Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đế Nỗ chưa mở mắt nhưng đã ôm trọn lấy người hôn trộm, mạnh mẽ ấn vào lòng.

Đông Hách nhanh chóng cảm nhận được tên nhóc con nào đó.

Giọng của Đế Nỗ vang lên phía trên đầu cậu "Giúp anh không?"

Đông Hách ấp úng "Có... Có giúp."

Hôm nay phải quay phim, đã thế còn phải quay một cảnh hết sức "quan trọng", làm trước một chút kể ra cũng giúp cho hai người đôi phần.

Lúc cả hai ra khỏi phòng tắm, chân Đông Hách vẫn chưa hết run. Đế Nỗ nghĩ muốn tiến lên ôm cậu, nhưng cuối cùng vẫn là kiềm lại. Anh không dám, sợ ôm rồi, lửa vừa dập lại bùng lên thì chết.

Hai người cùng nhau xuống nhà ăn, lúc ở trong thang máy vô tình chạm mặt với đạo diễn Lý. Đạo diễn Lý không hề nhận thấy có gì bất thường, cười cười chào hỏi "Tối qua luyện thế nào rồi? Thấy vẫn ổn chứ hả?"

Ổn, cảm giác kia chắc là tương đương với ổn đấy!

Mãi đến lúc sắp sửa ra khỏi thang máy, đạo diễn Lý mới như nghĩ ra cái gì đó, hỏi "Hai cậu chắc không phải luyện cả đêm đấy chứ? Sao lại đi cùng nhau?"

Đông Hách nhất thời sợ thót tim.

Đế Nỗ cười đáp "Đông Hách ở tầng 37, cậu ấy xuống đúng lúc tôi cũng xuống."

Đạo diễn Lý không nói hai lời liền tin "Khéo ghê, cả ba chúng ta đều xuống cùng một giờ."

Kĩ thuật diễn âm trăm điểm của Đông Hách vào giờ khắc này lộ ra hết sức rõ ràng. Cậu cười khan một tiếng mà muốn muốn khan bao nhiêu liền khan bấy nhiêu, giả tạo đến mức khiến người không nỡ nhìn thẳng.

Cơ mà đối với đạo diễn Lý "mắt mù", ông đương nhiên là không để ý thấy rồi!

Bữa sáng mọi người phải tự đi ăn, cho nên đám công nhân viên tụ lại một chỗ với nhau, chừa ra Đế Nỗ và Đông Hách. Vốn dĩ, đám trợ lý của Đế Nỗ cũng sẽ ăn cùng với hai người. Thế nhưng, bọn họ đều rất hiểu chuyện, bọn họ sẽ không ở đó làm bóng đèn đâu!

Chỉ tiếc là cơ hội đã tạo đến thế rồi mà vẫn có người ngồi xuống. Người này tất nhiên chẳng ai khác ngoài đạo diễn Lý rồi. Không chỉ thế, ông lại còn vô tình ngồi xuống vị trí ngay cạnh Đông Hách nữa chứ!

Nhóm chat những tay sai bé nhỏ của Dương đại lão lần nữa sôi sục.

"Cả nhà cả nhà!"

"Góp tiền cho đạo diễn Lý đi khám mắt đi!"

"Tôi góp 1 đồng, không thể thêm nữa đâu."

"5 đồng!"

"10 đồng!"

"Hờ hờ, chỉ sợ là các cô các cậu có góp đến trăm nghìn thì bệnh mắt của đạo diễn Lý cũng vô phương cứu chữa thôi."

Sau khi ngồi xuống đạo diễn Lý hết sức vui vẻ bắt chuyện với Đông Hách "Không cần căng thẳng, cứ thả lỏng đi, cố gắng quay một lần là qua nhé!"

Đông Hách"...À vâng." Cậu không căng thẳng, cậu lo cho Đế Nỗ thôi.

Đạo diễn Lý quay sang phía Đế Nỗ "Cậu phải rũ bỏ chướng ngại tâm lý đi, diễn viên mà, nên thích nghi với các loại cảnh quay, A Hách xinh đẹp thế này mà cậu còn không hôn được hay sao?"

Nhóm tay sai đồng loạt thét lớn: Ai bảo không hôn được? Rõ ràng là hôm đến không dứt ra được luôn ý! Đúng ý cái ông đạo diễn không có mắt này!

Đạo diễn không mắt... À không, là đạo diễn Lý vẫn tự mình nói tự mình vui "Phải tôn trọng nghề nghiệp nha Đế Nỗ."

Đế Nỗ "..."

Câu này đánh bậy đánh bạ thế mà lại trúng ngay chân tướng, Đế Nỗ đúng là nên chỉnh đốn lại tinh thần làm việc một chút.

Chỉ là giờ chưa phải lúc, anh còn phải ăn một bữa tử tế với Đông Hách đã.

Đế Nỗ đứng dậy nói "Tôi ăn xong rồi."

Đạo diễn Lý ngạc nhiên hỏi "Gì? Thế mà đã xong rồi á?"

Đế Nỗ liếc nhanh qua Đông Hách rồi dịu dàng đáp "Vâng."

Đông Hách hiểu ý, cũng vội vã bật dậy nói "Tôi cũng ăn xong rồi."

Đạo diễn Lý chớp chớp mắt "Ế, A Hách, hình như cậu còn chưa ăn mà?"

Đông Hách "Tôi ăn no rồi, thật đấy ạ!"

Thấy hai người sắp đi hết, đạo diễn Lý vội chới với xòe năm ngón tay ra gọi "Ăn thêm một chút đi mà..."

Vẫn là Dương Sâm chu đáo. Anh bê khay đồ ăn đến ngồi cùng đạo diễn Lý, nói "Diễn viên nên phải giữ dáng đó đạo diễn."

Đạo diễn Lý nghĩ nghĩ, cũng đúng... Ông lắc lắc đầu "Mấy tên nhóc này sống cũng không dễ nhỉ."

Khóe miệng Dương Sâm giật giật, thầm nghĩ mấy người kia không chỉ nên dẫn đạo diễn Lý đi khám mắt mà còn nên đi khám luôn cả não nữa...

Đế Nỗ dẫn Đông Hách đến khu vực ăn uống dành cho khách vip. Cả hai ăn đến là ngọt ngào, vui vẻ.

Cơm no rượu say xong cũng là lúc phải ra "chiến trường".

Đế Nỗ đã chuẩn bị sẵn sàng cả thân lẫn tâm, không có gì bất thường, chắc hẳn anh sẽ lấy lại được tinh thần làm việc!

Đoàn phim di chuyển ra cạnh bờ biển. Lúc sắp xếp xong xuôi, mặt trời vừa kịp lên cao. Chất lượng ánh sáng phải nói là thích hợp với cảnh quay vô cùng tận.

Để không bị vuột mấy thời điểm tốt, ai nấy đều tăng nhanh tốc độ làm việc, bùm bùm hoàn thành công tác chuẩn bị.

Đế Nỗ thay sang một bộ hợp với tạo hình xong, Đông Hách cũng đi thay quần bơi. Nhân viên trang điểm nhìn Đông Hách cảm thán "Anh Hách, anh danh anh khỏe thật đấy!"

Đông Hách cười "Được hưởng từ mẹ anh đấy... Cơ mà không sung sướng gì đâu, phơi nắng một lúc là cả người bị đỏ rát lên ngay."

Nghe thế nhân viên trang điểm vội nói "Vậy để em xoa kem chống nắng cho anh, không lại bị ánh mặt trời làm cho bị thương."

Đông Hách gật gật đầu, tỏ ý đúng là rất cần thiết, dù cho việc đó chưa chắc đã có tác dụng gì.

Đông Hách ở bên này cười cười nói nói tiêu xài thời gian một hồi, đi ra đã thấy Đế Nỗ đang ngồi dưới ô che nắng.

Bình thường Đông Hách mặc quần bơi đi qua đi lại cảm thấy rất bình thường, tại hồi nhỏ ở cạnh biển, cậu đã mặc thành quen rồi.

Nhưng hôm nay chả hiểu sao, có mặt Đế Nỗ, cậu lại thấy ngài ngại, trong đầu toàn nhảy ra mấy cái đâu đâu.

Cũng may cảnh này cậu không có lời thoại, chỉ cần giả bộ bất tỉnh là đủ.

Tim Đế Nỗ hơi ngứa ngáy. Có điều anh vẫn khống chế được. Chỉ là hơi ghen ghen, không muốn đại bảo bối bị nhiều người nhìn như vậy.

Đông Hách muốn nhanh chóng quay xong, nên đi tới hỏi đạo diễn Lý "Có thể bắt đầu chưa ạ?"

Đạo diễn Lý đáp "Có thể rồi."

Đông Hách từ từ nhắm hai mắt nằm xuống, đạo diễn Lý bật cười "Cái tên nhóc này..."

Ông đứng dậy đi đến cạnh cậu hỏi "Cậu biết bơi không?"

Đông Hách thật thà "Biết ạ."

"Thế thì xuống biển bơi hai vòng đã rồi lên."

A? Để làm gì? Đông Hách có chút chưa hiểu.

Nhưng Đế Nỗ thì hiểu rất nhanh. Tim anh nhất thời thót lên. Anh cứ cho là mình chuẩn bị tốt rồi, nhưng không ngờ, phía trước hãy còn một cái hố to thật là to đang chờ anh!

Đạo diễn Lý cười "Cậu bị đuối nước mà, trên người không dính nước thì đuối nước kiểu gì?"

Đông Hách ngộ ra "À, tôi ngốc quá!"

Đạo diễn Lý vỗ vỗ vai cậu "Mau đi đi, không cần lâu quá đâu, đủ để làm ướt tóc với người thôi là được."

Đông Hách "Không thành vấn đề!"

Cái khác cậu có thể không biết, chứ bơi thì quên đi.

Cơ mà Đế Nỗ thì lo sốt hết cả lên.

Đám tay sai vô sỉ mở nhóm chat lên cá cược "Tôi đặt 2 đồng là cảnh hôm nay khỏi quay!"

"Tôi đặt 10 đồng, lão đại của chúng ta chỉ chống đỡ được tối đa là 3 giây!"

"Tôi đặt 100 đồng, đại bảo bối vừa xuống nước, đảm bảo lão đại thôi diễn!"

Đông Hách bơi một lúc thì lên bờ. Nhìn cậu cởi mũ chụp tóc, Đế Nỗ thầm nghĩ hôm nay thôi xong đời rồi!

Chỉ mặc mỗi cái quần bơi hô hấp nhân tạo đã là cực đại khiêu chiến rồi, giờ lại còn cái gì đây?

Tóc thì ướt sũng, trên người thì lấm tấm bọt nước làm cho làn da bánh mật lúc này cứ như phát sáng dưới ánh mặt trời...

Hu hu, anh thật sự có thể bình tĩnh hô hấp nhân tạo cho một Đông Hách như vầy sao?

Đế Nỗ "..."

Đông Hách chạy lại hỏi "Đạo diễn Lý, thế này được rồi chứ?"

Đạo diễn Lý hết sức hài lòng "Ừm, nằm xuống đi!"

Đông Hách nhìn về phía Đế Nỗ, vừa nhìn mặt liền đỏ ửng.

Ánh mắt của Đế Nỗ... Nóng quá!

Đế Nỗ cứng nhắc quay đầu đi. Lúc quay phải nói là gian nan vô cùng, cứ như là một ông phú ông vừa mất một trăm ngàn ấy!

Đạo diễn Lý vỗ vỗ tay "Nào nào nào nào, mọi người mau vào vị trí, chuẩn bị quay!"

Đông Hách hoàn hồn, ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt lại.

Đế Nỗ cố gắng bình ổn tâm trạng. Dương Sâm đưa cho anh một ly nước đá, Lý ảnh đế một hơi uống cạn, cảm giác đỡ hơn xíu xiu.

Người phụ trách máy ghi hô lớn "Action!"

Bắt đầu rồi! Đông Hách căng thẳng đến mức muốn hôn mê luôn...

Nửa đoạn đầu, Đế Nỗ diễn rất tốt. Dáng vẻ lo lắng bật dậy khi nghe tin Triển Thần bị đuối nước, vừa phải duy trì sự trầm ổn vốn có, vừa phải bộc lộ ra tâm trạng sốt ruột mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra khiến đạo diễn Lý khen không ngớt lời, thầm nghĩ Đế Nỗ quả không hổ là ảnh đế chuyên nghiệp.

Thế nhưng, mọi sự hoàn hảo đều sụp đổ khi anh đến gần Đông Hách.

Cảnh tượng này thậm chí còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng! Đông Hách phơi nắng một lúc, làn da đã ửng hồng. Cậu không hề phòng bị nằm đó, mi mắt nhắm lại, môi đỏ ướt át, cứ như đang mời gọi...

Đầu Đế Nỗ bùm một tiếng nổ tung. Anh nhớ lại đêm đó, khi Đông Hách uống say mê loạn nằm dưới thân anh... Cậu cũng ửng hồng như thế...

"Không... Không được..." Đế Nỗ vừa hít sâu vừa lui lại ba bước dài.

Cảnh này thật sự không được, không diễn được, anh không diễn được!

Đạo diễn Lý ngẩn cả người, chuyện gì vậy? Không phải đang tốt à? Sao đến đúng thời khắc mấu chốt tự dưng lại thôi?

Đông Hách đứng dậy, nhìn Đế Nỗ phía xa xa.

Đế Nỗ không dám đối diện với cậu.

Đông Hách choàng khăn tắm, chạy bước nhỏ tới gần anh nói "Nếu thật sự không được thì chúng ta không diễn nữa."

Đế Nỗ nhìn cậu.

Đông Hách hạ thấp giọng, đủ để chỉ hai người nghe được "Nếu anh không muốn thì chúng ta không diễn nữa."

Đế Nỗ mấp máy môi "Em đã nói là muốn có một bộ phim quay chung với anh." Để lúc già đi, ta có thể ngồi lại xem cùng nhau.

Đông Hách cười "Không sao, sau này ngày nào em cũng ở cạnh anh, để đợi lúc mình già đi, mỗi ngày đều là hồi ức."

Tim Đế Nỗ đập thùm thụp.

Đạo diễn Lý chạy tới hỏi "Chuyện gì thế?"

Đế Nỗ im lặng một lát mới lên tiếng "Không có gì, chúng ta bắt đầu lại đi, lần này nhất định không thành vấn đề."

Hai mắt Đông Hách sáng lên. Tuy nói thì nói vậy, nhưng cậu vẫn mong cả hai có thể quay hết bộ phim này bởi vì nó thực sự rất có ý nghĩa kỉ niệm.

Đế Nỗ quay sang cậu mỉm cười, trong mắt chứa đầy ánh mặt trời dịu dàng.

Đạo diễn Lý giục giã "Thế thì nhanh lên! À mà A Hách, cậu xuống nước bơi lần nữa đi."

Đông Hách đáp "Vâng!" Rồi kéo khăn xuống đi ra biển.

Đế Nỗ nhắm mắt để trấn tĩnh tinh thần.

Việc mà Đông Hách muốn làm cũng là việc mà anh muốn làm.

Nếu như cậu đã muốn hoàn thành bộ phim này, vậy anh nhất định phải cùng cậu làm cho thật tốt.

Sau khi chuẩn bị lại một lượt, máy quay liền một lần nữa bắt đầu.

Đạo diễn Lý vẫn hơi thấp thỏm. Bên phía Đông Hách ông không lo, mà lo Đế Nỗ trạng thái không tốt.

Có khi nào lại hỏng không?

Thế nhưng lần này lại quay hết sức thuận lợi. Lúc Đế Nỗ cúi xuống, rất nhiều người đều cảm thấy hồi hộp theo.

Đám tay sai bé nhỏ chỉ sợ Lý ảnh đế nhà bọn họ không khống chế được biến hô hấp nhân tạo thành nụ hôn cuồng nhiệt.

Đạo diễn Lý thì sợ Đế Nỗ quay bị lỗi.

Nhưng thực tế đã chứng minh, một cảnh này quay rất tốt, tốt vô cùng tốt.

Dưới ánh sáng mặt trời, Triển Thần bị đuối nước, Án Hàn lòng như lửa đốt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh hô hấp nhân tạo. Rồi Triển Thần tỉnh lại, hàng mi run rẩy, trong đôi mắt ngập nước chứa đựng niềm vui sướng khó cưỡng. Tất cả biểu hiện đều biểu hiện không lệch tí nào.

Đạo diễn xem xem cảnh quay, bỗng nhiên cảm thấy cả màn hình giống như tràn ngập trái tim màu hồng phấn...

Thật sự không tệ.

Đạo diễn Lý cảm thấy mình đúng là có mắt như thần, có thể chọn trúng hai diễn viên diễn y như thật. Đúng là không cô phụ tác phẩm của bản thân! Ờ thì... Ổng đã quên béng mất việc ban đầu chính ổng là người đã chối lên chối xuống không cho Đông Hách vào đoàn rồi...

"Được rồi!" Đạo diễn Lý cao giọng nói "Tốt lắm, chính là cảm giác này, hai người nhớ duy trì nhé."

Nói xong, ông tiến lên khen ngợi Đông Hách "Diễn tốt lắm, không chê vào đâu được, bộ phim này quay xong ai mà dám nói cậu diễn không tốt, tôi sẽ treo cổ ngay ngoài cửa sổ nhà tên đó!"

Đông Hách "..." Đột nhiên không biết nên thông cảm cho đạo diễn Lý ngây thơ không biết chuyện hay là đám quần chúng vây xem cái gì cũng biết...

Đạo diễn Lý đối với Đế Nỗ vẫn có chút chưa vừa ý. Ông nói "Biểu cảm cuối cùng cậu có thể thu lại một chút nữa. Đúng là rung động đấy, nhưng mà không thể rõ ràng quá. Dù sao trong kịch bản, vai diễn của cậu cũng là loại tính cách tương đối bị động và khắc chế."

Đế Nỗ gật đầu rồi lên tiếng "Tôi đi thay đồ trước đã." Anh cứu người, nên trên người cũng dính nước. Đạo diễn Lý nghe thế cũng không trách cứ, khoát tay giục "Ừ, đi đi."

Trước khi đi, Đế Nỗ nhỏ giọng "Cậu cũng mau mặc đồ vào đi, đừng phơi nắng nữa." Đây là nói với Đông Hách.

Đông Hách phơi nắng đến cả người đỏ ửng, thành ra cậu có xấu hổ cũng không bị bại lộ.

Đạo diễn Lý bây giờ rất là cưng đại bảo bối, thấy vậy thì cũng vội vã nói "Mau đi đi, lát còn mấy cảnh nữa cơ, mau đi nghỉ ngơi cho hồi phục đi, nhất là mặt ấy!"

Lời này ý là lát nữa chủ yếu chỉ quay mặt, cho nên bộ mặt rất là quan trọng. Thế nhưng Đông Hách lại vô cùng chột dạ, cho là mặt mình đỏ quá nên mới bị nhắc.

Cậu rời đi rất nhanh, vào thẳng phòng nghỉ tắm nước lạnh. Sau khi tắm xong bước ra, người còn chưa kịp lau khô đã bị ai đó ấn lại trên tường.

Đông Hách mở to mắt, trong lòng vừa ngọt ngào vừa xấu hổ. Cậu lí nhí gọi "Đế Nỗ..."

Đế Nỗ không thể nhịn thêm một chút nào nữa. Anh chẳng nói chẳng rằng hôn cậu hết một lượt, nhất là những chỗ dính nước, coi như để thỏa mãn sự ảo tưởng của bản thân.

Bị hôn thế ai mà chịu nổi? Đông Hách hừ hừ, thở gấp nói "Em... Muốn..."

Đế Nỗ nhìn tên nhóc dựng đứng kia, không nghĩ nhiều ngậm lấy.

Đông Hách chỉ cảm thấy da đầu từng trận tê dại, sung sướng đến mỗi đầu ngón chân đều run rẩy.

Lúc cả hai bước ra, quần áo đương nhiên đều đã chỉnh tề, chỉ có điều thời gian hơi lâu một chút mà thôi.

Đạo diễn Lý đang uống nước, thấy người liền hỏi "Đắp mặt nạ rồi mà vẫn không có tác dụng gì sao?"

Đông Hách ngây ra, không hiểu.

Dương Sâm nhanh trí đáp "Hẳn là tại da cậu Lý mỏng quá đấy mà."

Đạo diễn Lý "Hay cậu quay lại nghỉ thêm chút nữa đi?" Đây là nói với Đông Hách.

Thấy Đông Hách mãi mà không quay lại, Dương Sâm liền đoán chắc là cậu đang ở trong phòng nghỉ với Đế Nỗ, cho nên đã lấy cớ với đạo diễn Lý là cậu đang "đắp mặt nạ".

Dù sao thì phơi nắng bị đỏ ửng hết cả mặt, lên hình cũng chẳng đẹp được, thôi thì đắp cái mặt nạ, coi như cứu vãn được chút nào hay chút ấy.

Đông Hách phục lăn tài ứng phó của Dương Sâm...

Nghĩ nghĩ, cậu liền tiếp lời "Tôi nghỉ thêm một lúc là ổn thôi, uống chút nước lạnh chắc mặt sẽ nhanh hết đỏ."

Đạo diễn Lý "Ừm."

Đẩy phần diễn của những người khác lên trước, tiến độ tổng thể chắc cũng không kéo dài thêm bao lâu.

Đông Hách ngồi xuống uống nước, một lúc liền bình tĩnh lại, sắc mặt cũng khôi phục thành dáng vẻ non nớt búng ra sữa.

Đế Nỗ nhìn mấy lần, tự nhiên lại thấy tiếc hận...

Mấy cảnh kế tiếp đều tương đối bình thường, là giai đoạn thăm dò lẫn nhau của cả hai, tuy rằng đối thoại không ít nhưng có Đế Nỗ dẫn dắt, cho nên độ khó cũng không lớn.

Hai người phát huy vô cùng tốt. Đạo diễn Lý nhìn mà sướng hết cả người, cứ như chỉ cần một ngày là có thể quay xong cả bộ phim.

Mấy ngày tiếp theo cũng thuận lợi. Đế Nỗ đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, cho nên lúc này anh đã có thể đối mặt với những thước phim "bình thường" như cũ, không đến nỗi lần nào bị "quyến rũ" cũng bốc hỏa lên...

Đông Hách thì cả quá trình đều dựa vào bản năng. Cậu chỉ cần nỗ lực giấu đi tình cảm của mình dành cho Đế Nỗ là đã cho ra được biểu cảm mà đạo diễn Lý muốn. Đúng là quá đơn giản!

Suôn sẻ vượt qua mấy cảnh quay, Đông Hách rốt cuộc đụng tới vấn đề hóc búa nhất.

Tuy là bộ phim này thuộc dạng phim tình cảm, nhưng các cảnh quay phụ là không thể thiếu. Ví dụ như Đông Hách với bạn bè, Đông Hách với đối thủ.

Dựa theo tiến độ, hôm nay đến lượt Đông Hách độc quay cảnh cậu cùng bạn bè.

Đạo diễn Lý vốn không coi chuyện này ra gì, bởi A Hách nhà ông rất rất là giỏi, mấy cái cảnh dễ như trở bàn tay này chả đáng để nhắc tới! A Hách nhà ông lúc diễn chung với ảnh đế không những không lép vé mà thậm chí còn áp chế được cả anh ta cơ mà!

Nhưng mấy cảnh quay chẳng đáng để nhắc tới thế mà lại hết lần này đến lần khác phải nhắc tới.

Trong đó có một cảnh là trong trường có một cô bé là bạn cùng lớp cấp ba với Triển Thần. Hai người khá thân thiết. Cô bé kia thực chất có phần thích Triển Thần. Bạn bè nhìn ra điều ấy liền không ngừng trêu ghẹo cậu. Triển Thần cũng vui vẻ đốp chát với cậu ta mấy câu. Đúng lúc này thì Án Hàn từ trong góc bước ra, ba người mặt đối mặt, Triển Thần nhất thời căng thẳng, lung ta lung tung giải thích.

Cái phía sau tạm thời không đề cập tới, chỉ cần cái bạn bè trêu nhau phía trước thôi cũng đã không quay được rồi.

Người đảm nhiệm vai người bạn là một diễn viên mới, diễn xuất cũng tầm tầm, nhưng không so thì không sao, vừa so... Ôi mẹ ơi, diễn xuất của cậu ta đúng là siêu phàm, có khi còn được đề cử cả giải ảnh đế tiếp theo ấy chứ!

Haiz, không sai, có anh Hách nhà chúng ta làm nền, ai ai cũng đều làm ảnh đế được hết! Ừm, ngoại trừ Đế Nỗ!

Đạo diễn Lý không tin là Đông Hách của ông đang hiện nguyên hình, mà chỉ cho là cậu nhất thời trạng thái không tốt, trong lòng có tâm sự.

Thế là ông gọi riêng Đông Hách tới, giống như một vị bác sĩ tâm lý mà bla bla khuyên nhủ một lượt.

Kể ra từ góc độ nào đó, đạo diễn Lý cũng là một vị đạo diễn tốt. Người có thể nhẫn nại như ông không nhiều chút nào.

Đông Hách hổ thẹn vô cùng. Cậu gật đầu như giã tỏi "Tôi sẽ cẩn thận diễn ạ!"

Đạo diễn Lý vỗ vỗ vai cậu "Cố lên!"

Đông Hách cũng muốn cố, nhưng mà sức lực có hạn, có cố thế chứ cố nữa cũng không lên nổi!

Cậu thấp thỏm quay lại trường quay. Liếc nhìn Đế Nỗ, cậu thấy lòng yên hơn rất nhiều, cơ mà cứ đến lúc mặt đối mặt với "bạn bè", cậu lại...

Tình huống của Đông Hách thực ra là cố gắng quá đà. Diễn xuất vốn nên dựa vào hai chữ tự nhiên, chứ mà càng cố thể hiện thì kết quả cho ra lại càng cứng nhắc. Cái ta cần là sự thẩm thấu tình cảm từ bên trong, sau đó mới thuận lí thành chương bộc lộ ra bên ngoài. Vậy thì mới đạt được hiệu quả tốt nhất.

Tận lực đọc thoại, tận lực biểu hiện ra ngoài những trạng thái quen thuộc, tận lực phối hợp với bạn diễn...

Cảnh này đúng là làm cho cả trường quay đều phải gượng gạo theo.

Thậm chí đến đạo diễn Lý cũng không đành lòng nhìn thẳng nữa. Duy chỉ có "người tình trong mắt hóa Tây Thi" Đế Nỗ là thấy Tiểu Hách đáng yêu, Tiểu Hách hết sức đáng yêu.

Từ đây có thể thấy, trên thực tế, diễn xuất vốn không quan trọng, quan trọng là cái nhìn của fans! (Ai bảo???)

Cố Khê tiện đường ghé vào xem quý ông âm trăm điểm nhà mình, cũng tiện thể xem luôn hai tên kia có "tình yêu rực lửa" nơi phim trường hay không. Kết quả lửa chưa thấy đâu đã bị khói đơ phả cho mù cả mắt!

Ok, anh Hách giỏi nhất, em đầu hàng!

Cái diễn xuất này mà Lý Phủ cũng có dũng khí dùng cậu ta? Lý Phủ, dũng khí của ông từ đâu ra thế? Lương Tịnh Nhu cho ông hả?

[Ca khúc: Dũng khí – Ca sĩ: Lương Tịnh Nhu]

Đạo diễn Lý hô to một tiếng cắt, Đông Hách mặt mày ê chề quay đầu nhìn ông, bộ dạng đáng thương vô cùng tận.

Đế Nỗ bưng nước hoa quả tới, không chỉ khen ngợi Đông Hách mà còn đau lòng nghĩ: Chẳng thà ta sửa kịch bản, cắt phăng hết mấy cái râu ria đi?

Biên kịch e là nên trốn vào nhà vệ sinh khóc ngất đi thôi!

Cố Khê tiến tới chào hỏi Lý Phủ trước tiên. Đông Hách liếc liếc anh ta, nhất thời trông càng đáng thương.

Cố Khê chỉ hận rèn sắt không thành thép, từ đầu đến cuối phân tích qua một lần, ngữ khí tuy gắt hơn Lý Phủ, nhưng câu nào câu nấy đều đào sâu giải thích, chỉ ra những điểm chưa được trong diễn xuất của Đông Hách một cách rõ ràng.

Đông Hách cũng rất cố gắng tiếp thu, nhưng chỉ cần đối mặt với bạn diễn xa lạ, cả người cậu liền mất tự nhiên.

Cậu... Cậu căn bản không quen biết gì cái cậu diễn viên mới kia mà!

Lại qua một lần hô cắt, Cố Khê nói "Để tôi!"

"Hả?" Lý Phủ hai tay nắm chặt ghế đạo diễn, cho là tên nhóc này muốn đến tranh bát cơm của ông.

Cố Khê đảo mắt, hỏi cậu diễn viên trẻ "Mệt chưa? Đi nghỉ ngơi chút đi, tôi diễn thử với A Hách cho cậu ấy tìm cảm giác đã."

Người kia sắp mệt đến hai chân nhũn cả ra, nếu không phải tại thái độ dễ gần của Đông Hách, cậu ta còn tưởng mình đang bị đàn anh cố ý chỉnh đểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top