Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Cố Khê đến gần, Đông Hách liền theo bản năng lui về sau.

Cố Khê nhướn mày hỏi "Sợ gì?"

Đông Hách "..." Sợ anh mắng.

Cậu không nói ra Cố Khê cũng thừa hiểu.

Hai bộ phim cậu từng quay, Cố Khê đều làm đạo diễn, đây gọi là nhọc lòng!

Lúc mới đầu, Cố Khê cũng rất có tính nhẫn nại, dạy dỗ chỉ bảo Đông Hách hết lần này đến lần khác. Nhưng sau đó anh ta liền sâu sắc thấu hiểu cái gọi là ông trời mở ra cho ta cánh cửa này, ắt sẽ đóng lại cánh cửa khác.

A Hách ngàn tốt vạn tốt, chỉ duy diễn xuất là vô phương cứu chữa.

Cố Khê dạy dạy dạy, dạy tới phát điên, cuối cùng còn mắng mỏ không ít.

Tên nhóc Đông Hách này bình thường mà bị ai mắng là phản kích ngay. Nhưng mà khi làm việc thì rất có tinh thần trách nhiệm, biết mình diễn chưa tốt, lại cộng thêm những điều Cố Khê nói đều đúng, thế là ngoan ngoãn tiếp thu.

Cứ thế, Đông Hách vô tình lộ ra một bộ dáng tội nghiệp đáng thương khiến Cố bá bá vừa nhìn, tim liền mềm nhũn. Mà tim mềm nhũn, Cố bá bá lại không tự chủ được bắt đầu chiều con.

Lăn qua lăn lại, diễn xuất của Đông Hách tiến bộ được mới tài!

Cố Khê quét mắt nhìn kịch bản, nói "Tôi thử với cậu một lần."

Đông Hách thầm nghĩ, anh tới chắc được đấy, cơ mà anh đi rồi...

Cố Khê xem một lượt lời thoại, mở miệng hỏi "Ai đấy? Giới thiệu cái coi, xinh thế."

Đông Hách ngây ra một lúc, còn chưa theo kịp. Nhưng thấy ánh mắt Cố Khê đảo qua, đầu cậu bùm một tiếng, nhảy ra vô số kí ức, không cần nhớ quá lâu, câu thoại đã bật ra "Bạn thôi, đừng đoán mò."

Cố Khê chế giễu "Sao cậu biết tớ đoán mò?" Anh dùng tay huých nhẹ Đông Hách "Nói, có phải có gì không? Thật nhìn không ra là cậu còn được yêu thích thế đó nha."

Nhìn giọng điệu này, thần thái này của Cố Khê, Đông Hách nháy mắt sinh ra chút đắc ý, men theo kịch bản nói "Sao? Không được hả?" Cứ thế, sự vui vẻ khi trêu đùa giữa bạn bè với nhau được thể hiện ra.

Đạo diễn Lý đứng một bên quan sát, vỗ tay khen "Đúng rồi! Chính là nó! Cảm giác tuyệt lắm!"

Cố Khê nhanh chóng thoát vai, nhướn mày nhìn Đông Hách "Biết diễn sao rồi chứ?"

Đông Hách "..." Biết gì cơ?

Lý ảnh đế cổ vũ "Giỏi lắm, rất giỏi."

Đông Hách đỏ mặt. Tuy không biết mình diễn kiểu gì, nhưng được khen ai mà không vui.

Cố Khê nhìn Đế Nỗ, nghĩ diễn xuất của Đông Hách e là cả đời này cũng đừng mong tiến bộ.

Đạo diễn Lý thúc giục "Thừa dịp cảm xúc đang tốt, chúng ta mau thử lại lần nữa."

Cậu diễn viên mới cũng đúng lúc sửa sang xong quay lại, tiếp tục đọc thoại.

Đông Hách thực lòng không muốn làm khó cậu ta. Mọi người đều vất vả, chung một đoàn âu gì cũng là cái duyên, cậu cũng muốn tử tế diễn chung lắm.

Nhưng đây chính là vấn đề của cậu! Cậu càng muốn cái gì, càng để ý cái gì, thì mọi thứ lại càng...

Đạo diễn Lý bất lực "Thôi, hôm nay tạm thời đến đây thôi, A Hách, cậu về nghỉ ngơi chút đi."

Đạo diễn Lý chỉ cho là mấy ngày nay quay phim liên tục, Đông Hách hẳn là mệt mỏi, cần thời gian điều chỉnh tâm tình chứ nhất định không chịu tin diễn xuất của Đông Hách thực ra đúng là như vậy. Hừm, một ngôi sao mới mà diễn xuất còn át được cả ảnh đế sao có thể bị chi phối bởi một người còn mới hơn cả mình chứ? Phi lí!

Đông Hách không hề mệt, nhưng cậu biết tình trạng của mình bây giờ có quay thế chứ quay nữa cũng không tài nào cho ra được kết quả khiến đạo diễn Lý hài lòng.

Lúc quay về, Đế Nỗ trấn an cậu "Không sao đâu, anh thấy em diễn cũng được lắm mà."

Đông Hách ngẩng đầu nhìn anh.

Vẻ mặt Đế Nỗ thật y như vàng bốn số chín.

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lẽo từ sau lưng truyền tới "Cái cỡ cậu ta mà gọi là được thì chắc ai cũng đạt được giải oscar mất."

Đông Hách thở dài.

Cố Khê tiến tới nói "Đi, ăn cơm."

Anh ta "tiện đường" tới tham quan trường quay vừa hay đúng giờ cơm trưa, cho nên lại tiện thêm bữa cơm cũng là điều dễ hiểu.

Đông Hách "Đi."

Cố Khê không nhìn nổi bộ dáng ủ rũ của cậu, lên tiếng khuyên bảo "Diễn không tốt thì là không tốt thôi, dù gì cậu cũng đâu phải lần đầu tiên."

Đông Hách yếu ớt liếc anh ta một cái, rồi quay lại thở dài thườn thượt.

Đế Nỗ vẫn tiếp tục an ủi cậu, nhưng lời của anh, đến Đông Hách cũng không tin được. Mặc dù bản thân Đế Nỗ có thể cảm thấy cậu diễn tốt thật, cơ mà không phải người ta vẫn nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đó sao? Làm sao để tin chứ? Tuy vậy, Đông Hách ngẫm ngẫm, vẫn là có chút vui vẻ.

Cố Khê "Trước đây chưa thấy cậu cố gắng thế bao giờ." Đông Hách vào giới giải trí chẳng qua chỉ làm cái mác. Là do lúc đầu Cố Khê nhìn cậu rảnh rỗi quá, mới chịu không nổi kéo người đến góp vui, chứ cậu đó giờ chưa từng chân chính cố gắng lần nào. Nếu thật lòng muốn nổi tiếng, kể cả diễn xuất có kém đến đâu cũng chẳng đáng kể, chỉ cần dựa vào bản mặt của cậu thôi cũng thừa sức kinh doanh rồi.

Đông Hách nhìn Đế Nỗ, nhỏ giọng đáp "Lần này khác."

Cố Khê không hiểu sao tự nhiên lại thấy ê cả răng "Khác cái gì?"

Đông Hách lần nữa liếc nhìn Đế Nỗ, khóe miệng Đế Nỗ hơi hơi cong lên, giống như có bí mật nhỏ muốn giấu giếm, khiến răng Cố Khê càng ê buốt.

Anh ta cũng từng yêu đấy, nhưng sao tình yêu của anh ta không hường phấn được như bọn họ vậy? Lẽ nào anh ta với Thẩm Gia Trạch không phải tình yêu đích thực?

Thẩm Gia Trạch bị "vứt bỏ" ngoài xe hắt xì một cái, chẳng hiểu sao tự dưng thấy lành lạnh.

Tới nhà hàng, Dương Sâm nói nhỏ với Đế Nỗ vài câu, Đế Nỗ nói "Mọi người vào trước đi, tôi đi gọi điện thoại."

Đông Hách "Mau đi mau đi, em sẽ gọi đồ cho anh, em biết anh thích ăn gì mà."

Đế Nỗ mỉm cười "Ừ."

Cố Khê cười lạnh "Ái chà, mới quen có một tháng mà đã biết người ta thích ăn gì rồi cơ à? Sao, tôi quen cậu hơn hai mươi năm rồi đấy, cậu có biết tôi thích ăn gì không?"

Đông Hách há há cười "Đó là chuyện của Thẩm Gia Trạch, tôi đâu cần nhọc công."

Cố Khê nguýt.

Đông Hách hiếu kì "Anh với cậu ta sao rồi?"

Cố Khê đã yên vị, cầm thực đơn lên nghiên cứu.

Đông Hách chọc chọc anh ta "Ê, đang hỏi anh đó."

Cố Khê nhướn mày, vẻ mặt không coi ra gì "Còn có thể làm sao?"

Đông Hách "Cậu ta vẫn còn thích anh mà, anh cũng thích cậu ta nữa, hai người..."

Cố Khê cười hừ "Thế thì sao? Thích một tên ngốc thì nhất định phải ở bên tên ngốc đó à?"

Đông Hách "..."

Cố Khê "Đừng nhắc đến cậu ta nữa."

Đông Hách nghĩ nghĩ, chắc là Cố Khê vẫn chưa thoát khỏi quá khứ. Nói thật, tuy lúc đầu Thẩm Gia Trạch hiểu nhầm Cố Khê coi cậu ta như thế thân, nhưng mấy năm gần nay, cậu ta đúng là quậy đủ rồi, quậy đến tận trên trời luôn! Dám không ngừng kiêu chiến điểm giới hạn của Cố Khê, nếu không phải Cố Khê thật lòng yêu cậu ta, anh ta đã sớm không nhịn được rồi.

Nhưng nhịn thì thế nào? Cuối cùng vẫn là không nhịn được nữa, muốn buông tay đấy thôi.

Sau khi chia xa, Thẩm Gia Trạch lại còn chạy ra nước ngoài, làm Cố Khê hết sức thất vọng, hết sức suy sụp. Những điều này, không ai hiểu rõ hơn Đông Hách.

Vết sẹo có thể khép lại chỉ vì hiểu lầm đã được hóa giải ư? Không đơn giản vậy đâu!

Cố Khê đến cả cái chết cũng đều thử qua, anh ta làm sao có thể dễ dành chấp nhận lại đoạn tình cảm này?

Chẳng sợ tuyệt vọng bất ngờ ập đến, chỉ sợ đôi bên cho nhau dằn vặt.

Đông Hách nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ nói duy nhất một câu "Nói chung... Hai người nói chuyện giãi bài nhiều một chút đi."

Cố Khê thầm nghĩ, nói chuyện mà đơn giản thế, trên đời đã chẳng sinh ra lắm kẻ si tình.

Lại nói tiếp, anh ta có chút bất ngờ khen Đông Hách "Thật không ngờ là cậu còn rất biết cách yêu đấy nhá."

Bọn họ cùng nhau lớn lên, tính tình Đông Hách thế nào, Cố Khê hiểu rất rõ. Tên nhóc này chính là một tên không được tự nhiên, thích ai cũng chưa chắc đã nhận. Sao mới có một thời gian ngắn mà đã có thể ngọt ngào với Đế Nỗ đến mức này?

Đông Hách nghẹn lời.

Đi chết đi nóng lòng hô lên "Tôi tôi tôi, công lao của ông bố là tôi đấy!"

Câu này, Đông Hách hết đường phản bác.

Đi chết đi cười đê tiện "Chờ lúc các cậu kết hôn, ông đây phải được làm người chứng hôn đấy nhá!"

Đông Hách "..." Có ai không, đến bắt tên thần kinh này giúp tôi với!

Cố Khê thở dài "Người ngốc có phúc của người ngốc, số cả rồi."

Đông Hách không phục, đang định phản bác, Cố Khê đã giơ tay gọi phục vụ, dứt khoát cắt ngang câu chuyện.

Hai người gọi món xong, Cố Khê lại hỏi "Thật sự muốn quay xong bộ này sao?"

Đông Hách gật đầu "Ừm."

"Vì sao?"

Đông Hách đắn đo, cuối cùng vẫn mặt dày nói "Quay xong bộ này tôi sẽ không đóng phim nữa. Ba tôi có tuổi rồi, tôi cũng nên về giúp ông một chút."

Cố Khê gật gù "Con đường đúng đắn."

Đông Hách "Cho nên... Đây là bộ phim đầu tiên và cũng là bộ phim cuối cùng tôi hợp tác với Đế Nỗ."

Cố Khê "Kể cả cậu có muốn quay tiếp, trong nước cũng chả có nhiều phim gay cho cậu nhận thế đâu."

Đông Hách "Thì đấy, cho nên tôi mới muốn quay xong." Cậu hơi ngừng một chút rồi mới nói tiếp "Anh nghĩ đi... Chờ lúc tôi với Đế Nỗ già đi, cùng nhau ngồi xem lại tuổi trẻ của cả hai, chuyện này mới..."

"Cắt!" Cố Khê không nghe nổi nữa, da gà da vịt đã nổi hết cả lên. Anh ta tội gì không biết, tự nhiên đi xin bánh gato về ăn.

Đông Hách hắng hắng giọng, khe khẽ nói "Tóm lại là như thế, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, phải diễn cho thật tốt!"

Cố Khê tin cậu sẽ cố gắng, cũng tin cậu muốn diễn tốt, nhưng đáng tiếc, trên đời này có rất nhiều chuyện không phải cứ cố gắng với muốn là làm được.

Có đôi khi, chính là bị trời sinh khuyết thiếu giống như diễn xuất của Đông Hách vậy đó.

Đế Nỗ không bao lâu đã quay lại. Ba người cùng nhau ăn cơm.

Thật ra, Đông Hách và Đế Nỗ cũng không muốn cố tình khoe ân ái đâu, chỉ là cái loại cố gắng hết sức để không ân ái này lại càng tạo ra mùi vị ân ái nồng nặc.

Mỗi một ánh mắt, mỗi một hành động, mỗi một chi tiết lơ đãng, đều dậy lên tình yêu sâu đậm giữa cả hai.

Thật tốt.

Tính ra, bữa cơm này Cố Khê ăn khá là ngon miệng.

Lúc không tin tưởng tình yêu, thấy người khác yêu, tựa như lại có thể giúp bản thân lấy lại ít lòng tin.

Cố Khê nhìn Đông Hách cả mặt tràn đầy ngọt ngào, tự nhiên rất muốn thỏa mãn tâm nguyện của cậu.

Anh ta rất chờ mong, chờ mong sau này Đế Nỗ và Đông Hách già đi, cùng nhau ngồi trên sofa ngắm nhìn lại dáng dấp bọn họ lúc còn trẻ.

Hồi ức, tình yêu.

Thật tốt.

Sau khi về nhà, Cố Khê gọi cho Lý Phủ.

Lý Phủ lo lắng vô cùng hỏi "Cậu muốn gì?" Không có chuyện thì không thấy mặt, bọn họ còn là đối thủ của nhau đấy!

Cố Khê đáp "Đạo diễn Lý, bên chỗ ông có thiếu nam phụ không?"

Lý Phủ "Hả?"

Cố Khê "Thù lao của Tống Chân (cậu người mới đóng cùng Đông Hách) tôi sẽ trả gấp ba lần, sau này lại sắp xếp cho cậu ta vai nào thích hợp hơn, cho nên vai diễn của cậu ta, ông để lại cho tôi đi."

Lý Phủ ngây người nửa ngày mới hỏi "Cậu muốn lấy vai này cho ai?"

Cố Khê tủm tỉm cười "Ông thấy tôi thế nào?"

Lý Phủ sợ đến thiếu chút nữa là ném luôn cả điện thoại!

Cố Khê muốn diễn một vai nam phụ hoàn toàn không có tí lợi ích, tiền đồ, điểm sáng nào?

Đạo diễn Lý nghĩ hẳn là mình nghe sai rồi, Cố Khê chắc đang nói: Bộ phim này để tôi quay cho, ông về nhà tắm rửa đi ngủ đi!

Không sai, loa điện thoại nhất định là hỏng rồi, nên ông mới có thể sinh ra ảo giác như thế. Đừng nói diễn cái vai phụ kia, chỉ nội việc Cố Khê đóng phim thôi cũng đã không đáng tin rồi!

Cố Khê bên kia dứt khoát tắt máy nói "Cứ thế nhé, mai gặp."

Đạo diễn Lý: Ai thèm gặp cậu? Ông đây không bao giờ cúi đầu trước cái ác nhé! Tác phẩm của ông, đừng hòng ông để ai giật!

Cơ mà hôm sau, Cố Khê đương nhiên là đã dùng tốc độ sét đánh chớp giật để giải quyết xong xuôi mọi vấn đề.

Tống Chân nhìn một chuỗi số 0 trên chi phiếu, vui đến mức muốn bay lên không trung. Đây là một tờ ăn một năm đó nha! Chuyện tốt thế này mà có tới thêm lần nữa cậu ta cũng nguyện ý nhận hết! Đã vậy phía sau còn đi kèm thêm vài cái kịch bản cho cậu ta tha hồ lựa chọn... Tống Chân cảm giác như bản thân sắp nổi thật rồi!

Đạo diễn Lý nhằng nhẵng theo đuôi Cố Khê hỏi lại lần thứ 108 "Cậu định đổi nghề sang làm diễn viên à? Cậu định diễn thật à? Cậu không tới cướp bát cơm của tôi thật chứ?"

Cố khê đảo mắt, dọa "Tôi vốn dĩ không muốn cướp đâu, nhưng ông mà còn lít chít lít chít nữa là tôi cướp đấy."

Lý Phủ tức khắc ngậm miệng, bày tỏ "Trừ vai chính ra thì các vai khác cậu cứ chọn thoải mái, thích diễn sao thì diễn."

Cô Khê nhìn nhìn ông hỏi "Đạo diễn Lý, chắc không phải ông hiểu nhầm gì về tôi đấy chứ?"

Lý Phủ từ chối trả lời: Không hiểu nhầm! Có gì để mà hiểu nhầm? Cứ như không ai biết cậu là một tên đại Ma Vương đã đẹp đẽ yêu ghiệt lại còn có bối cảnh hùng hậu thâm niên lâu năm ý!

Đông Hách gần như mất ngủ cả đêm vì lo lắng. Cậu không chỉ học thuộc làu làu đám lời thoại mà còn cố gắng làm quen với khuôn mặt của Tống Chân, hòng biến cậu ta thành một người anh em tốt.

Có hiệu quả hay không thì không biết, nhưng cố gắng thì đúng là có chút tận lực. Đế Nỗ nhìn sắc mặt cậu không tốt, đau lòng hỏi "Ngủ không ngon sao?"

Đông Hách không dám nói bản thân mình chỉ vì mỗi một cảnh quay đơn giản mà thức trắng đêm. Thế thì mất mặt chết đi được! Vậy là, cậu xốc lại tinh thần nói "Không, em ngủ ngon lắm!"

Đông Hách vừa nói vừa sáp đến, chuẩn bị cọ điểm nhiệm vụ hôm nay.

Nhiệm vụ hôm nay chính là gối đầu lên đùi Đế Nỗ ngủ. Đúng là có phần xấu hổ! Nhưng anh Hách nhà ta thân là người đã từng kinh qua đủ loại mưa to gió lớn, chút chuyện nhỏ này sao đáng là bao!

Xe cực kỳ rộng rãi, cả một hàng ghế sau được thiết kế theo hình thức mở rộng, Đông Hách gấp lại bàn uống trà, sấn qua chỗ Đế Nỗ.

Đế Nỗ sờ sờ trán cậu hỏi "Có chỗ nào khó chịu sao?"

Đông Hách lắc đầu "Không." Nói xong lại tiếp tục cọ cọ.

Đế Nỗ giang tay theo thói quen, thế là đúng lúc Đông Hách cọ tới, vừa đẹp lao vào vòng tay anh.

Đế Nỗ hôn lên trán cậu "Có muốn ngủ một lát không?"

"Em không mệt... " Đông Hách cố gắng để mình trông có tinh thần hết sức có thể, nhưng vừa chạm đến đùi Đế Nỗ, cậu liền díp chặt mắt.

Quả nhiên, vẫn là buồn ngủ.

Hai mí mắt Đông Hách hì hục đánh nhau. Đế Nỗ vỗ vỗ lưng cậu, nhỏ giọng nói "Ngủ đi, bao giờ tới anh gọi."

Đông Hách miệng nói "Thế em nhắm mắt chút thôi, không ngủ đâu." Nhưng rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

Đông Hách ngủ bù được một giấc trên xe, tinh thần khá lên rất nhiều, tự tin tự nhiên cũng nâng cao. Cậu thầm nghĩ, hôm nay mình nhất định sẽ không "bắt nạt" Tống Chân nữa!

Vội vã đến trường quay, Đông Hách lại đảo mắt nhìn đến Cố Khê.

"Ủa, sao anh lại tới nữa vậy?"

"Tôi thích thì tôi tới!" Cố Khê nói thì nói vậy, trong lòng lại thầm mắng: Cái thằng thấy sắc quên cha này!

Đông Hách đang định hỏi tiếp, phó đạo diễn đã đi qua giải thích. Lý do là sức khỏe Tống Chân không ổn cho nên đã rời đoàn, nhượng vai diễn lại cho Cố Khê.

Đông Hách không dám tin "Cố Béo, anh định đóng phim á?"

Cố Khê "Lý Đông Hách, cậu ngứa thịt đấy hả?"

Đông Hách phất phất tay tạm biệt phó đạo diễn, rồi kéo riêng Cố Khê ra một góc hỏi "Chuyện này là sao?"

Cố Khê đáp "Nhàn quá đau trứng, sao, diễn một bộ cũng không được à?"

Vẻ mặt Đông Hách đúng kiểu anh đừng có mà đùa tôi nói "Anh mà cũng nhàn?"

"Rất nhàn!"

Đông Hách chỉ đành nghiêm túc lo lắng "Anh không sợ bố anh đánh chết anh?" Chú Cố lại chẳng phải cha cậu. Chú ấy làm người vô cùng chú trọng mặt mũi, đối với việc Cố Khê làm đạo diễn, chú đã hết sức bài xích, nếu giờ mà biết anh không chỉ làm đạo diễn mà còn muốn xuất đầu lộ diện làm "con hát", chắc là chú bạo tạc luôn mất.

Cố Khê nói "Thôi xin, chắc mình cậu biết, tôi tự có tính toán của mình rồi."

Lòng Đông Hách nặng trình trịch "Không phải anh có chuyện gì giấu tôi đấy chứ?"

"Tôi chỉ diễn mỗi vai này thôi, sau này cũng chả diễn nữa, nên là cậu yên tâm đi, ba tôi không biết được đâu."

"Thế anh còn diễn làm gì?"

Cố Khê không định nói thật, nhưng thấy con trai ngốc thật sự lo lắng, đành bảo "Thì... tôi chỉ muốn giúp cậu diễn cho xong bộ này thôi."

Đông Hách không kịp phản ứng.

Cố Khê vứt lại một câu "Đợi khi nào cậu già rồi, ngồi cạnh Đế Nỗ xem lại bộ phim này, nhìn thấy một người so với cậu càng đẹp trai hơn là tôi đây, không phải rất thú vị à?"

Đông Hách ngây ngốc nửa ngày, rốt cuộc hiểu rõ.

Cậu từ từ trợn tròn mắt...

Cố Khê muốn thỏa mãn ước mơ của cậu, còn vì ước mơ đó mà góp một phần công sức.

Đông Hách kích động đến thiếu điều nhảy tưng tưng!

Cố Khê đi tới, lẫn vào trong đám người. Đông Hách theo sát nhỏ giọng nói "Cảm ơn nhé!"

Cố Khê đảo mắt "Ơn cái mông!"

Đông Hách vui muốn nổ tung. Cậu vội chạy đi tìm Đế Nỗ chia sẻ.

Đế Nỗ thấy cậu vui thì anh cũng vui, nói "Có được người bạn như đạo diễn Cố thật tốt!"

"Đúng đó đúng đó! Lão Cố sống tình nghĩa lắm luôn, tốt hết sức!" Đông Hách kích động ôm Đế Nỗ hôn một cái " Thật muốn nói cho mọi người biết, bộ phim này..." Nói đến đây, cậu lại bất ngờ im bặt vì ngượng.

Đế Nỗ hỏi "Bộ phim này làm sao?"

Đông Hách đấu tranh một hồi, rốt cuộc vẫn là lên tiếng "Trong bộ phim này, bạn của em chính là bạn của em, còn người yêu em cũng chính là người yêu em..."

Đế Nỗ nhất thời bị cậu làm cho ngọt đến tận xương.

Có đạo diễn Cố gia nhập liên minh, khả năng diễn xuất của Đông Hách lần nữa quay về "đỉnh cao phong độ".

Đạo diễn Lý nắm chặt "ghế đạo diễn", mãi cho đến khi nhận thấy Cố Khê đúng là đang nghiêm túc đóng phim mới chịu thả lỏng, thầm nghĩ vương quyền rốt cuộc được bảo toàn, không cần lo bị soán vị.

Hôm nay vẫn quay lại cảnh hôm trước.

Cố Khê và Đông Hách vui vẻ hỗ trợ nhau, mọi thứ rất nhanh đã đâu vào đấy. Rồi tiếp đến là Đế Nỗ xuất hiện, Đông Hách hoảng loạn giải thích một hồi.

Án Hàn tuy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không cảm thấy có gì quá to tát, thậm chí còn nói "Tuổi trẻ thì cũng nên nếm thử xem mùi vị của tình yêu như thế nào."

Câu nói này kiến Triển Thần có chút tổn thương. Cậu vội vã hỏi "Thầy ơi, thầy có người yêu chưa?"

Cố Khê nghe thế thì chen ngang nói "A Thần, cậu nói gì thế, thầy lại chả kết hôn từ lâu rồi ý."

Án Hàn không phủ nhận, chỉ khe khẽ mỉm cười.

Sau đó, Triển Thần liền thất hồn lạc phách cả buổi.

Nửa đoạn đầu rất hoàn hảo. Có Cố Khê và Đế Nỗ dẫn dắt, Đông Hách nhập vai rất nhanh, biểu hiện cũng đặc sắc.

Chút đoạn nhỏ này đối với Cố Khê chả khác nào đi chơi cho vui, tiện miệng nói dăm ba câu liền tròn phận. Còn biểu hiện của Đế Nỗ thì hơi kém đôi chút.

Lúc Đông Hách hoảng loạn giải thích, biểu cảm của Đế Nỗ không đủ kinh ngạc, cũng không đủ thờ ơ, nếu không phải đoạn này ngắn ngắn, đạo diễn Lý còn cho là Đế Nỗ muốn chạy lại dỗ dành Đông Hách.

Cố Khê nhìn Đế Nỗ, thầm nghĩ đến liếc xéo, anh ta cũng sắp không đủ dùng nữa rồi. Còn ảnh đế cái gì chứ? Về lò đào tạo lại đi!

Thời khắc quan trọng đã tới: Triển Thần bước vào trạng thái thất lạc!

Đông Hách hôm nay, từ đầu đến cuối đều vui như phát điên, thất hồn lạc phách á? Bốn chữ này viết thế nào ấy? không có biết à nha!

Đạo diễn Lý đang định đi ra làm chút công tác tư tưởng, Cố Khê đã chặn trước nói "Để tôi nói chuyện với cậu ấy cho."

Lý Phủ lập tức cảnh giác: Mẹ nó, tên đại Ma Vương này quả nhiên muốn đến cướp ngai vàng của ông!

Thế là đạo diễn Lý không đi nữa, ngồi phịch xuống ghế đạo diễn, vững vàng như núi, kiên định bất động!

Cố Khê đột nhiên nghĩ mình tội gì vào cái đoàn phim này chứ? Đây mà là đoàn phim à? Toàn mấy tên thần kinh!

Cố Khê kéo Đông Hách sang một bên nói "Đế Nỗ có thể đã kết hôn từ lâu rồi."

Đông Hách "Chuyện này là không thể!"

Cố Khê "Tôi đang nói giả dụ thôi, cậu nghĩ xem, bây giờ mà cậu biết tin Đế Nỗ có thể đã kết hôn rồi, thì cậu sẽ cảm thấy như thế nào?"

Đông Hách nỗ lực tập trung suy nghĩ, sau đó cong cong khóe miệng nói "Đế Nỗ kết hôn với ai khi mà anh ấy đã thích tôi từ mười bốn năm trước? Mặc dù tôi cũng muốn kết hôn với anh ấy, nhưng mà... Ừm... Vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa."

Cố Khê "..."

Đông Hách tự mình tưởng tượng thêm một lúc, sung sướng đến không kiềm chế nổi.

Kết hôn à... Bọn họ có thể đến một hòn đảo nào đó để tổ chức nha...

Cố Khê túm hồn cậu kéo lại "Mẹ nó chứ, thế giờ cậu có định diễn nữa không đây?"

Đông Hách vội vã đáp "Diễn!"

Cố Khê nghiến răng kèn kẹt "Diễn thì mau tưởng tượng cho tôi, Đế Nỗ kết hôn với người phụ nữ khác rồi, giờ phải làm sao!"

Đông Hách nhỏ giọng thì thào "Chắc là anh ấy không thích phụ nữ đâu?"

Cố Khê "..." Cái tên Đông Hách từng đánh chết cũng tin Đế Nỗ là thẳng nam trước đây đi đâu mất rồi?

"Thế thì nghĩ xem anh ta kết hôn với người đàn ông khác rồi thì phải làm sao?"

Đông Hách nghĩ nghĩ, khó nhịn hỏi "Đàn ông nào?"

Cố Khê tùy tiện đảo mắt, chỉ vào một người "Đó."

Kể ra Cố Khê chỉ cũng chuẩn lắm, đối tượng không phải ai khác mà chính là Dương Sâm.

Đông Hách thấy thế bật cười "Anh đừng trêu tôi nữa! Vợ Dương Sâm lại chả đập chết anh ta."

Cố Khê "..." Mẹ nó, rốt cuộc là thằng nào đang trêu thằng nào!

Hai người đang ở một góc ra sức tìm cảm xúc thì lại một người nữa xuất hiện.

Là Dụ Tinh Triết. Mỗi lần anh ta xuất hiện đều rất bắt mắt. Dù gì cũng là người trong giới thời trang, ăn mặc trang điểm đi đứng không khác nào cái bóng đèn phát sáng, đẹp đến mức chỉ có thể dùng hai chữ rớt hàm để hình dung.

Đó giờ, anh ta chưa từng biết tém tém lại là gì. Tới tham quan trường quay tí thôi mà làm như đang chủ trì cái tuần lễ thời trang không bằng!

Cơ mà, toàn bộ khí chất của Dụ Tinh Triết đều biến mất sạch sẽ ngay khi nhìn thấy Đông Hách ở cùng Cố Khê.

Anh ta tháo kính râm xuống, trừng mắt nhìn Cố Khê "Sao anh lại ở đây?"

Cố Khê cũng gần như cùng lúc lên tiếng "Cậu tới làm gì?"

Đông Hách sợ hai người lại chuẩn bị cãi nhau, theo thói quen ở giữa làm hòa nói "Anh Khê đang diễn thử với tôi!"

"Diễn thử á?" Dụ Tinh Triết nhướn mày "Sao tôi nhớ là đạo diễn bộ phim này họ Lý cơ mà nhỉ?"

Đông Hách "Đúng rồi, là Lý Phủ, một đạo diễn rất tốt."

Dụ Tinh Triết không hiểu "Thế thì Cố Khê còn ở đây làm gì?"

"Anh Khê nhận một vai diễn, là vai bạn học của tôi, hai chúng tôi đang nghiên cứu cảnh tiếp theo."

Dụ Tinh Triết nhất thời không dám tin "Gì cơ? Cố Béo muốn đóng phim á? Nhàn quá nên đau trứng à?"

Cố Khê "..." Thật muốn đánh người!

Hôm nay tâm tình Đông Hách siêu siêu tốt, thật sự không nhịn được nữa, thầm nghĩ muốn khoe khoang nói "Anh Khê đang giúp tôi thôi. Tại tôi muốn có một bộ phim kỉ niệm với Đế Nỗ để sau này có cơ hội xem lại. Nhưng diễn xuất của tôi cậu cũng biết rồi đấy, cứ giáp mặt mới người khác là hỏng, cho nên anh Khê mới đến nhận vai này để giúp tôi..."

Dụ Tinh Triết ngốc một lúc nói "Vậy tức là sau khi bộ phim này quay xong, tôi sẽ nhìn thấy ba người các cậu ở bên nhau?"

Đông Hách vui vẻ "Đúng rồi đấy! Có phải rất kì diệu không? Tôi này, Đế Nỗ này, Cố Khê này, ôi cứ như đang quay phim tài liệu ý." Nói đến đây, Đông Hách không hiểu sao thấy có chút ngại ngùng.

Dụ Tinh Triết hờ hờ hờ nói "Không có tôi?"

Đông Hách ngây ngẩn.

Cố Khê đắc ý "Có cậu để làm gì?"

Dụ Tinh Triết vốn chỉ muốn hậm hực chút rồi đi, nhưng vừa nghe thấy câu này của Cố Khê, anh ta phẫn nộ nói "Đã thế tôi đây cũng muốn diễn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top