Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[KazuMai].[Back]




Shiraishi mở tủ quần áo, trong đấy cũng không chứa quá nhiều đồ, nàng vươn tay lấy ra một cái áo thun trắng in hai chữ "White High" đơn giản. Vốn trang phục thời làm idol Shiraishi không hề giữ lại, duy chỉ cái áo này, nàng âm thâm cất ở đây.

Số lần mặc nó diễn không nhiều, Shiraishi cố gắng nhớ lại, có lẽ vượt không quá 5 đầu ngón tay. Cái áo vì vậy mà xem ra vẫn còn mới, chỉ có một chỗ ố là vết coca. Shiraishi còn nhớ, lần cuối cùng buổi diễn, Takayama vì quá phấn khích mà làm đổ lên áo nàng.

Shibuya Blues – đó là Unit đầu tiên của nàng và Takayama. Chữ in trên áo cũng là từ tên 2 người ghép lại mà thành: "Bạch Thạch" và "Cao Sơn". Ngoài 2 người hát chính, phần đệm Ghita do Maimai và Nanamin phụ trách. Áo diễn thế này tính ra chỉ có đúng 4 cái.

5 năm trước tốt nghiệp, rất nhanh sau đó cũng nhận được tin các thành viên cùng gen rời nhóm. Takayama hình như còn tốt nghiệp trước nàng, bảo rằng có ước mơ khác muốn thực hiện. Hôm tổ chức tốt nghiệp của Takayama, Shiraishi có chút ghen tị với Nishino vì là người cuối cùng được ôm nàng.

Luôn là như vậy, người thích hợp ở bên cạnh Takayama là Nishino chứ không phải mình. Nghĩ đến chuyện đó, Shiraishi chán nản cất áo lại vào tủ.

Cầm tấm thiệp đỏ trên bàn, dòng chữ Nishino Nanase tinh xảo lướt qua mắt. Cái này...cũng là Takayama trực tiếp đưa cho, còn cẩn thận hỏi nàng liệu có thể đến không. Shiraishi nhớ khi ấy đọc được trong mắt Takayama chút mất mát đau lòng, rất nhanh liền mỉm cười đồng ý.


-------------------------------------------------


Nhớ ngày đó Takayama sau khi tốt nghiệp có tìm đến Nishino, là công khai theo đuổi nàng ta, bất quá chỉ có Nishino không đủ kiên trì. Sống chung được 2 năm, vào một đêm mùa thu Shiraishi nhận được tin nhắn của Takayama: "Chúng em chia tay rồi". Shiraishi lúc ấy không đáp lại, rất lâu sau mới một mình tìm đến chỗ ở mới của Takayama.

Là không muốn tự đẩy mình vào vị trí người thế thân. Như vậy không phải quá tội nghiệp sao? Shiraishi từ sau đó thỉnh thoảng vẫn giữ liên lạc với Takayama, vài lần sẽ cùng nàng ấy dạo phố, ăn tối, thậm chí qua đêm ở chỗ nhau. Shiraishi đôi lúc nghĩ rằng mình chân chính là thân quen với Takayama từ trước, cớ gì sau này lại đổi thành Nishino. Lấy lí do "bản thân khi ấy dồn hết mạnh mẽ để bước lên hàng đầu, còn Takayama và Nishino được ở cùng nhau" thật có chút miễn cưỡng. Chung quy người khi đó cần Takayama bảo vệ là Nishino chứ không phải mình.

Đêm giáng sinh cách đây 1 năm Shiraishi có gọi cho Takayama, Fukagawa, Etou, Hashimoto tới nhà mình dự tiệc. Kết quả cuối cùng Fukagawa bận việc, Hashimoto đến một chút rồi lại về. Khi đồng hồ điểm 12h phòng khách chỉ còn lại Shiraishi và Takayama. Bởi vì trước đó đã bị Etou chuốc rất nhiều rượu, Takayama có phần không tỉnh táo gà gật lên vai Shiraishi. Nàng cũng để yên như vậy, một mình uống hết chỗ rượu còn lại. Lúc sau, trong căn phòng được phủ bằng thứ ánh sáng màu vàng mờ ảo, tiếng hát của Takayama lặng lẽ vang lên. Shiraishi không hề quên giai điệu này, là bài song ca của nàng và Takayama.

Không nhịn được nên quyết định hát theo. Đến cuối bài, Shiraishi phát hiện Takayama đã gục hẳn lên vai mình ngủ từ lúc nào. Nàng chật vật đưa Takayama nằm lên sopha, chu đáo vào trong phòng ngủ lấy chăn phủ ngang người nàng ấy. Quỳ bên cạnh nhìn Takayama say ngủ, Shiraishi đắn đo một hồi cũng nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, cẩn thận cúi người hôn lên môi Takayama. Lúc định rời đi đột nhiên cánh tay bị giữ lại, Shiraishi khi ấy không khỏi thất kinh. Bình tĩnh mới biết là Takayama ngủ mơ. Trong mơ còn vừa khóc vừa gọi: [Naachan].

Sau đêm giáng sinh đó Shiraishi không gọi cho Takayama lần nào. Thẳng đi khi 2 người gặp lại nhau cũng chỉ vì cái thiệp mời của Nishino.

[Em có đi không?]

[Nếu có chị đi cùng].


--------------------------------------------------------


Shiraishi từ trong nhà tắm bước ra, trên người vẫn chỉ quấn mỗi cái khăn. Nàng ngồi bên bàn trang điểm cẩn thận tô vẽ gương mặt mình. Dù gì cũng là đám cưới của thành viên cũ, trước đây trước mặt truyền thông lại có chút thân thiết, Shiraishi nghĩ rằng không thể quá sơ sài. Đến lúc nàng đặt son môi xuống bàn, vừa vặn ở ngoài truyền đến tiếng chuông cửa. Là Takayama.

Shiraishi cứ thế đón Takayama vào nhà. Nàng ấy hôm nay mặc một chiếc váy màu xanh nhẹ nhàng, lúc đối diện Shiraishi trong bộ dạng này có chút lúng túng, bất quá chỉ làm theo hướng dẫn của Shiraishi ngồi yên trên giường nhìn nàng lựa váy.

Vốn dĩ lúc còn hoạt động trong nhóm, ở tại phòng nghỉ hoàn toàn có thể thay đồ trước mặt nhau, cái cần thấy cũng đã thấy rồi, hiện tại Takayama không hiểu cớ gì bản thân lại nôn nao lạ thường, thời điểm Shiraishi kéo cái khăn ra, mặt thậm chí còn quay đi hướng khác.

Nghĩ lại trước đây không phải là không có cảm giác với Shiraishi, đương nhiên chuyện ấy chỉ đến sau khi chia tay Nishino. Lúc trái tim vì Shiraishi mà không tự chủ rung động, Takayama lại tự trách chính mình điên rồ, không thể vì quá cô đơn và tùy tiện tìm một người thế chỗ. Nhưng mà nếu thật sự có tình cảm với Shiraishi thì sao? Takayama không biết, chỉ nhắc nhở bản thân không được làm tổn thương nàng lần nữa.

Nhớ thời gian Shiraishi và Nishino xảy ra mẫu thuẫn, dù chỉ là nội bộ vài người biết với nhau, Takayama đôi lúc ở giữa cũng vô cùng đau đầu. Nhưng kết quả lần nào cũng vậy, đều chọn bảo vệ Nishino – là bởi vì thích nàng, bất chấp tất cả muốn đứng về phía nàng. Thỉnh thoảng chạm mặt Shiraishi, tự thấy mình có điểm không đúng mà phát sinh hổ thẹn, may mắn là nàng không để bụng, đối với mình đều hoàn toàn vui vẻ.

Có phải vì vậy mà Takayama nảy sinh chút ỷ lại. Cũng giống như đêm giáng sinh một năm trước. Ở bên cạnh Shiraishi cố tình hát lên bài hát năm xưa 2 người song ca. Còn đụng chạm, tựa đầu lên vai nàng.

1 năm qua không gặp Shiraishi nhưng thỉnh thoảng sẽ nhớ đến nàng, thậm chí tự hỏi thời gian này nàng như thế nào? Sống một mình có tốt không? Takayama không dám hi vọng vào đoạn tình cảm này, muốn âm thầm cất giấu nó đi, giữ nó toàn vẹn và tốt đẹp. Chỉ là không ngờ hôm ấy Nishino tận tay đưa thiệp cưới cho mình, mỉm cười đến chói mắt bảo mình nhất định phải đến, trong đầu Takayama lập tức dâng lên khát khao muốn gặp một người là Shiraishi.

"Có thể giúp chị...kéo khóa không?"

Tiếng của Shiraishi kéo Takayama về thực tại. Ngước đầu lên liền thấy tấm lưng trắng mịn bại lộ trước mắt, Takayama vô thức nuốt nước bọt, bàn tay lúng túng chạm tới khóa kéo.

Shiraishi quay đầu hỏi: "Nhìn chị thế nào?"

Takayama cười bằng giọng mũi: "Người mẫu Shiraishi có khi nào không xinh đẹp".

.

Bạn bè về dự lễ cưới của Nishino cũng không quá đông, đa phần sau khi tốt nghiệp đều không lưu lại Tokyo nữa. Bàn của các nàng vừa vặn 10 người. Takayama vài năm trước luôn là người khuấy động không khí hiện tại chỉ ngồi im lặng bên cạnh Shiraishi nghe mọi người kể chuyện. Shiraishi cảm nhận được, ánh mắt của Takayama luôn hướng tới cô dâu ở đằng xa.

Rõ ràng trong lòng còn rất nhiều chấp niệm, sao có thể để ai khác bước vào?

Lễ đường cũng không gọi là quá hoánh tráng, bất quá lúc Nishino bước vào mọi thứ đều vì nàng mà trở nên lấp lánh. Takayama ánh mắt đầy hoài niệm dõi theo từng bước chân của nàng. Nhớ thời gian còn ở bên nhau, đôi lúc cao hứng nói rằng muốn mặc váy cưới cùng nhau bước vào nhà thờ ngập nắng, muốn tuyên bố cho cả thế giới biết 2 nàng chính là của nhau.

Hiện tại mong ước đó coi như được thực hiện, chỉ là người đón Nishino ở bục lễ đường hoàn toàn không phải mình.

Rất nhanh đôi mắt Takayama có chút ướt. Phải cảm ơn vì bây giờ toàn bộ ánh sáng đều tập trung lên lễ đài, sẽ không ai thấy bộ dạng tội nghiệp này của nàng ta. Lúc còn đang vật chật, khổ sở, Takayama bỗng cảm nhận rất rõ, ở dưới bàn, có bàn tay nắm lấy tay mình. Lập tức đưa mắt nhìn Shiraishi: "Chị...".

Shiraishi không đáp lại dù là một ánh nhìn, nhưng bàn tay bên dưới cố tình siết thêm lực.

.

Đến giữa chừng Takayama xin phép về trước. Thế nào mà vừa ra đến sảnh chính liền gặp Nishino đi vào, hình như là vừa thay xong trang phục.

"Kazumin, không ở lại sao?" Giọng Nishino có chút khó xử.

Đương nhiên rồi, vốn dĩ trước đây là người yêu, nay ở riêng một chỗ thế này làm sao có thể tự nhiên đối mặt.

Takayama giống như chịu đựng chạm đến cực hạn, khó khăn nở một nụ cười: "Mình hơi mệt. Chúc mừng cậu. Không ngờ Naachan mặc váy cưới xinh đẹp như vậy".

Nishino không ngừng cảm thấy hổ thẹn với Takayama, nàng nắm góc váy tới phát nhăn, muốn nói gì đó an ủi nhưng nghĩ mãi không ra. Còn Takayama nhìn điệu bộ của nàng, chỉ âm thầm van xin ai đó kéo mình ra khỏi đây, bởi vì mỗi lần đối diện với Nishino, Takayama hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

"Kazumin, chúng ta về thôi". Shiraishi bất ngờ xuất hiện, ôm lấy tay Takayama đặt bên mình, còn có thể vui vẻ nhìn Nishino.

"Maiyan..." Nishino có chút không ngờ, càng thêm bối rối.

"Chúc mừng lễ cưới của em, Nishino. Sau này có dịp sẽ cùng nói chuyện, còn bây giờ chị với Kazumin về trước".

.

Ở căn hộ của mình, Shiraishi đặt trước mặt Takayama một li ca cao nóng rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.

"Cảm ơn chị, Maiyan".

Sau đó rất lâu không ai lên tiếng nữa. Đến khi li ca cao dường như sắp nguội, tiếng khóc của Takayama cũng vơi dần, Shiraishi mới đặt tay lên má Takayama, ngón cái lau vài giọt nước vẫn còn đọng lại. Nàng không nói gì, chỉ từ từ rướn tới thật gần, cuối cùng hôn lên môi Takayama. Bởi vì nước mắt mà Shiraishi cảm thấy nụ hôn mặn chát.

Takayama cùng Shiraishi dây dưa không dứt. Hai tay ôm chặt lấy nàng, Takayama từ từ đè nàng xuống ghế sopha. Shiraishi cũng mê đi, để mặc Takayama cởi váy mình, bản thân hoàn toàn muốn thuận theo.

Đêm đó, coi như là bồng bột nhất thời.

Sáng hôm sau, Shiraishi thấy mình được đặt ngay ngắn trên giường, quần áo tuy không mặc nhưng vẫn còn lớp chăn quấn quanh. Trên bàn, tờ giấy Takayama để lại vỏn vẹn mấy chữ: "Em xin lỗi, Maiyan".

Tờ giấy rất nhanh bị làm nhòe, Shiraishi gục mặt vào đầu gối, lặng lẽ khóc.


-----------------------------------------------------


Một năm sau.

Đêm giáng sinh Shiraishi một mình dạo phố. Đã một năm rồi nàng không nhận được tin tức của Takayama. Không giống với lần mất liên lạc trước, lần này ngay cả người thân cũng không biết Takayama đi đâu. Nishino mấy lần có tới tìm nàng nhưng nàng chỉ thể lắc đầu đáp lại. Chính bản thân nàng cũng muốn biết Takayama hiện tại đang trốn ở nơi nào?

Lơ đãng đi vào một trung tâm thương mại, tivi ở đấy đang phát một phần phỏng vấn nhiếp ảnh gia mới nổi gần đây.

[Vậy Takayama-san, ở mỗi bức ảnh cô đều kí tên White High. Có thể cho chúng tôi biết ý nghĩa của nó không?]

Trên màn hình Tivi, Shiraishi được nhìn lại nụ cười ngây ngốc của rất nhiều năm trước nhưng dường như đã thêm mấy phần mạnh mẽ rồi.

[Nó nhắc tôi nhớ đến một người rất quan trọng. Là người thúc đẩy tôi thực hiện chuyến đi này].

Shiraishi im lặng đứng nghe hết đoạn phỏng vấn. Mà không hẳn là nàng đang nghe, nàng chỉ muốn nhìn gương mặt suốt 1 năm qua nàng luôn mong nhớ, thậm chí làm phiền nàng tận trong những giấc mơ.

Đến khi tivi chuyển qua chương trình khác, Shiraishi mới chậm rãi quay bước trở về nhà.

Em ấy đã trở về, liệu có nên tìm đến, hay chờ em ấy đến chỗ mình.

Suốt quãng đường Shiraishi cứ cúi gầm mặt suy nghĩ như vậy. Chỉ khi cách cửa nhà vài bước chân, bởi vì có tiếng nói của ai đó vang lên mới khiến nàng phải ngẩng đầu.

"Maiyan làm gì lâu quá vậy, hại em đứng ở ngoài lạnh muốn chết"

Dáng người quen thuộc trước mặt hướng về phía Shiraishi, 2 tay không ngừng đặt lên miệng xoa xoa vào nhau, lát sau bỗng buông thõng nghiêm túc nhìn nàng. Dưới bầu trời mùa đông không tiếng động, Shiraishi thấy môi đối phương mấp máy gọi tên mình: [Maiyan..]

Cảnh vật trước mặt chẳng mấy chốc như được phủ một tầng nước mỏng, chỉ có thân ảnh của người đối diện phi thường hiện lên rất rõ, cả nụ cười thành thật ngây ngốc đó cũng khiến nàng cảm thấy 1 năm trôi qua như nháy mắt.

"Em đến đây làm gì?"

"Vì em muốn gặp chị".

"Để làm gì?"

"Vì muốn ở cạnh Maiyan, có được không?"

Bởi vì cứ nói một câu Takayama lại bước thêm một bước, hiện tại đứng đối diện đã có thể đem Shiraishi đặt gọn trong lòng, có thể nghe rất rõ tiếng nàng run lên thổn thức.

"Không yêu chị cũng được, làm ơn đừng cứ thế biến mất nữa". Coi như là nhớ mong suốt một năm chạm đến cực hạn, như hồng thủy dâng lên không dứt, kéo theo tiếng khóc nức nở của Shiraishi.

Takayama nghẹn ngào, vòng tay càng thêm siết chặt: "Em xin lỗi, từ giờ sẽ không rời xa chị nữa".

Đêm giáng sinh, ngoài trời tuyết rơi lạnh buốt, ngược lại Shiraishi vì thế mà cảm nhận rất rõ ấm áp trong lòng mình.



Fin.

Suichan.

13/9/2016.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #nogizaka46