Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 4

Tạo hóa có những cách thức không ai đoán được để an bài những thứ mà trí khôn ngoan của người đời cố gắng cũng vô ích. Sáng hôm sau Lis era nhà thờ Pérolac để tìm cha xứ hỏi ý kiến thì được biết vị linh mục già đêm qua bị xuất huyết não đang hôn mê.

Thế là người có thể khuyên bảo cô gái non nớt đã không còn làm được việc ấy nữa. Lise cũng không thể hỏi ý kiến phu nhân Forcils bởi vì mẹ của Gabriel đã đi Bordeaux và ở đó cả 1 tháng để chăm sóc em gái bà đang ốm. Trong lòng sợ sệt, nàng đành chờ buổi viếng thăm đã báo trước của người khách lạ sắp trở thành vị hôn phu của nàng. Lise cố tự trấn tỉnh bằng cách tự nhủ rằng phu nhân Subrans đã biets rõ Hoàng thân Ormanoff và không đời nào bà lại bắt nàng phải lấy 1 đám mà bà chưa tin cậy. Lise rất tin vào mẹ kế. Bà là người chính đáng lại luôn tỏ thái độ tận tụy trong việc chăm sóc đứa con chồng. Ngoài ra với cách suy nghĩ tự ti, Lise luôn cho rằng mình còn quá non nớt. Điều này đúng về nhiều phương diện. Nàng còn được hiểu rằng do sống cách biệt khỏi xã hội thượng lưu từ nhỏ, nàng không được hưởng nền giáo dục hiện đại. Do đó nàng cho rằng bổn phận của nàng là tuân theo ý kiến của 1 người hiểu biết hơn.

Nàng không hề có ý nghĩ nổi loạn chống lại cuộc hôn nhân do mẹ gần như ép nàng chấp thuận. Tuy thế, buổi trưa, khi nghe tiếng xe hơi của Hoàng thân Ormanoff đỗ lại trước cửa nhà nàng, nàng xanh xám mặt mày và đưa mặt hoảng hốt nhìn phu nhân Subrans.

Bà mẹ kế quay đi không dám nhìn cặp mắt tuyệt đẹp của Lise rõ ràng đang thầm nói với bà, đôi mắt giống như mắt con nai bị dồn đến bước đường cùng đang nhìn bà van nài lòng thương. Bà có bộ mặt của 1 người vừa qua cơn ốm nặng. Và khi Hoàng thân Ormanoff bước vào, toàn thân bà run rẩy không sao ghìm lại được.

- Đây là vị hôn thê của anh, Serge! – Bà nói giọng hơi khan, tay trỏ vào cô gái đang tiến lại như cái máy. Lise vẫn cúi đầu, cố trì hoãn giây phút phải nhìn vào cặp mắt của người đã làm nàng hãi hùng.

- Rất tốt. – Serge đáp ngắn gọn – Tôi rất sung sướng, thưa tiểu thư Lise... Nhưng tiểu thư hãy ngẩng đầu lên. Ngày trước Olga bao giờ cũng để tôi nhìn vào mắt cô ấy. Tôi mong tiểu thư cũng làm thế.

Lise ngoan ngoãn vâng lời, và cặp mắt to sợ sệt ngước lên hướng về phía khuôn mặt giá lạnh của vị hôn phu. Trong vài giây đồng hồ, chàng hài lòng ngắm nghía cô gái mảnh dẻ đang run rẩy trước mặt mình. Rồi màu xanh lục ma quái trong mắt Serge chuyển sang màu xanh lam cùng 1 lúc với bàn tay chàng đặt nhẹ lên mái tóc vàng của Lise, không ra vẻ vuốt ve trìu mến mà như kiểu đón nhận 1 vật từ nay thuộc về quyền sở hữu của chàng.

- Đúng là tiểu thư còn gần như 1 đứa trẻ, Lise ạ. Tôi hy vọng em rất ngoan ngoãn phục tùng và mọi sự sẽ tốt đẹp. Phu nhân hình như không được khỏe phải không, Catherine Paulowna? Phu nhân không nhất thiết phải ngồi lại đây. Tôi không hề muốn làm phiền ai, trong buổi đính hôn mà ta sẽ tiến hành thật gọn, đúng thế không?

Phu nhân Subrans không phản đối. Thật ra là cũng không còn sức, vả lại phải chăng nên để 2 người trò chuyện riêng với nhau? Biết đâu gặp riêng nhau đôi bên sẽ nẩy sinh tình cảm gắn bó hơn.

Tuy nhiên 1 tình hình không ngờ đã xảy ra. Hoàng Thân Ormanoff đẩy 1 chiếc ghế nệm lại gần Lise rồi đến bên cạnh nàng. Vóc người rất cao, chàng như trấn áp và sắp đè bẹp cô gái. Đặt bàn tay thon dài lên vai Lise, chàng bắt đầu hỏi về cuộc sống, công việc và học hành của nàng. Thấy nàng trả lời quá dè dặt, Hoàng Thân ngắt lời...

- Em sợ tôi phải không, Lise? – Chàng hỏi dịu dàng.

Lise đỏ mặt đáp khẽ:

- Vâng quả có thế. Xin ngài tha lỗi...

- Không sao, chỉ có điều em đừng sợ đến nỗi nói không ra hơi. Tôi muốn làm cho em hạnh phúc, chỉ cần em ngoan ngoãn tuân thủ những điều tôi hướng dẫn cho em.

- Em sẽ làm đúng những gì Hoàng Thân muốn em làm, - nàng nhẹ nhàng đáp. Đột nhiên Lise nhớ lại những lời khuyên của Thánh Tông đồ về bổn phận vợ phải phục tùng chồng. Nàng nghĩ mình còn quá trẻ như thế này lại càng phải phục tùng nhiều hơn.

Serge vẫn tiếp tục cuộc thẩm vấn. Chàng khẽ gật đầu vẻ hài lòng khi nghe Lise cho biết nàng nói thạo cả tiếng Nga lẫn tiếng Đức, nhưng chàng cau mày khi nghe thấy 1 từ Latin.

- Em hãy chiều tôi mà quên thứ tiếng ấy đi, - chàng lạnh lùng nói. – Phụ nữ không nên thông thái làm gì, tôi ghét nhất là thứ phụ nữ hiểu biết quá nhiều. Mà nói chung tôi thấy em được học quá nhiều rồi đấy. May mà ngăn lại vẫn chưa phải đã muộn.

- Hoàng Thân... không cho phép em làm việc nữa ạ? – Lise lúng búng hỏi.

- Ồ, tất nhiên rồi! Làm bẩn ngón tay vào những viết lách vô ích đối với nữ giới, làm mệt cặp mắt tuyệt đẹp của em vào sách vở vớ vẩn! Không bao giờ tôi cho phép em làm những thứ ấy đâu. Lise ạ.

Nước mắt trào ra mà nàng không sao ngăn lại được.

Serge để lộ 1 cử chỉ bực dọc và Lise cảm thấy bàn tay chàng đè nặng xuống vai mình.

- Em nghe kỹ đây, tôi sẽ không nhắc lại lần thứ 2 đâu: em hãy tập thói quen không bao giờ khóc, bất cứ hoàncảnh náo, bất cứ gặp chuyện gì. Đây là cái trò đàn bà con gái thích làm nhưng tôi thì lại không chịu đựng nổi.

Lise cúi đầu, cố nén nước mặt lại. Nhưng nước mắt càng trào ra nhiều thêm, chảy xuống má, xuống cổ, làm ướt cà cổ chiếc áo chẽn bằng voan trắng mà nàng mặc dành riêng cho cuộc tiếp xúc hôm nay.

Một chút xúc động thoáng hiện lên trong luồng mắt của Hoàng Thân. Serge đã hơi nghiêng người định nhích về phía Lise nhưng lại thôi ngay, ngồi sâu thêm vào nệm ghế bành, bình thản nói:

- Lúc nào tiểu thư bình tĩnh hơn, anh sẽ trò chuyện tiếp. Em dễ xúc động quá đấy, Lise ạ.

Chàng lấy trong túi ra hộp thuốc lá bằng vàng chạm khắc rất tinh tế rút ra 1 điếu. Lát sau 1 làn khói mỏng bay lên và 1 mùi thuốc lá rất thơm toả nhẹ trong phòng.

Serge liếc nhìn Lise, quan sát. Nàng vẫn cúi đầu nhưng nước mắt đã khô trên cặp má ửng hồng.

- Lise!

Nàng ngước cặp mắt vẫn còn ngấn lệ, ngơ ngác hết nhìn hộp thuốc chìa ra trước mặt lại nhìn khuôn mặt của Hoàng Thân Ormanoff.

- Tiểu thư không dùng thuốc lá à?

- Ô, không! – Nàng hoảng hốt đáp.

- Bên nước tôi phụ nữ hút thuốc lá là hiện tượng bình thường. Và tôi cũng thích được thỉnh thoảng nhìn thấy 1 điếu thuốc lá trên cặp môi xinh đẹp của tiểu thư.

Chắc lúc này Lise tối tăm mặt mũi, thậm chí nghẹn thở nữa, bởi vì 1 nụ cười khẽ nở trên môi Hoàng Thân.

- Nghe tôi nói thế tiểu thư thấy lạ lắm phải không Lise? Đúng là phu nhân Catherine không hút thuốc bao giờ, nhưng Xénia mẹ em ngày xưa thì rất hay hút.

Lise ngơ ngác hỏi:

- Hoàng Thân biết rõ mẹ em lắm à?

- Hãy gọi tôi là Serge thôi. Tôi rất hay gặp mẹ em trong khoảng thời gian tôi nghỉ tại Moscow và Pétersbourg. Hồi đó tôi còn rất nhỏ. Một mùa hè mẹ em có đến nghỉ ở Kultow cùng với dì Catherine. Hồi đó mẹ em đã đính hôn với cha em rồi. Em hãy đưa tay cho tôi, Lise. Tôi đã kiếm được ở thành phố Périgueux 1 chiếc nhẫn rất đẹp, hôm nào về Paris tôi sẽ mua chiếc nhẫn khác hẵn hoi cho em.

Hoàng Thân đeo vào ngón tay út đang run rẩy của cô vợ sắp cưới chiếc nhẫn vàng nạm 1 viên ngọc đỏ và nhiều viên ngọc trắng xung quanh. Rồi giữ bàn tay cô gái trong 2 bàn tay mình,Serge vuốt ve nhè nhẹ như người lớn vuốt ve 1 đứa trẻ ngoan. Vừa vuốt ve chàng vừa tả biệt thư của chàng ở Cannes, những cuộc hội hè được tổ chức tại đó, những gia đình quen biết... bằng cái giọng của 1 người đàn ông đứng đắn chiều chuộng 1 cô gái nhỏ bằng cách kể những chuyện ly kỳ cho cô bé nghe.

Thái độ ấy mãi tiếp tục về sau. Lise hoàn toàn bị đối xử như 1 đứa trẻ con. Thỉnh thoảng không rõ lý do gì, Hoàng Thân lại giữ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm khắc khiến cô gái nhút nhát sợ hãi, không còn biết nói năng thế nào nữa. Lise đã bắt đầu cảm nhận được 1 quyền lực độc đoán đè lên con người nàng. Serge coi nàng như 1 đồ vật thuộc quyền sở hữu, như 1 nô lệ mà chàng là ông chủ.

- Lise! Ra ngoài vườn với tôi... cứ để nguyên kiểu chải đầu trẻ con như thế vậy. Lúc này tôi lại thấy thích như thế hơn... Tôi sẽ cho xe ôtô đưa em ra thành phố Périgueux...

Những lời ấy chàng nói bằng giọng ra lệnh của kẻ quen được mọi người phục tùng.

Phu nhân Subrans đã tỏ ý ngăn, viện cớ chưa cưới mà 2 người đã đi chơi với nhau như thế là không hợp với tục lệ nước Pháp, nhưng Serge chỉ đáp lại bằng nụ cười giễu cợt. Và 2 hôm sau chàng còn đưa Lise đi chơi xa hơn.

Bà cúi đầu. Hoàng Thân Ormanoff đã làm bà hiểu quá rõ ràng bà không có chút quyền hành gì đối với cô con chồng nữa.

Sáng hôm đó Serge đến biệt thự Bardonnaye, bắt gặp vị hôn thê đang mạng quần áo. Công việc này nàng thường nhận làm đỡ cho mẹ kế và làm 1 cách hào hứng, thấy mình giúp đỡ được người khác hoặc đem lại 1 niềm vui nào đó cho họ. Đây là 1 trong những nét đáng yêu trong tính tình Lise.

- Em làm gì thế? – Hoàng Thân lạnh nhạt hỏi. – Tôi yêu cầu em bỏ thứ ấy ra ngay!

Rồi nhấc mảnh vải ra khỏi tay cô gái, chàng quăng lên 1 chiếc ghế tựa ở xa.

- Tôi không muốn em làm hỏng bàn tay vào những công việc khủng khiếp này - chàng nói thêm. Nếu như thỉnh thoảng em thêu thứ gì nho nhỏ thì còn tạm chấp nhận được.

Cô gái Lise tội nghiệp hoàn toàn bối rối. Phải chăng chàng dành sẵn cho vợ 1 cuộc sống nhàn rỗi vô ích, trong khi nàng lại là cô gái cần cù, chỉ thích lao động dưới mọi hình thái. Hình như chỉ mỗi âm nhạc là được Serge Ormanoff ưa thích. Nhưng chàng tuyên bố thẳng 1 cách kiêu ngạo rằng không phải là thứ nhạc trí tuệ, hoàn toàn không thích hợp với bộ óc bé nhỏ của đàn bà con gái!

Sáu ngày sau lễ đính hôn, Serge đưa phu nhân Subrans và Lise ra thành phố Paris. Hoàng Thân đã quyết định sắm sửa ở đó toàn bộ xiêm y cho công nương Ormanoff tương lai. Bà Catherine Subrans cùng cô con chồng nghỉ tại 1 khách sạn ở bờ sông Xen. Hàng ngày Hoàng Thân Ormanoff cho xe đến đón họ, đưa đến những cửa hiệu nổi tiếng nhất. Serge đích thân lựa chọn áo váy, mũ, các thứ may bằng lông thú. Chàng áp đặt mọi thứ theo sở thích của chàng, thật ra cũng rất thích hợp với Lise. Serge Ormanoff rất nhạy cảm với cái đẹp. Cô dâu nhút nhát, lúc nào cũng sợ sệt và lúng túng. Lise chưa bao giờ đi đâu xa hơn thành phố Périgueux và không hề hiểu biết gì về tất cả những hàng xa xỉ bầy ra trước mặt nàng. Serge không thèm hỏi ý kiến nàng bao giờ. Chàng quyết định, và nàng chỉ có việc tuân theo.

Tuy nhiên có 1 lần Lise đã nổi loạn. Hôm đó nàng cùng với mẹ kế đang lựa trang phục dạ hội tại 1 hiệu may nổi tiếng của Paris. Nhưng khi thấy thợ cắt cổ áo hở quá rộng, nàng đỏ mặt nói ngay:

- Không đời nào em mặc thứ cổ hở hang thế này đâu! Bà nâng cao cổ áo thêm nữa đi.

Bà chủ hiệu kêu lên:

- Thế này đã thấm gì, thưa tiểu thư! Cổ hở như thế này là còn ít đáy. Vai cô rất đẹp, tuy còn hơi mảnh 1 chút nhưng vẫn rất cần phải khoe ra.

- Không, tôi không thích thế, - Lise nói kiên quyết, - Bà sửa lại cái cổ khác cho tôi.

- Con đừng thế! – Phu nhân Subrans nói nhỏ vào tai nàng. Bà hoàn toàn không hiểu được nỗi e thẹn của con chồng, bởi vì thuở trẻ bà rất thích ăn mặc hở hang. Đấy là chưa kể bà lo chàng Hoàng Thân sẽ không hài lòng.

- Con sẽ nói với anh Serge sau. Dứt khoát con không mặc kiểu cổ áo như thế này - Lise kiên quyết nói.

Nói với anh ấy! Nói thì dễ nhưng thực hiện mới khó làm sao! Nhưng ý nghĩ tiềm tàng trong tâm hồn nàng quá mạnh và gay tối hôm đó nàng không ngập ngừng gì, đề cập ngay vấn đề kia lúc họ ăn uống xong, đang ngồi trong nhà hàng sang trọng mà Hoàng Thân Ormanoff đưa 2 mẹ con đến

Lise mới nói chưa hết ý thì Serge đã cau mày lại.

- Thế nghĩa là sao? Tiểu thư dám quyết định việc thay đổi ấy hay sao?

- Không phải thế, là em mới chỉ nói với anh, Serge.

Môi nàng hơi run run và trong ngàng lúc này cảm động và đáng yêu vô cùng. Đôi mắt đẹp sợ sệt nhìn chồng chưa cưới.

Hàng lông mày Hoàng Thân đang nhíu lại bỗng giãn ra. Chàng khẽ nhún vai...

- Đúng là trẻ con! Riêng lần này thì tôi tha thứ, bởi vì khi cần, những hầu phòng của em có thể sửa chữa lại cái cổ ấy rát nhanh... Phu nhân Subrans, tôi khá khen phu nhân giáo dục Lise chu đáo đến thế.

Chàng nhếch môi cười mỉa mai quay mặt sang phía Catherine Paulowna.

Thông thường Serge đối xử với phu nhân Subrans khá khinh khỉnh. Chàng giữ 1 chút thái độ lịch sự tối thiểu, coi bà không hơn gì vú nuôi của Lise. Catherine Paulowna bản tính rất hách dịch, vậy mà đứng trước Hoàng Thân Ormanoff, cam chịu nhẫn nhục, tuy rất mệt nhưng vẫn kiên trì đưa cô con chồng đi hết cửa hiệu này đến cửa hiệu khác, tuân thủ đúng những lời căn dặn của chàng. Do nắm được điều bí mật của bà, Serge tha hồ sai khiến.

Sau 10 ngày vất vả mua sắm, lúc lên xe trở về Péroulac cả 2 người phụ nữ đều mệt bã ra. Suốt thời gian ở thủ đô, không còn thời giờ nào rảnh để Lise tìm hiểu các bảo tàng, nhà thờ, các di tích lịch sử, danh lam thắng cảnh ở ngoại vi Saint-Germain mà nàng đã nghe nhắc đến nhiều trong sách lịch sử, mà khối óc thông minh của nàng khao khát được thấy tận mắt.

Hoàng thân Ormanoff phải đi Pétersbourg để giải quyết công việc cần thiết. Mãi trước hôm lễ 3 ngày chàng mới đến được biệt thự Bardonnaye. Thời gian xa cách ấy Lise cảm thấy rất ngắn ngủi.

Chỉ ở xa ông chồng chưa cưới nàng mới cảm thấy thoải mái. Gần Serge lúc nào nàng cũng cảm thấy 1 nỗi sợ sệt không sao gạt bỏ được. Vậy mà thời gian đi quá nhanh, chỉ còn ít ngày nữa, cái ngày khủng khiếp kia đã tới rồi.

- Mẹ ơi, không còn cách nào thoái thác nữa hay sao? – Một bổi tối Lise đã thì thầm với phu nhân Subrans như vậy, lúc nàng chia tay bà để về phòng riêng. Hôm ấy không hiểu sao bỗng nàng thấy tim như nghẹn lại.

Khuôn mặt nhợt nhạt của bà Catherine Paulowna cau lại 1 chút rồi bà đáp:

- Không, Lise ạ. Không có lý do nào để thoái thác nữa.Với lại anh Serge rất quý con. Tính anh ấy rất độc đoán, nhưng anh ấy yêu con. Nếu con ngoan ngoãn chịu khó phục tùng, mà vào tuổi con không phải là khó, thì con sẽ rất hạnh phúc.

- Con vẫn sợ anh ấy lắm - Lise thở dài. Con rất sợ mỗi lúc nghĩ anh ấy đem con đi và con sẽ phải xa mẹ.Chính ý nghĩ ấy đã làm Lise run rẩy vào cái buổi sáng khủng khiếp kia, lúc phu nhân Subrans mặt nhợt nhạt 1 cách đáng sợ, giúp nàng mặc tấm áo dài trùm gót chân bằng lụa mềm, đính đầy đăng ten quý, được thêu theo mẫu của Hoàng Thân Ormanoff. Bà khoác lên đôi vai trần của cô dâu đang run rẩy tấm áo choàng vô giá bằng lông chồn trắng mà Serge đem từ Pétersbourg đến... Lúc họ ra khỏi nhà thờ, bao nhiêu cặp mắt ghen tị nhìn vào cô dâu phục sức như 1 bà hoàng. Nhưng cũng nhiều người lắc đầu nhìn nét mặt kiêu kỳ và lạnh lùng của Hoàng Thân Ormanoff bên cạnh khuôn mặt kiều diễm của tiểu thư Lise vừa nhợt nhạt vừa dịu hiền.

"Đúng là 1 cặp tuyệt vời... Nhưng liệu cô dâu có hạnh phúc được không?" - Người ta thầm nghĩ như vậy.

Phu nhân Forcils về để dự đám cưới cô bạn của con trai xấu số của bà, đã khóc thổn thức và cầu nguyện tha thiết cho cô dâu trong suốt thời gian hôn lễ, bởi vì vừa rồi nhìn cô dâu và chú rể đi ngang qua, bà đã bắt gặp trên cặp mắt xinh đẹp mà bà rất quen thuộc 1 nỗi đau khổ sâu xa và 1 nỗi lo lắng tội nghiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top