Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm thanh đi chết đi mơ hồ "Haiz, câu này của cậu kể ra cũng không sai đâu."

Đông Hách "..." Cái giọng điệu không lo không sợ chết tiệt gì đây!

Đi chết đi trấn an "Đừng gấp, thời gian còn tận hai mươi ngày cơ mà."

"Hai mươi ngày sau thì sao?"

Đi chết đi "Thì cậu nói thật ra chứ sao."

Đông Hách "Rồi... Đế Nỗ không thèm tôi nữa?"

Tiếng đi chết đi nâng lên một mức độ tương đối chói tai "Sao có thể?"

Đông Hách cả giận "Sao không thể? Nếu như anh ấy mà biết những chuyện tôi từng làm chỉ vì nhiệm vụ cậu đưa ra... Anh ấy... Anh ấy nhất định sẽ cho là tôi không thích anh ấy!"

Đi chết đi một đao sát phạt không nương tay "Này, rốt cuộc là cậu đánh giá khả năng diễn xuất của mình quá cao hay là đánh giá chỉ số thông minh của Đế Nỗ quá thấp thế hả?"

Đông Hách "..."

Đi chết đi "Thôi yên tâm, kĩ năng diễn xuất âm trăm điểm của anh Sâm toàn dân ai mà chả biết? Cậu đủ bản lĩnh để giả vờ thích ai đó sao?"

Đông Hách rất muốn phản bác, thế nhưng vừa há miệng ra, cậu lại thấy vốn từ của bản thân quá mức eo hẹp.

Đi chết đi an ủi "Tuy nói là nhiệm vụ cưỡng chế, nhưng thực tế cũng đâu có gì đâu? Lẽ nào tôi không tuyên bố nhiệm vụ này thì cậu tính giấu Đế Nỗ cả đời?"

Đông Hách giật mình.

Đi chết đi tiếp tục "Nếu hai người đã tâm đầu ý hợp, chẳng thà sớm ngày thẳng thắn thành thật."

Lời này thế mà khá giống tiếng người. Đông Hách chăm chú suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng.

Nhưng dù đúng, Đông Hách vẫn nghĩ đến chuyện gì đó mà lạnh giọng hỏi đi chết đi "Đây là cái mà cậu gọi là kinh hỉ đấy hả?"

Đi chết đi há há cười "Sao? Kinh không?"

Đông Hách bùng nổ "Thế hỉ đâu? Hỉ đâu?!"

Đi chết đi "Chàng trai trẻ, đừng có mà vội vàng khó nén như thế chứ."

A a a, thật là muốn đánh chết cái tên hệ thống rác rưởi này!

Một người một hệ thống vừa nói chuyện xong thì Đế Nỗ về.

Đông Hách không hiểu sao có phần chột dạ. Cậu nhất định sẽ làm nhiệm vụ này, nhưng cậu vẫn muốn đợi... Đợi thêm một thời gian nữa.

Hai mươi ngày, cũng đủ cho cậu suy nghĩ thật kĩ.

Hai người dùng bữa trong phòng. Ăn xong, Đông Hách lập tức quấn lấy Đế Nỗ chơi game. Lý ảnh đế cần cù chăm chỉ hơn mười năm, vừa gặp Đông Hách, công việc liền chớp mắt biến thành kẻ qua đường.

Từ đó có thể thấy, bọn họ yêu muộn thế này là vô cùng đúng đắn!

Nếu không, Đế Nỗ còn chưa "công thành danh toại" mà đã yêu, sợ là bọn họ ngoài yêu ra chả còn thiết gì nữa hết!

Sau khi chơi một lúc xong, Đông Hách liền muốn đi tắm. Đó quả thực là một vấn đề nhạy cảm.

Tối hôm qua vừa mới cái kia xong, Đông Hách đến giờ hãy đang đau nhức, theo lí thì cả hai không nên tắm cùng nhau.

Thế nhưng, đi chết đi rất đúng giờ ra tay bang trợ "Nhiệm vụ tùy cơ: Để Đế Nỗ bôi thuốc giúp, thưởng 2 điểm sinh mệnh cộng lập tức giảm đau."

Đông Hách "!!!"

Đi chết đi cam đoan "Giảm thật đấy, không còn đau tí teo gì luôn, có thể chiến tiếp ba trăm hiệp ngay lập tức..."

Đông Hách xấu hổ đỏ mặt "Cút cút cút!"

Đi chết đi hừ giọng "Tôi đi ngủ, nhiệm vụ này cậu thích làm thì làm, không làm thì thôi, dù sao thì thưởng cũng hậu, mà phí thì lại không thu."

Đông Hách do dự tròn một giây đồng hồ rồi mới lí nhí như muỗi kêu lên tiếng hỏi Đế Nỗ "Anh... đi tắm không?"

Đế Nỗ "Em đi trước đi."

Đông Hách càng lí nhí "Cùng... cùng đi..."

Đế Nỗ "..."

Đông Hách tự nhủ: 2 điểm sinh mệnh đó, sao lãng phí được chứ? Nghĩ đến việc chỉ cần hơn mười lần là tích đủ cho cha, Đông Hách nhất thời yên tâm. Đã thế còn có thể giảm đau. Mông cậu thật sự đang đau lắm đó... Đã có thể không đau thì tội gì mà phải đau đây?

Nghĩ thông suốt xong, Đông Hách dũng cảm nói "Tự em thoa thuốc không tiện lắm."

Vừa nãy Lý ảnh đế còn có được chút chút lí trí, vừa nghe vậy, chút chút lí trí liền biến mất không thấy tăm hơi!

Chuyện hai người ở trong phòng tắm, tất nhiên là không thế viết!

Tuy nhiên ta vẫn có thể khái quát như sau: Tắm sạch, bôi thuốc, bôi thuốc xong, Đông Hách phát hiện quả nhiên không còn đau nữa! Chỉ là có hơi hơi ngứa. Mà ngứa... Thì phải chữa ngứa thôi!

Sáng hôm sau, Đông Hách rít lên với đi chết đi "Cậu là đồ lừa đảo!"

Đi chết đi vô tội "Tôi lừa cậu á? Lẽ nào không giảm đau sao?"

Đông Hách bi phẫn "Giảm rồi, nhưng... Nhưng..." Giờ cậu lại đang đau muốn chết đây!

Đi chết đi đảo mắt "Tại cậu sẹo lành quên đau thôi, sao trách tôi được."

Đông Hách thực ấm ức.

Đế Nỗ thấy cậu nằm úp mặt vào gối, xót xa nói "Là tại anh không tốt."

Đông Hách không đáp. Thực tế Đế Nỗ cũng oan ức mà. Nếu như lúc trong phòng tắm anh nhịn, thì chắc là tắm xong anh phải đi khám bác sĩ mất.

Thế thì Đông Hách oán ai? Chỉ đành oán bản thân chọn một cách làm ngu ngốc thôi chứ còn oán ai!

Liên tiếp xin nghỉ hai ngày, nhưng ngày thứ hai Đông Hách hồi phục nhanh hơn ngày đầu tiên khá nhiều, đến trưa đã có thể xuống giường lắc lư.

Tầm bữa trưa, chuông cửa vang lên.

Đế Nỗ nói "Để anh ra mở."

Đông Hách có thể lờ mờ đoán ra là ai tới.

Quả nhiên, Cố Khê đen mặt tiến vào, trạng thái giống như "một ông bố già có đứa con gái bị lừa "trúng số" đang tức điên lên"... Ôi mẹ mẹ mẹ, so sánh cái gì không biết!

Cố Khê không cười không cợt "Tôi muốn nói chuyện riêng với Đông Hách mấy câu, Lý ảnh đế có thể tránh đi không?" Lúc anh ta tức giận sẽ gọi Đế Nỗ là Lý ảnh đế.

Đông Hách nhất thời lo lắng.

Đế Nỗ mỉm cười "Vậy tôi đi gọi món, lát đạo diễn Cố ở lại ăn cơm."

Cố Khê "Phiền anh rồi."

Đế Nỗ vừa đi, Đông Hách đã sợ hãi lên tiếng trước "Tôi... Tôi biết sai rồi!"

Tên này tuy từ nhỏ đến lớn là loại người tính cách không tốt lắm, nhưng chỉ cần nhận thức được là mình sai thì nhận lỗi so với bất kì ai đều nhanh.

Lúc Cố Khê dặn đi dặn lại không được phát sinh quan hệ với Đế Nỗ quá nhanh, cậu ta gật như giã tỏi, vậy mà...

Cố Khê chọc Đông Hách "Có đau không?"

Đông Hách cả mặt đầy vẻ đáng thương.

Cố Khê mắng "Đáng đời!"

Đông Hách "..."

Cố Khê mắng xong liền đau lòng, vừa tức vừa giận nói "Đế Nỗ cũng thật là, biết rõ đang trong phạm vi đoàn làm phim mà vẫn làm bừa!"

Đông Hách không nhịn được giải thích "Là do tôi chủ động..."

"Cậu chủ động?" Cố Khê bật cười "Cậu mà có cái bản lĩnh ngồi trên người anh ta tự mình nhún á?"

Đông Hách "!!!" Cố Khê thật trắng trợn!

Cố Khê nói xong cũng thấy hơi hơi xấu hổ. Anh ta đỏ mặt, cứng rắn nói "Dù sao cậu cũng phải chú ý một chút, đừng hở tí là dung túng anh ta, nên tiết chế thì phải tiết chế, thân thể mình là quan trọng nhất, biết chưa!"

Đông Hách liên tục gật đầu.

Đi chết đi bất ngờ thổ ra một câu khiến Đông Hách tí nữa thì ôm bụng cười bò "Ngoan ngoãn nghe lời Cố Khê đi, kinh nghiệm của người đi trước đấy!"

Cũng may Cố Khê cũng thuộc kiểu người hay mất tự nhiên. Anh ta ném cho Đông Hách một cái bọc nhỏ "Chắc hai người cũng chả biết gì đâu... Sau này... Cái đó... Nhớ dùng!" rồi bỏ đi.

Đông Hách hiếu kì mở ra nhìn, mặt lập tức đỏ bừng, tim đập như điên.

Đi chết đi thấm thía nói "Cố Khê đúng là một người bạn tốt điển hình khiến ai cũng phải cảm động."

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa. Đông Hách nhanh tay giấu cái bọc kia đi.

Đế Nỗ tiến tới hỏi "Đạo diễn Cố đi rồi sao?"

Mặt Đông Hách thiếu điều bốc cháy "Đi... Đi rồi."

Đế Nỗ cười, không hỏi xem cả hai đã nói những gì.

Đông Hách giải thích "Chuyện đó... Cố Khê chỉ là có chút lo cho em."

Đế Nỗ lại gần hôn cậu "Anh biết, anh cũng có tâm trạng giống đạo diễn Cố, sợ em bị thương."

Tim Đông Hách nhất thời mềm nhũn.

Bận rộn hơn nửa tháng, đoàn phim rốt cuộc tiến vào giai đoạn quan quan trọng nhất.

Nửa đoạn đầu của "Tình Sâu Đậm" khá nhẹ nhàng, chủ yếu là hai bên gặp gỡ hấp dẫn nhau. Sóng gió chỉ chân chính xảy ra sau khi Triển Thần thổ lộ.

Chỗ này có một điểm nhấn.

Chính là Triển Thần hai mươi tuổi, đúng độ tuổi nhiệt huyết nhất của thanh xuân, cho nên cậu ta tấn công Án Hàn hết sức mãnh liệt.

Án Hàn mặc dù động tâm, nhưng anh lại lo sợ rất nhiều thứ. Thân phận này, tuổi tác này, tính cách này, cái nào cũng không thể coi nhẹ.

Thế cho nên, ngay cả khi bản thân bị một Triển Thần rạng rỡ như ánh mặt trời hấp dẫn, Án Hàn vẫn không thể không chặt đứt đoạn tình cảm này bằng cách đính hôn.

Một cuộc "hôn nhân" không hề tồn tại tình yêu mà chỉ có cái gọi là xứng đôi vừa lứa trong mắt trần thế.

Sau khi nghe tin Án Hàn đính hôn, Triển Thần vô cùng tuyệt vọng. Cậu trốn học, đến tận hừng đông cũng chưa quay về kí túc.

Bạn bè lo lắng đến an nguy của cậu, liền tìm Án Hàn nhờ giúp đỡ.

Án Hàn lòng nóng như lửa đốt, nơi nơi tìm kiếm, cuối cùng bắt gặp cảnh Triển Thần say đến không biết trời đất trăng sao, đang được một người đàn ông xa lạ dìu đi.

Uống say bí tỉ, rồi còn được đàn ông dìu ra khỏi một quán bar nổi tiếng như vậy.

Chuyện đã xảy ra cùng sắp xảy ra đều hết sức rõ ràng.

Án Hàn gần như tức điên lên. Anh xuống xe, phăm phăm bước tới giằng lấy Triển Thần.

Sau đó, hai người phát sinh cảnh giường chiếu đầu tiên trong phim.

Triển Thần say rượu chọc tức tới Án Hàn, hai người không kiếm chế liền để mọi thứ phát sinh.

Xong xuôi, Án Hàn hối hận không ngớt, đồng thời cũng triệt để thấu hiểu tâm ý bản thân. Thế nhưng anh không những không chấp nhận Triển Thần mà còn càng ngày càng đẩy cậu ra xa.

Bởi vì, bọn họ không thể ở bên nhau.

Án Hàn không hiểu hết Triển Thần, cũng không bước qua được lằn ranh này.

Nếu Triển Thần thật lòng yêu anh, vậy anh không thể kéo cậu cùng rơi xuống vực sâu. Còn nếu Triển Thần không yêu anh, vậy xa nhau cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Án Hàn tàn nhẫn từ chối Triển Thần lần thứ hai. Lần này, Triển Thần đích thực nản lòng thoái chí. Đúng lúc một cơ hội xuất ngoại nhảy ra trước mắt, Triển Thần đau lòng liền lựa chọn rời đi.

Tạm thời không đề cập đến đoạn sau kịch bản, chỉ riêng một đoạn này thôi cũng đã vô cùng khó khăn.

Đầu tiên là Đông Hách phải buồn bã uống say, rồi hai người tranh cãi, cuối cùng thì nhảy đến cảnh giường chiếu cực độ mãnh liệt!

Mặc dù cảnh cuối cùng này sẽ mượn góc quay, nhưng loại cảm giác xung đột và si mê đầy mâu thuẫn mà cả hai dành cho đối phương nhất định phải bộc lộ được ra.

Đạo diễn Lý lo lắng, rất sợ hai người không được tự nhiên.

Ông sợ Đông Hách không đau lòng được, cũng như sợ Đế Nỗ không tức giận được. Còn về phần giường chiếu thôi thì a a a, lấy giả làm thật nhắm mắt cũng qua.

Cảnh quay bắt đầu từ đoạn uống say ở quán bar. Rượu dùng hoàn toàn là nước trái cây, nhìn qua cũng tương đối có hình có dạng, nhưng uống rồi thì tám trăm chén cũng không thể say.

Hiếm khi mới độc quay, Đông Hách có chút mơ hồ. Diễn thế nào đây? Uống rượu kiểu gì đây?

Còn chưa mở máy, cậu đã luống cuống hết cả tay chân.

Nhưng lần này không thể so với những lần trước, có Cố Khê ở đó, diễn xuất của Đông Hách ít nhiều vẫn tăng lên được tầm trên dưới hai mươi phần trăm (lớn nhất rồi đấy, không hơn được nữa đâu).

Mắt thấy màn đầu tiên chưa chi đã có dấu hiệu kẹt lại, Cố Khê tính toán, dứt khoát nói "Uống rượu thật đi."

Đông Hách sợ ngây người "Tôi sẽ say đó!"

Cố Khê "Say thì say, sợ gì?"

Đông Hách "..." Hình như cũng đúng, có Đế Nỗ, có lão Cố, có cả lão Cá ở đây, cho dù cậu có say thật thì cũng đâu có gì phải sợ?

Không sai, Dụ Tinh Triết rốt cuộc cũng đợi được ngày lên hình! Cảnh này anh ta cố tình tăng thêm cho mình vài phân đoạn. Chính là sau khi Đông Hách đã ngà ngà thì đối thoại dăm ba câu, rồi đợi khi cậu uống say thì đỡ người ra khỏi quán bar.

Vốn dĩ, cái vai này chỉ là phụ của phụ của phụ, đến thoại cũng chả có, chỉ chén chú chén anh xong thì dìu người đi ra.

Nhưng lão Cá không phục. Một bộ phim có ý nghĩa kỉ niệm thế này mà anh ta chỉ được xuất hiện mờ nhạt thế thôi á?

Vì thế, anh ta liền suy ngẫm, nói "Nhân vật này rất có không gian phát triển. Mọi người nghĩ thử xem, ba năm sau, khi Triển Thần và Án Hàn gặp lại nhau, Triển Thần cho là Án Hàn đã kết hôn, có phải nên dẫn theo một người bạn trai quay về không? Nhân vật này vừa hay thích hợp làm bạn trai giả của Triển Thần này!"

Nhóm biên kịch nghe xong tỏ ý: Đây cho anh bút, anh tự tới viết đi!

Lão Cá trấn an "Các vị biên kịch vất vả quá, tôi trả phí tăng ca cho mọi người, gấp đôi tiền lương hiện tại, thấy sao?"

Biên kịch hít một hơi thật sâu. Nhưng vẫn kiên trì: Tiền tài là vật ngoài thân, giá trị của nghệ thuật mới là nhất!

Lão Cá "Gấp ba."

Biên kịch "!!!"

Lão Cá "Gấp năm."

Mẹ kiếp, thôi thì cứ bán lương tâm đã rồi mới có tiền làm nghệ thuật tiếp được!

Đương nhiên là cũng vì đoạn kịch bản này có thể sửa nên mới sửa. Thứ nhất là nó không có ảnh hưởng gì lớn đến cốt truyện chính, thứ hai là còn có thể gia tăng tính xung đột, coi như vẽ rồng thêm mắt.

Đạo diễn Lý xem xong hết sức hài lòng, khen nhóm biên kịch không ngớt lời.

Nhóm biên kịch: Ha ha, nghệ thuật cũng xuất phát từ "cuộc sống" mà.

Đoạn này lược qua không nói nữa, chúng ta quay lại chuyện quay phim.

Đối với đề nghị uống rượu thật này, thực ra Đế Nỗ có phần lo lắng vì anh biết tửu lượng của Đông Hách đến đâu.

Đông Hách cong cong mắt hướng anh cười "Say cũng đâu có sao."

Đế Nỗ nhìn cậu.

Đông Hách nói tiếp "Anh sẽ đến ngay mà."

Nhóm tay sai bé nhỏ ở một bên dỏng tai nghe, ai nấy đều phải cố gắng nhịn xuống không cho bản thân thét lên: Ôi mẹ ơi, kĩ năng thuộc thoại của đại bảo bối đúng là trời sinh mãn điểm nha!

Đế Nỗ được "vợ" dỗ hai câu, đến đông tây nam bắc còn chả phân biệt được chớ nói chi đến uống chút rượu?

Máy quay vừa sáng, biểu hiện của Đông Hách thế mà lại tương đối ổn thỏa.

Cái này cũng phải cảm ơn nhiệm vụ cưỡng chế của đi chết đi.

Vì chỉ cần nhớ đến nhiệm vụ này, Đông Hách liền có chút mất mát. Suy nghĩ thêm một chút thì lập tức khó chịu đến tận sâu trong tim.

Đạo diễn Lý lên tiếng khen Đông Hách biểu lộ tình cảm giống y như đúc. Nhưng Đế Nỗ và Cố Khê lại hơi hơi nhíu mày, ý thức được là Đông Hách đang có tâm sự.

Dụ Tinh Triết đi đến, ngồi xuống cạnh Đông Hách.

Nếu như lúc này là người khác, Đông Hách nhất định sẽ bị thoát vai. Nhưng đổi lại là lão Cá thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Hai người đối thoại mấy câu rồi lại tiếp tục uống.

Thuận lợi như nước chảy mây trôi.

Để tạo điều kiện cho hậu kì cắt ghép, cả đoàn không dừng lại mà quay liền mấy lần, để có gì sau này cũng tiện lựa chọn.

Tiếp đến là cảnh ra khỏi quán bar bắt gặp Án Hàn.

Cố Khê tuy không phải đạo diễn của bộ phim này, nhưng với trái tim đạo diễn nhiệt huyết, anh vẫn nhỏ giọng nói với Đế Nỗ "Dụ Tinh Triết từng thầm mến Tiểu Hách nhiều năm."

Một câu chọc đúng bình dấm chua, gợi lên tác dụng điều tiết tâm trạng.

Cứ thế, cảnh này Đế Nỗ phát huy tốt ngoài sức tưởng tượng. Sự tức giận và yêu thương ẩn sâu lặng lẽ lộ ra không sót thứ gì.

Anh bước đến gần, mang theo khí thế bức người, kéo theo Đông Hách cùng tiến vào thế giới cảm xúc.

Đông Hách lúc đầu có chút lo sợ, ngẩng đầu nhìn Đế Nỗ hỏi "Thầy... Sao thầy..."

Âm thanh của Đế Nỗ lạnh lẽo, nhưng anh không trả lời Đông Hách mà nhìn sang phía Dụ Tinh Triết nói "Buông cậu ấy ra."

Dụ Tinh Triết đoạn này có thoại, nhướn mày hống hách "Anh là ai?" Nếu không phải ngoại hình đẹp đẽ, cái bộ dáng khiêu khích này đúng là thèm đòn!

Đế Nỗ mím môi, không đáp.

Đông Hách vẫn nhớ kịch bản, vội kéo tay Dụ Tinh Triết ra nói "Thầy ấy, thầy ấy là thầy giáo của tôi."

Dụ Tinh Triết ngạc nhiên, rồi lo lắng rời khỏi phim trường. Dù gì thầy giáo của đối phương cũng đánh tới rồi, bản thân xác thực có phần xấu hổ.

Diễn có tí khiến lão Cá rất không cam lòng, nhưng hết cách rồi, ai bảo anh ta không phải nam chính chứ...

Lão Cá theo lối đi riêng đi ra. Đạo diễn Lý hài lòng không để đâu cho hết, thầm nghĩ có khi thuận theo tình cảm này mà quay liền một mạch.

Triển Thần say đến như vậy, Án Hàn tự nhiên không thể đưa cậu về trường. Thế này mà về, chẳng khác nào tạo điều kiện cho người ta xử phạt, anh làm sao nỡ nhẫn tâm.

Thế là, Án Hàn đưa Triển Thần đến khách sạn. Sau khi sửa sang xong xuôi cho đối phương, anh dự định đứng dậy rời đi.

Nhưng đúng lúc này, Triển Thần lại túm lấy góc áo anh.

Án Hàn bất động tại chỗ. Triển Thần cúi đầu, giọng nói vừa khàn khàn vừa mỏi mệt "Sao thầy lại tới đây?"

Án Hàn đứng thẳng lưng, im lặng một lúc mới lên tiếng "Nếu tôi không tới, có phải em với người đàn ông kia..."

Triển Thần bất ngờ cao giọng "Thầy quản được sao!"

Một cỗ lửa nóng xông lên, Án Hàn quay người, trong mắt lạnh như bắn ra được băng tuyết "Em biết mình đang làm gì không?"

Triển Thần tính tình thẳng thắn, uống rượu xong lại càng không kiêng nể gì, lớn giọng gào "Em thích đàn ông, em muốn làm tình với đàn ông đấy, thầy quản được em lúc này, có quản được em cả đời không!"

Con ngươi của Án Hàn co rụt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, giọng nói lạnh lẽo mang theo cay đắng "Vậy tức là em chỉ cần làm tình với đàn ông thôi đúng không?"

Lời này quả thực là đem trái tim của Triển Thần vất lên đất dẫm đạp, quá sức tàn nhẫn!

Nước mắt cậu chảy dài, tình yêu tràn đầy không chỗ phát tiết, chỉ đành thốt ra khỏi miệng "Đúng, em muốn làm tình đấy, thầy đi đi, thầy đi rồi em sẽ lập tức đi tìm anh ta..."

Tu dưỡng cả đời Án Hàn vào thời khắc này tất cả đều đổ nát.

Trái tim của người trẻ tuổi, làm sao có thể hiểu thấu?

Lúc hưng phấn nhất thời thì thề thốt sông cạn đá mòn, nhưng rồi sau đó thì sao?

Đợi anh tin tưởng, cậu thế nhưng lại nếm đủ mới mẻ, xoay người rời đi?

Không phải anh không gánh nổi ánh mắt của thế tục, mà là gánh không nổi nỗi đau khi lòng người thay đổi.

"Làm tình đúng không?" Trong nụ cười của Án Hàn tràn đầy mất mát "Chỉ cần làm tình, em sẽ buông tha cho tôi đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top