Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

081. Bắt cóc cún con (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 3 |

081 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ tám mươi mốt: Bắt cóc cún con (hạ)

"Cerberus?" Thrus còn đang ở trạng thái chó hai đầu trợn to mắt, khó có thể tin nhìn người vừa lên tiếng.

Or tương đối trấn định hơn, đánh giá người đàn ông mặc bộ Âu phục đen vạn năm không đổi, kiểu tóc cẩn thận chải chuốt sợi tóc định hình cả gió cũng không thổi bay được, thậm chí kiểu dáng của chiếc kính râm trên sống mũi cũng chẳng thay đổi gì này: "Nếu anh là tới tìm Puppy, vậy em có thể nói cho anh biết, có người đã nhanh hơn anh một bước dẫn thằng bé đi rồi."

Tuy rằng vẻ mặt của Or nhìn như bình tĩnh, nhưng kinh ngạc giấu trong lòng đã không thua gì Thrus. Trong suy nghĩ của bọn họ, Cerberus luôn trông coi cánh cửa Địa Ngục đặt ở mũi Tenas, mưa gió không đổi, mấy trăm năm như một tận trung với cương vị, ngoại trừ từng có một lần bị Thần Lực Sĩ ép rời khỏi đấy để hoàn thành kỳ công, mặc khác nếu không phải công việc yêu cầu xuất ngoại, Cerberus tuyệt đối không đặt chân tới nhân gian.

Cerberus ngửi cái mùi còn sót lại trong không khí, vùng trán thoáng nhíu lại: "Là Fenrir à?" Đôi mắt ẩn sau kính râm khiến mọi người không cách nào thấy rõ phản ứng của anh ta, nhưng cái bóng thon dài tà dương trải ra trên đất đột nhiên ù ù phóng đại rồi biến thành cái bóng của một con quái vật đáng sợ. Ba cái đầu khổng lồ và thân thể khủng bố gập cong lưng, hai bộ nanh sắc bén rỉ ra nước dãi kịch độc, chỉ là một cái bóng thôi cũng đủ để chứng minh chó cưng của Minh Vương Hades tuyệt đối không phải là Snoopy.

Bác sĩ lập tức thấy hổ thẹn, tuy nói là tự Puppy chạy tới đây chơi, nhưng mấy ngày qua nó ở phòng khám nhà cậu, chơi được vui vẻ, sống được thoải mái, ăn được uống được thậm chí mũm mĩm hơn không ít, đâu có ngờ kết quả lại là bị một con sói tới bắt chó tống tiền, ngậm đi mất!

Nghĩ tới mấy vụ án để lạc con, Lạc Tái càng áy náy hơn khi nhìn người đàn ông hiếm muộn đến nay chỉ có một cậu con trai độc nhất này: "Anh Cerberus, thật xin lỗi, đều tại tôi không trông chừng Puppy..."

Ấy thế mà Cerberus lại khó hiểu khi nghe được câu đó: "Nếu cậu ở cạnh Puppy, kết quả chỉ có thể là bị giẫm thành pa tê thịt."

"..."

Lời Cerberus nói quá trực tiếp đồng thời không chút uyển chuyển, chỉ thẳng ra sự thật đối mặt với con ma lang bự tổ chảng đỉnh thiên lập địa ấy, kết cục của phàm nhân Lạc Tái sẽ chẳng tốt hơn con chuột bị xe cán qua là bao nhiêu.

Bác sĩ buồn bực.

Cerberus lướt qua bác sĩ, ánh mắt dưới kính râm rà tới chỗ hai anh em sói dữ Bắc Cực đứng nghiêm trong sân hận không thể biến thành hai cây cột: "Hai cậu là con trai của Fenrir, Skoll và Hati?"

Anh em sói dữ bị điểm danh lập tức chân chó xộc tới, cố gắng lắc lư hai cái đuôi xoã tung, thân là sói mà hồn thì chẳng khác gì Ngáo "Hộc hộc hộc" làm thân.

Nhưng không chờ bọn họ cọ được vào ống quần, Cerberus đã trầm mặc vươn tay, ngón cái và ngón giữa nhẹ nhàng chóc một cái phát ra tiếng động siêu nhỏ.

Mặt Trời khuất bóng dưới đường chân trời, hoàng hôn chung kết là thời khắc phùng ma, dường như có một điều gì đó vượt qua sự hiểu biết của nhân loại, sinh tồn trong thế giới bóng tối chậm rãi được thả ra.

Khi ánh tà dương cuối cùng bị lột khỏi nóc của tòa giáo đường cổ xưa, cặp sừng ác ma đáng sợ xuất hiện trên nóc kiến trúc, những cái móng bén nhọn của bức tượng nửa người nửa thú có cái miệng dài nhọn cùng đôi cánh và đuôi dơi bỗng nhiên co giật.

Mặt đất dấy lên từng cơn gió rùng rợn, gió rít từng tiếng rồi thổi ngược chiều, khắp các góc đường như mê cung vang lên tiếng dơi vỗ cánh, "Hô lạp lạp" mấy con Gargoyle dữ tợn bay ra, thi nhau đáp xuống nóc phòng khám và những ngôi nhà gần đó, lom lom nhìn xuống.

Chúng không còn là bức tượng quái vật cứng ngắc, khi bóng tối buông mình xuống nhân gian, chúng nghe được tiếng gọi của ác thú Địa Ngục, có được sức mạnh khôn cùng lại ngắn ngủi để thoát khỏi ràng buộc của đá mà sống dậy, không hề có trí tuệ chúng hoàn toàn thuần phục với kẻ đã ban cho mình sức mạnh.

Con chó ba đầu quanh năm bảo vệ cánh cửa Địa Ngục một ngày tỏa ra khí thế, lập tức khiến phòng khám thú y biến thành mũi Tenas thứ hai, vong linh quanh đó đều bị hơi thở của cánh cửa Địa Ngục hấp dẫn, trên không vang lên những tiếng rít khàn khàn đáng sợ nhân loại có thể nghe thấy lại không biết là gì.

Đứng trước mặt con chó ba đầu Địa Ngục đang tỏa ra hơi thở của cái chết này, hai con sói Bắc Cực từng lên sân khấu trong trận chiến chư thần hoàng hôn nhất thời héo rũ nằm sấp xuống đất, hoàn toàn không dám cọ tới nữa, bọn họ theo bản năng cảm thấy về mặt lực lượng có lẽ chó ba đầu Địa Ngục thua kém ông già hỉ nộ vô thường nhà mình, nhưng sự lãnh khốc vô tình không có bất kỳ khoan dung nào của người đàn ông này, đủ để khiến mọi người không dám sinh ra ý nghĩ mạo phạm, thậm chí chỉ cần trêu đùa tí thôi, cũng có thể sẽ bị móng vuốt xé nát...

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 3 |

081 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ tám mươi mốt: Bắt cóc cún con (hạ)

'Đây là cha của Puppy?'

'Rõ ràng chẳng giống nhau tẹo nào!'

Hai con sói dữ nhìn nhau, lại không dám nói gì, bằng không rất có khả năng sẽ lập tức tiêu đời.

Như là nghe được mấy câu oán thầm trong lòng bọn họ, ánh mắt sắc bén của Cerberus lướt qua hai con sói, chất giọng vô tình lại lãnh khốc như vị quan toà gõ bùa ở thời Trung Cổ: "Con ta bị bắt, ta nghĩ làm người nhà kẻ bắt cóc, hai cậu hẳn phải gánh chịu trách nhiệm liên quan." Ý rất rõ ràng, là nếu cha tụi bây không trả con tao lại đây, tụi bây ngoan ngoãn làm con tin đi.

'Đáng sợ quá đáng sợ quá đáng sợ quá...'

'Ma quỷ ma quỷ ma quỷ ma quỷ...'

Hai con sói hoàn toàn không có cái vẻ hung tợn ngang ngược cả chúng thần cũng không để vào mắt trước đây, ngoan ngoãn kẹp chặt đuôi chỉ kém không lật bụng lên như cún cưng.

Cerberus không để tâm, đưa mắt nhìn bác sĩ: "Bác sĩ Lạc, chuyện này đã không nằm trong phạm vi nhân loại có thể can thiệp."

Mặc dù những người yêu thích trò RPG luôn ảo tưởng rằng một ngày nào đó mình sẽ khiêng bảo kiếm mặc khôi giáp dẫn theo một bầy đàn em mình thu phục làm một lần dũng sĩ đấu ác long, nhưng hiện thực vĩnh viễn là tàn khốc, chỉ bằng cái thân hình bé xíu như trạch nam này, cậu nhiều nhất là NPC phát nhiệm vụ thu thập nguyên liệu nấu ăn hoặc dược liệu ở thôn tân thủ mà thôi... Bảo cậu đi tàn sát ác long? Kết quả cũng chỉ có thể như con chuột xui xẻo muốn băng qua đường lại bất cẩn bị xe nghiền nát.

Xem ra nhiệm vụ tàn sát ác lang chỉ có thể giao cho người cha cũng là chó Địa Ngục hung ác hoàn thành.

Nghĩ tới tìm được Puppy rồi Cerberus nhất định sẽ dẫn nó về, Lạc Tái chỉ có thể kết thúc chức trách của một vị bác sĩ kiêm người nhận nuôi tạm thời, dặn dò rõ những điều cần chú ý: "Anh Cerberus à, Puppy hiện đang trong giai đoạn phát triển, tốc độ lớn rất nhanh, mấy ngày qua tôi luôn chú ý tăng thêm một ít thức ăn có hàm lượng chất vôi cao cần thiết cho sự trưởng thành vào khẩu phần ăn của nó, hy vọng anh dẫn Puppy về rồi cũng phải chú ý."

Ngẫm lại Địa Ngục đại khái không có chỗ bán thức ăn cho chó, bác sĩ vội vã chạy vào nhà ôm một túi thức ăn lớn mới mua về ra, hoàn toàn quên mất người đàn ông trước mặt là một con chó dữ của Địa Ngục vừa nãy còn toả ra khí thế đáng sợ, trực tiếp nhét cái túi vào lòng đối phương: "Dạ dày cún Labrador khá mảnh mai, về nhà rồi nếu muốn thay đổi thức ăn, nhất định tiến hành theo chất lượng, ít nhất phải chậm rãi trong một tuần."

Hiển nhiên cái túi in hình con cún lắc đuôi đáng yêu ấy hoàn toàn không hợp với bộ Âu phục đen chỉnh tề được ủi nóng.

Or chú ý thấy thân thể của Cerberus có một nháy mắt cứng ngắc, mà Thrus càng lo lắng bác sĩ dựa gần con chó ba đầu nguy hiểm này quá mức nếu Cerberus đột nhiên bão nổi cắn người vậy sẽ phiền lắm, vì thế chó hai đầu Dobermann đề phòng kề sát bên chân Lạc Tái, cảnh giác nhìn chằm chằm nhân tố bất ổn trước mặt.

Nhưng khiến người thấy bất ngờ là Cerberus chẳng những không nổi giận, vẻ mặt còn như đang nghe lãnh đạo của quốc gia nào đó phát biểu quốc sách quan trọng, trịnh trọng gật đầu: "Lời dặn của bác sĩ tôi đã nhớ, về sau cũng sẽ chú ý."

Ánh mắt của hai con sói Bắc Cực đang kẹp đuôi nhìn Lạc Tái quả thật đã như nhìn "Thần".

'Thì ra bác sĩ thường ngày luôn trưng cái mặt xúi quẩy khổ bức kỳ thật rất trâu!'

'Thảo nào cả chó hai đầu Địa Ngục Orthrus cũng cam nguyện trông cửa cho!'

Lạc Tái không biết suy nghĩ trong lòng hai con quái vật này, tuy rằng cách làm của cậu quả thật có vẻ dài dòng, nhưng chi tiết quyết định thành bại, một ít chi tiết hằng ngày bị bỏ sót thường sẽ đưa đến tính quyết định đối với sức khỏe thậm chí là tính mạng của thú cưng.

Cậu tập trung tất cả sự chú ý vào việc làm sao dạy cho người cha này biết cách chăm sóc cho cậu con trai Puppy độc nhất: "Tôi còn chú ý thấy Puppy hay thích rượt theo đuôi của mình, còn rượt suốt mấy mười phút, thậm chí cho dù đã ngã ngửa hoặc thở hồng hộc cũng còn tiếp tục. Nó không phải thói quen tốt. Khi cún chơi trò rượt đuôi kỳ thực đã nói rõ nó thấy nhàm chán, nếu lúc này chỉ vì nghĩ đáng yêu mà không để ý tới nó tùy ý nó tiếp tục rượt vòng vòng, sẽ dễ dàng làm nó cho rằng trò này chỉ là một trò chơi bình thường đồng thời hình thành nên thói quen, chờ lớn lên rồi nó có thể sẽ vì chơi trò này mà đánh mất khả năng cân bằng dẫn đến té ngã bị thương."

Bác sĩ dùng tay so sánh một tí, Thrus đứng bên cạnh thấy kỳ quái, cậu kiềm không được nhỏ giọng thì thầm: "Trước đây tôi cũng thích chơi trò này mà... Có gì tệ đâu chứ?"

Or liếc trắng, bày ra vẻ mặt 'Thời khắc mấu chốt đừng rớt dây cót được không!' vặn cổ lại nhe răng cắn vào tai Thrus: "Câm miệng."

Bác sĩ tiếp tục: "Cho nên nếu thấy Puppy rượt theo đuôi của mình, anh hãy cho nó một món đồ chơi, hoặc chơi với nó một lát, phân tán sự chú ý của nó, nếu điều kiện cho phép có thể dẫn nó ra ngoài tản bộ."

Khi phát hiện cả một nhân loại bình thường cũng hiểu biết hơn người làm cha như mình, vẻ mặt Cerberus bỗng nhiên trở nên câu nệ và nghi hoặc.

"Giờ làm việc của tôi quá dài, Puppy luôn ở nhà một mình."

Trong chớp mắt ấy, con chó ba đầu Địa Ngục đáng sợ này chẳng qua chỉ là một người cha không thể tìm được điểm cân bằng giữa công việc bận rộn và việc chăm sóc con cái, mặc dù bề ngoài có vẻ rất cẩn thận tỉ mỉ, nhưng như mỗi một người cảm thấy tự hào đồng thời nghiêm túc phụ trách với công việc của mình vậy, anh ta không phải không yêu con, chỉ là không biết cách bày tỏ, dần dần bị đẩy vào thế khó xử.

Lạc Tái ngẫm nghĩ, lại quay người chạy vào nhà, gom thêm một túi đồ chơi cho chó, chúng là cậu mua về để chơi với Or và Thrus, nhưng cún nhà cậu không thích chơi mấy cái này, thế nên đành phải chất đống.

Ánh mắt Thrus rất sắc, chỉ liếc một cái đã thấy được phần đầu của một con vịt vàng lộ ra ngoài miệng túi, nó là món đồ chơi thắt nút để cún nghiến răng bác sĩ vừa mua về —— búp bê vịt vàng!

"Món đó là bác sĩ mua! Em còn chưa cắn... A nha đau..."

"... Câm. Miệng. Cho. Anh."

Lỗ tai thi nhau bị cắn, Thrus đau đến lắc đầu, lại không dám phát cáu, chỉ có thể ngậm miệng oán hận trợn mắt nhìn con vịt vàng mình thích lắm thế nên không nỡ cắn nát dẫn đến hiện tại chưa kịp cắn cho đã ghiền thì đã bị tặng đi.

Lạc Tái nhét cái túi vào lòng Cerberus: "Nếu thường ngày phải đi làm trong nhà lại không có người chơi với Puppy, có thể cho nó mấy món đồ chơi, để nó không thấy nhàm chán mà chơi trò rượt đuôi nữa. Nhưng mặc kệ thế nào, có thời gian hãy làm bạn với Puppy đi, chó Labrador là một loài chó rất ôn nhu và tinh tế, cho nó tình yêu, đồng thời cũng có thể thu hoạch được nhiều tình yêu hơn từ trên người nó."

Cerberus gật đầu, nhìn thoáng qua anh em sói dữ bên kia, hai con sói Bắc Cực cuối cùng cũng có tí ánh mắt vội vã đứng dậy biến thành hai thanh niên côn đồ hít thuốc phiện, nhận được sự cho phép của đối phương, cực kỳ chân chó chạy tới ân cần giúp Cerberus cầm mớ túi lớn túi nhỏ trong tay.

Cerberus rất trịnh trọng bắt tay Lạc Tái: "Bác sĩ Lạc, rất cảm ơn lời đề nghị của cậu."

Bị người đàn ông nghiêm cẩn này trịnh trọng nói cảm ơn, Lạc Tái trái lại có chút thụ sủng nhược kinh: "Không, không cần khách khí, là tôi phải làm, phải làm."

"Cậu là một bác sĩ giỏi, tôi nghĩ thành viên của gia tộc tôi nhất định sẽ hoan nghênh cậu gia nhập."

"..."

Anh Cerberus à, xin anh đừng dùng giọng điệu chính nghĩa như thế để mời nhân loại xuống Địa Ngục!

Hơn nữa... Bộ cậu có làm ra tội ác tày trời nhân thần cộng phẫn nào như không cho mèo ăn cá không dẫn chó đi dạo à?! Vì sao nhất định phải xuống Địa Ngục??!

"Giờ tôi xin phép cáo từ."

Lạc Tái trông mong mà khoát tay chào: "Tạm biệt! Tạm biệt!"

"Hô lạp lạp ——" Lũ quái vật miệng chảy dãi ngủ đông trên nóc nhà đập cánh bay lên, vòng vòng xung quanh Cerberus. Trước khi đi người đàn ông này bỗng nhiên khựng lại, nhìn Or thở phào và Thrus vờ như không quan tâm kỳ thực đã siêu dỗi, nghiêm túc nói rằng: "Dẫn cậu ta tới cửa Địa Ngục, anh sẽ đặc xá cho cậu ta vào."

"..."

Đây xem như là... đi cửa sau à?

Hất bàn!! Ai muốn chứ?

Ai thèm như cái bọn anh hùng cổ Hy Lạp não héo rút thích xông vào Địa Ngục kiếm điểm thành tựu để thăng cấp chứ! Cậu làm một nhân loại bình thường vào rồi sẽ không ra được đấy!

...

Chú thích tham khảo:

Cerberus: chó trông cửa Địa Ngục trong thần thoại Hy Lạp, hung tàn cuồng bạo, miệng chảy ra nước miếng có độc, phụ trách trông coi cánh cửa dẫn tới Địa Ngục, ăn tất cả nhân loại dám tự tiện xông vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đam-mỹ