Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đèn lồng đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến rồi."

Đèn trong đại sảnh vẫn đang sáng, đám tôi tớ đều không dám ngủ, vì nghị sự trong đại sảnh còn chưa xong. Trong miệng con rồng bằng đồng ngậm một viên dạ minh châu, vậy cũng chẳng thể cho đêm không trăng không sao tối đen như mực được thêm mấy phần ánh sáng. Gió thổi không còn phát ra tiếng vù vù, thay vào đó là tiếng bước chân lộn xộn trên hành lang, hiểu ngay có cả đoàn người đang đến. Người dẫn đầu mặc áo khoác dài lông chồn màu đen, trong tay cầm cán đèn lồng đỏ đã tróc sơn.

Vương Sâm Húc bước vào, người trong đại sảnh đều im bặt. Phần đông người cảm thấy hắn rất khó lường, là một kẻ tàn nhẫn. Tìm đến đây trong đêm tối như thế này, trên người còn dính đầy mùi máu tanh, chỉ nhìn thôi cũng thấy lạnh toát sống lưng.

Chân hắn đi thẳng không dừng, bước đến vị trí chủ tọa.

Vừa ngồi xuống, người bên dưới bắt đầu ồn ào, nói mấy lời chó má gì mà kiêu căng vô lễ, vượt quá lễ nghĩa. Hắn không quan tâm vắt chéo chân, đặt chiếc đèn lồng trên mặt bàn, chỉ là đèn lồng giấy rất bình thường mà thôi, nhưng động tác của hắn cẩn thận như thể đây là hồng ngọc quý giá. Vương Sâm Húc chậm rãi vuốt phẳng vạt áo rồi mới mở miệng.

"Lão già kia chết rồi."

Đại sảnh ồ lên ồn ào. Nhất thời có người đứng dậy tiến lên trước vài bước, chỉ vào hắn đòi đánh dẹp. Hắn chẳng buồn giương mắt, chỉ rút khẩu súng trong ngực ra gạt phăng cánh tay đang chỉ của người kia. Đại sảnh rộng lớn bỗng chốc yên tĩnh, đến giờ có không ít người mới phát hiện ngoài cửa đứng đầy lính mang theo súng, nhìn chằm chằm như hổ rình mồi muốn rút súng ra.

"Lão già kia ta giết rồi, về sau ta chính là Đường Chủ." Hắn tiện tay cắm súng vào bên hông rồi đứng dậy, cười hết sức mềm mỏng: "Nếu mọi người có ý kiến thì cứ nói với ta ngay bây giờ."

Hắn vừa dứt lời, Đà Chủ của Cửu Đà đứng dậy. Cửu Đà Chủ và lão Đường Chủ là huynh đệ kết nghĩa, luôn ỷ thế mình có công lao. Lão vừa đứng dậy định mở miệng, người trong khắp đại sảnh chỉ thấy lão gục xuống.

Rất nhiều đạn. Một viên xuyên qua cổ lão, máu từ động mạch cổ phun ra tung tóe, lại rơi về mảnh thịt nát vẫn còn hơi ấm. Vết máu trên đầu chảy xuống đã khiến mặt lão không còn nhìn ra được, chỉ có dư âm của tiếng súng vẫn đang quanh quẩn vị trí chủ tọa, vẫn vang vọng trong đầu từng người.

Vương Sâm Húc rút khăn ra, thong thả lau sạch máu bắn trên cằm. Hắn lại xòe tay: "Còn ai có ý kiến nữa không?"

Trong đại sảnh tĩnh lặng như tờ.

"Rất tốt." Hắn vẫn đeo găng tay da màu đen, vỗ tay mấy cái. Âm thanh sầu muộn, người nghe được cảm thấy hoảng hốt: "Vậy thì giải tán đi."

Hắn nhanh nhẹn quay người xách đèn lồng: "Ta còn phải đến phủ Đường Chủ giải quyết chút việc nhà. Các vị cứ tự nhiên."

Không giống với đại sảnh nghị sự, phủ Đường Chủ hết sức yên ắng. Thuộc hạ mở cổng thay Vương Sâm Húc, chỉ thấy đen thui một mảnh. Hắn chợt nghi ngờ, buột miệng căn dặn: "Đi bắt hai người đến hỏi xem."

Rất nhanh đã bắt được. Kẻ hầu ăn mặc chỉnh tề, trên người còn đeo bọc vải, nhìn cái liền biết định chạy trốn. Nhìn thấy Vương Sâm Húc chỉ run như cầy sấy. Vương Sâm Húc không muốn phí lời: "Trương Chiêu đâu?"

"Thiếu, thiếu phu nhân..." Còn chưa nói xong đã ăn một phát đạp. Người kia nơm nớp lo lắng nhìn lên, chỉ thấy sắc mặt Vương Sâm Húc còn lạnh lùng hơn vừa rồi mấy phần, cũng không biết đã sai ở đâu, chỉ đành tiếp tục: "Thiếu phu nhân..."

Còn chưa dứt lời đã lại ăn phát đạp thứ hai, trong lời nói của người mới thượng vị chứa đầy vẻ giận dữ: "Ta hỏi Trương Chiêu!"

Đến lúc này tên người hầu kia mới chợt nhận ra, luống cuống đổi cách xưng hô: "Hoàng thiếu gia chắc hẳn đi rồi... Tin lão Đường Chủ qua đời vừa truyền đến, thiếu gia đã hủy bỏ thân phận nô lệ cho toàn bộ đầy tớ, gọi Lão Trần thu dọn hành lý..."

"Hiện giờ người đang ở đâu?"

"Chắc là ở chuồng ngựa cổng tây, thiếu gia vừa đi nói là..."

Vương Sâm Húc lập tức chạy ra cổng phủ leo lên ngựa, bụng ngựa bị kẹp một cái lao về phía cổng nhỏ phía tây phủ.

Hắn đi nóng vội, áo khoác cởi cúc lúc trong đại sảnh cũng chưa kịp cài lại, phanh rộng, gió tháng chạp thổi vào tận da thịt, hắn cũng chẳng thấy lạnh, chỉ thấy lửa giận khó tắt. Chuyện đến nước này mà Trương Chiêu còn muốn chạy? Thật sự không hiểu lá gan nói chuyện của cậu đều đi đâu hết rồi. Hắn không kiềm được hừ lạnh một tiếng, thật muốn xem thử cậu có chạy thoát được không.

Quả nhiên vừa đến cổng tây đã thấy Trương Chiêu đi ra. Đúng là khờ dại, đi đêm cũng không biết đường mặc quần áo tối màu. Trăng sáng lên rồi, chiếu vào chiếc áo khoác lông cáo bạc trong con hẻm tối đen, thậm chí còn dễ thấy hơn cả dạ minh châu. Vóc người nhỏ bé, không biết liệu có thể cưỡi trên con ngựa cao lớn bên cạnh không. Đột nhiên Vương Sâm Húc nghĩ, sau này cưỡi ngựa cùng cậu cũng không tệ, cơ thể bé nhỏ đó của Trương Chiêu chắc chắn có thể vùi trọn trong lòng hắn.

Nhưng sau này là sau này. Con hẻm không dài, thoắt cái đã đi đến trước mặt, Trương Chiêu nghe được tiếng vó ngựa của hắn truyền đến. Hắn xuống ngựa, đứng trước mặt đối phương.

"Vương Sâm Húc? Ngươi không sao chứ?" Trong mắt Trương Chiêu chỉ toàn niềm vui: "Ngươi không sao thì tốt rồi!" Giờ cậu mới nhận ra Vương Sâm Húc chỉ một người một ngựa: "Sao giờ ngươi lại đến đây?"

"Ừ, xử lý xong xuôi mọi chuyện nên ta tới." Trong bóng tối không nhìn rõ được nét mặt, hắn hít thật sâu một hơi, áp chế hơi thở tàn bạo vừa nãy đổi thành bộ dạng dịu dàng luôn dành cho Trương Chiêu, loại chuyện chém giết nguy hiểm mà nói ra đơn giản như ăn cơm, xưa nay hắn chưa bao giờ nỡ nói nặng lời với Trương Chiêu: "Muộn thế này rồi Chiêu Chiêu định đi đâu?"

Chim đỗ quyên đậu trên cây bất thình lình hót vang, Trương Chiêu thoắt cái bị âm thanh thê lương tiêu điều đó làm cho khiếp đảm, Vương Sâm Húc vẫn đứng lù lù bất động. Trương Chiêu nhìn qua, chỉ cảm giác hôm nay hắn hệt như hung thần ác sát. Cậu thoáng sợ hãi, nhíu chặt đầu mày, mặt mũi vốn luôn tươi sáng lộ ra vài phần lo lắng: "Ta định... Ta định đi trước rồi tính sau. Dù sao đây cũng là nơi thị phi, lão Đường Chủ chết rồi, ta không biết ở lại thế nào..."

"Ồ?" Vương Sâm Húc từ từ bước tới, giấu Trương Chiêu vào trong bóng của hắn, tay trượt theo dây cương Trương Chiêu đang nắm, bình tĩnh dùng chút sức, nới lỏng bàn tay còn đang cầm dây cương của cậu. Sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt né tránh của cậu: "Vậy trước đó Chiêu Chiêu đối với ta... chỉ là trêu đùa thôi sao?"

Trương Chiêu giật mình hốt hoảng.

Cậu chỉ biết mình và Vương Sâm Húc không duyên không phận, trước đây luôn là một mình cậu thích lo âu, nhưng làm sao Vương Sâm Húc biết được tâm tư của cậu! Trong quá khứ thấy mặt chẳng qua chỉ nói đôi ba câu, gặp riêng mới vài lần, lẽ nào lòng cậu đã rõ ràng đến thế rồi sao...

Tất nhiên không phải. Cậu thích Vương Sâm Húc, ngay từ lần gặp đầu tiên đã thích. Nhưng thích thì có tác dụng gì? Không sớm thì muộn Vương Sâm Húc cũng phải lấy vợ sinh con, còn cậu trên danh nghĩa là thiếu phu nhân của Đường Chủ, chẳng qua là con tin bị người nhà gán nợ mà thôi. Vương Sâm Húc vừa mới từ chiến tuyến sống chết quay lại, tính mạng vô lo, một lần nữa có quyền có thế, như vậy thôi cậu đã đủ biết ơn rồi. Ở lại nơi này... còn ở lại làm gì chứ? Cậu tự nhận mình không rộng lượng được tới mức có thể nói tiếng chúc mừng trong ngày tân hôn của người trong lòng, ở lại nơi này nên dùng thân phận gì, dù sao cũng khó tránh khỏi bị người ta xem thường, thế nên mới muốn cưỡi ngựa bỏ đi ngay trong đêm. Nào ngờ vừa ra cửa đã bị Vương Sâm Húc chặn lại. Trương Chiêu bị hắn hỏi như vậy thật sự ngây người: "Ta... Ta không như thế."

Vương Sâm Húc đứng đến gần hơn, bộ dạng không còn phong lưu dịu dàng như trước, Trương Chiêu vô thức ngửi thấy hơi thở nguy hiểm. Cậu muốn lùi ra sau nhưng vừa vặn rơi vào khuỷu tay của thợ săn. Phút chốc đất trời nghiêng ngả, đến khi tỉnh táo lại cậu đã bị Vương Sâm Húc khiêng trên vai. Chân tay không có nơi bám chỉ đành vùng vẫy trong không khí, cậu đang định hét lên, chợt như trừng phạt, mông cậu bị đánh một cái.

"Nếu đã không phải thì hôm nay Chiêu Chiêu hãy ở lại vì ta đi."

Chậu than trong phòng vẫn chưa lụi nên cũng không quá lạnh. Đây vẫn là lần đầu tiên Vương Sâm Húc vào phòng Trương Chiêu, trước đây cùng lắm hắn chỉ đứng ngoài cửa.

Hắn thả người lên giường. Vừa rồi Trương Chiêu vùng vẫy giờ vẫn chưa kịp hít thở bình thường, quần áo gần như rối tung. Vương Sâm Húc cởi nút thắt áo khoác ra cho cậu, lông cáo mềm mượt thoáng chốc xếp thành một đống màu bạc trên giường. Trương Chiêu vẫn đang nhìn hắn chằm chằm. Nhìn hắn cài cửa, lại đốt một ngọn nến đỏ. Chim đỗ quyên ngoài kia còn đang hót, đầu óc cậu rối như tơ vờ.

"... Vì sao?"

"Vì sao không cho ngươi đi?" Vương Sâm Húc tiện tay cởi áo khoác của mình ném xuống, phủ kín lên chiếc áo lông cáo kia. "Không phải Chiêu Chiêu đến quyến rũ ta trước sao?"

Vương Sâm Húc bước đến trong ánh nến. Động tác rất chậm, không có sự nhanh nhẹn bình thường. Mặt hắn nhìn không được rõ lắm, quân trang khiến bờ vai rộng thắt lưng hẹp của hắn càng thêm rõ nét, cộng thêm đôi bốt dài đen, cả người tản ra tính công kích. Hắn rủ mắt nhìn cậu, Trương Chiêu chỉ cảm thấy trong không khí như có sợi dây thừng, buộc chặt cậu vào ánh mắt Vương Sâm Húc, nhấn chìm khiến cậu ngạt thở. Nến đỏ vừa được châm, lúc mờ lúc tỏ, dường như căn phòng còn đen tối hơn. Ánh mắt Vương Sâm Húc chẳng khác nào ngọn lửa muốn thiêu đốt cậu, khiến cậu đứng ngồi không yên. Cậu càng không dám nhìn vào người trước mặt, chỉ mong sao có thể tìm cái kẽ hở nào đó để chui vào.

Hai người giống như đang chơi trò chơi, một người càng ép một người càng lui. Mặt Vương Sâm Húc ngày càng gần, cậu cảm giác lông mi hắn sắp sửa rơi xuống má mình. Đã hết đường lui, Vương Sâm Húc chống tay xuống giường hai bên người cậu, như con sư tử đang đợi thời cơ vồ mồi, gần như sắp đè xuống. Nghe thấy câu nói đó, dù cậu có thích hơn nữa thì ngoài mặt cũng khó nén nhịn, chỉ có thể lúng túng mở miệng: "Ta nào có..."

Còn chưa dứt lời, cằm đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt. Cậu đột ngột trợn tròn hai mắt, thoáng chốc trên môi lan truyền cảm xúc ấm áp. Trương Chiêu bị nụ hôn bất ngờ này làm cho choáng váng, cậu hơi há miệng, giống đứa trẻ mê mang lần đầu đặt chân vào một thế giới mới.

"Không có ư?"

Cả thế giới trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề qua lại của hai người.

"Chẳng phải những lúc như thế này nhiều lắm sao?" Lại một nụ hôn rơi xuống mũi cậu: "Chiêu Chiêu mở to mắt nhìn ta như thế này, không phải muốn ta hôn ngươi ư? Luôn phồng đôi má, bộ dạng ngây thơ vô tội, nhìn thấy ta liền cười. Không phải là..." Những nụ hôn liên tiếp rơi trên má, Trương Chiêu kích động túm cánh tay người trước mặt: "... muốn quyến rũ ta ư?"

Lời Vương Sâm Húc nói là thật, đều là thật. Nhưng đấy là quyến rũ sao? Trương Chiêu chớp mắt, vì chưa từng thích ai bao giờ nên cậu không hiểu rõ lắm, có điều những chuyện đó đều là thật. Trong trường bắn cậu lặng lẽ nhìn hắn xuyên qua đám đông, vô tình tranh thủ trao đổi ánh mắt; nghe thấy tin hắn đến thăm từ chỗ quản gia cậu luôn cười rộ lên; mỗi lần nghe được tin Vương Sâm Húc lại giành thắng lợi, cậu luôn vui mừng thay hắn.

Và cả chiếc đèn lồng đỏ mà lần đầu tiên hai người gặp nhau cậu đã tặng hắn để soi đường về nhà.

Cậu đang hồi tưởng chuyện cũ, chợt nghe âm thanh lại vang lên bên tai. Môi Vương Sâm Húc dán sát vành tai cậu, rung động nóng bỏng trong lúc nói khiến nửa người cậu mềm nhũn: "Túm lấy ta không buông như thế này, còn thất thần ngay trước mặt ta... Lẽ nào không phải muốn ta chơi ngươi sao?"

Đầu óc Trương Chiêu lập tức nổ ầm. Cậu gần như bắn dậy khỏi giường, tốc độ này quá nhanh rồi, bất kể thế nào cậu cũng chưa nghĩ tới. Buổi tối cậu còn cầm cương ngựa chuẩn bị chạy thế mà hiện tại lại ngồi đây. Mặt cậu đỏ gay, nói không nên lời. Trò chơi vừa rồi khiến cậu càng lui càng thấp, hiện giờ gần như chống cánh tay nằm trên giường. Cậu vẫn muốn vùng lên trốn ra sau, nhưng một nguồn sức mạnh đột ngột kéo cậu lại. Cậu nghĩ mình như con thỏ bị xách cổ, sức lực kia quá mạnh, thô lỗ, mang theo quyền uy không thể nghi ngờ. Cậu còn chưa kịp có phản ứng đã nghe thấy Vương Sâm Húc hạ lệnh: "Tách chân ra."

Cậu chẳng khác nào con búp bê xinh đẹp nhất trong tủ trưng bày, vừa kéo đã ngoan ngoãn tách chân ra ngồi vào lòng hắn. Tỉnh táo lại mới nghĩ đến khước từ: "Quá, quá nhanh rồi." Cậu nói năng lộn xộn: "Hôm nay vừa mới..."

"Hôm nay ông ta chết rồi, chồng cũ của ngươi chết rồi." Vương Sâm Húc nhấn mạnh từng từ từng chữ, nắm cằm buộc Trương Chiêu đối mặt với mình. Ánh mắt hắn thâm độc tàn bạo, Trương Chiêu cảm nhận được tay kia của hắn siết chặt eo cậu, đè xuống bắp đùi: "Sao hả, không nỡ? Trương Chiêu, ta không có thời gian chơi trò kéo đẩy với ngươi."

Tim cậu bỗng chốc như rơi vào giếng nước, ngấm lạnh triệt để. Tất nhiên cậu không phải chỉ muốn chơi đùa với Vương Sâm Húc, tuy nhiên, tuy nhiên Vương Sâm Húc thì sao? Vào lúc này, Trương Chiêu chợt nhận ra nỗi hốt hoảng và bất lực ban nãy từ đâu đến, tình cảm cậu không giấu nổi đều bị Vương Sâm Húc nhìn thấu rõ ràng. Nhưng tâm tư Vương Sâm Húc, cậu chưa bao giờ nhìn được. Cậu đâu phải người muốn chơi đùa, nhưng còn người trước mặt đây thì sao?

Cậu không chịu đựng được cảm giác bị vứt bỏ lần thứ hai.

Nhưng đã không còn đường lui nữa rồi. Sau thời gian im lặng ngắn ngủi, thứ tấn công cậu lại là nụ hôn. Những nụ hôn nhẹ nhàng trước đó mà so với lần này thì đều chỉ là vặt vãnh mà thôi. Môi Vương Sâm Húc nóng bỏng, ướt át, không chứa chút xíu do dự và nghi ngờ nào, cực nóng như nham thạch trong núi lửa phun trào. Cánh tay cũng bám lên theo, như hai sợi dây xích chắc chắn trói chặt cậu trong lòng, vừa như sợi dây mây xù xì, muốn đem con hồ ly lộn xộn là cậu cột vào gốc cây. Cậu cảm giác bản thân như sắp tan chảy, tan trong lòng Vương Sâm Húc, tan thành nước, tan thành sương, tan trong đêm trăng rồi bay đi. Trương Chiêu cảm nhận được máu đang điên cuồng chạy dọc trong động mạch, nhất là phần cổ bị năm ngón tay của Vương Sâm Húc giữ chặt. Cậu không thấy đường phía trước, không còn đường để đi, chỉ có duy nhất một vòng ôm dùng làm đường ra. Tiếng "ưm" và ánh nến lập lòe phá vỡ màn đêm yên tĩnh, máu nóng hừng hực xông ầm ầm tuôn lên, giúp cậu chịu đựng đợi nụ hôn tấn công dồn dập kết thúc. Nhưng dường như lâu tới nỗi bất thường, lâu đến mức không kết thúc được, lâu tới độ tiếng chuông từ cổng thành đằng xa dội lại, quạ đậu trên cây trong sân bay đi, mà Vương Sâm Húc vẫn chẳng hề có ý định buông tay.

Tay hắn dùng sức rất mạnh, không để cho cậu chút xíu cơ hội buông lỏng nào, mới đầu còn kiên nhẫn liếm hôn, như đứa trẻ lần đầu được cho kẹo, muốn đem cậu liếm sạch, mút hết, như định hút cạn ngon ngọt trên môi cậu mới đủ. Môi bị hôn tới độ sưng lên nhưng Vương Sâm Húc vẫn không có chiều hướng buông tha. Dần dà hắn trở nên nóng vội, Trương Chiêu cảm nhận được thứ cứng nóng của hắn từ từ đứng lên, húc vào giữa háng cậu khiến cậu không nhịn được bủn rủn hai chân, cơ thể bắt đầu nhức mỏi, gần như không ngồi nổi. Tay Vương Sâm Húc vẫn giữ chặt sau lưng cậu, dường như muốn ghim cậu vào lòng mình. Tay hắn cũng nóng, hệt như thanh sắt nung, hệt như cái bàn là của mẹ, hơi nóng bốc lên nghi ngút, nước nhỏ giọt lăn lộn vài vòng rồi biến mất, muốn là phẳng xương cốt cậu. Tay hắn dần trượt xuống dưới từng chút một, từ từ rơi đến eo cậu, rơi đến mông cậu. Trương Chiêu vẫn đang ôm mặt Vương Sâm Húc hôn hắn, nhưng khóe miệng không nhịn được nhếch lên. Cậu dè dặt vươn lưỡi, liếm khóe môi cong cong của Vương Sâm Húc. Sợi tóc mềm mượt rủ xuống khẽ chạm vào mắt như có như không. Vạt áo mềm mại ma xát vào nhau cũng tạo ra âm thanh. Cậu hôn rất chậm rất nhẹ, nhưng có kẻ đã chẳng đợi thêm được nữa.

Nụ hôn mạnh mẽ hơn ập đến chẳng thể kiểm soát, nhưng lần này không còn là cuộc tấn công đơn phương. Ngọn lửa từ nến đã tắt còn ngọn lửa từ tình cảm bắt đầu cháy. Vương Sâm Húc lật người đè cậu dưới thân, hắn cảm giác đã nhịn đủ lâu. Tay Trương Chiêu vẫn vòng quanh cổ hắn, mà hắn thì không đợi thêm được nữa, vừa hôn dọc xuống dưới, vừa kéo đai áo trên lưng đối phương, thật dễ cởi, vừa túm đã lỏng. Dường như hết sức nhạy cảm với xương quai xanh, hắn cắn lên da thịt trắng trẻo mịn màng như thịt cá ở phần đường cong giữa cổ và vai, càng cắn, lưng Trương Chiêu khó nén nổi cong thêm một phần, đẩy vào lòng hắn thêm một phần, gần kề hắn thêm một phần. Cắn đến đầu vú được quần áo che chỉ còn một nửa nhưng đã ưỡn thẳng, hắn bèn nổi tính xấu, dùng răng kéo lên qua lớp vải áo.

Trương Chiêu vốn đã bị hắn giày vò cho động tình run rẩy, lần này lưng càng đẩy về phía trước mạnh mẽ hơn, tiếng kêu sợ hãi không dằn được nữa liền thoát ra: "Á!"

Giọng cậu còn chưa hạ xuống, tên khốn làm loạn lại sờ từ ngực cậu lên, hoàn toàn không nhàn rỗi. Hờn dỗi khó nhịn hơn nữa cũng đến cổ họng, nhưng bị ngón tay mạnh mẽ ấn đôi môi chặn kín, tay còn lại không rảnh, áo trong vừa bị nước bọt thấm ướt, ngay tức thì bị túm xuống dưới giường. Đầu lưỡi mềm mại chiếm giữ vị trí, chỉ có thể đáng thương quấn lấy ngón tay liếm mút, ngón tay cũng rất không an phận, húc vào răng khểnh bên này, lại đẩy răng nanh bên kia, nôn nóng tới nỗi mèo con quấn lấy đầu ngón tay hắn liếm quanh. Vương Sâm Húc kéo cánh tay mảnh khảnh trên cổ mình xuống đặt trước ngực: "Chiêu Chiêu cởi giúp ta đi."

Ngón tay Trương Chiêu còn đang run đã cởi cúc áo cho Vương Sâm Húc. Nhìn thì không thấy rõ, nhưng càng xuống dưới càng sờ ra được cơ bắp rắn chắc trên bụng. Bụng dưới của cậu bằng phẳng, mềm mềm, cậu không nhịn được muốn sờ nhiều một chút, đến cả chuyện cởi quần áo cũng quẳng sang một bên. Môi vẫn bị chặn mà tay thì rất không ngoan, Vương Sâm Húc túm tay cậu kéo xuống dưới: "Thích như thế sao, còn có thứ cứng hơn cho ngươi đây."

Làm như người ta không có vậy, cậu không phục sờ xuống dưới, nhưng cuối cùng vẫn bị giật mình kinh hãi: "To quá..."

"Muốn chạy sao?" Hắn khẽ cười, lấy hộp cao mang theo ra khoét một miếng, tìm kiếm phía sau người bên dưới. Vương Sâm Húc vừa nhét ngón tay vào, bên trong mềm mại lập tức bọc chặt ngón tay hắn. Chặt quá, hắn lại tìm kiếm bên trong, mở mang lên trên, nhiệt độ cao khiến mỡ cao dần dà tan từng chút một, giúp ngón tay hắn không còn bị kẹp quá chặt nữa. Trương Chiêu khẽ hừ hừ như mèo kêu, sắp chết chìm trong tiếng cười như mật ngọt của Vương Sâm Húc. Cảm giác vật lạ xâm nhập phía sau khiến cậu không có thời gian để phân tâm. Cậu vô thức co rút, cựa quậy cơ thể muốn ngồi lên trên, cổ lập tức bị mút mạnh: "Đừng lộn xộn!"

Trương Chiêu cảm giác trong thế giới của cậu chỉ còn có ngón tay đang làm loạn trong cơ thể sau mông, cậu khó dằn bắt đầu vặn vẹo lưng, nghe thấy giọng Vương Sâm Húc mang theo mê mẩn, còn trầm thấp hơn ban nãy vài phần, khiến chân cậu mềm nhũn: "Chiêu Chiêu, nơi này chặt quá."

Tay cậu vẫn đang nắm chặt thứ đanh thép của Vương Sâm Húc, nhưng cậu thì như khúc gỗ trôi dạt trên mặt nước, bị sóng đánh ướt nhẹp chẳng còn phân biệt được thời gian, sao còn quan tâm được thứ trong tay mình. Cậu bị khoái cảm tình yêu rượt đuổi, nhưng theo cơ thể run rẩy ngón tay vẫn có thể sờ nắn thứ đó như có như không. Trong lúc ý loạn tình mê cậu thấy đồng tử Vương Sâm Húc, đen nhánh, phản chiếu ra đôi mắt ướt át của cậu.

Mỡ cao tan trong cơ thể nóng rực, cùng ngón tay ra vào tạo thành tiếng nước lõm bõm, lại thêm một ngón tay nữa tiến vào, khiến khe mông cậu đều ướt sũng. Nghe thấy âm thanh kia làm mặt cậu nóng bừng, Vương Sâm Húc kéo tay cậu đến bên hông hắn, sờ dọc cơ lưng hẹp.

Hắn vội vã muốn nếm thử mùi vị Trương Chiêu. Thứ đó cọ sát bên ngoài cửa mình hơi đỏ hơi mở rộng. Trước đây không chú ý nên không biết, cơ thể Trương Chiêu gầy nhom mà rốt cuộc vì sao phần mông lại lắm thịt như vậy. Không biết là cố tình hay là vô ý, dịch trắng tràn ra trên đỉnh thứ đó làm ướt cặp mông tròn mềm, hắn lại chọc vào phần thịt trên mông cong vểnh, rất đàn hồi, hắn không nhịn được vươn tay bóp mạnh mấy cái, người dưới thân hít thở dồn dập hơn nữa, thế nên hắn nắm miếng thịt mềm đó, từ miệng nhỏ chầm chậm tiến vào trong.

Mùi vị tuyệt vời rất khó tả xiết thoắt cái xông lên não. Bên trong căng chặt ướt át liếm hút hắn, khiến da đầu hắn tê dại. Bé hồ ly vẫn đang hừ hừ như đòi sữa, chân thì vắt lên sau lưng hắn. Hắn dùng sức tiến vào trong, nhưng nghe Trương Chiêu đột ngột cất cao âm thanh.

Thì ra giọng nói êm tai lúc trò chuyện, đến khi kêu lên cũng hay tới vậy. Vậy phải làm nhiều thêm mấy lần, làm đến khi khàn giọng có còn dễ nghe như thế không nhỉ? Hắn buông tay đi sờ yết hầu và mặt cậu, nhưng bất ngờ sờ thấy vệt nước ươn ướt. Khóc rồi, mới vào được một nửa thôi, hắn lại hôn mũi cậu: "Đau lắm ư?"

Cậu nhỏ giọng trả lời hắn, trong âm thanh còn kèm tiếng nức nở: "Đau... To, to quá, ngươi chậm... chậm thôi..."

Vương Sâm Húc còn đang bị kẹp, lúc này mà dừng thì quả thật như lấy mạng hắn. Nhưng hắn lại chẳng nỡ để Trương Chiêu khóc nữa, bởi vậy hắn cứ để thế hôn cậu, dùng răng nanh cắn vành tai cậu, nhấm gân xanh của cậu, lại quay về cày bừa trên cơ thể gầy yếu của cậu từ đầu. Hắn đang muốn lần nữa nhấm nháp đầu vú được mút đứng thẳng kia, bất chợt cảm giác sau lưng bị mèo con cào mấy cái như gãi ngứa, sau đó bàn tay làm loạn nhẹ nhàng vòng cổ hắn.

Cậu nói: "Hết đau rồi... Ngươi cử động đi... Á!"

Không cho cậu một chút thời gian để phản ứng, toàn bộ phần còn lại đều vào hết, hai người đồng thời vang ra tiếng thở thỏa mãn. Tay cậu vòng lại sờ má hắn, trong giọng nói còn mang theo tiếng thở gấp nhỏ vụn: "Chúng ta, chúng ta thắp nến lên được không?"

Đang trong lúc ý loạn tình mê, Vương Sâm Húc còn nhớ được Trương Chiêu da mặt mỏng: "Hử?"

Trong bóng tối cậu vẫn nỗ lực tìm kiếm ánh mắt Vương Sâm Húc: "Ta muốn nhìn ngươi."

Vương Sâm Húc bế cậu dậy, thứ đó dùng góc độ chưa từng có để tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể cậu, khiến cậu không nhịn được lại lớn tiếng kêu lên, cậu ôm chặt cổ Vương Sâm Húc, chân quặp chặt eo hắn, như dây thường xuân không qua nổi mùa đông, lại như mèo con ôm người chủ duy nhất nó thừa nhận. Cứ thế đi đến cạnh bàn, Vương Sâm Húc cầm "chiết hỏa tử" đưa cho cậu.

(Chiết hỏa tử là bật lửa chỉ cần mở nắp thổi nhẹ sẽ lên lửa được dùng phổ biến thời xưa.)

Nến cháy, cậu lại nhìn thấy được mặt Vương Sâm Húc. Người quen với Vương Sâm Húc luôn nói hắn vừa anh tuấn vừa xinh đẹp, vừa đa tình vừa vô tình, ánh mắt giương lên có nghĩa là đòi mạng người khác. Trương Chiêu cảm thấy mạng mình đích thực bị đòi đi mất rồi. Ánh nến không sáng tỏ, mà cậu chỉ thấy được chính mình trong mắt Vương Sâm Húc, thứ cứng rắn vẫn đang nảy lên trong cơ thể cậu. Đôi mắt kia lại cong cong, trốn dưới cái bóng của rèm mi. Cậu hôn lông mi dài của hắn, cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào xương quai xanh.

"Đẹp không?"

Cả hai cùng lặng lẽ cười lên.

Cuộc chiến mãnh liệt hơn nữa bắt đầu từ thời khắc này. Trương Chiêu cảm giác sống lưng mình đập mạnh vào nệm mềm, ngay cả thứ to lớn vừa tiến vào cũng bị trượt ra một chút, trực tiếp gãi ngứa cửa mình. Cảm giác trống rỗng trong khoảnh khắc lại khiến cậu không quen lắm, nhưng rồi tức thì không còn gì để nói, Vương Sâm Húc đã một lần nữa tiến vào thật sâu, thậm chí còn sâu hơn cả ban nãy, sượt mạnh qua điểm mẫn cảm của cậu. Trước mắt cậu lóe lên ánh sáng như sao băng, từng lỗ chân lông trên người đều đang kêu gào đòi hỏi nhiều hơn. To quá, to đến nỗi cậu chẳng thể tưởng tượng được thứ như vậy làm cách nào tiến vào cơ thể cậu. Trong lúc mê đắm cậu khó dằn lòng nổi vươn tay sờ bụng dưới của mình, hình như sắp bị húc nhô lên rồi.

Va chạm như bão tố nhanh chóng khiến cậu đánh mất hết mọi ngôn từ. Cậu cố gắng tách rộng chân, tiếp nhận tốc độ mãnh liệt đến từ người thương. Giọng điệu nhỏ nhặt, nụ hôn rải rác, rên rỉ vỡ vụn, duy chỉ có bên trong cơ thể đỏ tươi, âm thanh eo và mông va chạm chưa từng dừng lại. Tay Vương Sâm Húc có vết chai, nắm bóp eo cậu gần như ma sát dấy lửa. Trên tường phản chiếu bóng dáng hai người, quấn lấy nhau sít sao, không ai rời xa được ai. Khoái cảm sắp nhấn chìm, cậu muốn vặn vẹo cơ thể, nghe Vương Sâm Húc gọi cậu là bảo bối, gọi cậu là Tuấn Tuấn, gọi cậu là vợ. Lần nào cậu cũng thở hổn hển đáp lại, sau đó đợi đến va chạm mãnh liệt hơn nữa. Miệng nhỏ bên dưới hút chặt, miệng bên trên vẫn đang hôn bừa bãi. Chuyện này dường như không có trình tự, lấp đầy cơ thể cùng người có tình ý, ham muốn trỗi dậy như dòng suối vô bờ ào ạt tuôn ra.

Cậu chảy nước mắt đầy mặt, hiện tại Vương Sâm Húc triệt để không thể dừng. Thì ra lúc khóc cũng đẹp như vậy, làm tình cho cậu khóc trông càng đẹp hơn, cả người nhuốm một màu hồng nhiệt tình, bị hắn làm cho chảy ra nước, bên dưới cũng vậy, bên trên cũng thế, lông mi thấm ướt dính vào nhau, cũng chẳng rảnh mà lau. Hắn hối hận rồi, sớm biết vậy thì không nên đợi, phải bắt lấy cậu từ sớm mới phải, làm cho cậu không thốt được một câu hoàn chỉnh, nhoài người úp sấp trên vai hắn khóc lóc nài nỉ hắn chậm thôi, nhưng còn lâu hắn mới làm vậy. Vào lần đầu tiên Trương Chiêu tiễn hắn ra ngoài phủ, hắn nên bắt cậu về nhà, làm vợ hắn, bị hắn làm, đợi suông tới tận giờ, hắn không biết đã bỏ phí bao nhiêu ngày. Nghĩ đến đây Vương Sâm Húc lại bực mình, hắn ấu trĩ dốc sức va chạm, nghe đối phương lí nhí khóc kêu thành tiếng. Khoái cảm sắp nhấn chìm, lại vừa như mãi mãi không có bờ bến.

Vai Trương Chiêu nhấp nhô liên tục, cậu cảm giác mình sắp mài rách ga trải giường bằng lụa. Hệt chiếc lá bay trong đám mây, xuôi theo cơn gió lơ lửng trong tầng mây mềm mại không có điểm cuối, lơ lửng nhịp nhàng theo tiết tấu của Vương Sâm Húc. Cũng không hẳn là lơ lửng, từng cơn sóng lắc lư kịch liệt ngày một cao hơn trước trong biển tình. Cậu bị làm đến mức cơ thể cong lên, hoàn toàn đẩy cơ thể vào lòng Vương Sâm Húc. Thì ra được làm tình với người mình yêu là chuyện vui sướng nhường này, cậu cảm giác mình sắp nghiện rồi. Cậu đã nghiện cơ thể Vương Sâm Húc, cậu hôn mút hắn không biết mệt mỏi, dùng môi mình vuốt ve lông mày và gò má hắn, hết lần này đến lần khác. Cả ngọn nến sắp cháy hết, Vương Sâm Húc vẫn chưa có ý định kết thúc. Khó khăn lắm mới dành ra được thời gian tạm nghỉ, cậu dùng chút sức cuối cùng mút môi hắn, lại tặng hắn thêm một nụ hôn.

Hai người quấn quít hôn nhau, đầu lưỡi đánh nhau giữa hàm răng. Dường như còn chưa đủ sâu, Vương Sâm Húc lại bế cậu ngồi dậy, cậu cúi đầu đối diện với Vương Sâm Húc. Mái tóc Vương Sâm Húc hơi rối, một nhúm tóc tùy tiện rủ xuống bên thái dương, cậu chậm rãi gạt ra, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cao trào ập tới mạnh mẽ và kéo dài. Chất dịch nóng bỏng trút hết vào nơi sâu trong cơ thể cậu không rớt giọt nào. Nhiệt độ ấy gần như muốn xuyên thủng lên tận đỉnh đầu cậu, trước mắt cậu trắng xóa, gần như đánh mất ý thức, mềm mại nằm trên giường như hóa thành một vũng nước.

Hai người cùng ngã xuống giường tạm nghỉ, Vương Sâm Húc lại tỉ mỉ quan sát khuôn mặt Trương Chiêu. Người cậu màu đỏ, là màu đỏ trong nhụy hoa đào tinh khiết nhất giữa mùa xuân, căn phòng từ từ trở nên ấm áp, rất hợp để nuôi dưỡng đóa hoa là cậu. Khóe mắt màu đỏ, đôi môi màu đỏ, làn da màu đỏ. Hình như còn thiếu gì đó thì phải, nến cũng màu đỏ... thì ra thiếu một tấm khăn voan đỏ, khi vén lên sẽ bắt gặp đôi mắt thẹn thùng của cậu.

Vương Sâm Húc không nhịn được lại vươn tay ấn vào đôi môi mềm mại của cậu. Ngoài kia ánh mặt trời đã le lói, mèo con mệt mỏi buồn ngủ gạt ngón tay hắn ra. Hắn kéo người vào lòng, chìa một cánh tay ra cho Trương Chiêu gối đầu lên, cảm nhận được hơi thở của cậu phả vào lồng ngực mình.

"Ngươi thấy mùng 8 tháng sau thế nào?"

"Thế nào gì cơ..."

"Thành thân với ta nhé."

---------------------------------------

Nước bọt không chịu kiểm soát chảy ra bên mép, lưỡi cậu và Vương Sâm Húc vẫn quấn lấy nhau không buông, xoắn lưỡi cậu chạy khắp khoang miệng, Vương Sâm Húc cũng cảm giác bản thân điên rồi. Điên rồi, không muốn sống nữa, Trương Chiêu đúng là thần kỳ, thật sự khiến hắn phát điên. Lưỡi cậu ngâm trong hoa anh túc, tô son, đỏ chót khiến hắn mắc nghiện không thể cai. Thấy cậu sắp ngạt thở đến nơi, hai má đỏ ửng, hắn chỉ vừa thả môi cậu ra đã không nhịn được cắn lên má cậu như ma xui quỷ khiến, Trương Chiêu vẫn chưa kịp hít thở bình thường, nước mắt đều bị ép ra nhưng không chảy xuống mà lởn vởn trong mắt khiến hai mắt cậu đỏ hoe.

Vương Sâm Húc mới nếm được chút ngon ngọt, vẫn muốn nữa. Môi hắn vừa rút lui, thậm chí giữa môi hắn và môi Trương Chiêu có sợi nước bọt kéo dài. Im lặng cười rồi lại tiến về phía trước, nhưng hắn thấy hai giọt nước trực tiếp chảy từ trong mắt Trương Chiêu ra, rơi xuống giữa nơi hai người đang ôm. Tay còn chưa kịp nhớ lại cảm giác mềm mại ban nãy sờ đến, hắn lại vuốt xuống lưng Trương Chiêu. Nước mắt của Trương Chiêu tuôn rơi ào ạt như hạt ngọc quý không cần trả tiền, song Vương Sâm Húc vẫn không muốn tha cho người trong lòng.

Hắn hơi nhấc chân đẩy Trương Chiêu vào gần trước ngực mình hơn nữa.

Môi người yêu chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không dùng để nói chuyện. Tại tốc độ vừa rồi nhanh quá ư? Hắn chậm rãi, từng chút từng chút một hôn sạch vệt nước rõ rệt trên mặt Trương Chiêu, hỏi cậu: "Sao thế?"

Giọng Trương Chiêu không còn trong như mọi khi, mũi cũng vẫn đỏ ửng, quyến rũ hắn không nhịn được lại muốn sáp đến hôn tiếp, nhưng hắn không ngờ lại nghe thấy cậu nức nở, trong giọng nói kèm theo nghẹn ngào: "Ngươi thả ta đi đi."

Im lặng đột ngột xâm nhập căn phòng. Vương Sâm Húc không trả lời cậu, hắn chỉ cúi đầu, dựa vào vai Trương Chiêu. Nước mắt Trương Chiêu không rơi nữa, chỉ vừa hít thở vừa nức nở đầy run rẩy: "Ta đúng là thích ngươi, nhưng, nhưng..."

Cậu không biết phải nói thế nào, nhưng tay vẫn túm chặt cánh tay Vương Sâm Húc, đợi chờ phán quyết của gã thợ săn. Rất lâu sau Vương Sâm Húc mới mở miệng.

"Ta nhìn thấy rồi, ngày đó ở trong ngục."

"Nhìn thấy cái gì?"

Điều bất ngờ khiến Trương Chiêu hoảng, trong đầu còn đang nghĩ đến chuyện trong ngục... trong ngục. Ngày đó Vương Sâm Húc cũng có mặt ư... Không ngờ hắn lại ở đó! Không ngờ khi ấy hắn đã trốn tới được, vậy những lời cậu nói trước mặt lão Đường Chủ, mượn danh nghĩa vì bang phái mà cầu xin ông ta đừng giết Vương Sâm Húc, chẳng phải hắn đều nghe thấy hết rồi sao? Hắn nghe được đến chừng nào?

"Ngươi..." Cậu chưa kịp nói xong, người trước mặt đã không đợi được nữa, môi cậu lại bị hai bờ môi nóng bỏng khác phủ kín, nghiền qua vài lần mới buông ra.

"Khi lão già kia bảo muốn giết ta, ngươi đã nói gì." Hắn nhẹ nhàng thổi hơi bên tai Trương Chiêu, nóng bỏng khiến người trong lòng run rẩy toàn thân, nhưng cậu vẫn không biết tốt xấu nức nở rất nhỏ, còn khẽ dịch mông.

"Không nhớ sao? Tưởng ta không biết nên cái gì cũng dám nói, không sợ ông ta sẽ giết ngươi. Vậy mà đến trước mặt ta thì muốn bỏ chạy."

"Trương Chiêu, ngươi không sợ chết ư?" Tay hắn lại siết chặt hơn chút nữa, chặt đến mức Trương Chiêu có thể nhìn rõ mồ hôi trên trán Vương Sâm Húc: "Khi đó ngay cả mạng sống đều không cần cũng phải nói giúp ta, vì sao hôm nay muốn chạy?"

"Hiện tại ta chính là Đường Chủ. Lần đầu tiên gặp ngươi ta đã biết ông ta nhất định phải chết. Ngươi biết vì sao không?" Vương Sâm Húc thì thầm bên tai cậu, chất giọng trầm lắng như đang đánh chuông tang cho ai đó, Trương Chiêu vốn đã bị vòng tay của hắn làm cho choáng váng, giờ lại bị giọng nói mang theo chút lành lạnh làm cho giật mình khôi phục tinh thần vài phần. Vương Sâm Húc lại hôn mấy cái sau tai cậu: "Ông ta đáng chết, ông ta đáng chết hàng vạn lần. Vì đã đoạt vợ của ta."

"Giờ còn muốn chạy không Trương Chiêu? Muộn rồi, ngươi đến trêu ta trước." Hắn hoàn toàn không có một chút lưỡng lự nào: "Ngươi đừng hòng thoát khỏi ta." Hắn đã cương đến phát đau, sợi dây căng trong đầu sắp đứt. Nhưng chuyện này mà không nói cho rõ ràng thì về sau chẳng rõ sẽ có cách trở thế nào. Vì thế hắn tiếp tục nói: "Ngươi đừng nghĩ gì cả. Ngươi cho ta cái mạng này xem như ta nợ ngươi, kiếp này không trả hết thì kiếp sau trả tiếp." Hắn thấp giọng, nhưng ngữ khí kiên định chắc chắn như đinh đóng cột: "Ngươi mãi mãi cũng đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy."

Nến trên giá đã cháy gần hết, vang lên vài tiếng đôm đốp, trong phòng lại tối đen một mảnh. Rèm kéo kín, khuôn mặt vừa rồi vẫn thấy lờ mờ thoáng chốc đã chẳng còn rõ ràng. Khi mắt không thể nhìn thì cảm giác luôn trở nên nhạy hết sức. Trương Chiêu hít mũi rồi hắng giọng, nhưng vẫn hơi xấu hổ, cậu phát hiện mình cũng cương rồi.

Ban đầu cậu sợ, sao có thể không sợ chứ? Nửa đời trước chẳng có mấy ngày được sống yên ổn, đến khi bị gán nợ, cho rằng kiếp này thế là coi như hết. Tường cao sân rộng nhốt cậu, may sao lão Đường Chủ không háo nam sắc, một mình cậu không đón được ánh mặt trời, chỉ đợi héo rụi trong khoảng sân này. Thi thoảng ra ngoài vài lần cũng rất khó có được. Tuy nhiên dường như thế giới bỗng chốc trở nên tốt đẹp. Ngày đó cậu cầu xin xong, chỉ biết mạng mình khó giữ, nhưng nào ngờ cậu còn đợi được, chẳng phải tội lỗi xằng bậy mà là kỳ vọng về người yêu.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy hạnh phúc chưa từng có chợt trào dâng. Cậu đã tự do, không còn là con tin cho nhà quyền quý, còn tâm linh tương thông với người mình thích. Khoảnh khắc và một góc không tên mà cậu trả giá đều được cất giữ cẩn thận. Tự dưng cậu còn cảm thấy may mắn, nếu không phải hôm nay Vương Sâm Húc ngăn cậu lại thì chẳng biết về sau hai người sẽ phải xa cách tận nơi chân trời góc biển nào.

Cậu không nhịn được giãy dụa về sau, tay vòng quanh cổ Vương Sâm Húc. Mới trước đó Vương Sâm Húc còn đang làm loạn trên cổ cậu nhưng rồi lập tức bị sự chủ động bất thình lình của cậu làm cho hốt hoảng: "Gì vậy?"

Trương Chiêu đang ôm má hắn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, cuối cùng một nụ hôn rơi xuống giữa trán: "Cảm ơn."

"Cảm ơn ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#abc