Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Đồng cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Ninh sốt sắng chạy ra phía sau trường, càng đến gần anh nghe tiếng kêu cứu càng lớn. Lòng anh chợt cảm thấy bất an. Chạy đến nơi, đập vào mắt anh là hình ảnh một nam thanh niên đang cưỡng hiếp một cậu bé. Anh lao tới, đẩy gã ra mội bên, một tay túm lấy cổ, một tay đấm tới tấp vào mặt hắn.

"Thằng khốn! Mày làm cái gì thế hả!"

Anh dần mất kiểm soát, đấm gã túi bụi, bàn tay to lớn cứ liên tiếp giã vào mặt hắn, khi máu mũi đã chảy từa lưa nhưng Ninh vẫn không ngừng, máu mũi văng be bét ra đất. Tùng Dương hoảng sợ liền can ngăn anh lại, sợ anh sẽ làm điều không đáng xảy ra.

"Anh Ninh! Anh mau dừng lại!"

Cậu bám lấy áo anh, cố lôi anh ra bằng mọi giá. Ninh được cậu chạm vào người thì cũng dần nguôi ngoai. Anh đứng phắt dậy, cầm lấy cổ áo của hắn mà nghiêm nghị cảnh cáo:

"Mày mà còn động tới thằng Dương lần nữa thì đừng hòng được sống yên ổn!"

Gã bị anh nện cho bầm dập đến nỗi mắt miệng bị thâm tím, mũi thì không ngừng chảy máu. Cho dù có cố sức phản kháng nhưng cũng bất thành, anh đô con hơn gã nhiều, chỉ biết nằm im mà chịu trận, hắn ôm mặt mà chạy sống chạy chết.

Tùng Dương nhìn anh, bất giác bật khóc nức nở, cậu nghẹn ngào, vừa nói vừa nấc lên từng đợt:

"Em... sợ lắm"

Ninh ôm lấy cậu, để cho cậu thoả sức mà khóc bên bờ vai vững chắc ấy. Tay anh nhẹ nhàng xoa lấy tấm lưng nhỏ bé, vỗ về an ủi.

"Không sao rồi... không sao rồi..."

Ninh để ý tay cậu có những vết hằn đỏ, chắc chắn cậu đã rất hoảng sợ, trong lòng không ngừng đau xót cho cậu.

Được khoảng một lúc thì cậu đã ngưng khóc, đôi mi ướt sũng nhìn anh.

"Em cảm ơn anh... anh đừng kể với ai chuyện hôm nay nhé"

"Anh biết rồi"

Cậu ngoảnh mặt đi rồi chạy ra nhà xe thì liền bị tay anh kéo lại.

"Em kết bạn Insta với anh đi, có chuyện gì xảy ra cứ nói với anh" - Anh lấy điện thoại đưa cho cậu.

"Xong rồi đấy, em về nhé"

"Khoan đã... hay để anh đưa em về được không?" - Ninh vẫn còn lo lắng cho cậu, sợ rằng cậu vẫn chưa ổn định được tinh thần mà nghĩ quẩn.

"Không cần đâu... em lớn rồi"

"Không được, mau lên xe đi anh đèo, em chỉ cần chỉ đường thôi"

"Nhưng còn xe của em..."

"Chiều anh lai đi học tiếp"

Dương đành ngoan ngoãn nghe theo lời của anh.

Vừa đi cậu thỉnh thoảng vừa nhìn lén anh qua chiếc gương. Bất giác bị Ninh phát hiện, cậu liền quay mặt ra chỗ khác, tai có đôi chút ửng hồng. Anh cười mỉm, trong lòng nghĩ rằng cậu đã ổn hơn nên cũng vơi bớt phần nào lo âu.

Đến nhà cậu, anh dừng xe, tay gỡ mũ bảo hiểm xuống giúp cậu.

"Em về nhé... cảm ơn anh"

"Ừm, chiều anh lại qua đón nhé" - Ninh gật đầu rồi lên xe phóng đi mất. Cậu đứng ở ngõ, lặng lẽ nhìn bóng hình kia xa dần đi.

Dương bước vào trong nhà, mẹ cậu sốt sắng hỏi:

"Sao con về muộn thế? Mặt với tay bị làm sao thế này"

"Con đi đường bị ngã xe nhưng may quá có người lai con về" - Cậu vội vàng giải thích với mẹ để bà không nghi ngờ chuyện hôm nay.

Bà nhìn thấy con mình bị thương, thân thể gầy gò ốm yếu như thế kia không khỏi xót xa.

Bà lấy bông và chai nước muối sinh lý, nhẹ nhàng rửa vết thương cho cậu. Vừa lau, bà vừa hỏi:

"Cái cậu con trai kia trông cũng được đấy"

"D..dạ?? Sao mẹ lại nói thế"

"Nhìn cũng điển trai còn ga lăng nữa, lúc xuống xe còn gỡ mũ bảo hiểm xuống giúp con"

Cậu không ngờ những sự việc ấy đã bị mẹ cậu chứng kiến tất cả.

"Kiếm đâu cái hố chui xuống bây giờ "

Mẹ cậu cười thầm rồi lại hỏi tiếp:

"Con thích cậu ta đúng không?"

"Dạ... bọn con chỉ là hậu bối với tiền bối thôi mẹ"

"Đừng có chối nữa, ở bên cạnh nó chẳng cười suốt còn gì"

Cậu hết đường cãi lại, chỉ biết thú nhận với mẹ:

"Con... thích anh ý thật. Anh ý đối xử tốt với con lắm"

"Thế nó tên gì?"

"Anh ý tên Ninh ạ, Bùi Anh Ninh" - Cậu mừng thầm, hoá ra mẹ cũng ưng anh ấy.

Mẹ cậu dán băng gâu vào vết thương rồi dặn dò cậu:

"Yêu đương thế nào thì yêu, cũng phải biết giới hạn, không nên để tình yêu ảnh hưởng đến việc học tập con nhé"

"Vâng ạ" - Cậu nói rõ to, chợt thấy mình hơi quá khích. Mẹ cậu bật cười:

"Ôi ông tướng, mau ra ăn cơm trưa đi, hôm nay mẹ ăn trên công ty rồi"

Dương vui vẻ chạy vào gian bếp. Cảm giác như hôm nay bữa cơm ngon hơn mọi hôm, cậu ăn hết 3 bát cơm rồi nhanh chóng rửa dọn và đi lên phòng nghỉ ngơi.

Cậu bật điện thoại lên, thấy một thông báo

"Bạn có một lời mời kết bạn gửi đến: Bùi Anh Ninh"

Tùng Dương nhanh chóng ấn chấp nhận. Bên kia khi nhận được thông báo thì liền nhắn tin hỏi thăm cậu.

...

Bùi Anh Ninh
Em sao rồi
Có ổn không?

Nguyễn Tùng Dương
Em ổn anh ạ

Bùi Anh Ninh
Không sao là tốt rồi, em đã sơ cứu vết thương chưa?

Nguyễn Tùng Dương
Mẹ em sơ cứu cho rồi
Mẹ còn bảo anh đẹp trai nữa

Bùi Anh Ninh
Anh không đẹp thì ai đẹp nữa ;))

Nguyễn Tùng Dương
Lại sĩ nữa rồi :))

...

Cả hai nhắn tin với nhau cả buổi trưa hôm đó. Ninh không ngừng hỏi han, phía trước màn hình có ai đấy cười không ngậm được mồm. Tùng Dương lăn qua lăn lại trên giường, cảm giác được quan tâm... thích quá nhỉ?

Anh dặn cậu mau ngủ trưa để nghỉ ngơi, cậu cũng nhanh chóng tắt điện thoại, không quên dặn anh cũng đi ngủ đi. Buổi trưa hôm ấy, Tùng Dương không chợp mắt một tẹo nào, hai tay cầm điện thoại lướt lên những dòng tin nhắn, vừa đọc vừa cười tủm tỉm.

(Còn tiếp)

Tác giả: Sao không ai bình luận hết vậy 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top