Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Khải Xán nhìn chằm chằm vào dấu vết mờ nhạt trên cổ của Phác Chí Thành, màu đỏ tươi như nụ hoa hồng thẫm đã chuyển sang màu rượu, có vệt tím như một vết thương lâu ngày không dứt.

Phác Chí Thành trong phòng tập luyện vũ đạo mồ hôi ra ướt cả sống lưng, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lý Khải Xán lại không dám cởi áo hoodie dày ra.

Phác Chí Thành ngửi mùi mồ hôi trên người mình, nhíu mày, hoàn thành xong vũ đạo đã qua chỉnh sửa vài lần, nói chuyện một chút với biên đạo và các thành viên trong NCT. Vừa chuẩn bị ra về thì lại gặp Lý Khải Xán đứng khoanh tay tựa vào hành lang.

"Đi ăn nè nhóc"

Đương nhiên lại là canh kim chi.

Lúc bọn họ còn trong nhóm, những mùa comeback đều thuận theo Lý Khải Xán ăn canh kim chi hầm, gần đài truyền hình quảng bá show âm nhạc có một nhà hàng bán canh kim chi rất ngon, mà Lý Khải Xán ăn được món anh ta yêu thích, mỗi ngày bận rộn nhưng chỉ cần đến giờ ăn lại vui vẻ phấn khởi vô cùng.

Phác Chí Thành luôn trong tình trạng ăn vặt quá mức thành ra bữa cơm hầu như không ăn cơm, nhưng nghe lời La Tại Dân ngoan ngoãn cầm một chén canh kim chi lên ăn cho ấm bụng.

Nhìn Lý Khải Xán hai mươi lăm tuổi, cúi đầu ăn cơm, em lại cảm thấy thật ra bọn họ cũng không thay đổi gì mấy.

“Anh ăn canh kim chi mãi không ngán hay sao?”

Lý Khải Xán hoàn toàn không nhìn, bận rộn trộn cơm vào tô canh của anh ta: “Em cũng hỏi anh câu này rất nhiều năm rồi”

Đem thịt nguội trên bàn nhét xuống dưới đáy tô canh để làm nóng, Lý Khải Xán ngẩng đầu lên: “Anh thích nhất là canh kim chi, không hề ngán”

“Thịt nguội hâm nóng đây, ăn đi” – Lý Khải Xán đem thịt nguội dưới đáy nồi lên, sau đó bỏ qua tô của em. Phác Chí Thành nhìn mấy miếng thịt trong rồi tròn mắt:

“Sao đấy, sao lại đưa cho em…”

Người trước mặt ngừng một chút, dường như nhớ ra gì đó rồi nói: “À thì ăn đi, anh cho em mà, mỗi khi đi ăn riêng với Lý Minh Hưởng, anh đều đưa bớt thịt cho anh ta. Những người chăm chỉ siêng năng thì nên ăn nhiều, em cũng vất vả rồi, ăn đi”

Không hiểu sao em lại nhớ đến lần đi ăn gần nhất với trưởng nhóm, em hỏi rằng tại sao lại phải tiếp tục ở đây, lại đi học thanh nhạc phối khí. Lý Minh Hưởng học cao hiểu rộng, câu từ lưu loát trôi chảy, từng có ước mơ thành nhà văn, ở trước mặt em không kiêng nể mà nói: “Là vì người trong lòng”

Mỗi khi em về nhà đều được mẹ làm thật nhiều thịt cho ăn. Hay những lúc La Tại Dân nấu ăn, em lởn vởn theo bên cạnh, La Tại Dân của em miệng nói em không được ăn vụng, nhưng chính anh ta lại đưa thịt cho em ăn trước, cẩn thận hỏi em có ngon không, có đói quá không, ăn trước một ít đi.

Hầu như yêu thích một người, đều muốn đem phần thịt cho người đó ăn.

Gảy gảy miếng thịt trong tô cơm, Phác Chí Thành ngẩng đầu hỏi Lý Khải Xán: “Anh có muốn rời đi không?”

Trong phòng tập Lý Khải Xán chuyển động rất đẹp mắt, nhưng chân lúc nào cũng ân ẩn đau, em không phải chưa từng thấy anh ta nằm lìa ra đất, cong như con tôm ôm lấy chân mình.

Đưa cho Lý Khải Xán một miếng thịt, anh ta cũng vất vả nhiều rồi.

“Muốn, rất muốn nữa là đằng khác” – Lý Khải Xán nói – “Em biết không, anh và Lý Minh Hưởng một lần trên máy bay từng nói với nhau rằng, hay là bỏ mặc tất cả đi, một lát xuống sân bay cùng nhau trốn đi cửa khác, mặc kệ lịch trình, mặc kệ phóng viên và người hâm mộ đang đợi ở kia, cùng nhau chạy về nhà, anh về nhà của anh, Lý Minh Hưởng về Canada, hoặc nếu Lý Minh Hưởng chưa mua được vé thì ở tạm nhà anh”

Phác Chí Thành chậm rãi nhớ lại ngày đó. Lúc đó nhóm của bọn họ và anh lớn cùng đi trên một chuyến máy bay, khổ thân Lý Khải Xán một ngày phải bay đi bay lại giữa ba quốc gia. Lúc xuống sân bay Dream đi ra bằng cổng này, Lý Khải Xán khoanh tay nhìn xuống đất, Chung Thần Lạc cũng biết anh ta mệt mỏi, khoác vai anh ta. Sau này trở về Phác Chí Thành mới biết, lúc bọn họ đi, Lý Minh Hưởng ở một hướng khác quay đầu về phía này trông ngóng bọn họ, đeo balo đi sau lưng các anh lớn, nhưng mắt vẫn trông về phía này.

Lý Khải Xán cực khổ bao năm, Phác Chí Thành hiểu.

“Không trốn được, anh rất yêu sân khấu” – Lý Khải Xán giọng có chút tiếc rẻ - “Lý Minh Hưởng cũng rất yêu sân khấu, yêu hệ thống, yêu người hâm mộ, anh ta cố gắng như vậy, mấy năm nay vất vả nhưng vẫn bán sức bán mạng, các em và đám Nhân Tuấn đều rời đi rồi, nếu anh không có ở đây, Lý Minh Hưởng phải làm sao đây?”

Phác Chí Thành nhíu mày: “Anh không biết vì anh muốn đến Indonesia cho nên Lý Minh Hưởng mới kí tiếp hợp đồng, đi học phối khi để hoàn thành bài hát trước đây hai anh cùng sáng tác à?”

Lý Khải Xán ngưng một chút, đồng tử dao động dữ dội, Phác Chí Thành nhìn anh ta như thế, lại cảm thấy bản thân có lẽ không nên nói ra, nhưng sau đó lại nhận được nụ cười của anh ta:

“Biết, Lý Minh Hưởng có gì mà giấu được anh chứ? Nhưng mà, anh cũng thật ích kỷ, bởi vì anh muốn đứng trên sân khấu, nói đúng hơn là sân khấu có Lý Minh Hưởng. Lúc kết thúc hợp đồng, nhìn mọi người đều đi anh thật sự rất buồn, việc có ai đó rời đi luôn là nỗi sợ của anh”

Lý Khải Xán sợ, thật ra Phác Chí Thành cũng sợ, thật ra ai trong tất cả bọn họ đều sợ. Cái nỗi sợ gớm ghiếc chập chờn thâu tóm họ trong cơn mơ, mỗi ngày đều là một nỗi lo, mỗi ngày đều là nỗi thống khổ.

Qua rồi, nhưng mà...

Tất cả đều xem nhau như những cành cây trên một đại thụ lớn, được kết nối với nhau, nơi này gãy, cả thân cây liền đau.

“Dream rất quan trọng với anh, nhưng tương lai của mọi người và việc mọi người có hạnh phúc hay không mới là phần tất yếu. Nhưng mà em cũng biết đó, anh ích kỷ. Anh sao lại không biết Lý Minh Hưởng thích rap chứ, năm đó dù chịu cực chịu phỉ nhổ như nào cũng cố gắng được vinh một chút danh trong giới underground. Cuối cùng, lại thêm bảy năm nữa làm idol…”

"Anh cũng chỉ là muốn ở bên cạnh Lý Minh Hưởng lâu một chút"

Trong một bữa cơm nhưng Lý Khải Xán nhắc đến Lý Minh Hưởng cực kỳ nhiều, rõ ràng là làm gì cũng nhớ đến anh ta.

Livestream cũng hét tên anh ta lên rồi lầm bầm anh ta đang ở đâu rồi nhỉ. Việc Lý Minh Hưởng ở cạnh anh ta, từ ngày còn bé, đi học, luyện tập, giới thiệu, ra mắt, theo các anh lớn, lại luyện tập, rồi ra mắt, thành công, trưởng thành...Hết thảy tất cả mọi chuyện đều phải có nhau. Như một sự sắp đặt, một sự hiển nhiên, một lẽ phải không cần ai đặt ra nhưng cũng vô thức làm theo.

Ngày trước trưởng nhóm bị Lý Khải Xán trêu chọc đến tức giận sinh ra ý muốn trở về nước, bị hôn lén thì liền né ra. Trong nhóm có một mặt trời nhỏ lúc nào cũng hiếu động vui vẻ, rất nhiều lần ngã đau cũng chỉ cười hề hề đứng lên, như đứa trẻ nhỏ hiểu chuyện chẳng cần đến kẹo đến quà.

Nhưng đứa trẻ càng hiểu chuyện, đương nhiên sẽ chẳng bao giờ có kẹo, có quà.

Lý Khải Xán một năm comeback sáu bảy lần, hoàn toàn không có ngày nghỉ, cũng chưa từng than mệt mỏi với người khác, giống như là chuyện hiển nhiên. Chân bị đau phải cố gắng chạy thật nhanh, phải tựa vào người khác mới có thể đứng được, nhưng vẫn cố gắng biểu diễn, luyện tập. Buồn cười đến mức vừa cười nói đùa giỡn xong, lại nằm ra trường quay mà ngủ mất, rõ ràng là thiếu ngủ và mệt mỏi, mọi người đều ngồi dậy hết rồi, vẫn nằm đó tranh thủ thiếp đi một chút.

Cũng có một người nằm kế Lý Khải Xán, cũng thiếp đi vì mệt mỏi.

"Em để ý sức khoẻ của mình một chút được không?" - Lý Minh Hưởng không cần chuẩn bị kịch bản, ngồi trước máy quay nói rành mạch từng chữ từng chữ trong lòng.

"Này này, em sẽ bị thương đấy, đừng lại gần thứ đó, đừng để bản thân bị thương" - Lý Minh Hưởng la khản cả cổ ngăn không cho người kia ham vui mà quên đi bản thân mình, bực tức đi lại thắt chặt áo phao của người kia rồi lầm bầm:

"Đừng vì kho báu mà làm đau bản thân chứ"

Rõ ràng là người quan trọng hơn. Bản thân cũng không nhận ra mình đặt người đó ở vị trí như thế nào, quan tâm thiên vì người ta thế nào.

Cả bọn họ cũng không hề nhận ra bản thân vô thức thể hiện tình cảm của mình ra, làm người khác cũng nhận thấy được, không thể nào chối bỏ. Anh em đồng đội cũng được, là tình cảm lớn lao cũng được. Không phải giả dối, nhìn vào liền thấy rõ.

Chuyện tình cảm làm sao giấu được cơ chứ?

Vốn dĩ có thể đi nhưng lại chọn cách ở lại.

Cũng chỉ "vì người trong lòng"

Phác Chí Thành ngẫm lại tất cả mọi thứ, về nhà lúc nào không hay. Thở dài nghĩ rằng các anh mình đều thật kì lạ, đều vô cùng kì lạ.

"Chí Thành, trên tay em là cái gì đấy?" - La Tại Dân mặc áo ngủ hình thỏ bông màu hồng. Nhìn chỗ nào cũng cực kỳ hợp với anh ta.

Lúc này Phác Chí Thành mới phát hiện trên tay là một hộp bánh chocolate. Hình như lúc đưa Lý Khải Xán về công ty, Phác Chí Thành đã dừng lại quầy bán hàng mà mua nó.

La Tại Dân hảo đường hảo ngọt mà.

"Quả nhiên, đều giống nhau" - Phác Chí Thành nhìn hộp giấy dán sticker trên đó, bật cười, bước vào nhà đưa hộp giấy cho La Tại Dân:

"Trên đường về vô tình nghĩ đến anh rồi mua nó"

Nhưng chỉ có Phác Chí Thành biết, đấy không phải là vô tình. Chẳng qua lúc nào cũng nghĩ đến anh, chẳng qua lúc nào cũng treo anh lên cửa miệng. Bản thân không hề biết, càng không thể nhận ra. Lớn lên rồi, nghe qua lời kể của người khác mới ngộ nhận ra rằng bản thân để ý người lớn tuổi hơn như thế nào.

...Chuyện tình cảm thì làm sao mà giấu được cơ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top