Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Quá khứ của Sangue và Kiệt Khắc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi về phòng, Sangue nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng vào căn phòng đêm tối, cậu nhớ lại về quá khứ, cách đây vài năm.

Mười một năm trước.

Một cậu bé sáu tuổi đi đến một ngôi nhà nhỏ, nơi này như một vùng thảo nguyên hay là một ngôi nhà trên một hòn đảo hoang, xung quanh nhiều cây cối, ở xung quanh ngôi nhà cỏ dại, nhìn về bên trái thấy một cây anh đào thật to.

- Cốc cốc...

Cửa mở ra, một cô bé hồn nhiên với mái tóc đen huyền dài như suối, đôi mắt đen như chứa cả vũ trụ, vui vẻ cười nói:

- Anh cần gì?

Phía sau, hai người vợ chồng xuất hiện, thấy cậu bé liền hỏi:

- Cháu bé sao vậy?

Nhìn những người đang hạnh phúc này, cậu bé rưng rưng nước mắt nói:

- Cháu là Hàn Tử Lôi, cha mẹ cháu bị giết hết rồi, cháu chạy trốn khỏi viện nghiên cứu, nhưng giờ chạy không biết ở đâu cả.

Cả hai người vợ chồng nở nụ cười hiền hậu, người chồng giới thiệu:

- Ta là Dạ Tĩnh Phong, đây là vợ ta Hàn Y La, còn đây là con gái của ta Dạ Nhược Y. Cháu vào trong đi, chúng ta sẽ giúp cháu.

Hàn Tử Lôi nói cảm ơn, sau đó đi vào nhà, cậu nhìn thấy một cậu bé lớn hơn mình một tuổi, Dạ Tĩnh Phong nói:

- Đó là con trai lớn của bọn ta, Dạ Qua Thần.

Dạ Quá Thần đang ngồi ở bàn uống cà phê, y như người lớn, Hàn Tư Lôi, nhìn thấy Dạ Quá Thần mà muốn hâm mộ sự người lớn này, Quá Thần quay lại nhìn Hàn Tử Lôi, gật đầu cười khẽ một cái.

- Hàn Tử Lôi, cùng họ Hàn với mẹ, là bà con sao?

Dạ Nhược Y, kéo kéo áo dài của Hàn Y La hỏi, Hàn Y La cúi xuống vuốt tóc của con giải thích:

- Mẹ chỉ mang họ Hàn là họ của bà ngoại con, bà ngoại của con là mồ côi, chỉ lấy đại một họ nào đó thôi.

Dạ Nhược Y gật đầu hiểu rõ, Năm người ở ngôi nhà nhỏ sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau.

Cho đến một đêm, Hàn Tử Lôi đang ngồi ở gốc cây anh đào, thì Dạ Qua Thần đến hỏi:

- Cậu thích em gái của ta?

Đang yên tĩnh nghe được một câu nói lạnh như băng này, Hàn Tử Lôi, giật thột, quay sang phía sau cây nhìn thấy Dạ Qua Thần, khẽ "Ừ" và gật đầu một cái.

Dạ Qua Thần thấy vậy cũng cười nhạt, nhìn những ngày vừa qua, Hàn Tử Lôi ngắm nhìn Dạ Nhược Y, đi đi lại lại gần Dạ Nhược Y, Dạ Qua Thần cũng hiểu rõ, nế cậu không phải là anh của Dạ Nhược Y thì khi lớn lên, Qua Thần cũng sẽ cướp em ấy về tay, nhưng thật đáng tiếc.

- Nhóc phải mạnh lên, để bảo vệ em ấy, tương lai ta sẽ xem xét biểu hiện của cậu, với em ấy.

Hàn Tử Lôi trong lòng vừa mừng vừa run trước điều kiện của Dạ Qua Thần, gật đầu đồng ý, cả hai người hứa với nhau, đến sáng thì cả hai rời đi khỏi nhà, chào tạm biệt tất cả, Dạ Qua Thần cùng Hàn Tử Lôi đi đến nơi khác, chính là đến tổ chức S.F làm việc.


Lúc này, Hàn Tử Lôi chính là Sangue, cậu quay lại giường, thở dài một tiếng, vài năm trước cậu và Dạ Qua Thần về lại ngôi nhà nhỏ, nhưng, mọi thứ đã không còn, biết được tin Dạ Nhược Y ở phòng thí nghiệm vào ba năm trước, Sangue như phần nào đã chết đi, mọi cô gái trong mắt cậu thật nhàm chán, nhưng hôm nay, khi nhìn thấy số 13, cậu lại một lần nữa bị dao động như mười một năm trước.


Kiệt Khắc ở phòng cách âm, cậu vẫn luôn ở đó, nằm ở dưới sàn, Kiệt Khắc nhắm mắt nhớ về quá khứ của bảy năm trước.

Cậu đang đi cùng một cô gái nhỏ hơn mình vài tuổi, chính là Kiệt Oa em gái Kiệt Khắc, Kiệt Oa bên cạnh với Kiệt Khắc đến công viên.

- Khắc ca ca, chúng ta đến công viên chơi đi.

Kiệt Khắc bên cạnh cười khổ, còn một đống công việc ở viện nghiên cứu, nhưng là em gái của cậu thì không thể nào không đi cùng.

- Được rồi, nhưng mà em đừng gọi anh nhưng vậy nữa, đây đâu phải là thời cổ, đây là hiện đại mà.

Cười hì hì, Kiệt Khắc trong lòng có cảnh giác không an toàn, dự đoán sắp có chuyện xảy ra, vừa đoán xong, Kiệt Oa bên cạnh đã giản đạo:

- Tiểu thuyết có rất nhiều cái hay, làm cho con người ta cảm thấy...

- Được rồi được rồi, anh sợ em rồi.

Ngắt câu nói của Kiệt Oa, Kiệt Khắc biết nếu để em ấy nói tiếp đến sáng mai cũng chưa chắc đã xong đâu a.

Thấy Kiệt Oa từ trong túi lấy ra một lọ chứa đầy cánh hoa anh đào, lấy ra ăn, Kiệt Oa hỏi:

- Anh ăn không, ngon lắm, ngọt, thơm và nhiều nước nữa.

Nhận lấy một cách hoa, ăn thử, đúng như những gì Kiệt Oa nói, cả hai người đều đã đến công viên, đi khắp nơi chơi đùa, Kiệt Oa cứ đến nơi này lại nơi khác thật là một đứa em hiếu động, Kiệt Khắc thấy em gái của mình rất vui, cậu cũng vui theo.

Khi đi về, trên con đường đầy xe, Kiệt Oa nhìn thấy một con mèo con đang run rẩy ở giữa con đường, thấy tội nghiệp,Kiệt Oa chạy đến đó.

Thấy Kiệt Oa Chạy đi mất, nhìn ra con đường đầy xe, một chiếc xe tải đang lao tới, Kiệt Khắc hét lên, chạy ra để cứu em gái nhưng không kịp, chiếc xe đã đâm thẳng vào em gái cậu.

Những tiếng xì xầm vang lên:

- Cậu ta làm gì vậy chứ, tại sao không cảm em gái mình lại?

- Chẳng lẽ muốn em nhỏ chết sao?

- Thật là ác quá đi.

-...

Thật nhiều câu nói lọt vào tai Kiệt Khắc, kể từ ngày ấy, cậu đã không còn ra ngoài, luôn ở trong viện nghiên cứu hóa học, con mèo mà em gái cậu cứu, cũng chết lúc đó.

Không hiểu tại, sao nhưng Kiệt Khắc lại thấy phần nào của em gái mình trong số 13, hiểu về cây cối, yêu thực vật, và cả yếu đuối như một chú mèo nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top