Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Trung Thượng

(7)
Chớp mắt đã đến cuối năm.

Sau ngày hôm đó, Tề Hành nhất thời nổi nóng, vốn chỉ muốn chống đối Bá Lực một xíu, thế nào biết được, tết nhất công việc bộn bề, Bá Lực lại tận lực tránh mặt y, đến mức, ngoại trừ trên lớp giáp mặt, hai người liên tiếp mười mấy ngày không nói chuyện.
Thẳng đến Tết Nguyên tiêu, Tề Hành cầm một chồng đố đèn muốn tìm Bá Lực cùng nhau giải, chuẩn bị tốt cho cuộc du ngoạn đêm nay, không muốn trước mặt Lục muội muội mất thể diện. Mới giật mình nhận ra, nguyên lai những ngày vừa qua mình và hắn chẳng hề nói chuyện.

Tức giận qua rồi, lại theo bản năng muốn đi tìm hắn, hiện có chút bất an.

Bá Lực rõ ràng không phải người chấp nhất tiểu tiết, là một đại hán vùng thảo nguyên, sẽ không vì một chiếc khăn tay mà tính toán hơn thua đâu nhỉ?

''Bất Vi, hay là ngươi thay ta đến phủ của Bá Lực hỏi một chút, đêm nay du ngoạn thả đèn, huynh ấy có muốn cùng tham gia không?''

Khẳng định là y ngày bình thường quá dung túng tên này, Bất Vi bày ra một bộ dạng hoang mang, hỏi ngược lại: ''Công tử sao không tự mình đi? Cái này cũng đâu phải dò hỏi tin tức của Lục cô nương mà công tử không tiện. Bá Lực công tử chỉ cách có một con đường, ngài chỉ cần nhấc vài bước chân. Huống hồ, Bá Lực công tử cũng không phải người ngoài, có gì xa lạ đâu.''

Tề Hành bị nói đến không còn đường phản bác, ngay cả bản thân cũng không hiểu vì sao đến gặp Bá Lực lại làm mình khẩn trương.

''Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi!'' Y đẩy Bất Vi ra cửa, rồi ngồi xuống nghiên cứu mấy câu đố đen, chỉ là một chữ cũng chẳng thể vào đầu.

Không được, đêm nay gặp Bá Lực, vô luận trước đó ai đúng ai sai, y cũng nên xin lỗi. Sao có thể vì chút chuyện vụn vặt này mà làm sức mẻ tình huynh đệ bấy lâu.

Tề Hành càng nghĩ càng loạn, lồng ngực tim đập cuồng loạn không ngừng, mãi đến khi Bất Vi trở về bẩm báo, Bá Lực công tử đáp ứng sẽ đến hội hoa đăng, y mới thoáng an tâm.

(8)
Hội hoa đăng tiết Nguyên Tiêu là ngày lễ náo nhiệt nhất năm.
Toàn bộ kinh thành, từ cổng thành đến những con phố, toàn bộ đều treo đầy hoa đăng, có đèn cầu, đèn lụa, long đăng, phượng đăng, đèn kéo quân,... Mỗi nhà tranh nhau, xem đèn nhà ai đẹp nhất tinh xảo nhất.
Phía nam hoàng cung, cũng chuẩn bị tốt vài vị trí thuận lợi cho quý tộc thập phương chen chúc nhau mà xem náo nhiệt.

Tiểu thư khuê các thập phần chờ mong ngày nay, cơ hội xuất phủ đếm trên đầu ngón tay, coi như không tìm được ý lang quân, cũng có thể thấy Tề tiểu công gia trác tuyệt phong thái. May mắn còn có thể cùng tiểu công gia du ngoạn.

Thịnh gia tỷ muội, tự nhiên trở thành đối tượng được toàn bộ khuê tú kinh thành ngưỡng mộ.

Nhóm đồng học ở Thịnh gia hẹn nhau tụ tập ở một ngõ hẻm. Vì muốn lưu lại ấn tượng tốt nhất cho Thịnh Minh Lan mà Tề Hành phí không ít tâm tư. Đầu đội dương chi bạch ngọc quan, thân mặc trường bào thêu cánh sen đỏ tươi, phối với áo choàng bạch sắc, càng lộ vẻ thanh thuần thoát tục.

Bá Lực không muốn tham gia hội hoa đăng, vì sợ sẽ gặp loại sự tình này.

Mười mấy ngày tránh mặt, cứ nghĩ rằng dần dà sẽ quên, vô duyên vô cớ lại nhớ đến một dáng hình quen thuộc, thất bại trong gang tấc. Nói cho cùng chính là không nỡ, tại Kinh Thành đêm cuối cùng, hắn nghĩ thôi cứ phóng túng bản thân nhìn nhiều một chút. Ngày mai càng khó lòng dứt bỏ, càng nghĩ tâm càng đau.

 Đối lập với Tề Hành, Bá Lực một thân hách xích, khoác lên vai áo khoác lông cáo đen tuyền, tỏa ra khí thế hực hừng như muốn thiêu đốt hết thảy đèn hoa.

Hai vị tuyệt thế giai công tử, khí chất đối lập nhau, thu hút ánh nhìn vụn vặt từ bốn phương tám hướng, còn xì xầm bàn luận. Có vị cô nương mạnh dạn, lấy lý do lĩnh giáo đố đèn mà tiến lên cùng Bá Lực bắt chuyện.

Tề Hành hai bên trái phải bị Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư quấn lấy, Lục tiểu thư hãy còn chậm rãi phía sau, làm y chẳng thể ngỏ lời. Càng đừng đề cập đến phía trước, Bá Lực cùng vị cô nương xa lạ trò chuyện đến vui vẻ, Tề Hành tu dưỡng tốt cách mấy, cũng không nhịn được phiền não.

Y qua loa tắc trách mua cho Thịnh gia ba tỷ muội mỗi người một chiếc hoa đăng, chuyện Lục tiểu thư có chú ý đến y hay không cũng không để tâm lắm. Y còn có việc cấp bách muốn làm.

''Hai người đang giải đố đèn a? Có thể để ta nhìn qua một lần? '' Tề Hành mỉm cười bước đến, khiến vị nữ tử xinh đẹp đang theo Bá Lực thoáng chấn kinh như thể vừa gặp tiên nhân, lâm vào bối rối.

Cô nương kia vội giơ hoa đăng trong tay lên, thì thầm: "Một điểm son phấn, đối < Luận Ngữ >"

Tề Hành hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy thập phần không vui - - Như thế hoàn toàn không phải bộ dạng cẩn trọng mà một nữ tử cần có, không rõ là tiểu thư nhà nào, lại vọng tưởng muốn trèo cao, sánh vai cùng Hung Nô Vương tử. Y nhìn sang Bá Lực một chút, hình như người này hoàn toàn không phát hiện ra, càng tức giận hơn.

< Xích dã vi chi tiểu, thục năng vi chi đại >
Tề Hành lưu loát đáp, bái biệt nữ tử, lôi kéo Bá Lực rời đi.

''Huynh cái tên ngốc này, đừng nói với ta là huynh không biết, nàng cố tình bám lấy huynh, muốn đem mình gả cho huynh, ngươi cứ như vậy để yên. ''

Bá Lực nhìn gương mặt giận dữ của Tề Hành, càng nhìn càng yêu thích
''Thế thì như thế nào? Đệ cũng biết, tương lai ta sẽ cùng Trung Nguyên hòa thân, không có khả năng bị một nữ tử tùy tiện mê hoặc, đệ sinh khí cái gì?''

Hòa thân?

Là muốn nói đến hôn ước của Bá Lực, so với mình còn thân bất do kỷ nhiều hơn.

''Bất quá trước kia nói đến hòa thân, là ngàn dặm biên cương xa xôi, gả đến một nơi vùng đất nghèo nàn. Nhưng huynh ở kinh thành lại là thanh niên tài tuấn, đến ta còn ngưỡng mộ huynh. Phải chi ta được tự để cử mình đi hòa thân, công chúa, quận chúa, huyện chủ còn phải xếp hàng. ''Tề Hành vốn định trấn an cùng tán dương hắn một phen, thế nào biết lời này thốt ra, ý vị liền thay đổi.

Bá Lực không tiếp lời, cả hai cứ như vậy lúng ta lúng túng, giữa dòng người huyên náo, càng thêm trầm mặc.

Cho đến lúc Tề Hành chịu không nổi nữa, hít một hơi thật sâu, rồi nói :''Sự việc hôm đó.... Là ta không lựa lời, xem như mạo phạm Bá Lực huynh, ta ở đây cùng huynh bồi tội''

Ai ngờ Bá Lực vậy mà từ trong nội bào lấy ra khối khăn tay, đặt vào tay Tề Hành:'' Thiếp thân chi vật, cứ như vậy mang tặng người khác, đó lại trở thành tín vật đính ước, không thể khinh suất''

Tề Hành nhìn chiếc khăn trong tay, trong lòng nổi lên một trận quấy phá, đúng là y không muốn thu hồi, nhưng lại chẳng dám nhét vào người Bá Lực, sợ một lần nữa chọc hắn tức giận. Thu cũng không được, trả cũng không xong, một hơi nghẹt tại cổ, buồn bực đến hốc mắt ẩn đau - - Chẳng lẽ y cũng như món đồ vật này, bị người ghét bỏ?

''Đừng bày ra bộ mặt này, thật giống như ta khi dễ đệ vậy'' Bá Lực nhíu mày, nhìn Tề Hành một chút.

Vừa vặn, Tề Hành ngẩng đầu, ngước mắt nhìn hắn, hàng mi dài run run, tự kìm nén ủy khuất, đôi mắt long lanh ngấn nước, hốc mắt đỏ hoe.
Ngàn vạn không nên đều đã nhịn, cuối cùng vẫn là giữa đường động tâm.

Bá Lực lôi kéo Tề Hành trốn vào một con hẻm nhỏ u ám, bỗng nhiên áp chế tiểu không gia không kịp phản kháng lên tường, hai tay siết chặt cổ tay trắng nõn, lấn người áp tới.

Đôi môi bị vật thể mềm mại cực nóng phủ lấy, y ngửi thấy được mùi nắng sớm vùng thảo nguyên, Tề Hành một mảng mờ mịt.

Thẳng đến khi có thứ gì mềm dẻo trơn trượt xâm nhập phiến môi, cạy mở hàm răng, ôm lấy đầu lưỡi y quất quít, Tề Hành mới phản ứng được xảy ra chuyện gì.

Y hoảng sợ mở to hai mắt. Bá Lực sao có thể đối với y làm ra những việc xấu xa vượt qua phép tắc như thế này!
Phía dưới hoảng loạn, Tề Hành phát lực muốn thoát khỏi trói buộc của Bá Lực, đột ngột đẩy đối phương ra, tức giận khó nuốt, vung quyền đánh vào mặt hắn.

''Ngươi! Ngươi, sao có thể? ! Ta, nếu có người nhìn thấy, ta há không.... !'' Tề Hành nói năng lộn xộn.

Bá Lực ngã trên mặt đất, không hề cãi lại, chỉ đưa tay lau sạch vết máu bên miệng.

Tề Hành thây hắn thờ ơ, không biết là xấu hổ hay giận dữ, giậm chân tức giận chạy như bay ra khỏi con hẻm nhỏ.

Tết Nguyên tiêu, đêm đoàn viên.

Bá Lực ngẩng đầu ngắm minh nguyệt, chỉ cảm thấy thật châm chọc. Vốn nghĩ còn có thể lưu lại một phần tình nghĩa huynh đệ, hiện tại e là ngay cả nghĩ y cũng chẳng muốn nghĩ đến hắn, chỉ còn lại khinh thường.

Thôi, thôi. Từ đây không ngày gặp lại, cũng coi như kết thúc.

Nguyên Nhược, đời này chỉ mong đệ khỏe mạnh bình an.

(9)
Tề Hành giật mình tỉnh giấc, toàn thân khô nóng.

Y xốc chăn lên, phát hiện tiết khố giữa đùi trơn ướt ô trọc, thẹn đến đỏ bừng.

Từ sau đêm hoa đăng Nguyên tiêu đó, cùng Bá Lực làm ra lọai sự tình kia. Chỉ cần một chút nhớ tới, gương mặt liền nóng hổi, mặc cho Tề Hành bao lần muốn che đậy đoạn ký ức đó, đêm xuống nhập mộng, khí tức của Bá Lực lại bùng lên, những xúc cảm muôn hình muôn vẻ vụn vặt xuất hiện, giống như Bá Lực biết cách xâm nhập mộng cảnh của hắn.

Như mặt hồ thanh tĩnh chợt gợn sóng, càng thêm nhiễu loạn.

Nhiều nhất cũng chỉ dám tưởng tượng cùng Lục muội muội một mình một phòng, chỉ cần nàng mỉm cười liền khiến tiểu công gia hài lòng, chưa từng dám nghĩ cùng nàng da thịt cận kề. Bây giờ, vốn nên cùng người mình luyến mộ cùng hưởng thụ, lại bị người khác cưỡng ép thay thế, Tề Hành càng nghĩ càng giận.

May mắn tết đến đồng học về quê thăm thân nhân, trường học tạm đóng, Tề Hành liền buồn bực nhốt mình trong nhà, chỉ sợ ngẫu nhiên gặp lại Bá Lực, không biết lấy biểu tình gì để đối diện, vừa tưởng tượng liền hoảng hốt.

Chung quy học đường sẽ lại mở cửa, đầu tháng ba, Tề Hành ôm theo nổi thấp thỏm, ngồi vào chỗ của mình. Nhưng cho đến khi phu tử giảng bài, mặt trời lên cao, phía sau hắn vẫn trống rỗng.

Tề Hành trong lòng bất ổn một ngày, rốt cục không kìm lòng, hỏi Bất Vi: ''Vì sao Bá Lực hôm nay không đến?''
Bất Vi nháy mắt lộ ra biểu tình cổ quái, thần sắc phức tạp nhìn tiểu công gia nhà mình, do do dự dự: ''Cái này, cái này,.... Bá Lực công tử rời kinh, đã hai tuần có thừa....... ''

Tề Hành run tay, làm đổ cả đồ tẩy bút: ''Ngươi gạt ta!''

Bât Vi luống cuống tay chân lau sạch nước đọng, vội vàng nói: ''Việc này người khắp kinh thành đều biết, nhưng trước đó Bá Lực công tử đã căn dặn, sợ ngài vì biệt ly mà hao tổn tâm trí, nói chúng nô tài giấu được bao lâu thì giấu. Trùng hợp gần đây công tử những ngày gần đây đều không bước ra khỏi phủ, còn lệnh cho chúng nô tài không được nhắc tới Bá Lực công tử, cho nên...... ''

Tề Hành đứng dậy, không để ý phu tử trách phạt, chạy vội ra khỏi Thịnh gia học đường. Y phóng lên ngựa, một đường lao vút đến phủ của Bá Lực, đã thấy trước đại môn, biển hiệu đã không còn.

Y đẩy cửa bước vào, một mảng tịch mịch, người y muốn gặp đã đi rồi.

Tuyết trắng tung bay, để lại một chuỗi dấu chân tập tễnh bước. Đồ dùng trong phủ vẫn còn nguyên, trên bàn còn bày biện vài thứ đồ vậy càng thêm bắt mắt.

Kia là tượng đất nho nhỏ, một mảnh lụa đen có đính song điệp hí hoa, cùng kiện áo choàng Hắc Hồ.

Ký ức ùn ùn kéo đến, lúc mới gặp cẩn trọng lấy lòng làm thân, thất tịch đêm đó hảo ngôn làm trò hề, còn có vô số mùa đông qua, Bá Lực trong kiện áo choàng đen uy phong lẫm liệt là bộ dạng mà y thích nhất.

Không phải của y tặng hắn thì là y đòi Bá Lực tặng mình.

Nếu như thời điểm ép nhận lại khăn là không cầm tâm, lúc này trong lòng lại tựa như bị khoét một mảng, máu chảy đầm đìa, mỗi lần nảy lên nhột nhịp lại khiến y đau thấu tâm can.

Y cắn răng hít một hơi sâu, chớp mắt từng giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào kiện áo choàng, thấm ướt một mảng lớn sẫm màu, tựa như máu.
Tề Hành ôm áo choàng lau nước mắt, một phong thư rơi ra.

Ngô đệ Nguyên Nhược:
Ta vào kinh thành làm vật thế chấp tám năm, bây giờ cuối cùng đã trông ngóng đưowjc đến ngày trở lại quê hương, vốn nên vạn phần vui sướng, lại có chuyện chưa giải bày, đành để lại một phong thư

Tết Nguyên tiêu hôm đó, ta đối với Nguyên Nhược vô lễ, thực sự trái với lẽ thường, khiến người khinh thường, cho nên không còn mặt mũi nào thỉnh cầu Nguyên Nhược tha thứ, lại lo lắng đệ đối với ta ghét bỏ không thôi, không dám gặp mặt nói lời từ biệt gây thêm phiền nhiễu.

Nếu Nguyên Nhược đọc được thư này, hẳn còn để tình huynh đệ nhiều năm, đến thăm chốn cũ, Bá Lực ở đây cảm thấy rất an ủi.

Bởi vì là ta ruồng bỏ tình nghĩa huynh đệ trước, đồ vật Nguyên Nhược tất nhiên không dám nhận, chỉ đành hoàn trả, từ đây không ai nợ ai.
Nếu không có duyên gặp lại, xin đành từ biệt. Nguyện đời này an khang

Ngu huynh Bá Lực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top