Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

073. Bánh ú và thuyền rồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 3 |

073 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bảy mươi ba: Bánh ú và thuyền rồng

"Cuối cùng cũng mua được rồi!!"

Sau khi trả hết hoá đơn tháng này, Lạc Tái nhìn chằm chằm dãy số cuối cùng trên tờ kê, không phải số âm mà là số dương, hơn nữa còn là ba hàng đơn vị, nén không được phát ra tiếng hô hưng phấn.

Gần đây tuy nói mấy vị khách hoàn toàn không đáng tin ấy không có dấu hiệu giảm bớt, nhưng tương đối cũng có một số đáng tin hơn, cộng thêm lượng khách biết thanh toán bằng tiền nhân loại có thể sử dụng ghé thăm, thế nên tình huống vòng xoay tiền tệ bị kẹt có được một tí cải thiện.

"Uông uông!" Nghe được cái giọng vui vẻ của bác sĩ Puppy lập tức chạy ra, ngã vào lòng Lạc Tái. Kỳ thực nó không rõ Lạc Tái vui cái gì, nhưng điều này không cản được cái tính thích vui vẻ của nó, vui vẻ hả! Đương nhiên là phải cùng nhau rồi! Cái đuôi rái cá lắc hí hửng.

Lạc Tái đương nhiên không ngại chia sẻ niềm vui của mình với bé con đáng yêu, cậu hớn hở ôm lấy nó, nhìn đông nhìn tây một hồi, xác định không thấy cái bóng của thanh niên ở gần đây, mới lén lút rút ra một tờ áp-phích giấu dưới sô pha: "Con nhìn nè, Puppy!"

Trên áp-phích in hình một con chó Golden Retriever hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, có cái đầu to dài, lớp lông màu vàng kim bóng loáng, trên người cột sẵn một sợi dây dắt màu sắc rực rỡ, mà vị chủ nhân theo sau thoải mái kéo sợi dây, góc trái phía trên tờ áp-phích có mấy dòng chữ phân tích đi kèm với giá của sợi dây này.

Lạc Tái ghé vào tai Puppy thì thầm: "Nó là dây dắt chó chuyên dụng hình chữ T đấy!"

"Uông nha?" Puppy trợn to mắt, bày ra vẻ mặt bọn con hiếu kỳ lắm, cầu giải thích cầu nói rõ cầu kể chuyện.

Bác sĩ đương nhiên không để bé cún thất vọng: "Chú nói cho con biết nhé Puppy, loại dây dắt này có thiết kế rất xảo diệu, này nhé, vì hạn chế lũ chó vọt tới trước, dây dắt thông thường được làm để kéo về sau, nhưng đối với những loài chó dễ bị kích động như Dobermann hoặc Husky, càng hạn chế sự tự do của chúng, chúng sẽ càng theo bản năng mà xông về trước, cho nên rất dễ tạo thành những tình huống như ho, nghẹn thậm chí là nghẹt thở cho chó trong quá trình dắt đi dạo."

"Uông!" Puppy nghiêm túc nghe giảng, nhưng rốt cuộc có hiểu hay không thì thật khó nói.

Đáng tiếc giờ phút này lực chú ý của Lạc Tái đã hoàn toàn dính trên món đồ dùng cho chó mà cậu ngấp nghé hồi lâu: "Nhưng loại dây dắt hình chữ T này có thiết kế rất xảo diệu, nút thắt được đặt ở trước ngực, khi thu dây lại hai cái vòng ở đây sẽ thít chặt hai bên, khiến dây đai co rút, lũ chó ngược lại sẽ theo phản xạ mà khựng ra đằng sau! Chú vẫn muốn mua một bộ cho Or và Thrus."

"Uông uông!" Puppy chả hiểu gì cả thuần túy chỉ uông uông gọi phụ họa.

Lạc Tái càng nói càng vui sướng, bệnh biến chứng chủ nhân ngu ngốc phát tác cậu ôm Puppy lăn qua lăn lại: "Tuyệt quá! Ngầu quá! Chú rất muốn mua về cho Or và Thrus mặc rồi dẫn bọn họ ra ngoài đi dạo! Cún nhà chú nhất định là oách nhất ngầu nhất! Cháu nói có đúng không, Puppy?"

"Uông!"

Bỗng nhiên một cái bóng chặn đi ánh đèn, phủ lên hai người đang nằm đùa giỡn dưới sàn nhà, thanh niên cúi xuống duỗi tay nhặt lấy tờ áp-phích rơi trên đất, cầm lên cẩn thận nhìn một hồi, nụ cười ở khóe miệng không biến mất trái lại thâm thúy hơn: "Bác sĩ, định mua cái này cho ai vậy?"

"..." Âm mưu bại lộ Lạc Tái cứng họng, "A? Đâu... đâu có ý mua đâu, ha ha... Ha..."

Puppy nằm trên người bác sĩ hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, vì để chứng minh nó vừa rồi còn thảo luận với Lạc Tái về chủ đề này, Puppy nhìn tờ áp-phích trên tay Or uông uông gọi.

Or xổm người xuống, ngón tay thon dài cầm lấy tờ áp-phích, cười híp mắt nhìn bác sĩ nằm ngửa trên đất: "Bác sĩ, anh không cảm thấy nếu muốn khống chế một con chó hai đầu của Địa Ngục, tốt nhất là nên trực tiếp dùng xiềng xích tinh cương à? Tối thiểu theo tôi được biệt, mỗi khi ngài Hades dẫn Cerberus ra ngoài tản bộ ít nhất phải dùng ba sợi xích đủ để khóa chặt người khổng lồ của tộc Titan đấy!"

"..."

Tuy nói đối với những loài chó thân hình cỡ lớn không mấy nghe lời cộng thêm có yêu thích kéo lê chủ nhân mình chạy đúng là cần dùng công cụ ước thúc để bảo đảm sự an toàn cho chính bản thân chúng và những người khác, nhưng...

Ngài Hades à, ngài xác định đó là dắt chó sao?!

Mà còn... Người đàn ông mặc Tây trang đen chỉnh chu, kiểu tóc đoan chính, phảng phất như người đại điện của chính phủ, bị những sợi xích khổng lồ trói chặt, vì không nghe khuyên ngăn mà cố gắng giãy khỏi nó, dẫn đến sợi xích thít chặt hơn, cái vòng cổ ôm sát lấy cần cổ của người đàn ông ấy, khiến anh ta có một nháy mắt cảm nhận được nỗi khổ nghẹt thở, động tác cũng vì thế mà chậm lại.

Mặc dù người đàn ông ấy đã hổn hển, thoạt nhìn bị siết rất khó chịu, nhưng chủ nhân của anh ta sẽ không vì sự cưng chiều mà dung túng cho hành vi càn rỡ đó. Con chó không nghe lời, cần phải bị xích chặt...

Or cúi gầm đầu cọ vào gáy của vị bác sĩ đang ngẩn ra: "Kỳ thực bác sĩ không cần dùng xích, tôi cũng đã rất biết điều rất nghe lời... Chỉ cần là lệnh của bác sĩ, bảo tôi làm gì cũng được hết..."

Ôi ôi ôi! Cún nhà cậu đáng yêu quá đi mất, Lạc Tái bật người nhảy lên như bị chích máu gà, móc ra một tờ áp-phích khác giấu dưới gầm bàn trà hưng phấn nói: "Thật vậy à? Vậy ngoại trừ dây dắt, tiền thừa của tháng này có thể mua cái áo khoác này được không! Mặc vào rồi ra ngoài tản bộ sẽ ngầu lắm đó! Nói thật thì tôi thích kiểu áo dính mũ màu sáng này hơn, nhưng nó lố quá dự toán rồi, bằng không thì để dành thêm tí nữa, chờ tháng sau đủ rồi thì mua? Cậu thấy thế nào hả, Or?"

Nhìn những con chó hoặc mặc váy đăng-ten hoặc đội mũ quý ông, thậm chí là bị bọc thành hình gấu mèo ngốc nghếch trên áp-phích, Or cảm thấy độ cong trên khóe miệng mình sắp kéo không nổi nữa rồi.

"... Bác sĩ, buổi trưa ăn bánh ú nhé!"

"Quể? Bánh ú?!" Lạc Tái kinh ngạc, cậu đương nhiên biết mấy ngày nữa là tết Đoan Ngọ của Trung Quốc, tết Đoan Ngọ có tập tục ăn bánh ú, trước đây khi còn ở nhà mẹ cậu thích nhất là tụ tập anh chị em mình lại ngồi gói bánh ú. Cách làm bánh ú của Giang Nam tuy nói phức tạp hơn phương Bắc, đặc biệt là phần nhân đa dạng hơn, cái mùi khi hấp ra tuyệt đối khiến người thèm nhỏ dãi.

Nhưng cậu xuất ngoại nhiều năm rồi, Đoan Ngọ hàng năm đều có, lại đã lâu không nếm được vị bánh ú.

Thấy bác sĩ nghĩ đến xuất thần, Or cười híp mắt, lén lút rút tờ áp-phích trên tay Lạc Tái đi, tri kỷ hỏi: "Vậy, bác sĩ thích ăn bánh ú vị gì?"

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 3 |

073 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ bảy mươi ba: Bánh ú và thuyền rồng

Bánh ú vị gì?

Mãi đến khi ngồi vào bàn cơm Lạc Tái vẫn nâng cằm nhớ tới cái mùi bánh ú được ăn khi bé.

Thí dụ như bánh ú vị đậu cũng ngon lắm nè, không quá ngán, mềm mại ngọt ngào, nếu như thấy chưa đủ ngọt, vậy rưới thêm chút mật mía vàng óng thắng ra từ mía đường, quả thật là khó quên.

Nhưng so với bánh ú ngọt, cậu vẫn thích bánh ú mặn mà mẹ cậu sở trường nhất hơn, gạo nếp trắng mềm, bọc lấy phần nhân thịt heo béo ngậy và trứng muối đỏ au, chưng xong dùng đũa ấn một cái, đối với Lạc Tái mà nói ngon nhất chính là phần thịt mỡ mà không ngán đó...

Trong lúc nghĩ, Or đã bưng một đĩa bánh ú từ trong bếp ra.

Lạc Tái giật mình, cậu ngửi thấy cái mùi thơm dịu của lá cây, những chiếc lá màu xanh bóng bẫy gói lấy cái bánh trơn nhẵn thon dài, là lá tre chánh tông đấy!

Cậu nhịn không được chọt vào cái bánh ú còn nóng: "Or, cậu kiếm đâu ra mấy cái lá này vậy? Thoạt nhìn còn tươi lắm!"

"Bác sĩ không cần lo, cái này không tốn tiền đâu, là tự trồng đấy."

"Tự, trồng?!"

"Ừ!" Or chỉ ra vườn, "Lấy từ mấy khóm trúc xum xuê ngoài vườn kia kìa! Từ hồi đầu xuân tôi đã trồng rồi."

"Vì sao?"

"Chuẩn bị dùng để gói bánh ú!" Thanh niên anh tuấn chớp mắt rồi nói rất đương nhiên.

"..."

Tuyệt đối là tự cấp tự túc, phòng ngừa chu đáo!

Có một con chó ngay cả chuyện chủ nhân rất có thể muốn ăn bánh ú Đoan Ngọ thế nên sớm trồng loại cây có thể dùng lá để gói bánh trong vườn, người chủ nhân ấy thật là quá hạnh phúc!!

Nhưng đổi một góc độ khác mà nói... khiến chó nhà mình lo lắng không có tiền mua nguyên liệu thế nên để tết Đoan Ngọ có thể ăn được bánh ú mà sớm trồng loại cây có thể dùng lá để gói bánh trong vườn, người chủ nhân ấy cũng thật quá xúi hẻo!!!

Bị ý tưởng của mình phiền muộn, Lạc Tái càng kiên định quyết tâm cố gắng kiếm tiền, mua thật nhiều quần áo và đồ dùng xinh đẹp dành cho chó để ăn diện chú cún ngoan hiểu chuyện đến khiến người đau lòng nhà mình.

"Lợi hại quá!" Lạc Tái nhìn mấy cái bánh ú trong đĩa, mỗi cái đều y chang nhau cứ như được đổ ra từ cùng một khuôn vậy, lớp lá gói chặt nén ra năm góc xinh đẹp, một góc nhô lên, bốn góc còn lại ép bằng làm đáy, tạo hình khá chính cống, nhớ tới mớ bánh ú mấy người chị nhà cậu làm ngày trước, phải nói là dùng lá gói ra mớ vật thể hình thù kỳ quái với N góc cạnh...

Đâu giống cái này, Lạc Tái giơ lên một cái bánh ú hoàn mỹ cực điểm, hết sảy luôn, lấp đầy hơi thở của một tác phẩm nghệ thuật, mém tí nữa thôi là chói mù đôi mắt cận thị của cậu rồi!

Được khen ngợi Or thẹn thùng mỉm cười, không có vẻ kiêu ngạo, trái lại rất khiêm tốn trả lời: "Cũng không biết có hợp khẩu vị bác sĩ không."

"Ể? Vậy cậu làm vị gì vậy?"

Khó được có người làm bánh ú riêng cho cậu ăn, Lạc Tái cảm thấy vị gì cũng được hết!

"Có vị socola bác sĩ thích nhất."

"..." Hạt sen đậu mứt táo gì cũng được, nhưng nhân socola, có thấy lố quá không đó? Nhìn ánh mắt chứa đầy mong đợi của Or, Lạc Tái không đành lòng đả kích, nên đành phải ho khan hai tiếng, "E hèm, tôi không thích bánh ú ngọt lắm..."

"Tôi cũng biết bác sĩ thích ăn vị mặn, nên riêng làm thêm bánh ú bò bít tết đấy."

Bò bít tết phiền cậu cho lên tấm sắt giùm cái!

Bao vào gạo nếp... có cần tà môn ma đạo thế không?

"Bác sĩ muốn ăn loại nào cũng được hết! Đáng tiếc siêu thị ở đây không bán xúc tua của Kraken, bằng không, bác sĩ có thể nếm được bánh ú vị hải sản ngon lành rồi." Or lộ ra vẻ tiếc nuối không bột đố gột nên hồ, thở dài.

Kraken gì gì đó, nếu cậu nhớ không lầm chính là con quái vật biển siêu lớn lại siêu xui xẻo vừa được thả ra đã bị hóa đá trong một bộ phim lấy chủ đề là thần thoại Hy Lạp thì phải? Ba cái xúc tua rơi xuống là có thể nện sụp nhà cửa thanh lý con đường ấy ai sẽ mua về hầm ăn chứ! Kiếm được cái nồi bỏ vừa đã rồi hãy tính đến những chuyện khác?

"Kỳ thực... tôi sợ mình bị dị ứng với hải sản, cứ làm nhân thịt heo thông thường là được."

Or nghiêng đầu nghĩ một hồi: "Gần đây siêu thị không có bán thịt heo giảm giá... bằng không lần sau tôi cắt một miếng thịt của Hus Crommyon về làm bánh ú cho bác sĩ nhé, dù sao thằng đó luôn ồn ào thịt mình nhiều đòi giảm béo."

"..."

Con heo ấy hình như là anh em của cậu thì phải?! Lạc Tái cạn lời đỡ trán, làm ơn có thể cho cậu ăn một cái bánh ú nhân thịt heo bình thường nhất được không? Cho dù là bánh ú lạnh không có nhân thuần túy chỉ có gạo nếp thôi cũng được mà.

Xem ra so với mấy loại bánh ú dùng ba cái loại thịt kỳ quái làm nhân, bánh ú bò bít tết hoặc socola vẫn đáng tin hơn tí...

"Khụ khụ, e hèm, tôi thật không ngờ Or lại biết làm bánh ú đấy!"

Or trả lời: "Cũng nhờ trước đó đã làm mấy lần, nên khá quen tay ấy mà."

Thành công đổi chủ đề bác sĩ vội vã hỏi tiếp: "Chẳng lẽ chỗ các cậu cũng ăn tết Đoan Ngọ à?"

Or nở nụ cười: "Giờ là thời đại Global Village, Địa Ngục cũng thường có những lễ hội giao lưu quốc tế. Ngài Minh Vương cho rằng văn hóa nghệ thuật của Trung Quốc bác đại tinh thâm, nên thường mời một số học giả nổi tiếng đến để mở tọa đàm, ừ, tôi nhớ lần trước có mời Dr. Sung (giáo sư Tống – Tống Đế Vương) chủ quản Đệ Tam Điện của Địa Ngục Trung Quốc tới làm một buổi tọa đàm về 'Oan hồn suốt năm nghìn năm qua'."

"..."

Oan hồn đòi mạng suốt năm nghìn năm qua gì đấy, ai sẽ đi nghe hả?! Ai!

Cũng chỉ có quỷ mới nghe được không...

Cậu có phải nên vỗ tay cho cái tinh thần ham học hỏi không biết mệt mỏi của lũ quỷ Địa Ngục không?

"Bác sĩ cũng đừng quá kinh ngạc, phải nói kỳ thật không chỉ Đoan Ngọ, dù là những ngày lễ như Trùng Dương, Thanh Minh cũng từng lưu hành một thời đấy!"

"..."

Cậu thật là rất kinh ngạc đấy.

Trùng Dương tế tổ, Thanh Minh tảo mộ... lũ u linh nước ngoài các vị bu xem cái gì?!

Halloween mới là ngày lễ của các vị được không!

"Uông uông!" Thích náo nhiệt Puppy cọ tới, Or dùng ngón tay đùa với một cái đầu của nó, ngửi thấy mùi lá trúc thơm dịu trên đầu ngón tay Or bé cún lập tức lè lưỡi, liếm lấy liếm để như là liếm xương.

"Mỗi năm tới lúc này, sông Acheron náo nhiệt lắm!" Or rũ mi mắt, mỉm cười nhìn Puppy không ngừng tranh nhau liếm ngón tay cậu, "Chỗ đó có tổ chức cuộc thi đua thuyền rồng! Mỗi năm Cerberus đều sẽ dẫn Puppy tới xem."

"Lại còn có đua thuyền rồng nữa à?!"

"Ừ. Đại khái là vì Con Sông Đau Khổ đủ rộng, có thể cho phép mười mấy chiếc thuyền dự thi song song băng qua, nên mới chọn chỗ đó làm chỗ tổ chức. Mà còn vì cam đoan sự công bằng, thuyền rồng sẽ do nhà tài trợ duy nhất được Minh Vương chỉ định cũng là người đưa đò Charon cung cấp. Đội chiến thắng có thể nhận được Nụ Hôn của Cái Chết của ngài Hades, thế nên quá trình tranh tài khá là kịch liệt! Tôi nhớ lần trước đội thị nữ của Minh Hậu Hecate và đội Nữ Thần Báo Thù Erinyes tranh nhau kịch liệt nhất, suýt nữa khuấy tỉnh những vong hồn ngủ say dưới đáy sông luôn đấy."

"..."

Or như cuối cùng cũng nhớ ra chuyện bác sĩ chưa quyết định được sẽ ăn bánh ú vị gì, bèn săn sóc giúp Lạc Tái chọn một cái, cẩn thận lột lớp lá ra, rưới nước tương lên, đưa tới trước mặt bác sĩ, ôn nhu mà săn sóc nói: "Cuộc thi đua thuyền rồng năm nay nhất định cũng đặc sắc lắm! Nếu bác sĩ muốn xem, tôi nhất định có thể giúp anh tìm được vị trí gần chỗ VIP nhất nhìn được rõ ràng nhất!"

"..."

Phía trên con sông khổng lồ màu đen trào dâng ngọn sóng, từng chiếc thuyền rồng đầu là khô lâu, thân là u linh sắp hàng chỉnh tề.

Các tuyển thủ trên thuyền hoặc là khô lâu quái gầy trơ xương hoặc là quỷ u linh da tróc thịt bong, tuy rằng vẻ mặt cứng ngắc, nhưng bên trong hốc mắt trống trơn lại bừng lên những đốm lửa ma trơi màu u lam đại biểu cho ý chí chiến đấu dâng trào, bên dưới dòng nước màu đen từng bóng quỷ lay động, thậm chí thi thoảng sẽ ngoi lên một bàn tay xương xẩu không cản được bước tiến của thuyền rồng lại sẽ kéo tuyển thủ xuống thuyền dìm vào tận đáy sông.

Phía cuối con thuyền là thị nữ của Minh Hậu và các Nữ Thần Báo Thù đang kích động vì phần thưởng, các nàng vung những cây móc ngược và roi trong tay lên, bất kỳ đội viên nào dám lười biếng không ra sức đẩy mái chèo sẽ bị quất một roi, vì thế hai bên thuyền thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng "Rầm! Rầm!" đầu khô lâu bị quất rơi xuống dòng sông...

Vì sao cậu phải ngồi ở hàng ghế đầu giữa một bầy vong linh để xem một cuộc thi u linh đua thuyền rồng hả?

Đánh chết cũng đừng có mơ!!

...

Chú thích tham khảo:

Sông Acheron: con sông ở Minh Giới trong thần thoại Hy Lạp, còn có một cái tên khác là Con Sông Đau Khổ.

Hecate: thị nữ của Minh Hậu trong thần thoại Hy Lạp, phụ trách quản lý quỷ dữ và vong hồn của Minh Thổ, thường ẩn hiện ở những ngã ba đường và bãi tha ma vào đêm trăng.

Erinyes: tên gọi chung của ba Nữ Thần Báo Thù trong thần thoại Hy Lạp, bao gồm Tisiphone, Alecto và Megaera, sống ở tầng dưới chót của Địa Ngục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đam-mỹ