Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Hách vui vẻ "Tinh Triết, cậu định diễn cái gì?"

Dụ Tinh Triết nói xong liền hối hận, việc này quá mức trẻ con, không phù hợp với hình tượng cao ngạo lạnh lùng của anh ta tí nào!

Ai ngờ, Đông Hách lại tưởng thật "Để tôi đi hỏi đạo diễn Lý xem còn vai nào hợp với cậu không nhé!"

Cố Khê "..."

Dụ Tinh Triết "..."

Thấy Đông Hách chạy đi, Dụ Tinh Triết mấp máy môi tính gọi người lại, nhưng Cố Khê đã giành trước nói "Cậu ấy bảo quay xong bộ phim này thì thôi không quay nữa."

Dụ Tinh Triết ngẩn ra.

Cố Khê tiếp tục "Mong là mấy chục năm sau, khi chúng ta xem lại bộ phim này, sẽ không ai phải cảm thấy hối hận."

Đông Hách không hối hận vì đã lựa chọn Đế Nỗ, còn bọn họ thì không hối hận vì đã giao Đông Hách cho Đế Nỗ.

Dụ Tinh Triết ngẫm nghĩ, anh ta cứ cho là bản thân mình nghe vậy sẽ ghen tuông, nhưng trên thực tế, anh ta lại thấy rất bình thường, thậm chí còn có chút ngóng trông nho nhỏ.

Ngóng trông tình yêu của Đông Hách trọn vẹn.

Đạo diễn Lý đang uống trà, Đông Hách chạy tới trình bày xong, ông ta thiếu điều bị sặc chết "Cậu, cậu, cậu hai nhà họ Dụ á??"

Đông Hách trấn an "Đạo diễn Lý, ông yên tâm đi, khả năng diễn xuất của lão Cá tốt hơn tôi nhiều lắm!"

Cái mà đạo diễn Lý quan tâm không phải cái này, mà là... Nhiều "ông lớn" tụ hội như vậy, bộ phim bình thường của ông e là không sánh đôi được nha.

Vẫn là phó đạo diễn thông minh nhanh nhẹn, thầm nghĩ tác phẩm này rõ ràng là làm ra để nổi!

Này nhé, Lý ảnh đế – một cái bảo hiểm phòng vé mười năm như một.

Cộng thêm đạo diễn Cố – một nhân vật nổi tiếng như cồn.

Cộng tiếp thêm cả Dụ Tinh Triết – một ông hoàng của giới hợp tác với vòng giải trí.

Tuy là sự xuất hiện của Đông Hách trên bìa poster sẽ làm hao mòn đi một bộ phận khán giản (không thích bị đơ chết), nhưng chỉ cần phim vừa lên sóng, mọi người thấy được diễn xuất của Đông Hách, thì chắc chắn họ sẽ một truyền mười, mười truyền trăm, đến lúc ấy...

Ôi mẹ ơi, lão Lý, ông phất lớn luôn rồi đó!

Phó đạo diễn vội vàng đồng ý "Chuyện nhỏ, vừa hay ở đây có một vai!" Mẹ nó chứ, ai thèm biết có vai thật hay không? Cứ phải giữ người lại trước đã! Rồi có thì tốt, không có thì ta sửa kịch bản!

Đạo diễn Lý vốn dĩ rất không tình nguyện, nhưng Dụ Tinh Triết vừa xuất hiện, ông liền lật mặt, luôn miệng nói nhận nhận.

Thân là người yêu cái đẹp, nhìn thấy kẻ yêu diễm như yêu tinh Dụ Tinh Triết, ông phải quay được bằng mọi giá!

Đông Hách càng vui, càng không diễn ra được bốn chữ thất hồn lạc phách.

Cố Khê tức đau cả ruột "Còn cười là ông nghỉ diễn!"

Đông Hách cố gắng thu lại khóe miệng "Không cười, không cười, nhất định không cười nữa!" Nói xong, mắt đã cong tít.

Cố Khê quay sang phía Đế Nỗ "Anh phải nghiêm khắc với cậu ta một chút thì cậu ta mới nhập vai được."

Đế Nỗ rất có tinh thần trách nhiệm gật đầu "Tôi sẽ nghiêm khắc." Nhưng nói thì nói thế, trong mắt vẫn thiếu điều hiện rõ hai chữ "Tiểu Hách".

Cố Khê sắp bị cái loại cảm giác hường phấn này làm cho tức chết luôn!

Dụ Tinh Triết đứng xem một hồi, tự dưng không muốn kí hợp đồng nữa. Sau khi gia nhập đoàn làm phim, ai có thể cam đoan anh ta sẽ được đóng phim thật, chứ không phải ngồi chơi ăn bánh gato?

Cứ tiếp tục thế này thực lãng phí thời gian. Cuối cùng vẫn là đi chết đi đến động thủ, giúp đỡ Đông Hách một phen.

Đi chết đi gọi "Nào qua đây qua đây, tôi tìm cảm giác cho cậu."

Đông Hách "Tìm kiểu gì?"

Đi chết đi một câu chọc đúng chỗ đau "Nếu như tất cả những chuyện này đều chỉ là mơ thì sao?"

Đông Hách nháy mắt lạnh toát cả người.

Đi chết đi nói "Chết đi rồi còn sống lại được sao? Đi chết đi tồn tại sao? Đế Nỗ thật sự yêu cậu sao? Cuộc sống vui vẻ này, có khi nào chỉ là một giấc mơ hoang đường không?"

Dăm ba câu nhẹ nhàng, Đông Hách liền thất hồn lạc phách.

Mọi người đều hoài nghi, không biết sao Đông Hách lại có thể bất ngờ tìm được cảm xúc như thế.

Nhưng sau khi mĩ mãn quay xong, Đế Nỗ lại nhận ra sắc mặt Đông Hách không ổn, cho nên tới hỏi cậu "Sao vậy?"

Đông Hách đáp "Không, không sao."

Đi chết đi trấn an "Thôi mà, trêu cậu chút thôi, đừng coi là thật."

Đông Hách cũng biết đi chết đi trêu mình, nhưng nghĩ kĩ, cậu lại không tự chủ được mà lạnh ngắt sống lưng.

Buổi cơm trưa, mặc dù Đông Hách đã cố chấn hưng tinh thần, nhưng biểu cảm vẫn lộ ra đôi phần hoảng hốt.

Đế Nỗ quan tâm nói "Em mệt à? Buổi chiều có muốn về nhà nghỉ ngơi không? Anh sẽ bảo đoàn phim sắp xếp cho người khác quay trước."

Đông Hách hỏi "Thế có được không?"

Đế Nỗ đáp "Được chứ!"

Trạng thái của Đông Hách thật sự không ổn, buổi chiều thật sự không muốn ở lại phim trường. Cậu lần nữa hỏi Đế Nỗ "Chiều anh bận không?"

Đế Nỗ dứt khoát trả lời "Không bận, anh về với em."

Tim Đông Hách ấm áp. Cậu len lén nắm tay anh, "Ừm" một tiếng.

Đi chết đi có phần lo lắng "Anh trai à, anh không yếu đuối đến mức ấy đấy chứ? Em chỉ muốn giúp anh tìm cảm giác thôi mà." Mặc dù tìm hơi quá.

Đông Hách im lặng không đáp.

Đi chết đi "Làm sao mà là mơ được chứ? Cậu mơ được ra một cái hệ thống thông minh cơ trí hào hoa lịch thiệp như tôi sao?"

Đông Hách "..."

Đi chết đi "Mau nhéo mình một cái xem, đảm bảo đau đến mức cậu phải oa oa gọi mẹ!"

Đông Hách mãi mới lí nhí cất lời "...Chuyện này đúng là có chút không thực tế."

Chết đi sống lại không thực tế, sự xuất hiện của đi chết đi không thực tế, có được hạnh phúc to lớn như ngày hôm nay cũng làm người bất an.

Đi chết đi nói "Có gì không thực tế? Cho dù chuyện có vô lí thế nào, xảy ra rồi thì chính là thực tế."

Xảy ra rồi thì chính là thực tế ư? Đông Hách ngây ngốc ngồi nghĩ.

Đế Nỗ gọi tên cậu, cậu mới giật mình, ngơ ngác nhìn anh.

Trong mắt Đế Nỗ có chút lo âu. Anh hôn hôn cậu hỏi "Đang nghĩ gì vậy?"

Đông Hách nhìn vào bản thân trong mắt anh, lúc này mới thấy an tâm.

Đôi mắt này chỉ có cậu, chỉ dung chứa mình cậu.

Thật quá mức kì diệu.

Đông Hách mấp máy môi "Em thấy hơi sợ."

Đế Nỗ hỏi "Sợ gì?"

Đông Hách khe khẽ đáp "Sợ tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ."

"Mơ?" Đế Nỗ không hiểu.

Đông Hách dù ngại, vẫn nói ra "Thời gian này em rất vui, có thể ở bên anh khiến em hạnh phúc, em thích anh, anh cũng thích em... Anh tốt như thế, đối xử với em thực tốt, mọi thứ đều tốt, tốt đến mức cứ như mình đang mơ..."

Đế Nỗ bỗng nhiên siết chặt vòng tay ôm cậu.

Đông Hách đỏ mặt hỏi "Có phải em..."

Cậu còn chưa nói xong, Đế Nỗ đã cắt lời. Giọng anh rất trầm, còn mang theo chút khàn khàn "Không phải mơ."

Tim Đông Hách không hiểu sao nhói lên.

Đế Nỗ vùi đầu vào hõm cổ cậu hít một hơi "Nếu là mơ, vậy thì..."

Lời không nói hết, nhưng Đông Hách gần như có thể nghe hiểu, dùng tim, nghe hiểu sự tuyệt vọng và kinh hoảng ẩn sâu trong anh.

Đế Nỗ còn sợ hơn cậu.

Câu này vừa nảy ra trong não, Đông Hách liền hoàn toàn tỉnh táo: Không được nghĩ lung tung nữa!

Đế Nỗ là thật, cậu là thật, mọi thứ đều là thật!

Đông Hách dùng lực ôm lại anh, cảm nhận nhiệt độ thân thể ấm áp từ đối phương, an tâm gọi "Đế Nỗ."

Đế Nỗ tiếp tục siết chặt vòng tay.

Đông Hách nhỏ giọng "Em nhất định là yêu anh quá rồi."

Cơ thể Đế Nỗ rõ ràng cứng lại.

Đông Hách kiên trì nói tiếp "Bởi vì yêu quá, cho nên em mới lo được lo mất."

Đây đúng là một câu tỏ tình khiến lòng người mềm nhũn.

Đế Nỗ một khắc trước còn như đang ngâm mình dưới biển băng mùa đông, một khắc sau đã như được trăm hoa vây quanh, nghênh đón ánh mặt trời ngày xuân.

Đông Hách rất xấu hổ, nhưng nói xong, chính mình cũng thấy mềm lòng. Lo được lo mất, đúng thế, cậu có được quá nhiều, cho nên thực sợ hãi mất đi.

Đông Hách còn muốn nói tiếp, Đế Nỗ đã hôn cậu một cách nồng nàn không quy tắc.

Đông Hách miệng tê, tim ngứa. Cậu nhắm mắt lại hưởng thụ. Nhịp tim của cả hai trong thời khắc này giống như hòa vào làm một.

Tốt đẹp làm sao khi người ta yêu cũng yêu ta, người ta trân trọng cũng trân trọng ta.

Lúc hai người tách ra, Đông Hách thở gấp, Đế Nỗ nhìn cậu nói "Tiểu Hách, em không cần lo được lo mất, anh sẽ mãi mãi không rời xa em."

Đông Hách cong cong khóe môi nhìn anh "Em biết rồi." Nói xong lại bổ sung thêm "Em cũng sẽ mãi mãi không rời xa anh."

Đế Nỗ không nhịn được lại muốn hôn cậu. Nhưng lần này anh hôn lí trí hơn, tỉ mỉ mà chậm rãi. Sự sục sôi nơi đáy lòng thông qua tiếp xúc trên thân thể đổi truyền cho nhau. Nếu như những ái ý nồng nàn lúc này hóa được thành thực thể, e là nó có thể bao trọn lấy đối phương, giống như bông hoa bông sưởi ấm cho con người ta khi đông về.

Lần tách ra này, Đế Đại Nỗ đã có chút không thành thật.

Toàn thân Đông Hách râm ran. Cậu bỗng nhiên nhớ lại đêm hôm đó... Nói thì nói là say, nhưng trên thực tế, trong cậu vẫn rơi rớt lại đôi chút kí ức. Lúc mới đầu thì có vẻ đau, nhưng sau đó thì...

Hai mắt Đông Hách nhấp nháy, lưu loát nói "Chúng ta làm đi."

Đầu Đế Nỗ nổ bùm một tiếng. Đây là lần thứ hai Đông Hách yêu cầu anh chuyện này.

Người mình thích đòi làm tận hai lần, ai mà chịu cho nổi?

Lý trí Đế Nỗ nói không được, từng câu từng chữ đều là bây giờ chưa phải lúc, chưa phải lúc... Tuy vậy, anh lại không mở miệng nói được một lời.

Hai má Đông Hách đỏ bừng, bộ dáng cố lấy dũng khí muốn bao nhiêu động nhân liền có bấy nhiêu động nhân nói "Anh... anh nhẹ, nhẹ chút... Chắc là... Chắc là sẽ không đau lắm đâu. Còn nếu thật sự không ổn, mai, mai em sẽ xin nghỉ..." Âm thanh càng nói càng nhỏ, về sau hầu như không thể nghe rõ được nữa.

Đến nước này rồi mà vẫn nhịn được thì đúng không phải là người!

Đế Nỗ giữ lấy gáy cậu hôn môi.

Đông Hách hồi hộp quên cả thở.

Nhưng Đế Nỗ cũng không hôn cậu quá lâu mà chuyển dọc theo khuôn cằm trắng nõn, xuống cổ, qua xương quai xanh, rồi...

Đông Hách mở to mắt, căng thẳng thở dốc.

......

Rất lâu sau, Đông Hách vẫn có chút nức nở.

Cậu nằm thẳng đến nửa đêm mới tỉnh, động khẽ cũng thấy khó khăn, cả người giống như nằm trên giường đá, ngay cả các khớp ngón tay cũng thấy cứng còng.

Cái gì gọi là làm bậy không thể sống? Anh Hách giờ đây đã được thể nghiệm vô cùng sâu sắc!

Đau! Đau! Đau quá đi! Nửa người dưới đau cứ như không còn là của mình nữa luôn ý!

Mà mất mặt nhất chính là, cậu còn khóc không ra thể thống gì!

Lúc đầu là khóc đau, đoạn sau là khóc sướng. Tóm lại là cứ như bị em gái Lâm Đại Ngọc nhập, khóc không kiểm soát được nước mắt!

Đông Hách nhận ra mình không chỉ không động đậy được thân thể, mà ngay cả cổ họng cũng khàn. Kêu ác quá, giờ muốn nói cũng không ra hơi.

Mất mặt! Quá mất mặt! Đông Hách nghĩ mà mặt đỏ đến tận mang tai. Thực muốn đào cái hố chôn mình gấp!

Âm thanh của Đế Nỗ vang lên phía trên đỉnh đầu "Em ổn không?"

Ổn cái mông ý! Đông Hách tủi thân, không động được, không nói được, chỉ nằm sấp được!

Đế Nỗ cẩn thận ôm cậu vào lòng, dỗ như dỗ trẻ con "Xin lỗi, đều tại anh không tốt."

Cái này đúng là oan uổng cho Đế Nỗ. Anh đã nói rất nhiều lần là sẽ đau, nhưng Đông Hách to gan, dám nói không sao, còn cố ý quyến rũ người ta. Sau thì hay rồi, quyến rũ người ta thành công, bản thân lại oa oa khóc lớn. Nhưng mà làm sao mà dừng kịp nữa?

Đông Hách nghèn nghẹn nói "Không phải tại anh." Rồi thở phì phì, dùng đầu gối húc vào cái vật to tướng bên dưới Đế Nỗ "Mà là tại nó!"

Kết quả, húc phải một thanh sắt cứng đơ.

Đông Hách gần như bật khóc "Sao... Sao nó..." Lại cương nữa vậy!

Đế Nỗ trấn an "Đừng sợ, đừng để ý tới nó."

Đông Hách lần này đích thực ngoan ngoãn, không lên tiếng cũng không trêu người, lành y như một tên nhóc đáng thương.

Đế Nỗ vừa thích vừa thương, hận không thể nâng niu cậu trong tay, cẩn thận che chở.

Đông Hách hờn hờn một lúc, bụng bỗng ọc ọc sôi.

Đế Nỗ vội hỏi "Đói sao?"

Đông Hách gật đầu.

Rất đói...

Buổi trưa tâm trạng không tốt cho nên ăn có mỗi một tí cơm. Sau đó lại vận động kịch liệt bỏ qua bữa tối, ngủ thẳng đến giờ, có thể không đói ư?

Đế Nỗ "Vậy em đợi chút, anh đi kiếm gì đó cho em."

Đông Hách nhỏ giọng đáp "Ừm."

Đế Nỗ rời đi, Đông Hách nằm trên giường nhe răng trợn mắt. Đau! Cậu nhanh chóng lật người, thầm nghĩ nằm sấp vẫn tốt hơn.

Cũng không lâu lắm, Đế Nỗ đã quay lại.

Đông Hách nằm lỳ ở trên giường, hai chân đối diện với tầm mắt của anh...

Hầu kết Đế Nỗ khẽ động. Nhưng rốt cuộc, anh vẫn phải vứt bỏ tà niệm, đi tới ôm lấy cậu "Em có muốn uống nước trước không?"

Đông Hách gật.

Đế Nỗ đi rót nước đưa tới bên mép cậu.

Đông Hách muốn ngồi dậy, nhưng chân vừa động liền ảnh hưởng đến nơi nào đó, khiến cậu đau chảy nước mắt.

Đế Nỗ vội vã "Đừng nhúc nhích, để anh, để anh."

Đông Hách còn biết làm sao? Đành để anh hầu hạ như một phế nhân thôi chứ còn làm sao!

Uống xong nước kể ra lại thoải mái hơn rất nhiều, trên người cũng như có lại chút khí lực.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, xem ra là bữa tối đã được đưa tới.

Đế Nỗ ra mở cửa, đẩy xe đồ ăn tiến vào.

Đông Hách ngửi thấy mùi thơm, cảm giác như bản thân đã nhịn bảy tám bữa, có thể một hơi ăn hết cả một con voi!

Đế Nỗ lo lắng cho cơ thể của Đông Hách, nên chỉ gọi một ít cháo và mì thanh đạm.

Đông Hách đang đói nên ăn gì cũng thấy ngon. Cậu chén một mạch hết hơn nửa bát cháo to, lúc này cơ thể mới như được hồi máu sống lại.

Ăn xong không thể ngủ ngay, vì thế, Đế Nỗ đề nghị "Có muốn xem phim một chút không?"

Đông Hách "Không."

Đế Nỗ "Vậy chơi game thì sao?"

Hai mắt Đông Hách sáng lên "Được đó, điện thoại em đâu rồi?"

Đế Nỗ cầm tới cho cậu. Đông Hách cuộn tròn trong lòng anh, ấn mở một trò.

Cậu vui vẻ hỏi "Anh biết chơi không?"

Đế Nỗ lắc đầu "Không."

Đông Hách nhất thời thấy mình thực đẳng cấp "Thế em dạy anh nhé, em chơi cũng được lắm đó!"

Cậu vào game, chọn một nhân vật anh hùng siêu cấp đẹp trai – Lý Bạch, rồi nhìn Đế Nỗ nói "Xem em đại sát tứ phương đây!"

Thế nhưng thực tế đã chứng minh anh Hách nghĩ nhiều rồi. Người chơi Luban Seven mà đi điều khiển Lý Bạch, khác nào dâng đầu ra cho người chặt!

Sau khi chết ba lần liên tiếp, Đông Hách kiếm cớ giải thích "Chủ yếu là tại trạng thái em không tốt, cơ thể có chút đau nhức..."

Đế Nỗ tiếp thu "Ừm, cái này đúng là ảnh hưởng rất lớn."

"Ảnh hưởng tương đối thôi, Lý Bạch này cũng khó điều khiển nữa." Đông Hách đảo mắt "Hay là, anh đến thử xem?"

Đế Nỗ lắc đầu "Anh không biết chơi."

Đông Hách đắc ý "Thì em dạy anh, kĩ năng thứ nhất là thế này nhé, kĩ năng thứ hai thế này, đại chiêu là thế này..." Cậu bla bla một hồi xong cũng tự thấy mình giỏi đến không chịu nổi.

Đông Hách đưa điện thoại cho Đế Nỗ "Anh thử đi."

Đế Nỗ hơi hơi do dự.

Đông Hách động viên "Không sao, thua thì thua, có gì đáng ngại đâu!"

Đế Nỗ nhận lấy "Vậy được."

Đông Hách đã chuẩn bị sẵn sàng để an ủi Đế Nỗ. Dù sao thì bất kì ai chơi Liên Quân Mobile cũng đều biết Lý Bạch là một nhân vật cực kì khó điều khiển. Đừng nói người mới, ngay cả người đã chơi mấy tháng cũng chưa chắc đã điều khiển thành thạo được.

Nhưng mà... Cái gì gọi là nói là một chuyện nhưng làm lại là một chuyện khác?

Đông Hách kinh ngạc nhìn Lý Bạch lần lượt đột phá các tầng kĩ năng, hoàn mỹ kết liễu đối phương xong rút về nguyên hình, hỏi "Anh... Đây là lần đầu tiên anh chơi thật hả?"

Đế Nỗ đáp "Ừ, trước đây anh không có thời gian chơi." Vừa nói chuyện, anh vừa hạ đao diệt tiếp một Luban Seven.

Đông Hách "!!!"

Kết thúc một ván, chiến tích giết 12 chết 3 trợ công 9 kiến Đông Hách sợ ngây người.

Giết là Đế Nỗ, chết là cậu.

Hư cấu!

Đông Hách dùng ánh mắt quái dị nhìn anh "Anh... Anh..."

Đế Nỗ nở nụ cười "Đúng là rất khó điều khiển, muốn chơi được thì phải hết sức tập trung."

Đây là trọng điểm sao?

Đông Hách hăng hái thúc giục "Chơi lại đi, chơi lại đi, em còn... Muốn xem anh chơi."

Đế Nỗ còn không phải chuyện gì cũng nghe cậu? Anh nói "Được."

Một tiếng sau, Đông Hách khâm phục khẩu phục. Đế Nỗ đúng là chưa từng chơi, nhưng đầu óc anh nhạy bén, thao tác cũng linh hoạt, phản xạ thì nhanh nhẹn. Nói trắng ra thì chính là thiên tài...

Thiên tài như vậy... Đông Hách cũng từng gặp qua. Đó là lúc cậu kéo thằng em họ chơi cùng, cậu đã bị nhân vật Hàn Tín của nó làm cho khiếp sợ.

Người so với người... Đúng là tức chết người!

Đông Hách hăng hái nhìn Đế Nỗ chơi suốt hai tiếng đồng hồ.

Kết thúc ván thứ hai, Đế Nỗ nhìn cậu nói "Nên đi ngủ thôi."

Đông Hách mặt đầy tiếc nuối.

Đế Nỗ xoa xoa hai má cậu "Mai rảnh lại chơi."

Hai mắt Đông Hách sáng lên "Thật không?"

"Thật." Đừng nói chơi game, chỉ cần là chuyện Đông Hách muốn, có gì mà Đế Nỗ không làm?

Hai người ngọt ngào ôm nhau ngủ.

Hôm sau tất nhiên là xin nghỉ. Đông Hách dù đã có thể xuống giường, nhưng đi một bước vẫn là đau một bước. Tình trạng này mà đi quay phim, e là té xỉu ở phim trường mất!

Đông Hách quấn quýt lấy Đế Nỗ một ngày một đêm, chơi đến thỏa thích. Cậu chỉ hận không thể lập tức phi đến nhà cậu mình, kéo thằng em họ ra cho nó thấy cái gì mới là thiên tài thực thụ!

Đế Nỗ quả nhiên rất giỏi! Đông Hách bất tri bất giác liền biến thành fan cứng của anh...

Tới gần tối, Đế Nỗ có việc cần phải ra ngoài. Đông Hách ở trên giường sung sướng lăn lộn.

Âm thanh của đi chết đi yếu ớt vang lên "Nhiệm vụ cưỡng chế..."

Đông Hách ngẩn ra "Gì cơ?"

Đi chết đi "Nhiệm vụ cưỡng chế: Nói cho Đế Nỗ biết về hệ thống, thời hạn hai mươi ngày."

Đông Hách hít sâu một hơi "Cậu lại đang giở trò gì đấy?"

Đi chết đi không đáp mà chầm chậm nói "Nhiệm vụ cưỡng chế bắt buộc phải hoàn thành, nếu không sẽ trừ hết số điểm sinh mệnh đang có."

Đông Hách xoay người bật dậy "Đi chết đi! Mẹ nó chứ, có phải cậu muốn đi chết thật không đấy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top