Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1836: Chủ Nhân 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1836:Chủ Nhân 4

Tác giả : Ngận Thị Kiểu Tình

Edit : Dì Joy

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

Ứng Trì vừa bối rối vừa lo lắng, anh không thể nhìn thấy và không biết tình trạng của Trần Hồng bây giờ ra sao.

"Để tôi dẫn cô ra hiệu thuốc mua thuốc, hiện tại cô có thể đi được không?" Ứng Trì hỏi Trần Hồng.

Trần Hồng gật đầu, "Xin lỗi vì đã làm phiền anh, tôi sẽ đi cùng anh."

Trần Hồng sờ lên cây gậy dẫn đường của mình, chạm vào bóng dáng Ứng Trì đang đứng ở cửa.

Cô đưa tay chạm vào cánh tay của Ứng Trì, nói :"Phiền anh rồi."

Ứng Trì lắp bắp nói :"Được rồi được rồi, tôi lấy gậy rồi dẫn cô đi."

Ứng Trì lóng ngóng, sau khi nắm lấy chiếc gậy dẫn đường của Trần Hồng, dò đường đi, Ninh Thư dẫn hai người ra khỏi tiệm, đi về phía hiệu thuốc.

Ứng Trì và Trần Hồng trong tay cầm gậy đi theo Ninh Thư từng bước, lúc họ băng qua đường, cần dừng lại một lát.

Trần Hồng dừng lại nói :"Mặc dù thị lực của anh so với chúng tôi nghiêm trọng hơn, nhưng có Bối Bối bên cạnh lại tiện lợi hơn rất nhiều."

Ứng Trì ậm ừ, "Bối Bối rất ngoan ngoãn và có năng lực."

Trong lúc chờ đèn giao thông, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào Ứng Trì cùng Trần Hồng, nhưng sắc mặt hai người vẫn bình thường, họ không cảm nhận được ánh mắt quái dị của những người xung quanh, cũng không nghe thấy bọn họ đang thì thầm bàn luận.

Họ buộc phải cô lập mình khỏi vẻ đẹp của thế giới và những tổn thương từ bên ngoài.

Không cần phải nhìn vào mặt người khác.

Có thể bởi vì không nhìn thấy mà coi thường sắc mặt của đối phương.

Khi đèn chuyển sang xanh, Ninh Thư dẫn hai người đến hiệu thuốc đối diện.

Ứng Trì nói với nhân viên bán hàng :"Ở đây có thuốc trị bỏng không? Phiền anh tìm giúp cô ấy thuốc trị bỏng. Nhân tiện, xin hãy bôi một ít lên tay cô ấy. Có nghiêm trọng không? Có cần đi bệnh viện hay không?"

Trần Hồng ở phía sau không nói một lời, chẳng qua là cười híp mắt nhìn bóng dáng mơ hồ gần như vô hình của Ứng Trì.

"Xin hãy lấy loại thuốc tốt nhất." Ứng Trì nhấn mạnh.

Người bán hàng lấy thuốc trị bỏng và nói với Trần Hồng cách sử dụng và liều lượng sử dụng.

Ninh Thư nhìn giá thuốc, nhân viên cũng không nói dối, theo bảng giá thì không nhiều, những loại thuốc này chỉ có giá hơn ba mươi tệ, tính thêm mấy tệ cũng không kiếm được nhiều tiền. Nếu đã không thể kiếm được nhiều tiền thì có bắt nạt người khuyết tật cũng sẽ chẳng có ích gì.

Lương tâm sẽ bị tổn thương.

Ứng Trì muốn thanh toán hoá đơn, nhưng Trần Hồng lại tự mình trả tiền, "Chúng ta nhiều lắm cũng chỉ là đồng nghiệp, tôi rất biết ơn anh đã đưa tôi đến hiệ thuốc. Nếu anh còn trả tiền nữa, thì tôi sẽ rất áy náy."

Ứng Trì không tìm được lý do để phản bác Trần Hồng nên dành cất tiền lại.

Ninh Thư ngồi dưới đất liếc mắt nhìn anh chàng độc thân Ứng Trì, sau đó giơ chân chạm nhẹ lên chân Ứng Trì.

Ứng Trì suy nghĩ một lúc rồi nói :"Cái đó.. tay cô bị thương rồi, chắc chắn không thể đi làm được, để tôi đưa cô về nhà nhé."

"Không cần, nhà tôi cách đây hơi xa, người nhà tôi sẽ đến đây đón tôi, hơn nữa nếu anh muốn đưa tôi về, lúc sau nếu anh không thể tìm được đường về nhà thì phải làm sao, Bối Bối chưa bao giờ đến nhà của tôi." Trần Hồng từ chối lời đề nghị của Ứng Trì.

Ứng Trì...

Có chút đau lòng.

Ninh Thư không cần nhìn cũng biết Ứng Trì bây giờ trông khổ sở như thế nào.

"Tôi còn phải nhờ anh đưa tôi về tiệm." Trần Hồng lóng ngóng, chạm vào Ninh Thư, đụng đầu với Ninh Thư :"Cảm ơn, Bối Bối."

Đường về yên tĩnh, hai người cũng không nói gì nữa. Không khí có lẽ quá xấu hổ, sau khi nhịn hồi lâu, Ứng Trì mới nặn ra được một câu, "Ai sẽ tới đón cô?"

"Anh của tôi." Trần Hồng nói.

Sau đó Ứng Trì không tìm được chủ đề nữa, lại im lặng, Ninh Thư đi ở phía trước gần như khuỵu xuống, ít nhất hãy hỏi người ta khi nào anh trai của cô đến.

Nói về vết thương và cẩn thận hơn, không ăn đồ cay, lạnh.

Còn tốt hơn là phải xấu hổ như thế này.

Ứng Trì hỏi :"Nhà cô ở đâu?"

"Đến đây phải mất một lúc, xe buýt phải đi qua sáu trạm."

Trần Hồng nói địa chỉ nhà cô, Ứng Trì thầm đọc địa chỉ mấy lần và ghi nhớ.

Hai người im lặng một lúc, đến tiệm, Ứng Trì được gọi đi làm, Ứng Trì suy nghĩ một lúc rồi nói :"Cô nên chú ý nghỉ ngơi, xin nghỉ vài ngày."

Thời tiết vốn đã nóng, bị phỏng nhất định là sẽ rất khó chịu.

"Tôi biết, cảm ơn anh." Trần Hồng khách khí nói, một tiếng cảm ơn này khiến Ứng Trì có chút khó chịu, anh xua tay nói :"không có gì."

Ninh Thư còn nghe được Trần Hồng nói "Ngốc." một cách vô cùng nhỏ.

Ninh Thư lè lưỡi một cái, hắn còn không phải là đồ ngốc sao.

Người nhà Trần Hồng đến đón cô, nhưng anh ta vẫn có chút lơ đãng, chín giờ tối tan làm, về đến nhà, anh ta tắm rửa một chút rồi lên giường trằn trọc.

Giường kêu cọt kẹt mỗi khi hắn di chuyển, chó có thính giác rất thính nên Ninh Thư dùng hai chân trước bịt tai lại.

Đừngnghe, đừng nghe, tên ngốc đang tụng kinh.

Ứng Trì cứ trằn trọc mãi, Ninh Thư nhìn đồng hồ thì thấy đã mười hai giờ, anh ta đi ngủ trước mười giờ và trằn trọc mãi đến tận bây giờ.

Ứng Trì ngồi dậy, lóng ngóng đứng dậy uống nước, Ninh Thư nằm bẹp dưới đất nhìn anh ta.

Trên thực tế, Ứng Trì trông khá đẹp mắt và có rất nhiều khách hàng nữ muốn đến tìm anh mát xa.

Tuy nhiên, vì anh ta bị mù nên cũng rất bất tiện, vệc tìm vợ có chút khó khăn.

Trần Hồng có tình cảm với Ứng Trì, nhưng Ứng Trì luôn tránh mặt cô, Ứng Trì có lẽ cũng thích Trần Hồng, nhưng anh ta rất vụng về.

Khi hai người không nhìn thấy gì đến với nhau, họ có thể giúp đỡ lẫn nhau, hoặc có thể cuộc sống sẽ trở nên tồi tệ hơn.

"Bối Bối". Ứng Trì quỳ xuống, chạm vào Ninh Thư.

Ninh Thư...

Đừng có động một chút là sờ cô nha.

"Bối Bối, em nói ta ngày mai có thể mang chút hoa quả đến thăm Trần Hồng được không?" Ứng Trì ngồi ở bên cạnh Ninh Thư, sờ sờ Ninh Thư, tựa như đang hỏi ý kiến Ninh Thư.

"Nếu đồng ý thì kêu một lần, nếu không đồng ý thì kêu hai lần, à không kêu năm lần đi." Ứng Trì nói.

Ninh Thư....

Thật sự là làm khó con chó, nếu không đồng ý thì sủa năm lần, chó bình thường nó có nhớ mình đã sủa được năm lần không?

Muốn đi thì đi đi, còn làm trò khỉ nữa.

Ninh Thư nhẹ nhàng kêu một tiếng, Ứng Trì nói :"Vậy là em đồng ý rồi, vậy ngày mai ta sẽ đi vậy."

Ứng Trì cảm thấy thoải mái hơn, cuối cùng cũng không còn vùng vẫy nữa, ngày hôm sau anh ta dậy sớm, tỉnh dậy còn trước ca lúc Ninh Thư gọi.

Anh ta đang cạo râu trong phòng tắm và mặc áo sơ mi, trông cũng tuấn tú lịch sự.

Ninh Thư nghiêng đầu nhìn Ứng Trì, anh biết đường đi tới đó không á?

Ứng Trì rửa mặt, dùng khăn tay lau nước trên mặt rồi nói :"Ta đang kiểm tra xem nên bắt xe buýt số mấy để đến nhà Trần Hồng."

Ứng Trì đặt thức ăn và nước uống vào bát của Ninh Thư, rồi nói :"Bối Bối, hôm nay chúng ta đi đến một địa điểm mới, đi thôi!"

Nói chung, người không nhìn thấy sẽ không ra khỏi phạm vi quen thuộc, nếu không sẽ không thể về nhà.

Ninh Thư kêu một tiếng, ăn sáng xong thì cùng Ứng Trì đi ra ngoài.

Ứng Trì đi đến cửa hàng trái cây mua một giỏ trái cây, một tay dắt Ninh Thư, một tay xách giỏ hoa quả đi về phía bến xe buýt.

Phải đi gặp người lớn.

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top