Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy tiếng ông nội, Đông Hách vội vàng đứng lên hô "Ông."

ba Lý và mẹ Lý cũng đứng lên chào, rồi vội vã hỏi "Ba vừa nói nhờ thế là sao?"

Chuyện ông nội khỏe lại, ba Lý và mẹ Lý đều biết. Lúc ấy, bọn họ thực sự rất ngạc nhiên, cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe trong tay mà không biết phải nói gì cho đúng.

Tuy hiện nay, điều kiện chữa trị các bệnh thường gặp ở người già như tiểu đường, cao huyết áp, xơ cứng động mạch, xương khớp, phong thấp,... đã tốt hơn rất nhiều, nhưng để mà nói, thì việc muốn chữa khỏi chả khác nào mò trăng đáy nưới.

Nhất là đến cái tuổi của ông nội, biến chứng xuất hiện càng ngày càng nhiều, chưa kể quanh năm dùng thuốc còn tạo thành áp lực to lớn cho thận...

Nói thật, việc phải sống nhờ thuốc đối với ông nội là cực kì cực kì khổ sở...

Nhưng giờ, những bệnh tật này lại bỗng dưng biến mất. Tuy là thân thể ông nội vẫn đang già đi từng ngày, nhưng đã không còn bị bệnh tật quấn thân như trước nữa.

Trước đây, không ai nghĩ ra được nguyên nhân là gì. Còn giờ, họ hiểu rồi...

Đông Hách nói "Đúng là như vậy, con có thể sử dụng điểm sinh mệnh để đổi lấy sức khỏe cho người thân của mình."

Ông nội lúc nãy cũng đã nghe được mọi chuyện, cho nên cực kì bắt kịp tiến độ hỏi "Nhưng điểm sinh mệnh không phải dùng để kéo dài tính mạng của Đế Nỗ sao?"

Đông Hách liền như vậy như vậy giải thích.

Ba người nghe xong, vẻ mặt thật không biết dùng từ nào để hình dung.

ba Lý đi trước tổng kết "Tức là con gặp tai nạn giao thông, chết đi rồi sống lại là nhờ Đế Nỗ dùng mạng mình đổi cho con, sau khi sống lại xong, con phải không ngừng làm nhiệm vụ để kéo dài sinh mệnh cho Đế Nỗ, từ đó lấy được điểm sinh mệnh... Mà điểm sinh mệnh này, ngoại trừ mỗi ngày dành cho Đế Nỗ 1 điểm, thì những điểm còn lại con có thể tích trữ để dành cho người thân?"

Đông Hách gật đầu "Vâng, chính thế ạ."

mẹ Lý tiếp lời hỏi "Thế nhiệm vụ là gì? Có khó làm không?"

Đông Hách đỏ mặt, lí nhí đáp "Không khó ạ... Đều là mấy chuyện xuất phát từ sâu trong tiềm thức của Đế Nỗ thôi."

mẹ Lý không hề biết phía trước chính là phấn hồng ngập mặt, vẫn cực kì sốt sắng xông lên "Là sao? Có cần mẹ giúp không? Mẹ rất lo lắng."

Đông Hách lắp bắp "Thật sự rất đơn giản... Kiểu như... Kiểu như hôn nhẹ Đế Nỗ, ôm Đế Nỗ, nhận hoa Đế Nỗ tặng, các loại..."

Ba vị nguyên lão nhà họ Lý "..."

Tuy là rất khó tin, nhưng có sức khỏe của ông nội làm chứng, bọn họ không tin không được.

Mà một khi đã tin... Bọn họ liền không đắn đo chấp nhận Đế Nỗ.

Làm sao có thể không chấp nhận đây? Là đàn ông thì sao chứ? Người đó đã vì con trai họ mà không ngần ngại chết đi! Ân tình như thế, bọn họ còn thực không biết lấy gì báo đáp!

Huống hồ con trai cũng thích người ta, đôi bên yêu mến lẫn nhau, có còn lý do gì để phản đối nữa đâu?

Ông nội thở dài nói "Đế Nỗ là một đứa trẻ tốt."

Người to nhất nhà đã mở miệng, Đế Nỗ cũng coi như chờ được tương lai tươi sáng của bản thân thật rồi.

Đông Hách thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui không để đâu cho hết.

Ông nội quả nhiên là ông nội, chưa gì đã bắt đúng trọng tâm hỏi "Lần tai nạn kia thật sự là ngoài ý muốn sao?"

Đông Hách nháy mắt cứng người, lưng dựng thẳng tắp, hai tay nắm lại đặt trên đầu gối.

Trong cả câu chuyện này, điều duy nhất cậu nói dối chính là giấu đi Dạ Lan.

Có anh Tinh Hải, Dạ Lan nhất định sẽ bị lôi ra trước công lí. Đến lúc đó, anh ta bị bắt, ông nội kiểu gì cũng biết, rồi thì lợi dụng cú sốc ấy, cậu sẽ giấu đi chuyện Dạ Lan muốn sát hại mình.

Đông Hách thật sự không phải muốn tỏ ra bản thân lương thiện, mà cậu chỉ sợ mất đi người thân của mình.

Nhìn biểu tình của cháu trai, ông nội đã thấu hiểu tất cả.

ba Lý gấp gáp chất vấn "Chuyện gì đã xảy ra? Có người cố ý sao?"

Ông nội nhìn Đông Hách, trong giọng nói tràn đầy chán nản "Là... Dạ Lan đúng không?"

Đông Hách luống cuống, cậu muốn giả bộ như không phải, thế nhưng...

Thân thể khỏe mạnh của ông nội Lý nháy mắt suy sụp. Ông ngồi trên sofa, thở dài "Là tại ông không tốt..."

Đông Hách thấy ông như thế thì cực kì chua xót.

Ông nội hỏi "Lúc đó sức khỏe ông không tốt, con sợ ông không chịu nổi cho nên không nói cho ông sao?"

"Con đó..." Ông nội Lý giơ tay ra hiệu cho thư kí cầm tới một tập tài liệu.

ba Lý và mẹ Lý mỗi người nhận lấy một phần, Đông Hách cũng được một phần.

Cậu nhìn lướt qua liền hiểu.

Anh Tinh Hải quả nhiên ra tay rất nhanh, mọi chuyện mà Dạ Lan từng làm đều bị vạch trần với những chứng cứ xác thực, cuối cùng bị bắt chịu án chung thân.

Dạ Lan liên lạc với ông nội hòng xin ông cứu anh ta.

Cũng may thân thể ông nội khỏe mạnh, chứ không ông còn không bị những thứ này làm cho tức chết!

Ông làm sao mà cứu nổi Dạ Lan? Buôn lậu, bán thuốc phiện, giết người... Những chuyện này, cho dù Dạ Lan có chết một trăm lần cũng không bù đắp đủ!

Ông nội Lý giận mình ốm yếu lơ là công việc hai năm mới để cho Dạ Lan được cơ lần tới, gây ra tai họa ngập trời.

Dụ Tinh Hải đích thân tới tìm ông nội Lý nói rõ mọi chuyện, cũng chỉ ra những thứ này hoàn toàn không can hệ gì tới nhà họ Lý mà là do Dạ Lan tự làm tự chịu.

Nhưng ông nội Lý vẫn nói bản thân mình sẽ bồi thường. Ông đem toàn bộ cổ phần công ty đi quyên góp.

Dụ Tinh Hải nói không cần, ông đáp "Không dạy con là lỗi của cha." Ông phải chịu trách nhiệm, ông thật sự phải chịu trách nhiệm.

Dụ Tinh Hải không đề cập đến chuyện của Đông Hách, cũng coi như hết lòng thủ tín.

Nhưng ông nội Lý làm người khôn khéo, biết Dạ Lan tuy đích xác là đáng bị thiên đao vạn quả, nhưng không thể nào kinh động được đến Dụ Tinh Hải. Anh ta tự mình ra tay, hẳn phải còn nguyên nhân khác.

Thế là ông ngay lập tức nghĩ tới Đông Hách, bèn cho người đi điều tra rõ ràng chân tướng.

Dạ Lan quả nhiên muốn giết Đông Hách!

Ông nội Lý nhìn Đông Hách nói "Là tại ông không tốt..."

Đông Hách đau lòng, vội vã an ủi ông "Chuyện này sao lại trách ông nội được? Chuyện này vốn dĩ đâu liên quan gì đến ông nội đâu..."

Ông nội Lý dường như vừa chớp mắt đã già đi thật nhiều "Nếu như không có Đế Nỗ thì con đã chết rồi... Đều tại ông, tại ông không tốt!" Nói xong, mắt đã ngấn lệ.

Đông Hách ôm ông, luôn miệng gọi "Ông ơi, ông đừng nói vậy, ông đừng nghĩ vậy, là tại con không cẩn thận, tại con..."

ba Lý và mẹ Lý ngẫm nghĩ.

Chết... Đó là chết đấy...

Có biết không?

Nếu không phải có Đế Nỗ, Đông Hách của bọn họ đã chết từ một tháng trước rồi.

Đứa con trai duy nhất của bọn họ, đứa con bọn họ yêu thương từ tận đáy lòng, đã chết rồi!

Cái nhà này biết sống thế nào đây? Bọn họ biết sống thế nào đây?

Đế Nỗ cứu Đông Hách, cũng là cứu cả bọn họ.

Cảm xúc lúc này rất khó tả, đến cả ông nội Lý và ba Lý cũng không khống chế nổi.

Bọn họ không dám nghĩ sâu, vì chỉ cần tưởng tượng đến cái vực sâu kia thôi bọn họ đã sợ hãi không thôi rồi.

Đông Hách nức nở trấn an "Không sao, đã không sao nữa rồi... Giờ con rất tốt, chúng ta đều rất tốt."

Đúng vậy, đều tốt.

Ác mộng không phủ xuống.

Người một nhà mất rất lâu mới có thể bình tĩnh lại.

mẹ Lý nhìn sắc trời nói "Cũng đến giờ ăn cơm rồi... Tiểu Hách, con gọi Đế Nỗ tới đi, chúng ta..."

Đông Hách vội vã phủ quyết "Không được, ba mẹ phải giấu giúp con."

Tất cả mọi người đều không hiểu.

Đông Hách không thể làm gì khác ngoài giải thích việc cậu lựa chọn che giấu Đế Nỗ.

Cả nhà nghe xong liền thông suốt. Cũng đúng... Dù gì chuyện này giấu đi thì vẫn hơn. Đế Nỗ đã đủ khổ rồi, anh xứng đáng có được một đời thật tươi đẹp.

Đông Hách xấu hổ "Ba mẹ cũng đừng chấp nhận nhanh quá... Chúng ta cứ từ từ thôi..."

Ba mẹ Lý ngạc nhiên.

Đông Hách "Không có chuyện gì đâu. Tạm thời con sẽ không dẫn anh ấy về mà chờ thêm một thời gian nữa, khi đó, ba mẹ lại giả bộ từ từ chấp nhận."

mẹ Lý bộc phát tình yêu của mẹ, không ngừng truy vấn "Bao lâu? Đến cuối tuần đã đủ chưa?"

Đông Hách "..."

ba Lý có vẻ trấn định hơn, đề xuất "Sau ba tháng thì sao?"

Đông Hách dở khóc dở cười "...Ít nhất phải nửa năm!"

mẹ Lý "Nửa năm á? Hai tên nhóc các con định sống kiểu gì? Ai nấu cơm cho hai đứa ăn? Cả ngày ăn đồ bên ngoài không tốt cho sức khỏe đâu!"

Đông Hách "..." Thôi xong, sao lại có một loại dự cảm không tốt thế này!

Mãi mới dỗ yên được Thái Hậu, Đông Hách cố ý nhắc nhở cả nhà một lần cuối cùng rồi nhanh chân lẻn mất.

Sau khi lên xe, cậu gửi tin nhắn hỏi Đế Nỗ "Anh đang ở đâu vậy?"

Đế Nỗ trả lời "Anh đang ở khách sạn."

A? Sao về nhanh quá vậy? Đế Nỗ sẽ không ở lại khách sạn chờ suốt từ đó đến giờ đấy chứ?

Đông Hách cười híp cả mắt "Em về ngay đây."

Khung đối thoại cho thấy đối phương đang nhập chữ, thế nhưng nhiều lần qua đi mà vẫn chưa thấy gì. Đông Hách gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng do dự của Đế Nỗ. Có lẽ là anh muốn hỏi nhưng không dám hỏi đi?

Đông Hách không nhịn được muốn gọi ngay cho Đế Nỗ, nhưng đúng lúc này chuông điện thoại lại vang lên.

Đông Hách thầm nghĩ, bọn họ chắc chắn là tâm tư liên thông trong truyền thuyết!

Hí hí hí. Đông Hách ấn nút nghe, rồi ngây ngốc cười.

Âm thanh của Đế Nỗ xuyên qua ống nghe hỏi "... Em đang đi đường sao?"

Đông Hách muốn trêu anh là cậu bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà bla bla, nhưng xét đến việc sẽ khiến anh lo lắng, cậu lại không nỡ đáp "Ừm, cũng sắp tới khách sạn rồi."

Đế Nỗ ngập ngừng "Chú dì..."

Đông Hách "Chúng ta gặp nhau lại nói."

Đế Nỗ nghe giọng cậu có vẻ thoải mái, tâm trạng mới trở nên an tâm hơn một chút. Tất nhiên là anh không nghĩ mình sẽ được chấp nhận ngay, thế nhưng chuyện đi được đến bước này đã là thành công lắm rồi.

Đông Hách cúp máy xong, Đế Nỗ vẫn nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu. Nỗi lo được cởi bỏ khiến anh không nhịn được mà xoa xoa khuôn mặt trắng nõn của cậu trên màn hình.

Đến khách sạn, Đông Hách không xuống xe ngay mà ngồi lại bình ổn tâm tình. Cậu không thể trông quá vui, nhất định không thể...

Đang lúc tự thôi miên bản thân, Đông Hách bị Tiểu Lưu lấm lét quay sang hỏi "Anh Hách, anh lại giành được quả Pentakill đấy à?"

Đông Hách "..."

Tiểu Lưu "Tại lần trước em thấy anh vui như thế hình như là lần anh giành được Pentakill."

Đông Hách trừng mắt "Vui đâu mà vui? Rõ ràng là tôi đang rất tức giận!"

Tiểu Lưu "..."

Đông Hách không dám tin vào trình độ diễn xuất của mình, cho nên cậu điều chỉnh tâm trạng lần nữa rồi hỏi Tiểu Lưu "Cậu xem, giờ trông tôi đã giống một người tội nghiệp, đáng thương vừa chịu qua sợ hãi chưa?"

Tiểu Lưu trả lời tương đối uyển chuyển "... Có lẽ em phải đi tra lại từ điển coi coi họ giải thích tội nghiệp, đáng thương với cả vừa chịu qua sợ hãi thế nào đã."

Đông Hách câm nín rồi lại câm nín "Vậy cậu thấy tôi thế nào?"

Tiểu Lưu dè dặt nói nhỏ "Xuân phong đắc ý."

Đông Hách thẹn quá hóa giận mắng "Lưu Tiểu Minh, có phải cậu bị mù rồi không?"

Tiểu Lưu "... Chắc... Chắc... Chắc là bị rồi."

Đông Hách "Cho cậu nghỉ ba ngày, mau đi khám mắt đi!"

Tiểu Lưu "Á?"

Đông Hách rút tiếp ra một cái thẻ vất cho Tiểu Lưu "Cho cậu thẻ chữa bệnh, không dùng hết thì chết với tôi!"

Tiểu Lưu nhìn cái "thẻ chữa bệnh" kia một lúc, thầm nghĩ không biết nhãn hàng cao cấp nổi tiếng này đổi qua mở bệnh viện từ bao giờ?

Mà thôi, Đông Hách mà vui thì kiểu gì cũng tiêu tiền như rác. Thế là Tiểu Lưu liền vui vẻ nhận lấy.

Đông Hách suy nghĩ, cảm thấy việc giả bộ không vui quá khó khăn, cho nên quyết định từ bỏ.

Cậu quét thẻ vào phòng, Đế Nỗ ngay lập tức cho cậu một cái ôm thật chặt.

Thực tế, Đế Nỗ vẫn còn hơi lo lắng. Gia thế nhà họ Lý, anh biết rất rõ. Nhưng càng biết rõ, bản thân càng chùn bước. Đây cũng là lí do khiến anh chỉ dám đứng từ xa nhìn cậu suốt mười bốn năm.

Sản nghiệp nhà họ Lý rộng lớn, Đông Hách lại là cháu độc đinh trong nhà. Cho nên chỉ cần nhìn tên thôi cũng đủ hiểu cậu được mọi người cưng chiều như thế nào.

Đông Hách là bảo bối nhà họ Lý, không sai một chữ.

Đông Hách như vậy, đừng nói là ở cạnh đàn ông, ở cạnh phụ nữ có khi còn phải trăm ngàn vạn tuyển.

Đế Nỗ muốn ở cạnh Đông Hách, nhưng anh lại thấy cho dù thế nào, bản thân anh cũng không xứng được với cậu. Anh muốn cậu hạnh phúc, nhưng lại sợ mình không đem lại được hạnh phúc cho cậu.

Đông Hách đáp trả cái ôm của Đế Nỗ "Em nói hết với ba mẹ rồi."

Tâm tư của Đế Nỗ bị lôi xệch lại, lo lắng.

Đông Hách nói "Em nói em thích anh, em muốn ở bên cạnh anh, cả đời đều muốn ở bên cạnh anh, kiếp sau cũng vẫn muốn ở bên cạnh anh... Ừm... Không chỉ thế, em còn nói, đời này của em, nếu không phải anh thì không được."

Đế Nỗ nghe mà ngây người.

Đông Hách ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh "Đông Hách không phải Đế Nỗ thì không được, có được không?"

Đế Nỗ muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không tài nào thốt ra nổi. Mọi thứ trước mắt đều quá đỗi chói lóa, mà từng câu từng chữ chui vào tai anh lại quá đỗi xúc động, khiến cho những lời anh muốn nói chỉ như khói mờ đằng sau pháo hoa, không đáng để tâm.

Đông Hách cọ cọ lồng ngực anh hỏi "Có phải em giỏi lắm không?"

Đế Nỗ phải mất rất lâu rất lâu mới bật ra được một câu khô khốc "Chú dì có giận không?"

Đông Hách "Hơi giận... Nhưng mà anh đừng lo." Trước khi vào phòng, Đông Hách đã soạn kĩ lời thoại. Cậu nhón chân hôn hôn anh "Lần này phải cảm ơn Cố Khê, nhờ có chuyện của anh ấy mà ba mẹ em rất kiêng kỵ. Họ sợ em nghĩ không thông, bỏ nhà ra đi, cho nên thái độ khá tốt."

Đế Nỗ cũng không rõ rốt cuộc cậu đang nói gì nữa, từng câu từng chữ đều tựa như tiếng trời.

Đông Hách luyên thuyên một hồi, đại khái tóm lược lại thì là thái độ của cậu hết sức cứng rắn, ba mẹ cậu giận lắm, nhưng họ lại không dám quá khích. Thế là cả nhà cùng nhau ngồi xuống nói chuyện. Đông Hách thẳng thắn chia sẻ giới tính của mình. Đây là chuyện do ông trời quyết định, cậu chỉ có thể chấp nhận.

Cuối cùng, Đông Hách tổng kết "Bây giờ bọn họ nhất định không có cách nào chấp nhận anh, nhưng dân dần rồi mọi chuyện sẽ khác..." Ai bảo không nhận? Rõ ràng là muốn nhận gấp đến nỗi chỉ muốn mời người qua cửa ngay lập tức!

Đông Hách có phần lo lắng, sợ "diễn xuất" của mình bị nhìn thấu.

Nhưng Đế Nỗ lại không hề nhận ra. Tối nay, anh giống như đã bị hạnh phúc đập cho phát ngốc, đừng nói Đông Hách nói nửa giả nửa thật, cho dù cậu có nói giả hết, e là Đế Nỗ cũng tin một trăm phần trăm.

Đông Hách cẩn trọng gọi "Đế Nỗ?"

Đế Nỗ nhìn cậu.

Đông Hách chột dạ cúi đầu.

Anh ôm cậu, dùng một chất giọng ấm áp đè nặng nói "Tiểu Hách."

"Hả?"

"Chúng ta làm được không?"

Não Đông Hách nổ bùm một cái, mặt đỏ như ráng chiều.

Đế Nỗ không đợi cậu đáp đã hôn xuống.

Một đêm mê loạn khiến Đông Hách nghĩ lại mà thẹn.

Cả hai làm lâu lắm... Mà eo... Cũng nhức lắm...

Chỉ là cái đó, Đông Hách càng ngày càng quen thuộc, cũng cảm thấy không đến nỗi quá khó để tiếp nhận, dù cậu không thể nào tưởng tượng ra được được việc nó tiến vào thân thể cậu kiểu gì...

Hôm nay, Đông Hách tiếp tục xin nghỉ. Đạo diễn Lý hết sức lo lắng, nghe cái giọng khản đặc của cậu xong còn cẩn thận dặn dò "Nhất định phải uống thuốc đúng giờ, thời gian này mà bị cảm mạo là khó khỏi nhất đấy."

Đông Hách hổ thẹn vô cùng, may mà giọng cậu nghe cũng giống bị cảm thật.

Cúp máy xong, Đông Hách nằm lỳ trên giường lầm bầm, chủ yếu là than vãn về cái eo.

Đế Nỗ đi nấu cơm. Dù cả hai đang ở khách sạn, nhưng trong phòng vẫn có một căn bếp nhỏ. Sau mấy ngày "ăn cơm hàng", Đế Nỗ, về điểm này thì cực kì giống Thái Hậu, quyết tâm phải xuống bếp làm đồ ăn sáng cho Đông Hách.

Đông Hách lười biếng chờ đợi, nhưng chưa chờ được Đế Nỗ, tiếng của đi chết đi đã vang lên.

"Ái chà!" Giọng đi chết đi giống hệt con mụ tú bà trong lầu xanh thời cổ đại. Sau khi hí hí hí cười đã, nó nói "Nhiệm vụ hàng ngày: Làm tình với Đế Nỗ, thưởng 1 điểm sinh mệnh!"

Đông Hách trợn trắng mắt "Cậu đang chơi tôi đấy hả? Chúng... Chúng tôi tối qua vừa... Vừa mới..."

Đi chết đi xì giọng "Yêu đương cuồng nhiệt mà, ngày nào cũng muốn là chuyện hết sức bình thường."

Đông Hách biểu thị: Nhưng ông đây không chịu nổi!

Đi chết đi nhắc nhở "Kì hạn của nhiệm vụ là chín giờ năm mươi lăm phút sáng ngày mai cơ mà, cậu sợ gì chứ?"

Đông Hách đầy mặt đau khổ "Cơ mà đêm nay lại làm nữa... Thì mai chắc chắn tôi không đến phim trường được!"

Đi chết đi suy nghĩ rồi đưa ra một chủ ý dở tệ "Vậy thì cậu đợi Đế Nỗ quay lại rồi quyến rũ anh ta luôn đi, hoàn thành nhiệm vụ xong tối tha hồ nghỉ."

Đông Hách "..."

Đi chết đi tương đối nhiệt tình "Dù sao hai người cũng vừa mới làm xong, thân thể đang thích ứng, nhanh chóng làm thêm một phát, không những cọ được điểm sinh mệnh mà còn không làm lỡ thời gian ghi hình ngày mai, nhất cử lưỡng tiện đó nha người anh em!"

Đông Hách trợn mắt lườm nó "Cổ họng tôi khàn hết cả rồi còn quyến rũ cái nỗi gì... Tôi...Tôi... Mẹ nó chứ... Tôi rốt cuộc thèm khát đến đâu mà phải làm thế..."

Đi chết đi cười phải nói là cực kì đê tiện "Không sao, chắc chắn chồng cậu vẫn thích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top