướng.

Ninh Thư đang cố gắng tu luyện, hai đệ tử cũng nghiêm túc tu luyện, Diệp Hoà Ngọc đặc biệt cố gắng.

Diệp Mỹ Ngọc tuổi còn nhỏ, mơ mơ màng màng, sư phụ cùng ca ca bảo cô làm cái giif thì làm cái đó.

Tuy nhiên cuộc sống bây giờ đã khá hơn lúc trước, bây giờ có quần áo đẹp sang trọng, đồ ăn no đủ.

Nhưng tiểu nha đầu này rất thích cái đẹp, sau khi trở lại Tử Sa Đảo, Ninh Thư đã trở lại hình dáng trước đây.

Người tu chân hiếm khi nào có mặt mũi xấu xí, có thể điều chỉnh gương mặt, tiểu nha đầu Diệp Mỹ Ngọc hướng Ninh Thư hỏi :"Sư phụ, sau này đệ tử có thể trở nên xinh đẹp như người không?"

"Tu luyện thật tốt, thực lực cường đại, đừng nói chỉ xinh đẹp như ta, chính là ngươi muốn trở thành đệ nhất mỹ nhân giới tu chân cũng đều được, nhưng đó là khi thực lực của ngươi rất mạnh." Ninh Thư nói thẳng, nếu đã thích cái đẹp như vậy, vậy hãy lấy nó làm mục tiêu.

"Dạ, đệ tử nhất định sẽ tu luyện thật tốt." Diệp Mỹ Ngọc vén váy tung tăng chạy ra khỏi phòng của Ninh Thư.

Diệp Hoà Ngọc chắp tay hướng Ninh Thư nói :"Sư phụ, tiểu muội không hiểu chuyện, sư phụ đừng tức giận."

"Ai cũng yêu cái đẹp, không có gì phải tức giận, nhưng sắc đẹp chỉ là bề ngoài, về sau con bé sẽ dần dần hiểu ra." Ninh Thư chỉ bồ đoàn, "Ngồi lên đi."

Diệp Hoà Ngọc ngồi trên đệm, cảm giác được linh khí cường đại từ dưới đệm xong vào cơ thể mình.

"Cái bồ đoàn này ngươi cầm đi mà dùng, có cái gì không biết, ngươi có thể tới hỏi ta." Ninh Thư nói.

Diệp Hoà Ngọc lập tức đứng dậy :"Cảm ơn sư phụ."

Ninh Thư lại xem cách tu luyện của Diệp Hoà Ngọc, hiện tại Diệp Hoà Ngọc đang trong giai đoạn luyện khí, còn chưa lên được Trúc Cơ.

"với thiên phú của ngươi, lên được Trúc Cơ là điều có thể, không cần phải dùng tới đan dược, cứ tự nhiên là tốt nhất." Ninh Thư nói với Diệp Hoà Ngọc.

Diệp Hoà Ngọc lập tức gật đầu :"Sư phụ, con hiểu rồi. Sư phụ, con có một vấn đề cần lời khuyên của người."

Ninh Thư gật đầu :"Ngươi nói đi."

Diệp Hoà Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói :"Từ khi bắt đầu tu luyện, đệ tử cảm giác linh khí trong cơ thể chủ động dâng trào, lúc không tu luyện thì cũng có, rất chậm, nhưng lúc tu luyện, so với muội muội thì hấp thu hơn rất nhiều, đệ tử có chút sợ hãi."

Ninh Thư...

Ta cũng có chút sợ hãi!

Ninh Thư mỉm cười nói :"Sao lại sợ hãi? Thể chất mỗi người khác nhau, có người kinh mạch bế tắc, cả đời đều không thể tu luyện, nhưng có vài người kinh mạch so với người khác thì dễ dàng khai thông hơn rất nhiều, không cần thiết phải đả thông kinh mạch."

Diệp Hoà Ngọc thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng hắn bị cái gì đó.

"Đây là ưu đãi trời cao ban tặng, hãy trân trọng nó." Ninh Thư cười nói :"Tu luyện là phải sống chân thật, không nên tuỳ tiện dính vào nhân quả, không tuỳ tiện gi.ết người."

"Lệ khí nhiều, lúc gặp lôi kiếp sẽ càng khó qua." Ninh Thư cười nói.

"Sư phụ, có ai tuỳ tiện gi.ết chóc mà không gặp báo ứng chứ?" Diệp Hoà Ngọc hỏi.

Ninh Thư cười ha hả :"Ta chính là ví dụ một chút, những chuyện linh khí dồi dào trong cơ thể cũng không cần nói ra, ngươi so với những người kinh mạch được đả thông cũng giống nhau, không có gì đáng để kiêu ngạo."

"Đệ tử nhớ rõ." Diệp Hoà Ngọc thở phào, đây cũng không phải chuyện xấu.

"Vậy trước khi môn phái tranh tài, đệ tử có thể lên được Trúc Cơ không ạ?" Diệp Hoà Ngọc hỏi Ninh Thư.

Vẻ mặt Ninh Thư không chút biểu tình :"Ngươi không cần quá cố gắng để lên được Trúc Cơ, đến lúc đột phá thì đột phá, thời điểm hiện tại, ta muốn ngươi tham gia thi đấu, là để ngươi có một chút trải nghiệm, không phải muốn ngươi chiến thắng tuyệt đối, đừng coi thường bất cứ ai, những đệ tử tông môn đều tu luyện lâu hơn so với ngươi, thoải mái đi, chúng ta đi xem náo nhiệt."

Diệp Hoà Ngọc không nhịn được nói :"Sư phụ, đệ tử dù gì cũng là đại đệ tử của Lan Uyển Đình, chuyện này thật sự không sao chứ?"

"Có vấn đề gì sao, ngươi cũng đâu thể một bước lên trời."

"Sư phụ, người lại nói đùa." Diệp Hoà Ngọc nhếch khoé miệng nói.

"Ngươi có bây lớn căng thẳng như thế làm gì? Đừng so sánh mình với người khác, kẻ thù duy nhất của một người chính là bản thân của hắn ta, giống như sư phụ của ngươi, không phải cũng bị một tiểu bối treo lên đánh đó sao?"

Thừa nhận ngươi không bằng người khác.

Diệp Hoà Ngọc khoé miệng co quắp, không biết nên trả lời như thế nào?

Đột nhiên hắn cảm thấy sư phụ có chút cà lơ phất phơ.

Sợ nhất là khi không khí đột nhiên an tĩnh lại, Diệp Hoà Ngọc chắp tay, "Đệ tử đi tu luyện."

Ninh Thư phất phất tay, "Đi đi."

Trận đấu môn phái vẫn diễn ra như dự kiến, trước khi cuộc thi bắt đầu, Ninh Thư đã đưa cho hai đệ tử pháp khí hộ thân, tránh bị thương ở mức tối đa.

Hơn nữa, sư phụ ở các đỉnh núi khác cũng sẽ đưa một số pháp phí cho đệ tử của mình.

"Đệ tử nhất định không phụ sự kỳ vọng của người." Diệp Hoà Ngọc nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy không khỏi hưng phấn.

"Kỳ vọng cái gì? Ta không có kỳ vọng." Ninh Thư nói, "Chúng ta chính là tới góp náo nhiệt thôi."

Diệp Hoà Ngọc......

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top