Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Trung Hạ

(10)

Hôm đó, đợi Bất Vi đuổi đến phủ cũ của Bá Lực, một chút xíu nữa thôi là bị dọa đến ba hồn bảy vía bay đi mất.

Chỉ thấy tiểu công gia nhà mình ngồi ngã ra mặt đất lạnh băng, một tay nắm chặt phong thư, tay kia đem kiện áo choàng Hắc Hồ ôm trọn trước ngực, chôn mặt lớp da lông mềm mại mà lau nước mắt, ánh nhìn trống rỗng, tựa như một cái xác không hồn.

Bất Vi mất thật nhiều sức lực mới mang được  người về phủ. Quả nhiên lần này tiểu công gia nhiễm hàn không nhẹ, nằm trên giường nửa tháng hơn mới chuyển biến tốt đẹp. Nhưng tinh thần y vẫn uể oải, cả ngày giống kẻ mất hồn, nhìn những món đồ mang về tử phủ của Bá Lực mà ngẩn người.

Lục tiểu thư mang theo bánh ngọt đến thăm, đổi lại ngày thường tiểu công gia sẽ hoan hoan hỉ hỉ cả một buổi sáng mà tinh tế nhấm nháp, nhưng hôm nay có ăn cũng chỉ giống nhai sắp, khó mà nuốt xuống.

Tề Phủ trên dưới lo lắng không thôi, đại phu hết người này đến người khác, một lượt lại một lượt, đều nói thân thể y đã không còn đáng ngại, chỉ sợ tâm bệnh khó khỏi.

Tâm bệnh... Tề Hành nghe, có chút không hiểu. Cái gì là tâm bệnh? Là khiến y chết lặng, đau đến lục phủ ngũ tạng đều muốn móc ra? Là đối với hết thảy chung quanh mất đi hào hứng, duy chỉ có nhớ tới Bá Lực, khoan tim lại đau thấu xương?

Kia là tâm bệnh?

Y cắn răng, mỗi khi hồi tưởng đến việc hôm ấy, bản thân cứ như bị tra tấn hết lần này đến lần khác. Nếu y không chủ động đánh người, không bỏ chạy, không đẩy hắn ra xa, phải chăng liền có thể gặp mặt mà nói lời cáo biệt.

Không, y không muốn cáo biệt. Y muốn Bá Lực mang theo những món đồ vật mà y tặng bên người, đưa y cùng trở về thảo nguyên, cùng trải qua những tháng năm sau đó, cho đến tận lúc xuống mồ. Tựa như trước kia cận kề bên cạnh.

Tề Quốc Công thấy nhi tử hoàn toàn không tốt lên, suy đoán Tề Hành đối với Thịnh gia tiểu thư ôm mối tương tự, cái này cũng chẳng có gì đáng lo, liền mang Tề Hành đến Thịnh gia bái phỏng.

Thịnh gia nữ quyến đã một tháng không gặp Tề Hành, hiện nhìn thấy y một thân gầy gò, người như chỉ còn một bộ xương khô, đều giật mình.

Thịnh Minh Lan cười nhẹ, hướng Tề Hành nhún nhẹ người chào hỏi, y đành kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng nặng ra một nụ cười. Đã lâu không gặp, phảng phất như đã trải qua thật nhiều năm, người đều xa lại.

Nghĩ đến vậy mà hơn một tháng nay, y chưa từng nhớ về vị cô nương đã từng khiến y ăn ngủ không yên.
Tề Hành lại nghĩ, nếu có một ngày Lục muội muội cũng không từ mà biệt, y sẽ như thế nào?

Hắn sẽ vì mất đi nhân duyên mà than thở không thôi, lại không từ bỏ đi tìm hiểu tin tức của nàng, nhìn nàng khỏe mạnh mà an lòng. Sau đó, y sé kéo Bá Lực đi tửu lâu mượn rượu giải sầu. Y yêu nàng, kính ngưỡng nàng và nghĩ về việc ở bên cạnh nàng, nhưng viễn cảnh tươi đẹp ấy đã vì sự ra đi của Bá Lực mà sụp đổ, nhân sinh phồn hoa như gấm như tranh cũng chỉ là một hồi ảo mộng.

Tề Hành ù ù cạc cạc rời khỏi Thịnh gia, đoạn tình cảm mơ hồ năm xưa, cứ như vậy theo gió cuốn đi.

(11)
''Công tử! Công tử! Ngài có thư! Là, là từ tái ngọai đưa đến!'' Bất Vi một đường phi nước đại, cuối cùng tìm được Tề Hành trong thư trai, đem tấm da dê thận trọng để trước mặt Tề Hành.

Tái ngoại? Tề Hành lăn lăn nhìn.

Trầm mặc... Tay y run run, cầm cuộn da lên, trải qua ngàn dặm đường gian truân, phần góc đã nhăn một đoàn, bên mép cũng lấm bẩn, nhưng sáp phong vẫn còn nguyên vẹn. Bên trên, chính là con dấu của Bá Lực.

Tề Hành ngực nóng lên, khóe mắt cay xè. Y cẩn thận từng li từng tí phá vỡ sáp phòng, đập vào mắt là nét chữ cứng cáp, thấy chữ như thấy người.

Ngu đệ Nguyên Nhược:

Ta vốn không nên một lần nữa quấy nhiễu, lại không chịu nỗi tưởng niệm trong tâm, nghĩ Nguyên Nhược nếu vẫn còn hận ta, thì cứ mang thư đi thiêu hủy. Mới dám nâng bút, đơn phương biểu đạt nỗi lòng.

Tây Bắc trời đông rét buốt, tuyết tựa lông ngỗng giăng đầy trời, gió thét tựa tiếng đao rời vỏ, khiến lòng người càng trở nên lạnh lẽo. Tuy ta đã về nhà, quay lại làm một thành viên trong bộ tộc, nhưng lại chẳng khác gì người Hán, ta lại trở thành một kẻ ngọai lai trên chính mảnh đất đã nuôi nấng ta. Nếu muốn một lần nữa hoà nhập, ta phải xóa bỏ đi toàn bộ dấu vết mà người Hán để lại cho ta trong tám năm qua.

Duy chỉ có hình bóng Nguyên Nhược, ta sẽ mãi mãi chôn sâu trong lòng.
Ngu huynh Bá Lực

Hắn vẫn muốn ta - - Tề Hành tình triều cuồn cuộn trong lòng, miệng thở phì phò, mặt tràn đầy ý cười, nhưng nước mắt cứ thế tuôn.

Y rốt cuộc minh bạch, Bá Lực đối với y, đến cuối cùng là cái gì. Cả đời người hơn mười năm, sau khi chết đi cùng chôn một mồ, đời đời kiếp kiếp ở bên nhau bầu bạn, mới xứng đáng một câu, tâm ta duyệt người.

Phải làm như thế nào mới có thể ở cùng Bá Lực? Mặt mũi Tề gia cũng phải bảo toàn, hay nhập quan lộ, lại xin tấu thư chuyển đến Bắc Vực làm một Tri phủ nho nhỏ, có thể cùng quan ngọai đi đi lại lại, như thế là đủ.

Quyết định xong, Tề Hành đôi mắt một lần nữa ngời sáng. Y lấy bên hông hầu bao mà Bá Lực trả lại, mở ra, thận trọng nâng niu một sợi dây đỏ, có mấy hạt châu rơi ra..............

Bên trong hầu bao, vốn là trang sức năm xưa, khi Bá Lực vừa nhập kinh, là y tự tay gỡ xuống. Đáng tiếc, lúc rời đi, Bá Lực đều mang theo, chỉ còn thứ này mắc kẹt trong khe hẹp, mới may mắn thoát khỏi, trở thành vật duy nhất của Bá Lực mà Tề Hành có được mà tưởng niệm.

''Bất Vi, giúp ta mang đoạn dây này buộc lên tóc đi'' Tề Hành yêu cầu.

''Công tử, cái này chỉ sợ không hợp'' - Bất Vi không dám

Tiểu công gia lườm hắn một cái, ''Đồ của Bá Lực, ta càng muốn đeo. Biện Kinh ai đàm tiếu ta cũng mặc kệ, sẽ có một ngày, ta đến bên cạnh huynh ấy.''

Hồng tuyến kết nhân duyên, chỉ mong một ngày, cộng kết thanh ti.

(12)

Ngu đệ Nguyên Nhược: Đông qua xuân về, thảo nguyên thức tỉnh, là mùa vạn vật sinh sôi nảy nở. Nhưng xuân hãy còn se lạnh, tiết đạp thanh, đệ không được ham chơi kẻo nhiễm lạnh.

Ngu đệ Nguyên Nhược: Tiểu Mãn sắp đến, mưa dầm rả rích. Không được ham ăn mê rượu, ăn nhiều đồ nóng kẻo sinh nhiệt trong người.

Ngu đệ Nguyên Nhược: Ngày hè oi bức, đến dê bò cũng mệt mỏi, từng đàn trú đóng bên bờ sông, ngâm mình giải nhiệt. Nguyên Nhược sợ nóng, có đúng hay không hôm nay lại tham ăn mấy thứ hoa quả ướp lạnh?

Ngu đệ Nguyên Nhược: Gió mát, sương lạnh. Sáng sớm, đồng cỏ xanh ngắt, ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp bầu trời. Tráng lệ hơn Biên Kinh nhiều, đệ tận mắt chứng kiến tốt hơn.

''Công tử! Bá Lực công tử lại đưa tin!''

Mỗi tháng một lần đã thành quy luật, Bất Vi ở trước phủ trạch mong mỏi, chờ người mang tin tức từ Tây Bắc đến kinh thành.

Tề Hành tiếp nhận từ, cười đến cong cong khóe mắt.

Từ ngày thông suốt, Tề Hành vui mừng, đem tất cả tâm tư đặt ở kì khảo hạch phía trước, trước nay chưa từng khắc khổ như vậy. Mà giúp y vững tâm, không gì khác chính là những phong thư của Bá Lực mỗi tháng.

'' Thế nhưng công tử trước giờ vẫn không hồi âm''- Bất Vi kỳ quái hỏi

Tề Hành đem thư quyển đặt hờ bên môi, ''Ta hiện tại vô công vô danh, không cách nào đặt chân đến tái ngoại, lại bị quản chế trong phủ, có mặt mũi nào mà thổ lộ với huynh ấy? Đợi ngày công thành danh toại, xứng với hắn, ta sẽ đích thân đến Tây Bắc, hướng hắn thổ lộ chân tình''

Bất Vi cái hiểu cái không gật đầu, ''Bất quá, quận chúa nương nương gần đây vì ngài mà tuyển nhân duyên, nghe nói Vĩnh Xương bá Vinh gia, cùng Ung vương thành chủ nữ nhi đều có chủ ý kết thân, ngài không tỏ thái độ, sợ là.... ''

''Ta đời này không thành thân.'' Tề Hành dứt khoát nói ''Mẫu thân chẳng nói đấy sao, nghiệp lớn chưa thành, há có thể nghĩ đến thành gia lập thất. Một khi ta nhận được quan hàm rời kính, lúc đó trời cao hoàng đế xa.''

Tề Hành phá sáp phong, mắt đảo qua thư, sắc mặt biến đổi.

Ngu đệ Nguyên Nhược:
Phụ Vương ta vì củng cố quan hệ ngoại giao, hướng Thái Tổ dâng tấu đề nghị hòa thân. Quân gia ban hôn, hứa gả Chư Ý công chúa cho ta, chọn tiết lập đông, hướng Biên cương xa xôi gả đi.

Sau thành hôn, ta sẽ đem mảnh chân tình này mai táng, không gửi thư làm phiền đệ nữa.

Đời này chớ niệm.

Ngu huynh Bá Lực

''Công tử, phải làm sao đây? '' - Bất Vi nhìn đến sốt ruột.

Tề Hành khoát tay áo, cưỡng ép bản thân trấn định ngồi xuống, nhíu mày khổ não. Cuối cùng, hắn nâng viết viết nhanh, chỉ ngắn ngủi một câu, lại dọa chết Bất Vi

Tề Hành đưa cho Bất Vi: "Ngươi giúp ta đem thư này gửi cho Bá Lực. Mấy ngày nữa, huân tước tôn thất phải vào cung tham gia thu yến, đến lúc đó ta sẽ tự đến trước quân gia mà khuyên ngắn. Về phần Bá Lực bên kia.. Ta nguyện ý cược một phen, nếu hắn đối với ta hữu tình, nguyện ý vì ta tiến lên một bước, ta liền chẳng màng chi nữa."

Đã bảo toàn trung nghĩa hiếu đạo, lại thuận theo tâm tình ích kỷ của bản thân, chỉ có như vậy.

Bá Lực huynh: Nếu Nguyên Nhược sắp cử hành đại hôn, Bá Lực huynh có thể đến uống rượu mừng của ta?

(13)

''Các ngươi đã nghe gì chưa? Bá Lực Vương tử liền muốn hồi kinh!''

''Mấy vị tiểu cô nương ngưỡng mộ hắn lại hoan hỉ rồi''

''Bất quá nghe đâu lần này quay lại là muốn tự mình cầu hôn Chư Ý công chúa, hộ tống nàng về Biên cương, để bày tỏ thành kính với triều ta''

''Thật đúng lúc, hình như Tề gia tiểu công gia cũng cùng ngày thành hôn, với con gái của Huyện chủ Gia Thành''

Kinh thành trên dưới bàn tán sôi nổi về hai hôn sự này, một bên quân giá, một bên Tề Quốc công, lúc đó hẳn là phi thường náo nhiệt, mười dặm hồng trang kéo dài, tuần hành qua khắp đại lộ hẻm nhỏ, nhà nhà đều nhiễm hỉ khí. 

Bá Lực trở về kinh thành, lọt vào tai những lời này, gương mặt xám xịt đầy khinh miệt. Dưới ánh mắt dân chúng, hắn sẽ mang theo đội quân đón dâu, tiến thẳng đến hoàng cung, được tiếp đón như một sứ giả ngoại bang.

Bá Lực đem tùy tùng sắp xếp xong xuôi, ngay tại đại môn, nhìn thấy người quen

Bất Vi khom người thở dài, mở miệng nói: ''Công tử nhà ta mời Bá Lực Vương tử lên trên ôn chuyện.''

Bá Lực cười khổ, ghế ngồi chưa ấm, Nguyên Nhược đã chờ không kịp, thật không cho hắn một chút thời gian nghỉ ngơi. Nguyên Nhược trước mặt người khác tính tình ổn trong, duy chỉ đối với hắn cứng đầu ương ngạnh. Còn không phải do hắn từ nhỏ sủng ái nuông chiều sao, hiện tại chính là gieo gió gặt bão thôi.

Hắn đi theo Bất Vi, quen cửa quen nẻo tiến vào Tề phủ.

Chỉ thấy khắp nơi đều phủ một màu đỏ chói đến gai mắt, chữ hỉ dán tại khung cửa, lại làm Bá Lực huyết quản sôi sục, tán loạn khắp thân thể.

''Trước tiên ta có phải đến chào hỏi Tề Quốc công cùng Quận chúa nương nương hay không? '' Bá Lực thấy Bất Vi dẫn hắn tiến thẳng vào hậu viện, tỏ ra nghi hoặc.

''Lão gia cùng phu nhân hôm nay đều phải tiến cung, thương nghị hôn lễ ngày đó nên tuần hành thế nào, chỉ còn công tử ở lại phủ'' - Bất Vi đáp lời, cả hai đứng trước tư phòng của Tề Hành, hiện tại đã biến thành phòng tân hôn. Tiểu tư không tiến vào, chỉ thủ thế mời.

Bá Lực đẩy cửa vào.

Hồng trướng, nến đỏ, long phượng chăn, phía trên để một quả táo. Long nhãn, vai, hạt sen,... những vật này được ánh nến ấm áp chiếu rọi, một mảnh xuân sắc.

Cảnh đẹp bồi mỹ nhân. Tề Hành đầu đội ngọc quan, vận tầng tầng lớp lớp phục trang mỹ lệ tinh tế. Gương mặt trắng như bạch ngọc, môi mỏng nở nụ cười ngượng ngùng, sóng mắt lưu động, như tránh mà không tránh, lướt một lần khắp thân thể của Bá Lực.

Bá Lực cả kính, sững sờ tại chỗ. Gần một năm không gặp, hắn đã lún phún râu ria, một bộ dạng man di thô lỗ, ngược lại Nguyên Nhược ngày càng giống một khối ngọc được tỉ mỉ điêu khắc mà thành. Hai người khác nhau một trời một vực.

''Bá Lực, ta, ta nhớ huynh thích ăn bạch ti quyển, trù nương mới tiến phủ, làm món này ngon nhất, huynh mau đến nếm thử'' Tề Hành lấy bánh ngọt làm cớ, phá vỡ cục diện bế tắc, vừa ngây ngô vừa khẩn trương, dối diện với Bá Lực mi mục càng thêm sắc sảo, lời nói liền không còn lưu loát.

Bá Lực từng bước một tiến lại gần Tề Hành, cúi đầu nhìn y, ''Bộ dạng này của ta, làm đệ sợ hãi ư? ''

'' Không có, chỉ, chỉ là... '' Tề Hành phản bác, không thốt nên lời, cách ăn mặc của người Hung, trên trán thắt kim quan, màu da cổ đồng, tóc thắt bím tứ tán, lại có râu ria lún phún. Bá Lực  phảng phất nét cuồng dã của vùng tái ngoại, có chút lạ lẫm, lại....  càng muốn nhìn cho thỏa lòng.

Mắt thấy gương mặt Tề Hành từ trắng chuyển sang ửng đỏ như ráng chiều, Bá Lực cũng không đùa y, nghiêm mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: ''Đệ lần này tột cùng là có ý gì? Vì sao lại vận hồng trang của nữ nhân?''

Tề Hành ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút của Bá Lực

''Nếu tâm huynh vẫn còn có ta, hôm nay là ngày động phòng hoa chúc. ''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top