Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1839: Chủ Nhân 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1839:Chủ Nhân 7

Tác giả : Ngận Thị Kiểu Tình

Edit : Dì Joy

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

"Anh, anh đi gọi Ứng Trì trở lại." Trần Hồng nói với anh trai mình, "Anh ấy và em không có quan hệ như vậy, bố cũng không hỏi rõ ràng."

Hai người thậm chí còn không nói chuyện thẳng thắn với nhau, sau đó bố của cô ấy lại đơn giản thô bạo phá nát lớp màn mỏng mảnh đó.

Đem người doạ cho sợ hãi bỏ chạy mất.

"Hiện tại rời đi, chính là trong lòng nó không thích con, nếu nó thật sự thích con, nó nhất định sẽ quay lại với con. Kỳ thật, ta cũng không đồng ý hai người mù ở cùng nhau." Cha Trần Hồng nói .

"Là con gái ai cũng mong có thể trải qua một đời cùng một ai đó. Người có thể dành cả cuộc đời cho con gái mình, thì đó là tùy vào mong muốn của chính con bé, xem con bé muốn ở bên ai", mẹ của Trần Hồng nói: "Cơm cũng không cho người ta ăn một bữa."

Ứng Trì lúc ra khỏi tiểu khu cả người đều hoảng hốt, Ninh Thư dừng lại, đứng dưới chân anh. Ứng Trì đứng yên, nắm chặt dây xích.

Ninh Thư ngồi xuống, băn khoăn không biết Ứng Trì định về hay ở lại?

Hiện tại mọi người đều đã nói rõ ràng, còn muốn quay về nữa không? Dựa theo Ninh Thư cùng anh ta tiếp xúc mấy hôm nay, anh ta tuyệt đối không có đủ tự tin để quay trở lại.

"Bối Bối, chúng ta về thôi." Ứng Trì mặt đỏ bừng, ánh mặt trời độc nhất vào buổi trưa, khiến da anh đỏ ửng, mồ hôi lấm tấm.

Hãy bảo vệ làn da của mình nhé chàng trai, nếu không có tình yêu thì đừng khiến mình trở nên xấu xí dưới ánh nắng.

Ninh Thư và Ứng Trì bắt xe buýt về nhà, Ứng Trì từ đầu đến cuối đều không có tâm trạng, đều là Ninh Thư đưa anh đi.

Ứng Trì vừa về đến nhà liền nằm trên giường, kéo chăn đắp kín đầu, không biết mình đang khóc hay đang thương tiếc tình yêu.

Ninh Thư nằm ở đầu giường thè lưỡi.

Ninh Thư vốn tưởng rằng Ứng Trì chỉ là đang buồn, sau khi buồn thì vui lên hoặc lại đi tìm Trần Hồng.

Kết quả là anh ta nằm trên giường hai ngày không dậy và cũng không đi làm.

Anh ta ăn không có cảm giác thèm ăn, thỉnh thoảng đứng dậy đổ thức ăn cho chó cho Ninh Thư, sau đó lại đi ngủ.

Ninh Thư:...

Ninh Thư không biết mình đang nghĩ gì, liền nhảy lên giường xem Ứng Trì có bệnh không, Ứng Trì đẩy cô ra khỏi giường, "Bối Bối, đừng làm phiền, để anh yên."

Vài ngày nữa là được.

Ninh Thư suy nghĩ một chút, mở cửa, đi ra ngoài.

Ninh Thư chạy ra khỏi khu dân cư, chạy đến bến xe đợi xe.

Chờ xe buýt số 58, Ninh Thư lên xe, tìm chỗ ngồi xuống.

Rất nhiều hành khách trên xe đều nhìn chằm chằm Ninh Thư, may mắn thay đó chỉ là một con chó, không hỏi xin vé của cô.

Thời tiết nóng bức đến mức Ninh Thư không khỏi thè lưỡi thở hổn hển.

Đến đường Châu Sơn, Ninh Thư xuống xe, đi theo con đường quen thuộc về nhà Trần Hồng.

Vừa bấm chuông vừa sủa, Trần Hồng mở cửa, nhắm mắt lại cũng không nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của Ứng Trì, chỉ nhìn thấy một con chó liền hỏi: "Chủ nhân ngươi đâu?"

Ninh Thư cắn ống tay áo của cô. Kéo cô ra khỏi cửa, Trần Hồng hỏi: "Ứng Trì xảy ra chuyện gì à?"

Trần Hồng sờ vào chiếc gậy ở cửa, nắm lấy dây dắt Ninh Thư.

Ninh Thư dẫn Trần Hồng, bắt xe buýt, xuống xe, thuận lợi đi đến trước cửa nhà mình.

Ninh Thư đứng dậy, gõ cửa, nhấn chuông rồi sủa, chỉ cần Ứng Trì còn sống thì có thể nghe thấy.

Ứng Trì đang nằm trên giường đứng dậy, mò mẫm mở cửa nói: "Em lại chạy đi lung tung ở đâu đó?"

"Ứng Trì, anh sao vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Hồng hỏi.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Trần Hồng, Ứng Trì cảm thấy mình có thể đang mơ, anh ta nhéo vào đùi mình, cảm thấy rất đau.

Anh ta vừa mới dậy khỏi giường, còn chưa đánh răng đánh răng, chắc khóe mắt vẫn còn ghèn.

Tuy rằng đối phương không thấy được, nhưng Ứng Trì vẫn cảm thấy mình không nên xuất hiện với bộ mặt này.

Ứng Trì đột nhiên đóng sầm cửa lại, vội vàng chạy vào phòng tắm, kết quả là va vào bàn ăn, đau bụng.

Trần Hồng:...

Ninh Thư:-_-||

Thật vô dụng!

Trần Hồng sờ sờ đầu Ninh Thư, chờ Ứng Trì lại mở cửa, Ứng Trì thay quần áo, rửa mặt, đánh răng cạo râu rồi mới mở cửa: "Vào uống ly nước."

Ứng Trì mở cửa nói chuyện rất xa cách với Trần Hồng, cô ấy đưa tay ra chạm vào Ứng Trì, thuận tiện chạm vào mặt Ứng Trì và nói: "Anh gầy hơn em nghĩ một chút."

Mặt Ứng Trì đỏ bừng. Cũng may hắn đã tự cạo râu, nếu không thì Trần Hồng một tay sẽ chạm vào râu.

Ứng Trì cũng đưa tay ra, chạm vào mặt Trần Hồng, vuốt ve lông mày, mũi và môi của cô, cuối cùng nói: "Em đẹp hơn anh tưởng tượng!"

Ninh Thư nhìn hai người chạm vào nhau, cuối cùng khen ngợi lẫn nhau. Nói xong, không khí rất hài hòa.

Trần Hồng ngồi ở trên sô pha, Ứng Trì rót nước cho Trần Hồng, "Em tới đây có chuyện gì thế?"

"Bối Bối chạy đến nhà em kéo em tới, em tưởng anh xảy ra chuyện gì rồi?" Trần Hồng nói.

"Anh không sao, anh không có chuyện gì cả." Ứng Trì che giấu.

Ninh Thư sủa một tiếng, Trần Hồng nói: "Cha em ngày đó nói với anh như vậy, bởi vì ba không hiểu rõ sự tình, nếu có gây phiền toái gì cho anh, cho em xin lỗi."

"Không, không có chuyện gì.." Ứng Trì đúng là vịt ch.ết còn mạnh miệng.

Ninh Thư rên rỉ một tiếng, nằm trên mặt đất, hai chân đặt lên đầu, bịt lỗ tai, nghe đến không đành lòng.

Trần Hồng cau mày nói: "Thật sự không gây phiền toái gì cho anh sao?"

"Không..." Ứng Trì nói.

Trần Hồng đứng lên, "Anh không sao, vậy em về trước, anh có thể để Bối Bối đưa em về được không?"

"Anh đưa em về." Ứng Trì nói, "Bối Bối đã quen đường đi đến nhà em."

"Được, cảm ơn." Trần Hồng cúi đầu nói, vẻ mặt có chút thất vọng.

Ninh Thư:...

Tôi mệt quá, được chứ-_-||

Mặc dù Ninh Thư không nói được nhưng có một điều cô ấy phải nói, anh xứng đáng độc thân!

Có lẽ đó là sự bất an và lòng tự trọng thấp mà khuyết tật thể chất mang lại cho tâm trí.

Trần Hồng liên tục thử nghiệm Ứng Trì, nhưng Ứng Trì lại từng bước lùi lại, mặc dù trước mặt cha Trần Hồng nói mấy lời kiên quyết, nhưng cuối cùng lại rúc vào trong phòng không có động tác gì.

Ninh Thư dẫn hai người ra ngoài mà không hề đến trạm ngay, đi loanh quanh trong khu vườn yên tĩnh, đi vòng quanh.

Ứng Trì cảm thấy có gì đó không ổn, "Sao lâu rồi mà Bối Bối vẫn chưa đến bến xe?"

Cảm giác như mình đã đi rất xa, rất xa.

Trần Hồng chưa từng đến nơi này, cũng không biết nhiều về khoảng cách, Ứng Trì nói lời này, nàng cảm thấy rất thất vọng, cô không cảm thấy là đi rất lâu.

Ninh Thư gần như không thể khống chế mà trợn mắt, có lẽ từ nay về sau chỉ có một người một chó sẽ nương tựa vào nhau.

Hành trình thoát khỏi cuộc sống độc thân của Ứng Trì có chút khó khăn, điều quan trọng nhất là anh ta là một kẻ đầu đất, tuy anh ta không phải là người xấu nhưng việc tìm được một người bạn gái hay thậm chí là một người bạn đời vẫn hơi khó khăn.

Tuổi thọ của con chó không dài, con chó lao động như Ninh Thư có thể làm việc mười một, mười hai năm.

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top