Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

11 giờ 30 phút sáng 

ÔNG APPLEBAUM ĐANG QUẤN LẤY MẸ TÔI. Ông ta hết đan tay vào tay mẹ tôi lại vỗ lên cánh tay bà, những ngón tay ông ta như rắn bám quanh cổ tay mẹ tôi, cặp mắt ông ta đảo tới đảo lui trên ngực mẹ tôi như thể một ván tennis tí hon đang được chơi qua đường phân cách là khe ngực bà. Ông ta đã kéo ghế dịch lại gần mẹ tôi, và vì chiếc ghế shiva mẹ ngồi thấp hơn, ông ta ở vào vị trí hoàn hảo để tha hồ ngắm nghía. 

"Hillary biết đấy, tôi cũng đã trải qua thử thách này," ông ta nói. Cặp lông mày sẫm màu rậm rạp nhướng lên đầy trắc ẩn dưới mái tóc cứng đơ bạc trắng gợi nhớ đến các chính trị gia trong tranh biếm họa. "Khi tôi mất Adele, mọi người đã động viên tôi nhiều. Mort là một người tuyệt vời. Anh ấy đến sửa giúp máy điều hòa trong lúc nhà tôi đang làm lễ shiva. Bao nhiêu người có mặt lúc đó, thế mà cái máy lăn đùng ra hỏng."

"Mort hiểu biết về máy móc," mẹ tôi nói. 

"Nhìn kìa," Wendy thì thầm. "Ông ta dán mắt vào ngực mẹ, còn đầu mẹ thì gần như nằm giữa hai đầu gối ông ta." 

"Do góc độ thôi," tôi nói. "Ghế thấp mà." 

"Những cái ghế này đúng là như trò đùa. Với cả mẹ nên mặc áo ít hở ngực hơn." 

"Mẹ chẳng có cái áo nào ít hở ngực hơn." 

"Em có cảm giác như đang xem cảnh mở màn một bộ phim khiêu dâm của hiệp hội những người về hưu," Phillip nói. 

Ông Applebaum xoa cổ tay mẹ tôi. Hiện tại ông ta là vị khách duy nhất, thế nên ông ta dồn mẹ tôi vào thế bí. Nhưng mẹ tôi cũng chẳng có vẻ khó chịu. 

"Nếu Hill muốn nói chuyện, bất cứ lúc nào, cứ gọi cho tôi, tôi đến liền." 

"Chị đoán ông ta sẽ làm vậy, Wendy nói. 

"Chỉ cần gọi tên." Phillip hát oang oang. "Anh đến liền." 

"Cảm ơn anh, Peter. Anh tốt quá." 

"Đôi khi có thể cảm thấy rất cô đơn." 

" Đúng là vậy." 

Applebaum thở dài và nhìn xuống mẹ tôi, miễn cưỡng thả tay bà ra. " Ngày mai tôi sẽ lại qua để xem Hillary có khỏe không." 

"Vâng." Ông ta đứng lên, kéo tay mẹ tôi đứng dậy theo để ôm cứng lấy. "Rồi sẽ ổn cả, Hillary ạ."

Mẹ tôi vỗ vỗ vai ông ta trong khi ông ta vẫn ôm chặt bà. 

"Lão già vừa tranh thủ sờ soạng," Paul nói chêm vào. 

"Để cho ông ấy yên nào," tôi nói. "Nhà ông ấy và nhà mình biết nhau từ bao năm nay." 

Tôi nhớ bà Adele, vợ của ông Applebaum, một phụ nữ cao lớn, hoạt bát, răng to và tiếng cười oang oang. Khi tôi còn nhỏ, bà ấy thường nắm tóc tôi và nói: "Ôi, Hill ơi, sau này lũ con gái sẽ điên đảo vì thằng bé này cho mà xem!" Rồi bà ấy nháy mắt với tôi và nói: "Khi nào cháu đủ tuổi công dân thì nhớ tìm cô nhé. Chúng ta sẽ bỏ trốn cùng nhau." Cách đây vài năm bà ấy bị tai biến mạch máu não. Tôi nhớ cảnh ông chồng đẩy bà vợ trên xe lăn ở đám cưới của Paul. Bà ấy chỉ có thể cười với nửa mặt, và không thể nâng cánh tay bị teo lên chạm vào tóc tôi. Tôi nghĩ có lẽ bà ấy đã nháy mắt với tôi, nhưng khó mà biết chắc được. 

Rốt cuộc ông Applebaum cũng thả mẹ tôi ra và quay sang diện kiến mấy anh chị em chúng tôi. "Các cháu nhớ chăm sóc bà mẹ xinh đẹp của mình nhé!" 

"Con tin là lúc này của quý của ông ta cương lên, Wendy nói khi ông ta đã ra về. 

"Thôi đi nào, không phải thế, mẹ tôi nói. 

"Sắp bảy chục cái xuân xanh rồi mà vẫn cứng được." Phillip đăm chiêu. "Ông ta giỏi ghê." 

"Các con thật quá thể. Các con đều biết bác Peter từ rất lâu rồi. Bác ấy là người tử tế."

"Cái người tử tế đó vừa ve vẫn mẹ," Paul nói. 

"Ông ta chăm chăm ve vãn mẹ." Wendy. 

"Chắc chắn là ông ấy không ve vẫn mẹ," mẹ tôi nói, mặt đỏ ửng vì khoái chí. 

Bác Linda từ trong phòng bếp thò đầu ra. "Cái lão dê già đó về chưa?" 

"Vì Chúa, thôi đi nào," mẹ tôi nói. "Ông ấy chỉ bày tỏ lòng trắc ẩn." 

"Chắc chắn không bày tỏ đủ như ý ông ta muốn." 

"Vì ông ấy cô đơn. Ít nhất tôi và bà cũng nên thông cảm" mẹ nói. "Ở tuổi của chúng ta, cảm giác cô đơn có thể như vô tận." 

"A... hãy nhìn những con người cô đơn," Phillip hát. 

"Hừm, tôi chỉ muốn nói nếu ông ta tử tế thì nên đợi đến lúc nhà làm xong lễ shiva rồi hẵng sờ soạng bà như vậy." 

"Ông ấy là người thích động chạm. Cái tính người ta là vậy." 

"Cái tính người ta là vậy." Jen thường nói thế. Giống như lần đầu tiên cô ấy gặp Wade, ở buổi liên hoan cuối năm của đài WIRX. Gã dường như không thể ngừng xoa cánh tay và chạm vào lưng cô ấy trong lúc nói chuyện. "Cái tính người ta là vậy," cô ấy bảo thế. Đúng hơn, đó là cách cô ấy bào chữa cho mọi hành vi ứng xử không ra gì, trừ phi người đó là tôi. Một lần,cô ấy bực bội với tôi, tôi đã thử lấy câu đó làm luận điệu biện hộ trêu người cô ấy. "Cái tính tôi là vậy," tôi nói. Cô ấy mỉm cười dịu dàng và bảo tôi cút đi. Trời , sao mà tôi nhớ những lần cãi nhau thế.

Linda lắc đầu nhìn mẹ tôi. Bà không thực sự tin một nửa những gì bà nói đấy chứ?"

"Tôi không biết," mẹ tôi trả lời, ngồi lại xuống ghế. "Tôi có thể là người khá có sức thuyết phục."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ivy