Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Hiện thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới sự cố gắng cùng nhau nỗ lực của Dịch Hoan và Mục Dung, kỳ thi tiếng Anh của Mục Dung lần này đã phát huy tới mức vượt xa người thường, lần đầu thi được 110 điểm trở lên, nhìn thấy thành tích đó mà lão Qúach cười không khép được miệng, liên tục vỗ bả vai của hắn nói lần sau cố gắng làm tốt vào những đợt thi tiếp theo, đương nhiên, còn nhắc hắn nhớ mời Dịch Hoan ăn một bữa cơm để cảm ơn người ta.  

Mục Dung gãi gãi đầu cười đến vui vẻ, hắn đương nhiên sẽ cầm giấy thành tích hướng Dịch Hoan tranh công, tốt nhất là phải xoát độ hảo cảm, nghĩ nghĩ rồi Mục Dung bắt đầu cảm thấy khoảng cách ôm người đẹp về chỉ kém một cơ hội nữa thôi là thành công.

Nhưng mà mộng ảo tươi đẹp bao nhiêu, hiện thực lại tàn khốc bấy nhiêu. 

......

"Cũng không tệ lắm," Dịch Hoan nhẹ nhàng bâng quơ mà nhìn thoáng qua giấy thành tích, lại bổ sung một câu, "Vậy là chứng minh được có cố gắng làm bài, không lười biếng......"

"......? Chỉ vậy thôi sao......" Mục Dung đáng thương vô cùng mà nhìn cậu, giống như cậu đã làm chuyện gì đó ác độc không thể tha thứ. 

Dịch Hoan nghiêm túc nhìn hắn một cái, lại nghiêm túc tự hỏi một phen, do dự một hồi, sau đó nắm bàn tay lại rồi vung nhẹ, "Cố lên?" 

"...... Phụt." Mục Dung rốt cuộc nhịn không được, ý cười đều mau tràn ra, hắn cũng mặc kệ sau đó Dịch Hoan có để ý tới hắn hay không, trực tiếp tiến lên ôm lấy cậu, "Hoan Hoan cậu thật tốt......" Giống như một con mèo lớn làm nũng. 

Dịch Hoan cau mày không đẩy ra hắn, cậu kỳ thật rất không thích cùng người tiếp xúc thân mật, liền tính là Vương Nhất Hạc cũng chỉ là ngẫu nhiên động tay động chân mà thôi, nhưng ngoài ý muốn là cậu cũng không chán ghét cái ôm này, giống như đang ôm chặt mặt trời nhỏ vậy, cảm giác bản thân cũng đang phát ra ánh sáng. 

Chắc là ảo giác...... Nhìn nụ cười xán lạn không hề khói mù của người trước mắt, Dịch Hoan nhẹ nhàng "Ừ." một tiếng, cũng mặc kệ những người xung quanh kinh ngạc nhìn bọn họ ôm nhau. 

......

Phút nhạc đệm này làm mọi người kinh ngạc một phen nhưng cũng chỉ có thế, bọn họ chỉ cho rằng Mục Dung lại cưỡng ép Dịch Hoan, ở trong lòng mà thay Dịch Hoan đau lòng một giây rồi lại bắt đầu bát quái trạm cp  ——

Mặc kệ thế nào, bọn họ chỉ trạm cp tổ hợp giáo bá giáo hoa kia!

......

Kỳ thật về ngọn nguồn của giáo bá Mục Dung có quan hệ tới thời trung học của hắn. Năm đó Mục Dung vốn ở trường học trung học nhưng lại bởi vì cha mẹ hắn luôn thờ ơ mà sinh ra tính cách phản nghịch, cùng mười mấy nam sinh quậy chung với nhau, bản thân còn làm đại ca của đám đó, mỗi ngày chỉ biết đánh nhau rồi trốn học, nhưng bởi vì thi kỳ thi được điểm ngoài ý muốn, toán cùng lý hóa gần như được 100 điểm, các giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Mục Dung chống cằm chuyên tâm thưởng thức mỹ mạo của người trong lòng, nghĩ thầm mình quả thật là may mắn khi đó không đồng ý với cha việc đi ngoại quốc học phổ thông, bằng không liền bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ vợ tương lai của mình. 

——

"Anh có ý gì? Anh rốt cuộc là có ý gì??" Gương mặt mỹ lệ của người phụ nữ tràn đầy vẻ tiều tụy, vẻ mặt không thể tin được mà cuồng loạn chất vấn người đàn ông nhẫn tâm trước mặt. 

Vương Nhất Hạc ý cười trên mặt không thay đổi, phảng phất như chẳng có chuyện gì to tát, thần sắc nhưng lại trở nên lạnh lẽo, "Tôi đã nói rất rõ ràng, đừng lại tìm tôi nữa."

"Anh lại định vứt bỏ em sao? Anh không yêu em nữa à?" Khuôn mặt tái nhợt của úy văn văn đầy nước mắt, "Tại sao? Tại sao cơ chứ? Em vì anh mà bỏ cả gia đình, anh vì sao lại vẫn đối xử với em như thế?....."

Vương Nhất Hạc cười cười, "Lúc trước là chính cô tự tìm tới, tôi từ trước tới giờ chưa từng đáp ứng cô điều gì cả, hết thảy chuyện này chỉ có một mình cô tình nguyện thôi." 

Khuôn mặt thanh lệ của người phụ nữ ngày càng tái nhợt, nói giọng khàn khàn: "Vậy còn con của chúng ta? Thằng bé thì sao đây?"

Bị vứt bỏ lần lượt khiến cô đã sớm nhận thức rõ được người đàn ông trước mắt có bao nhiêu nhẫn tâm cùng tuyệt tình, nhưng cô vẫn không cam lòng, cô đã đem cả thanh xuân của mình cho hắn, kết quả lại chỉ là một hồi nực cười. 

Thua đến triệt triệt để để......

"Đứa bé kia tôi không thừa nhận, lúc trước là do chính cô lén sinh ra, cô cũng chẳng phải tự tiễn nó đi rồi sao? Một khi đã như vậy thì cùng tôi chẳng liên quan." Uý văn văn hoảng hốt, Vương Nhất Hạc vẫn giống như trước kia, không một chút thay đổi, vẫn nhẫn tâm tuyệt tình như thế.

"Vương Nhất Hạc," cổ họng cô chua xót phun ra vài câu, "Anh là đồ vô tâm, thật sự là đồ vô tâm tồi tệ....." 

Vương Nhất Hạc cười cười, không nói lời nào.

Ngay khi lúc hắn đứng dậy rời đi, úy văn văn đột nhiên gọi hắn, "Năm đó..... nếu em không bị buộc thôi học, liệu anh có còn bên em không?" Cô vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi. 

"Tuyệt đối không." Cự tuyệt sạch sẽ.

Hắn vẫn là giáo thảo lạnh nhạt lại cao thượng như năm đó, nhưng chỉ vì một nụ cười mà làm cô như con thiêu thân lao đầu vào lửa, đến cuối cùng cô vẫn rơi xuống đến tan xương nát thịt. 

Nhìn người đàn ông không chút lưu tình nào mà rời đi, khóe miệng úy văn văn chua xót, cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc túi, nơi đó có tấm hình mà cô nhờ người chụp giúp.

Cô không tin nhưng cũng không thể không tiếp thu, con trai của cô cùng dịch phong thế nhưng lại cùng Nhất Hạc ở bên nhau, cô vốn nên cảm thấy phẫn nộ, nên cảm thấy ghê tởm, nên cảm thấy đau khổ, nhưng hiện tại cô chẳng còn sức lực nào để tức giận nữa, cơ bắp toàn thân như lơi lỏng vô lực, cả người hoảng hốt. Bây giờ có thể trách ai được đây? Là do cô hủy hoại gia đình dịch phong, cô còn nhớ rõ vẻ mặt bi thương cùng khổ sở khi dịch phong phát hiện cô ngoại tình, cô đã thương tổn người đàn ông yêu cô nhất.... Còn có Hoan nhi của cô, từ đó về sau cũng chẳng bao giờ nguyện ý gọi cô là mẹ nữa.... Người cô nên hận nhất là Vương Nhất Hạc, nhưng cô không thể nào mà hận nổi. 

Cùng năm đó giống nhau, một mình gạt người nhà đến thành thị lén sinh đứa bé, rồi lại tự tay tiễn đứa bé đi cô đã khóc, sau khi trở về mới gặp được dịch phong, có Dịch Hoan, hiện tại vòng tới vòng lui, kết quả vẫn là lẻ loi một mình. 

Người phụ nữ bụm mặt, khóc không thành tiếng.

——

"Thế mày có ý gì? Hả?" Mấy gã đàn ông vóc dáng cao to đem Sở Liên Dung ngăn lại, tên cầm đầu không có ý tốt đạp đầu gối của hắn.

Sở Liên Dung ăn đau nửa ngồi xổm xuống, gã kia không chịu bỏ qua, tiến lên túm cổ áo hắn đem hắn nhấc lên, "Tiền đâu? Mày đừng bảo với tao hiện tại mày không có tiền!!" 

Sở Liên Dung bị nắm chặt không thở nổi, cau mày từng câu từng chữ mà nói: "Học bổng, có học bổng rồi, tôi sẽ đưa cho ông......" Hắn bị người đàn ông hung hăng quăng ngã trên mặt đất, đầu rũ xuống khiến người không nhìn tới được ánh mắt tàn nhẫn kia.

Gã đàn ông cười nhạo, cố ý dùng mũi chân của hắn cọ mạnh lên quần áo của Sở Liên Dung, nhìn thấy giày được chùi sạch rồi mới vừa lòng thu chân lại: "Đừng có dùng mấy trò vặt vãnh đó với tao, tao nhớ bà của mày hiện tại còn đang nằm viện đúng không, chậc chậc, có cần tao đi thăm một chút không?"

Sở Liên Dung siết chặt nắm tay, không ra tiếng.

Gã khinh miệt cười, cùng đồng bọn rời đi.

Lúc chúng đi rồi Sở Liên Dung mới bất kham gánh nặng mà ngã xuống, trên người đều chồng chất vết thương lớn lớn bé bé, nhớ tới bà nội còn đang nằm viện, trong lòng độn đau lại nôn nóng, hôn mê té xỉu. 

......

Đau quá......

Đau quá......

Cả người đau nhức như bị xẻ ra rồi lại lắp ráp lại một lần nữa vậy......

Hắn giống như mơ thấy, ở trong mơ có bà nội vẻ mặt từ ái vuốt đầu của hắn, có ông nội nói hắn nên ăn nhiều một chút......

Có cả lần ông bị lừa mà cả người bất lực, bà khóc không ngừng..... Sau đó ông trước khi lâm chung, trong mắt tràn đầy sự hối hận cùng muốn nói lại thôi......

......

--------------------

Dịch Hoan cùng Hạc Hạc chỉ là gặp dịp thì chơi, căn bản không phát sinh cái gì cả, tôi thích Mục Dung nhưng cũng thích cả mấy cốt truyện máu chó nữa →_→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top