Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Sau bữa tối hôm qua, cô và Lio đều phát hiện ra rằng họ có khá nhiều điểm chung, ví như cái vụ đam mê ảnh này chẳng hạn. VÀ kết quả là sáng sớm nay, Lio đã gọi điện thoại cho cô, sau đó...................... rủ cô bùng học :))~. (bùng học là 1 trong những niềm đam mê khá là "cháy xém" của ông anh này ợ :3). Cô chẳng ngần ngại mà đồng ý luôn. Cô cúp máy, sau đó khoảng 1 vài tích tắc thì chuông cửa nhà cô vang lên. Cô đi ra ban công thì thấy Lio. Sốc toàn cảnh. Cô ko nghĩ là Lio đến rồi mới gọi. Mà nếu lúc nãy cô ko đồng ý thì chẳng phải là anh phí công tốn sức sao?!. Thấy cô, Lio vẫy tay, cô gật đầu rồi trở vào nhà chuẩn bị. Cũng khá nhanh sau đó, chừng 15 phút thì cô xuất hiện trước mặt Lio (cái này ko phải tại chị Di nhà em lề mề chậm chạp nhá, chẳng qua là tại anh Lio đến sớm thôi ạ :d)

- Anh đến rồi mới gọi cho em phải ko? 

- Ừ. Hehe. Em mà không ok là anh bắt cóc em đi luôn rồi đấy. hahaa - Lio cười ha hả như trúng phải bả :v

- Ặc, vậy mà e tưởng anh có lòng tốt, nếu e ko đồng ý thì qua đưa e đi học chứ =)))))))))))))~ - cô cũng nhăn răng cười lại. Hai người nhìn nhau cười như điên.

- Hehe, let's go!!! 

Hôm nay Lio đi moto. Lio phóng như bay trên đường, sáng sớm nên chả có ai, cx an tâm là ko đâm nhau. Cơ mà cái cảnh 2 người đi moto ôm nhau này (đi nhanh thế ko ôm Lio thì rớt chắc ợ) mà có người nhìn thấy thì... máu ghen chắc sôi lên vài nghìn độ là ít @@~

Lio đưa cô đi ăn sáng, phải lòng vòng qua mấy con phố thì mới tới quán phở quen mà Lio và hắn vẫn hay ngồi ăn với nhau mỗi sáng. Xe vừa đỗ xuống thì cô đã ngây ngất với hương thơm đầy quyến rũ của phở Hà Nội - món ăn yêu thích mà đã 12 năm nay cô chưa 1 lần được nếm lại. Cô nuốt nước miếng rồi lẽo đẽo theo Lio vào trong. 2 người họ ngồi trên tầng 2, khá thoáng mát. Anh chàng phục vụ đi tới, đưa cô thực đơn - 1 thực đơn toàn phở. Cô nhìn 1 lượt., nuốt nước miếng thêm lần nữa, rồi gọi 1 bát phở đặc biệt cho mình và ko quên gọi luôn cho Lio lúc này đang nghe điện thoại bên ban công.

- YAH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Thằng nhãi, đang ở đâu? - giọng nam gắt lên từ phía bên kia.

- Tao bận rồi. Mày....

- Ax. Được, bỏ tao đéo nói câu nào! Đợi đấy chốc đến trường tao tính sổ với mày luôn 1 thể!!! - *tít....tít....*

Hắn cúp máy và đầu đang bốc hỏa. Thằng bạn thân hắn - Lio, lần đầu tiên trong đời nói với hắn là bận. Chẳng hiểu có việc gì quan trọng đến mức Lio có thể bỏ hắn bơ vơ như thế này. Trong lúc ấy, Lio đang thở dài chán ngán vì thằng bạn, chưa để ngta nói hết đã cúp máy. Lần này có giận dỗi thì cho giận luôn 1 thể. Lio tắt máy. (2 anh này cứ như kiểu ng iêu của nhau m.n nhở @@~)

Hắn đến trường, tâm trạng còn đang bộn bề căng thằng và ức chế. Hắn xuống căng tin tìm cách hạ hỏa thì gặp Hân Minh. Hắn vẫy vẫy, H.Minh nhìn hắn, mắt tròn xoe, tự chỉ vào người mình, miệng lắp bắp nói gì đó. Hắn hiểu ý, gật đầu 1 cái. H.Minh tiến lại gần, hắn nói:

- Qua đây ăn chung đi! - H.Minh ngạc nhiên, chỉ kịp "ồ" 1 tiếng, rồi ngồi xuống đối diện hắn, mặt cúi gằm, gặm nhấm cái bánh mì. Tự dưng hắn điên điên, hỏi H.Minh

- Cô ta đâu?

- Ai cơ ạ??? - H.Minh giật mình, ngơ ngác hỏi lại. Hắn chau mày

- À, anh hỏi Di ạ??? - hắn gật đầu

- Hôm nay Di bận, nên xin nghỉ rôi ạ! 

- Bận...??? 

- Dạ, Di đi chung với anh Lio mà. - hắn đơ - anh Lio ko nói gì vs anh ạ?

Mắt hắn rực lửa, với 2 viên đại như muốn xuyên thủng não người khác. Hắn rút điện thoai gọi Lio và 1 giọng nói quen thuộc vang lên "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được...". HẮn gọi lại liên tiếp nhiều lần, mà vẫn chỉ có giọng nói huyền bí kia vang lên. Máu hắn càng lúc càng sôi, thằng bạn hắn.... mà ko, cô ta......., cô ta đã cho bạn hắn ăn gì mà đến nông nỗi này!!!!!!!!!!!!!

 Trong khi ấy, cả cô và Lio đang rất vui vẻ. 2 người quả thực rất hợp nhau nên buổi sáng bùng học hôm nay thật rôm rả. Nói là bùng học thôi, chứ Lio đã xin phép cô Liên rồi. Sáng nay 2 người họ đi có việc thật. Sau bữa sáng, Lio dẫn cô lượn quanh 1 vòng Hồ Gươm rồi đưa cô đến tiệm ảnh của anh. Bước vào không gian riêng của Lio, cô như được mở rộng thêm tầm mắt. Tiệm ảnh tuy nhỏ, nhưng ấm cúng trang nhã, pha chút gì đó ngỗ nghịch. Cô thực sự thích nơi này. Thấy vẻ thích thú ấy của cô, Lio mặc cho cô khám phá chính bản thân anh, vì anh tin rằng cô sẽ hiểu anh, hơn chính bản thân anh có thể. Trong khí đó, Lio sắp xếp máy ảnh, dụng cụ cần thiết để chuyển tới trường.

Sau vài tiếng đồng hồ vật lộn với đống đồ mà không có sự hỗ trợ nào từ cô - người đang hì hụi thích thú với đống ảnh của anh. Cuối cùng Lio cũng hoàn thành công việc, thở hắt ra 1 cái, Lio thấy sảng khoái hẳn. Anh đứng dậy, vươn vai lần nữa. Cũng lúc ấy anh bắt gặp ánh mắt cô và 1 giọng nói vang lên: "LIO!!!!!!!! Em thích anh!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #minhmotmi