Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35: Vô đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quái lạ! Phong Tiêu Gia vẫn có tên là Phong Tiêu Gia, tổ chức S.F với khách sạn Ross cách nhau chỉ có một quận, sao lại không rõ tung tích?

- Phong Tiêu Gia cũng là dị nhân?

Nói ra câu này, Phong Tiêu Viêm như nhớ tới điều gì đó, cậu gật đầu:

- Phải, nếu anh nhớ không lầm thì anh hai có năng lực gây ra ảo giác và thôi miên.

Cau mày, Dạ Nhược Y cảm thấy có gì đó rất lạ, hết Dạ Qua Thần rồi đến Phong Tiêu Gia đều có dị năng...

- Tại sao anh hai và cả Phong Tiêu Gia đều có dị năng?

Dạ Nhược Y hỏi.

- À, tổ chức S.F từ nhiều năm trước đã bắt tay vào việc nghiên cứu dị nhân trên người bình thường, những đứa trẻ từ ba cho đến mười tuổi gia nhập vào tổ chức đều được sử dụng loại thuốc nào, nếu thành công sẽ được thăng cấp, thất bại, vẫn là một người bình thường có thể ở trong tổ chức. Thuốc của tổ chức không gây chết người như viện nghiên cứu, nhưng đau đớn về mặt thay đổi tế bào là không tránh khỏi.

Uống hớp rượu vang đỏ, Dạ Nhược Y nhìn bên ngoài trời. Cô biết được, anh hai và cả Phong Tiêu Gia đều dùng loại thuốc này và thành công.

- Được rồi. Em cũng có giai nhập vào tổ chức S.F, nhưng khi gặp, mong anh đừng tiếp xúc với em. Coi như hai chúng ta là người xa lạ đi. Còn về anh hai của anh, anh ấy là trùm của băng đảng Zero, có tên là Phong Tiêu Gia, biệt danh Zero, bạn là Hàn Hạo, biệt danh Ace. Ở trên tầng cao nhất của khách sạn Ross, phòng có hai số cuối là số 13, còn lại, anh tự tìm đi.

Đặt ly rượu đã uống cạn lên bàn, Dạ Nhược Y rời đi khỏi buổi tiệc. Phong Tiêu Viêm vừa nhận được thông tin báo lại liền vui mừng, định thông báo cho tổ chức về vị trí của Phong Tiêu Gia thì kiềm chế bản thân lại, cậu muốn quay về để tự tay kéo ông anh của mình về tổ chức.

Dạ Nhược Y thờ ờ như không có chuyện gì xảy ra, đi về phòng của mình, cô thay đồ, tính hiệu truyền đến thiết bị trong tai cô:

- Số 13, em ở đâu, em biết bản thân đã gây ra hậu quả gì không? Lần này em gây ra họa lớn rồi.

Giọng Mỹ Lệ A đầy trách mắng, Dạ Nhược Y ninh mi trực tiếp:

- Nói thẳng.

Mỹ Lệ A đầu bên kia khằn giọng:

- Em giết quá nhiều người trong nhiệm vụ này rồi. Hội bô lão không thích chuyện này, bọn họ muốn em phải chịu phạt vì hành động thô bạo của bản thân.

Dạ Nhược Y ảo não nói ra:

- Nói với họ rằng, muốn phạt thế nào thì mặc kệ, số 13 này không đổi cách làm việc. Nếu họ muốn đuổi em ra khỏi tổ chức, cứ việc bảo lại, em sẽ quay về dọn dẹp đồ đạt rời đi.

Mỹ Lệ A lại không ngờ Dạ Nhược Y dứt khoát như vậy. Không sợ chết hay đắc tội với người khác.

Xoa đôi mắt, Dạ Nhược Y hơi nheo lại, tròng lòng lẩm bẩm:

- Đôi mắt càng lúc càng không thấy rõ nữa rồi...

Ngã xuống giường êm, Dạ Nhược Y rời vào giấc mơ:

- Ha ha, giết đi, giết người đi. Mày chính là vũ khí giết người.

- Là kẻ sát nhân máu lạnh, giết đi, giết người đi.

- Tiếp tục giết người đi, giết người, giết người!!!

Bật người dậy, Dạ Nhược Y một thân mồ hôi lạnh, cô lắc đầu, nhìn tứ phía, liên lạc với Mỹ Lệ A:

- Chị Lệ A, làm ơn đưa em đến chỗ tên tội phạm cuối cùng, em muốn hoàn thành nhanh chóng.

Mỹ Lệ A đang thiu thiu ngủ thì giật mình dậy, nói chuyện với cô:

- Số 13, chị tưởng em sẽ đi nghỉ một thời gian ngắn chứ?

Dạ Nhược Y đâp:

- Em đổi ý rồi. Nghỉ ngơi hay không đều rất nhàm chán.

Mỹ Lệ A thở dài rồi tắc đầu nghe bên mình, nàng lật ra tấm bản đồ, sau đó ấn xuống một vị trí nào đó, Dạ Nhược Y bị đưa đến nơi của tên tội phạm trong nhóm nhiệm vụ cuối cùng.

Đáp xuống một vùng đất trống, Dạ Nhược Y nhìn cẩn thân xung quanh, cô phản xạ nhanh chóng né qua một bên, bắt lấy cây gậy của tên ở phía sau, giựt nó về phía mình, tên tội phạm lợi dụng sức mạnh của cô, đẩy cây gậy sắt về phía Dạ Nhược Y, nhằm để cô mất thăng bàng một lúc.

Khi bị đẩy bởi sức lực của bản thân, Dạ Nhược Y quả thật bị mất thăng bằng một lúc, nói là một lúc nhưng thật chất chỉ chưa đến một giây, cô đã lấy lại thăng bằng, bằng cách chống một đầu gậy xuống đất về phía sau, làm điểm tựa để đứng vững khi sắp té.

Xoay gậy sắt trong tay, người kia nhanh chóng chạy đi, Dạ Nhược Y vung gậy về phía sau, dùng hết toàn lực ném thẳng về tên tội phạm.

Bùm!

Gậy và đầu người va chạm vào nhau, lực lượng quá lớn khiến đầu tên kia bị nát bét cả ra. Dạ Nhược Y xách một chân hắn lên, kéo lê lếch đi về tổng bộ.

Về đến nơi, Dạ Nhược Y bắt gặp phải Dạ Qua Thần đang ở cùng Mỹ Lệ A, cô cứ tưởng anh đang đi làm nhiệm vụ và rất lâu mới trở về. Không mấy để tâm lắm, cô đang là số 13, một kẻ không có cảm xúc thì không cần thiết phải thể hiện kinh ngạc làm gì.

Ném cái xác vào bên trong cho mỹ Lệ A, Dạ Nhược Y tiếp tục rời di, lúc này, Dạ Qua Thần trầm mặt hỏi:

- Số 13, tôi hỏi cậu một chút được không?

Không đợi câu trả lời từ Dạ Nhược Y, Dạ Qua Thần đã hỏi ngay:

- Cậu biết Phong Tiêu Gia ở đâu không? lão già của cậu ta đang phát khùng vì không tìm thấy cậu ta trong một khoảng thời gian khá lâu.

Tính toán một lúc, Dạ Nhược Y nói:

- Băng đản Zero, Phong Tiêu Gia là thủ lĩnh.

Dạ Qua Thần chợt cười, anh lên tiếng:

- Cậu bán đứng người thủ lĩnh của cậu sao?

Dạ Nhược Y nhìn anh, đôi mắt u hồn không thấy đáy, Dạ Qua Thần nhìn vào đôi mắt đó cảm thấy có gì đó rất lạ, mà cũng... rất quen thuộc.

- Dù gì các người cũng tìm ra được anh ấy từ lâu rồi còn gì.

Nếu bản thân Dạ Nhược Y nhớ không lầm thì hai thiếu nữ cô từng gặp khi đi chơi với Zero chính là chỉ huy cấp cao ở trong tổ chức S.F này.

Quay lưng rời đi, Dạ Nhược Y đi về phòng của mình, thay đổi trang phục và bắt đầu đi ngủ. Dạ Qua Thần ở trong quán bar cùng Mỹ Lệ A, cô cười gượng nói:

- Xin lỗi, số 13 là vậy đấy, lạnh nhạt xa cách, đừng giận em ấy vì từ trước tới giờ số 13 chưa từng được người khác yêu thích. Chính vì thế mà số 13 mới tạo ra một bức tường vô hình ngăn cách với mọi người xung quanh.

Dạ Qua Thần không nói gì, anh đang suy nghĩ về đôi mắt của số 13, nó rất quen thuộc, nhưng là đã gặp ở đâu thì lại không nhớ rõ.

- Tổng chỉ huy Freddo, mong cậu quan tâm đến em gái cậu một chút...

Không hiểu sao Mỹ Lệ A lại im lặng không nói vế sau của câu. Dạ Qua Thần nhìn cô, anh đột nhiên nở nụ cười nhẹ như hoa nhài đáp:

- Cảm ơn đã nhắc nhở.

Mỹ Lệ A thở dài một hơi, Dạ Qua Thần lập tức nhắm lại đôi mắt như đang dưỡng sức hay suy nghĩ cái gì đó, chủ yếu, anh muốn nghe tiếng lòng của Mỹ Lệ A đang nghĩ gì.

"Nhưng có thật là quan tâm hay không? Tổng chỉ huy Freddo cao ngạo lúc nào cũng bận việc, mấy ngày mới có thể thăm em gái một lần rồi lại rời đi... quan tâm nổi không chứ? Sangue... vẫn là lựa chọn tốt nhất hiện tại đi. 

Tội nghiệp Nhược Y không thể cảm nhận được mọi thứ... mọi thứ..."

Dạ Qua Thần cau mày, anh mở ra đôi mắt, đi đến phòng của Dạ Nhược Y, nhìn vào phòng thấy em ấy đang ngủ, anh nhẹ nhàng bước tới không một tiếng động, lặng lẽ đặt tay lên mi tâm Dạ Nhược Y.

Chưa kịp tìm ký ức trong đầu cô thì đã bị cô chụp lấy cánh tay, Dạ Qua Thần giật mình, anh giật mình bởi vì động tác quá nhanh lại không chút báo trước nào, hệt như động tác dứt khoát của số 13...

- Nhược Y, em là số 13 phải không?

Dạ Qua Thần lẩm bẩm hỏi một câu. Dạ Nhược Y không đáp, không phải vì cô muốn phản bác hay làm ngơ, Dạ Nhược Y chính xác đã chìm vào giấc ngủ, đây chỉ qua là phản xạ tự nhiên, cảnh giác của bản thân dù tiềm thức đã mơ hồ.

Mãi đến mười phút sau, Dạ Nhược Y tỉnh dậy, bất giác mới ý thức được bản thân đang nắm tay Dạ Qua Thần, cô bỏ ra, nói xin lỗi, Dạ Qua Thần cười nhạt không nói gì, khẽ vút đầu cô, Dạ Nhược Y nhanh chóng lần nữa chụp lấy tay Dạ Qua Thần, cô làm ra vẻ mặt trẻ con nói:

- Em không còn là con nít nữa mà.

Dạ Nhược Y cố tình không cho Dạ Qua Thần đụng vào người mình, từ khi cô biết anh trai của mình có đa siêu năng lực thì tính cảnh giác càng nâng cao hơn, sợ rằng Dạ Qua Thần sẽ biết được quá khứ của bản thân, biết được bản thân cô đang che giấu điều gì đó.

- Ân ân, Y nhi không còn là trẻ con nữa, đã là thiếu nữ a, trời vẫn con sớm, em ngủ tiếp đi.

Dạ Qua Thần cười cười nói. Anh nhanh chóng đi ra ngoài, để lại một mình Dạ Nhược Y bên trong, khí thế điềm đạm bên ngoài bị che mất, trở thành một người lạnh lùng còn mang theo sát khí tức giận.

Anh đi đến phòng thí nghiệm của Kiệt Khắc, lần đầu tiên mọi người thấy được vẻ mặt tức giận của tổng chỉ huy Freddo cao ngạo trong tổ chức.

- Kiệt Khắc, cậu giải thích đi, tạo sao Nhược Y lại bị mất đi các giác quan?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top