Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Thượng

(1)
Thái Tổ năm thứ mươi năm, thế lực Hung Nô phương Bắc ngày càng lớn mạnh, Y Trĩ Tà Thiền Vu dũng mãnh thiện chiến, đứng lên thống nhất các bộ lạc phương Bắc, sau tự phong Đại Thiền Vu, liên tiếp khiêu khích lãnh thổ biên giới Trung Nguyên.

Thái Tổ tuổi cao, may mắn thay, lúc đó xuất hiện một vi tướng trẻ tuổi phi thường dũng mãnh, dẫn quân Bắc thượng trực tiếp truy kích Hung Nô.
Trải qua mấy chục trận chiến lớn nhỏ, hai phen cân tài cân sức.

Mùa đông giá rét, quân trang ngày một cạn kiệt, khó lòng chống đỡ lâu hơn được.

Đại Thiền Vu và đại quân Trung Nguyên lâm vào thế giằng co, lưỡng bại câu thương, cho nên chỉ có thể tạm thời lui binh.

Cuối cùng, để thể hiện thành ý, hai nước quyết định triển khai thác sách lược hòa thân. Con trai của Y Trĩ Tà Thiền Vu, Bá Lực, lập tức vào kinh thành, còn bên phía Thái Tổ, phái cháu trai duy nhất của mình Bắc thượng.

Mùng một tháng chạp, Vương tử Hung Nô Bá Lực mười một tuổi nhập kinh.

(2)
Hung Nô Vương tử bề ngoài mang danh khách quý, Thái Tổ hạ lệnh cấp khu vực náo nhiệt nhất trong kinh thành, ban cho Bá Lực xây phủ. Nơi này phong thủy vô cùng tốt, trùng hợp liền kề với phủ của Tề Quốc công.

Bá Lực cũng được sắp xếp đến Thịnh gia học tập cùng các tôn thất chi tử.

Trong kinh thành xuất hiện một người Hung Nô, việc này nhất thời truyền bá khắp nơi khiến dân chúng xôn xao, trở thành đề tài luận bàn khắp các tửu lâu và trà quán. Người Man tộc phải chăng đều thô bỉ dã man, mặt mũi dữ tợn lông đỏ tóc đỏ, ăn lông ở lỗ?

Cứ như thế, một đồn mười, mười đồn trăm, câu chuyện truyền đi ngày một khó nghe, trong miệng bàn dân thiên hạ đã biến thành quái vật thân cao chín thước ba đầu sáu tay.

Trẻ nhỏ tò mò, các danh gia vọng tộc cũng không ngoại lệ, thế là, mồng hai tháng Chạp âm lịch, một đoàn tôn thất chi tử nhốn nháo tụ tập trước đại môn Thịnh gia, chỉ để nhìn thoáng qua gương mặt thật sự người man rợ đến từ phương Bắc này.

Tề gia nhị công tử Tề Hành cũng có mặt, gương mặt nhỏ nhắn, trắng tựa bạch ngọc, nay lại đỏ ửng vì lạnh, co rúm vào trong chiếc áo lông chồn bạch sắc.

Lúc này, từ xa vọng lại tiếng ngựa hí vang trời, tiếp đó là tiếng vó ngựa rào rào như mưa tuôn, mang theo cái lạnh thấu xương của thảo nguyên hàn phong tuyết lớn, quét đến đại môn học đường Thịnh gia.

Xuất hiện trong tầm mắt, một con tuấn mã toàn thân nâu đỏ, người ngồi trên lưng giật mạnh dây cương, nó liền hất cao hai chân trước, vững vàng đáp xuống rồi đứng yên.

Các vương tôn công tử ngày thường rời phủ liền ngồi trên mã xa, nào thấy qua cảnh tượng này, lập tức chấn kinh.

Người nọ lưu loát tung người xuống ngựa bằng tư thế tuyệt mỹ, thì ra lại trạc tuổi đám đồng học.

Hắn thậm chí còn chưa cao tới tọa kị, tóc tai bù xù, lẫn vài sợi bím tóc được buộc bằng thứ trang sức kỳ lạ, người mặc áo da thú chắp vá mà thành – Ngoại trừ tên Vương tử Hung Nô kia còn có thể là ai.

Tề nhị thiếu tròn mắt nhìn, đôi mắt trong veo như nước hồ thu, lấp ló đằng sau lớp áo lông chồn trắng tuyết, xem ra những tin đồn dân gian về người Hung thật sự là lừa đảo, y không khỏi oán thầm. Người này khí chất hiên ngang uy vũ, mày kiếm mắt sáng, tuy tuổi nhỏ nhưng phong thái tự do phóng khoáng khó lòng trói buộc, y chưng từng gặp bất kỳ ai như thế ở kinh thành.

Thật sự là cực kỳ dễ nhìn.

Bá Lực đối diện với đám đông, nâng tay ôm quyền, mở miệng nói một câu tiếng Hung, khiến những người xung quanh sững sờ

Không biết ai là kẻ đầu tiên, nhưng sau đó tiếng cười nhạo cứ thế truyền nhau, sau thành cười vang.

''Các ngươi nhìn nó xem, ngay cả Hán ngữ còn không thông, còn vọng tưởng trở thành đồng môn của chúng ta?''
''Ngươi nhìn y phục của hắn thì biết, tên man di rọi rợ lỗ mãng này làm gì biết lễ pháp thi thư, e là cũng không khác gì đám động vật.''

''Còn vọng tưởng xâm phạm lãnh thổ triều cương của ta''

''Ta thậm chí còn ngửi thấy mùi dê bò đâu đây''

Con cháu quan lại kiêu căng thành thói, ỷ vào người nọ không hiểu Tiếng Hán, lại biết kẻ này kì thực là đến ăn nhờ ở đậu, thật hổ thẹn thay. Cứ như vậy liền trắng trợn đùa bỡn, còn xem như vậy là dũng mãnh lắm.

Vốn dùng lễ nghi để chào hỏi, lại nhận lại hết thảy chỉ là vũ nhục càng không thể tranh cãi, Bá Lực bối rối, đôi mày tuấn lãng khẽ nhíu chặt. Tề Hành không thể chịu đưng được nữa, trái tim bỗng nhiên thít chặt một nhịp.

Y chạy lên phía trước, phủ đôi tay lên bàn tay cầm đao kia, vội nói :''Ngươi ăn mặc như vậy phu tử thấy chắn chắn sẽ trách phạt, ta mang ngươi đi thay đổi y phục''

Trong mắt Bá Lực chỉ thấy một đứa nhóc xinh đẹp trắng nõn, rất là đáng yêu, lôi lôi kéo kéo mình, giọng nói thanh thúy líu ríu như Hỉ Thước đầu xuân. Giữa nồng nặc địch ý, xuất hiện một dòng nước trong lành, hắn liền mặc kệ tên nhóc thấp hơn mình cả nửa cái đầu này, dắt lên xe ngựa.

Đến phủ Tề Quốc công, lão quản gia thấy vị khách không mời mà đến lập tức choáng váng. Bất đắc dĩ, phu nhân lại đi Tây Sơn bái Phật. Hắn cũng không biết nên đối hiện với tiểu công gia được nâng ở trong lòng bàn tay nhà mình như thế nào.

''Chính là bộ y phục mà tiểu công gia yêu thích nhất kia sao? ''

'' Đúng vậy, mau đi đi!''

Hạ nhân tay chân nhanh nhẹn, đợi Tề Hành lôi kéo Bá Lực đi quanh co trong đình viện một lúc, trở lại tư phòng của mình đã bày ra một cái thùng gỗ lớn đầy nước nóng.

Trong phòng đã nóng như một cái hỏa lô, hiện tại hơi nóng bốc lên khiến tiểu công gia thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Y cởi bỏ ngọai bào, lúc này Bá Lực mới phát hiện, tên nhóc này so với nữ tử chốn thảo nguyên còn tinh xảo hơn, nguyên lai lại là một bé con phấn phấn nộn nộn.

Tề nhị thiếu chỉ vào bản thân, ánh mắt chăm chú nhìn Bá Lực, chậm rãi nói: ''Ta, Nguyên Nhược'' Lại chỉ Bá Lực ''Còn huynh? ''

Bá Lực miễn cưỡng cố gắng đọc lên tên của mình bằng Hán ngữ: ''Bá Lực''

Tề nhị thiếu nghe vậy liền cười rộ, trong mắt lưu quang chớp động, giống như muôn ngàn tinh tú lấp lánh vô tận của vùng thảo nguyên.

''Bá Lực nếu không chê Nguyên Nhược, từ hôm nay hai ta xưng huynh gọi đệ, có được không? ''

Đương nhiên y cũng không mong nhận được câu trả lời của Bá Lực. Hạ nhân đưa đến kiện y phục nọ, y khoa tay múa chân chỉ chỉ Bá Lực rồi chỉ chỉ thùng gỗ, nhưng Bá Lực vẫn y nguyên một bộ dạng ngốc lăng. Tề Hành tức giận đến nghiến quai hàm, dứt khoát tự mình ra tay giúp hắn tháo bỏ dây lưng.

Bá Lực hoảng sợ tránh tránh né né, thẹn đến gương mặt đỏ bừng. Người Hung tính tình hào phóng, tái ngọai tài nguyên lại khan hiếm, cùng huynh đệ tắm chung là lẽ thường. Chỉ trách cục bột kia dung mạo quá giống nử tử, khiến Bá Lực sinh ra cảm giác sợ hãi sẽ làm vấy bẩn sự thuần khiết không gì sánh được của y.

Tề nhị thiếu không buông tha, lôi lôi kéo kéo Bá Lực đến bên thùng nước, dây dưa một lúc gương mặt gấp đến đỏ lên.

Bá Lực thật sự không cách nào chống đỡ với ánh mắt trong veo nọ, cuối cùng vẫn là tự mình cởi áo nới dây lưng, ngồi vào thùng gỗ. Tề nhị thiếu đưa qua một khối hương liệu, ngồi xổm bên mép thùng, quang minh chính đại nhìn chằm chằm Bá Lực.

''Bá Lực huynh, ta làm như vậy mặc dù hơi đường đột, nhưng vừa rồi nhìn bọn kia chê cười huynh, đến ta còn muốn thay huynh tức giận, cho nên ta không chỉ muốn chúng nó câm miệng, còn muốn huynh khí phách hơn bọn nó."

Bàn tay nhỏ bé dè dặt nắm lấy bím tóc của Bá Lực, nhẹ nhàng hỏi : ''Ta giúp huynh buộc lại tóc nha?''

Cho dù Bá Lực chỉ sơ sài phỏng đoán ý tứ, song lại biết rằng, vô luận ra sao thì mình cuối cùng không cách nào cự tuyệt người duy nhất đối xử tốt với hắn. Hắn gật nhẹ đầu, đồng ý.

Tề nhị thiếu đứng sau lưng Bá Lực, cẩn thận từng li từng tí đem từng viên bảo thạch trên bím tóc xuống, đặt vào một mảnh lụa đen bên cạnh, chưa hết, lại đem lọn tóc chải xuông buộc lên. Đợi tắm rửa xong, Tề nhị thiếu hết lần này đến lần khác đều tự mình xung phong nhận việc, không nghĩ đến việc gọi hạ nhân giúp đỡ.

Y giúp Bá Lực mặc vào y phục của người Hán, từ tiểu y, lý y, nội bào, quần, ngoại bào, đai lưng, áo choàng, tầng tầng lớp lớp y phục phủ xuống, khiến cả hai loay hoay đến mệt, cuối cùng y nhét hầu bao chứa đầy phục sức của người Hung Nô vào bên hông Bá Lực, đại công cáo thành.

Bá Lực chăm chú nhìn hầu bao bên hông, nghĩ thầm nhất định là tập tục Trung Nguyên khác với tộc mình, nếu không những vật ý nghĩa như thế lại cất đi.

''Bá Lực huynh ngốc ngốc cái gì đó, nhìn kiệt tác của ta xem'' - Tề nhị thiếu tự đắc tán dương bản thân.

Thiếu niên tuấn lãng, dáng người cao ngất, cùng kiện y phục họa tiết mây khói huyết sắc càng lộ ra một bầu nhiệt huyết như lửa. Làn da màu đồng đặc trưng của những người con chốn thảo nguyên, khí khái hào hùng giữa hai đầu chân mày, lại được búi tóc nhãn nhặn của người Hán át đi phần nào sát khí, phối hợp với áo choàng lông cáo đen tuyền bóng mượt, uy dung quý khí càng nồng đậm.

'' Cảm tạ vì sự giúp đỡ '' – Bá Lực nói.

Mặc dù khoác lên người Hán phục khiến tâm trạng của hắn trở nên phức tạp, nhưng  không quá khó để chấp nhận, vì hắn đã sớm nhận ra mình là một công cụ trao đổi.

''Đi thôi, đi học nào! Nếu phu tử bắt chép phạt, chúng ta liền cùng nhau luyện chữ''

Tề nhị thiếu nắm tay Bá Lực, vui sướng chạy đi.

(3)
Mới chớp mắt, Bá Lực vào kinh thành đã hơn nửa năm.

Hắn thiên tư thông minh, lại có Tề Hành bầu bạn, bây giờ đã có thể sử dụng Hán Ngữ để bộc lộ suy nghĩ, tuy nhiên để nghe phu tử giảng bài lại cứ như hòa thượng niệm kính.

Nhóm vương tôn quý tử từng gây khó dễ với Bá Lực, nay chứng kiến sự thay đổi của Hung Nô vương tử đến hổ thẹn, kỵ xạ võ thuật đều kém xa, còn có Tề quốc công công tử giao hảo nên càng không dám khi dễ.

Mồng bảy tháng bảy, hai người cùng ngồi trên mã xa đến trường, trông thấy hai bên đường những gian hàng thập phần nhộn nhịp , Bá Lực nảy sinh hiếu kì: 
''Bọn họ đang làm gì vậy? ''

Tề nhị thiếu một bên tham ăn, nhai nhai bánh xốp hoa hồng, một bên giải thích:
''Đêm nay là Thất Tịch, còn gọi là Khất Xảo Tiết, ngày lễ yêu thích nhất của các vị tiểu thư. Mỗi đêm Thất Tịch, các tiểu thư sẽ thi xem ai khéo tay hơn, mỗi năm một nhiều, mỗi lúc một tinh tế. Đêm nay tổ chức phiên chợ Thất Tịch, mấy tên buôn lái sẽ bán vài 'món đồ tinh xảo' ấy mà. ''

Bá Lực đối với tục tập ngày lễ của người Hán có chút khó hiểu, ''Muốn khéo tay thì chẳng phải nên dành thời gian luyện tập thêu thùa đi a? ''

''Ngốc'' Tề nhị thiếu phồng má liếc hắn một cái ''Khất Xảo cũng có cầu xin chuyện nhân duyên, tiểu thư khuê các đều trông mong Ngưu Lang Chức Nữ có thể ban cho các nàng một lang quân như ý.''

''Tương truyền rằng, bọn họ một năm chỉ có thể gặp nhau một lần? Chính là hôm nay?''

''Đúng vậy, đêm nay, bên kia ngân hà, trên cầu Ô Thước, Ngưu Lang Chức Nữ sẽ hội ngộ, giải nỗi tương tư.'' Tề nhị thiếu nói đến đạo lý minh bạch, nhưng đối với y, tương tư giày vò chỉ tồn tại trên giấy mực, chưa từng hiện diện trên gương mặt non nớt chưa biết âu lo là gì.

Tương tư? Nhớ nhà.

Bá Lực nhớ về thảo nguyên rộng lớn, hắn cảm thán:

''Một năm một lần cũng thật hạnh phúc rồi, ta tưởng niệm quê hương, lại chẳng thể quay về. Nếu có một ngày ta trở về, khi đó ta và đệ cách biệt. Có lẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nhau trong cuộc đời này."

Tề nhị thiếu nghe thấy hai chữ 'cách biệt', cổ họng bị nghẹn cái, đến bánh xốp hoa hồng cũng nuốt không trôi, thoáng chốc hốc mắt ửng đỏ :''Ta dạy huynh nói Hán ngữ, người liền lấy mấy lời hỏng bét này nói với ta''

Bá Lực hoảng hồn, vỗ vỗ lưng giúp y thuận khí: ''Đừng nói chuyện, Nguyên Nhược đừng tức giận, vi huynh không tốt. Đến, uống một ngụm trà cho dễ nuốt, đợi ta đi mua vài món đồ chơi nho nhỏ chịu tội với đệ, được không.''

Bá Lực đưa chén trà trong tay cho tiểu tư bên cạnh, động một cái liền nhảy xuống xe ngựa, khi trở về, trong tay cầm hai cái tượng đất tinh xảo.

Nguyên lai bên đường có quầy hàng bày bán tượng Ngưu Lang Chức Nữ. Duy chỉ có Bá Lực lại mua hai tượng đất nam nhân, còn tượng Chức Nữ không thấy tung tích.

''Đây là cái gì đó? ''- Tề Nhị thiếu vẫn còn rầu rĩ không vui

''Ta từng thấy qua phụ vương lấy tượng đất hình binh sĩ và chiến mã bày trận địa, diễn thuyết tình hình chiến đấu. Ngày khác ta một bên bày trận, một bên nói cho đệ nghe, như thế nào?" – Bá Lực dụ dỗ nói.

Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Công gia chỉ được học Nho giáo chi đạo, nghe qua sa trường chinh chiến cảnh tượng ác liệt lập tức trở nên hào hứng, nhưng vẫn ra vẻ cáu gắt:

''Hôm đó huynh còn phải dẫn ta đi cưỡi ngựa, ta muốn cưỡi Xích Thố của huynh.''

'' Tất cả đều theo ý đệ''- Bá Lực cưng chiều cười thành tiếng

Trực giác của những người con đến từ vùng Thảo nguyên từ trước đến nay đều rất chuẩn – Ban đầu gặp gỡ đã không cách nào cự tuyệt con người này, đến nay vẫn vậy, ngày sau cũng thế.

(4)
'' Nguyên Nhược, đệ chịu thua đi'' Xích Thố bảo mã của Bá Lực lao đi vun vút như gió. Hắn quay đầu, hét lên với Tề Hành, đang cách hắn một trượng

Một lát sau, Tề Hành đuổi đến, mím môi không vui nói: ''Trừ bỏ mấy lần huynh nhường ra, không biết đến lúc nào ta mới thắng được huynh? ''

Sớm đã trở thành kinh thành đệ nhất mỹ nam tử, Tề Hành trước mặt Bá Lực vẫn duy trì tính tình trẻ con rõ ràng. Y vận một bộ trường sam xanh nhạt, tay áo được buộc lại bằng một sợi vải đỏ thẫm, chân xuyên hài cao, so với bình thường ôn nhuận như ngọc càng thêm anh tư mạnh mẽ.

Bá Lực mắt nhìn phía trước, ngữ điệu thoải mái trêu đùa: ''Lục Tiểu thư chẳng phải hẹn đệ đi đánh ngựa cầu sao, còn ở đây sinh khí với ta? ''

''Làm sao huynh biết?''- Tề Hành vội phản bác, mới nhận ra câu này cũng xem như thừa nhận rồi.

''Bất Vi đã sớm nói cho ta biết, đệ sau giờ học liền cản người tạ lại, còn đưa nhiều đồ tốt''- Bá Lực nhướng mày khinh khỉnh

''Tên gia hỏa lắm miệng! Hắn cuối cùng là tiểu tư của huynh hay của ta cơ chứ? ''

Tề Hành không cam lòng bị vạch trần, ngượng chín mặt, liền thúc mạnh vào bụng ngựa, vội vàng chạy đi.

Bá Lực nhìn theo bóng lưng người nọ, rốt cục cũng không kìm chế được, tất cả bỗng chốc tiêu tan, chỉ còn lại một gương mặt ngập tràn bất đắc dĩ cùng tự giễu.

Đúng vậy, một nắm bột nhỏ mới biết yêu, phải lòng vị Lục cô nương.

Tề Hành cho là bản thân giấu giấu giếm giếm thì không ai nhận ra. Lại không biết, trong mắt Bá Lực, tâm tư của y đều quá rõ ràng, quyến luyến ái mộ đều hiện diện. Khiến trái tim hắn chẳng thể bình tâm.

Huống hồ, trên lớp học, hắn ngồi ngay sau lưng Tề Hành, ánh mắt của y dõi về hướng nào, chả lẽ hắn không biết?

Đáng tiếc, Lục tiểu thư chung quy đều không phát hiện, mà sau lưng Nguyên Nhược chẳng thể mọc thêm một đôi mắt.

Dù không nỡ nhìn người mà mình từ nhỏ đã che chở sủng ái, cuối cùng thoát khỏi khỏi tầm mắt, tiến vào buồng tim ai khác. Hắn và Thịnh gia, thân phận chênh lệch, dù nhắm mắt làm ngơ, không đề cập, cũng làm sao nỡ khiến y trở thành một tên tội đồ phản quốc, một đứa con bất hiếu.

Sớm biết vô vọng, rồi cũng phải biệt ly, lại không thể kiềm chế...

'' Bá Lực! Huynh đúng là đồ ngốc, còn không đuổi theo? '' - Tề Hành chạy một đoạn xa, không nghe tiếng vó ngựa phía sau, quay đầu oán trách một phen, lại quên mất là bản thân y xấu hổ chạy đi trước.

Ngu ngốc, quả nhiên ngu ngốc.....

(5)
Con trai của Y Trĩ Tà Thiền Vu, Bá Lực, năm năm mươi Thái Tổ nhập kinh. Đến nay, cần cù khắc khổ, học rộng hiểu sâu đạo lý Nho giáo, lại tinh thông binh pháp xạ ky, là một kỳ tài hiếm thấy.

Bá Lực Vương tử vào triều tám năm, gắn kết quan hệ hai nước, giờ đây đã gần nhược quán, lấy được tín nhiệm của Đại Hán, tháng giêng năm sau, chính là thời điểm thích hợp, Bá Lực Vương tử hồi hương, lại nhớ tới thời gian ở tại triều ta, mà vĩnh kết đồng minh.

(6)
''Bất Vi, vì sao khăn tay của ta tìm không thấy? ''

''Hay công tử làm rơi rồi?'' - Bất Vi đáp – ''Cũng không đáng mấy đồng, tìm tới tìm lui lại lỡ mất ngọ thiện''

Tề Hành không thận theo, lần mò tìm đông tìm tây. Chẳng những muốn tìm, y còn muốn gióng trống khuya chiêng mà tìm, tìm được hay không cũng không sao, quan trọng là để mọi người biết, khăn tay là y đánh rơi.

Là thiếp thân chi vật, lọt vào tay kẻ lạ, bản thân dù minh bạch cũng chẳng thể giải thích rõ ràng.

''Ngày thường đệ ngay ngay thẳng thẳng, sao đột nhiên lại lo ngại tính toán thế? ''- Bá Lực đột nhiên từ ngã quẹo bước ra, thong thả đi tới

Tề Hành thấy toan tính nho nhỏ của mình bị người khác nghe thấy, vốn có chút thẹn, nhưng trước mặt Bá Lực y đã như thế không biết bao nhiêu lần, liền bĩu môi nói: ''Nghe lén cũng chẳng phải hành vi của quân tử. ''

'' Bỉ nhân vốn là Tây Bắc Man tộc, không dám nhận mình là quân tử''- Bá Lực đối với Tề Hành chính là muốn trêu chọc y đến tức giận hổn hển, chẳng còn phong phạm của một quý công tử nho nhã cẩn trọng.

Hắn tiến đến gần bên tai Tề Hành, nhỏ giọng: ''Đệ nóng vội, là sợ Lục tiểu thư hiểu lầm? ''

Quả thật, hai má Tề Hành ửng hồng, ngước mắt trừng hắn một cái : ''Chớ nói bậy!''

''Bỏ đi, không trêu đệ nữa'' – Bá Lực trừ trong ngực lấy ra chiếc khăn, đưa cho Tề Hành ''Đệ đánh rơi ở tiền đường. Nếu không phải ta sớm phát hiện đã bi Tứ tiểu thư nhặt mất''

''Nguyên lai là huynh nhặt được, hại ta sợ bóng sợ gió một hồi'' Tề Hành không cầm lại khăn ''Huynh thích, ta liền cho huynh đó''

Bá Lực nghe xong, thoáng chốc nghiêm mặt: ''Thiếp thân chi vật nào có thể tùy tiện tặng ngươi khác, sẽ tổn hại thanh danh!''

''Một đại nam nhân, cái gì mà thanh với chả danh? '' - Tề Hành cãi ngược lại là nhanh, lại thấy Bá Lực tức giận nhíu chặt chân mày, ánh mặt lạnh lẽo.

Tề Hoành bỗng nhiên sợ hãi.

Quen biết nhiều năm, y biết Bá Lực là người tốt, nhất là đối với y, sớm chiều xưng huynh gọi đệ, trêu chọc mấy cũng bỏ qua, thậm chí còn hùa theo, chưa hề lớn tiếng quát nạt một câu.
Tề Hành chưa từng thấy ánh mặt trời chốn thảo nguyên bạc ngàn, nhưng chắc chắn cũng nóng như con người của Bá Lực. Còn người trước mặt, ánh mắt lạnh như băng khiến y cảm thấy lạnh lẽo đến trái tim cũng muốn đóng băng.

''Đệ không nên tặng khăn tay cho ta'' – Bá Lực nói, nhưng không nói nguyên nhân.

Tề Hành tự dưng ủy khuất, có lẽ là do Bá Lực chiều đến làm hư, càng khơi ra bản tính bướng bỉnh, không nói đạo lý ''Dựa vào cái gì muốn ta nghe lời huynh?''

''Ta đã nói cho huynh, thì không cầm về. Huynh nếu không thích, thì vứt đi đi, cũng chả đáng mấy xu.''

Bá Lực nắm chặt chiếc khăn mềm mại trong tay, siết thành quyền, như muốn xé hỏng, cuối cùng lại quay gót rời đi.

Cảm giác áp bách vô hình rút đi, Tề Hành liền có chút uể oải.

Bất Vi đứng ở một bên bị dọa đến mồ hôi lạnh ròng ròng. Lần đầu tiên, Bá lực công tử cùng tiểu công gia nhà mình, thế mà... cứng đối cứng.

Sợ trời muốn sập đến nơi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top