Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Tôi luôn hình dung mình là một trong những ông bố trẻ trung, kiểu người mà bạn thấy để tóc dài, mặc đồ mốt và cổ tay đeo vòng da. Một ông bố biết thay tã và không bao giờ la hét, mua các thể loại đồ ăn vặt giá cao ở sân bóng, vác con trên vai về đến tận nhà. Tôi bỏ nhiều thời gian hình dung mình trong vai bố hơn là chồng. Tôi biết tôi sẽ làm chồng trước, và đương nhiên, tôi hình dung được loại phụ nữ mà tôi sẽ lấy làm vợ - một cô người mẫu đồ nội y tốt bụng, nhạy cảm, khéo léo - nhưng tôi không hình dung mình thuộc loại đức ông chồng cụ thể nào. Chỉ là tôi, một người có gia đình, vậy thôi. Một gã thông minh hơn đã có thể nhận ra đây là nguyên nhân để lo lắng, một lá cờ đỏ bay phần phật trong gió. 

Nhìn lại, đó là việc bạn làm khi cuộc đời rơi vào ngõ cụt, thường xuyên đến mức trở thành ám ảnh - thực sự tôi không thể nói liệu tôi và Jen có còn là vợ chồng không nếu chúng tôi không mất đứa con. Tôi biết dựa vào một đứa bé để cứu vãn một cuộc hôn nhân thất bại là đỉnh điểm của ngu xuẩn. Đứa bé thậm chí còn chưa biết ợ, vậy mà bạn muốn nó sửa chữa một mối quan hệ mà bạn bỏ hàng năm vặn vẹo buộc thắt thành những cái nút của dân đi biển trong lớp vỏ muối mặn. Dù vậy, tôi không thể không tự hỏi liệu đứa bé đã có thể cứu vớt chúng tôi không giống như việc mất nó đã đẩy nhanh vòng xoáy ốc dẫn xuống bụi rậm đầy gai của sự mục ruỗng hôn nhân. Mất thằng . Không phải . "Mất nó" là cách bạn nói đến việc mất trinh hay mất ví, không phải khi mất con, kể cả khi bạn không bao giờ được ôm và ngửi mùi da đầu, và chùi nước bọt của thằng bé trên vai bạn. Đúng vậy, một đứa con trai. Trên giấy khai tử ghi Bé Trai Foxman. Thằng bé chắc sẽ có mớ tóc quăn tít thò lò giống như tôi và có thể là cặp mắt màu xanh lục trong veo của Jen, thằng bé và tôi sẽ đi xem đấu bóng, đi công viên, và tôi sẽ dạy thằng bé đi xe đạp và ném bóng xoáy tròn. Tôi không biết ném bóng xoáy tròn như thế nào, nhưng bạn nên tin rằng tôi chắc chắn sẽ đi học. Khi thằng bé lớn hơn, tôi sẽ dạy nó lái ô tô, và nó sẽ không cảm thấy nhu cầu phải nổi loạn, phải chích hút hay làm biến dạng khuôn mặt mịn màng, đẹp trai của nó( gò má duyên dáng của Jen, cái cằm nhô của tôi) bằng những cái đinh và bu lông, bởi vì chẳng có gì phải nổi loạn cả, nhưng nếu nó làm vậy tôi sẽ cho nó được theo ý thích, và rồi nó sẽ quay lại và chúng tôi sẽ thân thiết trở lại, có thể là nhân dịp nó lần đầu tiên uống bia - tôi định bịp ai vậy nhỉ, chẳng lẽ tôi thực sự tin rằng nó và đám bạn không thể xoay được bia từ một ông anh của đứa nào đó? Nhưng nó là một đứa bé ngoan với cái đầu thông minh, và đôi khi trẻ con thích giả vờ, thử xem đâu là giới hạn, nhưng tôi tin tưởng thằng bé biết quyết định đúng, và nó biết nó lúc nào cũng có thể tìm đến tôi, và... Chết tiệt. Tôi lại lẩn thẩn như thế rồi. 

Điều mà tôi muốn nói là sẽ quá dễ dãi nếu nói rằng mất đứa bé là xuất phát điểm của việc chúng tôi trật đường ray. Mọi người thích làm như thế, vin vào một hiện tượng độc nhất nào đó, đổ toàn bộ tội lỗi cho nó, và xóa bảng sạch tinh, giống như những người ăn quá nhiều tố McDonal khiến họ trở thành những con lợn béo. Nhưng sự thật bao giờ cũng rối rắm hơn, ẩn giấu dưới vùng ảnh bị mờ ở ngoại vi. Nếu ngẫm cho kỹ thì, hoặc là cuộc hôn nhân của bạn có thể chịu đựng được chấn thương, hoặc là không. Jen và tôi vẫn yêu nhau, có thể không còn cuồng nhiệt thể xác như lúc mới cặp kè, nhưng ai mà như vậy mãi được, đúng không? Chúng tôi vẫn sung sướng khi ở bên nhau, vẫn có đủ thứ điểm chung, vẫn thấy nhau đủ hấp dẫn. Chúng tôi vẫn đủ hài lòng mỗi ngày. Nhưng không thể chối cãi rằng một số sắc màu đã nhạt phai và phong độ đã sụt giảm, giống như chiếc máy bay mất một động cơ nhưng vẫn còn ba động cơ khác đưa nó vượt qua đại dương. 

Chúng tôi mất rất nhiều thời gian mới có thể thụ thai. Tử cùng Jen không đối xứng nên chỉ những tinh trùng linh hoạt nhất mới có thể tiếp cận, nhưng chúng tôi kiên trì. Khi rốt cuộc Jen có được một vạch xanh không thể chối cãi trên que thử thai tại nhà, chúng tôi đã ôm nhau nhảy ở cửa phòng vệ sinh, Jen vẫy cái que thử nước tiểu trên đầu như vẫy gậy phát sáng ở đêm nhạc. Và trong một quãng thời gian ngắn, như thể một cuộc sống mới đã được thổi vào chúng tôi. Chúng tôi thường thức khuya, nói chuyện về môi trường xung quanh, trường học và việc đặt tên, chúng tôi nói với nhau rằng sẽ không để việc có con thay đổi điều gì giữa hai đứa nhưng trong thâm tâm chỉ lạy trời điều đó xảy ra, rằng đây sẽ là cái lấp đầy chiếc hố tạo ra bởi tất cả những thứ không gọi tên được khác mà chúng tôi đã dần đánh mất. Chúng tôi bắt đầu làm tình thường xuyên hơn, nồng cháy hơn, quậy hơn trước đây, đặc biệt là những tháng cuối, khi vòm bụng bự của cô ấy khiến chúng tôi phải tìm kiếm những tư thế mới - nằm nghiêng từ phía sau, một tay thèm thuồng ôm lấy bộ ngực căng tròn khêu gợi của Jen, tay kia luồn xuống bên dưới cái bụng căng phồng như quả cầu của cô ấy, Jen sẽ kẹp chặt nó giữa đùi và nghiền nó. Tôi mỗi lúc càng trở nên không thoải mái với tư thế người truyền giáo khi làm tình với Jen, tin chắc rằng với mỗi cú hích bụng, tôi có thể cảm thấy đứa bé. 

"Em không thể cảm thấy đứa bé," Jen nói. Cô ấy gọi tới chỗ làm trong lúc tôi đang vừa kiểm tra danh sách cuộc gọi đến cho Wade vừa xem ảnh Jessica Biel (diễn viên, cựu người mẫu Hoa Kỳ. -ND) trên Internet.

"Thằng bé lúc nào cũng đạp khi em tắm. Nhưng hôm nay thì không." 

"Có thể nó đang ngủ." 

"Em cảm thấy không bình thường. Có điều gì đó bất ổn." Jen đang ở tháng thứ tám, và vài tuần gần đây, sự thay đổi hoóc môn khiến cô ấy dễ nổi điên. Tôi đã phải trả giá đắt để rút ra bài học rằng tốt nhất là đồng ý với tất cả những gì cô ấy nói. 

"Em uống cà phê chưa? Có khi thằng bé chỉ cần một chút caffeine?" 

"Anh đến gặp em ở chỗ bác sĩ nhé. Em đi bây giờ." 

Tôi thở dài và tắt màn hình Jessica Biel, nhưng trước đó tôi đã nhìn thấy sự kết án lặng lẽ trong ánh mắt cô ấy. 

Tôi đến bệnh viện muộn. Muộn là bởi vì không có chỗ quái nào để đỗ xe, sao có thể ngu ngốc đi xây một cái bệnh viện to đùng mà không nghĩ ra là phải có một khu đỗ xe đủ rộng đi kèm? Thế nên tôi đến muộn nửa tiếng, vào cái ngày duy nhất trong lịch sử phòng làm việc của bác sĩ của Jen quyết định mở cửa đúng giờ. Thông thường bạn ngồi mọc rễ một tiếng trong phòng đợi, đọc các tạp chí thông tin làm bố mẹ và trao đổi nhanh những cái nhìn đồng cảm với các ông bố tương lai khác, khẳng định không thành văn rằng khi bạn không bã bời ngồi trong yên lặng trong phòng khám sản - phụ khoa như thế này, bạn sẽ ra ngoài uống say khướt trên sân bóng đá và đeo khố đi săn trâu như người da đỏ. Nhưng ngày hôm đó, lúc tôi vào đến nơi, trình diện xong và được anh chàng tiếp tân đồng tính màu mè dẫn tới phòng khám, Jen đã nhạt nhòa nước mắt, đang lau khỏi bụng lớp gel siêu âm sền sệt màu xanh. Và căn phòng bắt đầu chao đảo, ngực tôi bắt đầu co thắt khi bác sĩ giải thích rằng đứa bé đã bị dây rốn quấn nghẹn cổ trong dạ con. Bác sĩ đã giải thích cho Jen, vậy nên Jen phải nghe lại lần nữa vì tôi đến muộn. 

Sau đó Jen không nhìn vào mắt tôi nữa. Cuộc hôn nhân của chúng tôi vô tình đã hợp nhất với quả bóng sự sống bé nhỏ lớn lên trong bụng cô ấy, và khi nó chết, chúng tôi cũng chết theo. Và mặc dù cô ấy không bao giờ thú nhận điều đó và biết rằng xét về lý như thế thật lố bịch, đơn giản là Jen không thể chịu nổi việc tôi đến muộn, việc tôi để cô ấy vào phòng khám một mình. Người ta cần ai đó để đổ lỗi. Tôi đã bỏ rơi cô ấy trong một tình huống quan trọng, và đơn giản là cô ấy không tài nào có thể tha thứ cho tôi được. Tôi nghĩ có thể cô ấy đã cố, nhưng rốt cuộc, có vẻ như cô ấy thấy ngủ với Wade dễ dàng hơn là tha thứ cho tôi. Vậy nên bây giờ cả hai chúng tôi mỗi người đều đã làm một việc không thể tha thứ nổi, và vũ trụ lại một lần nữa ở thế cân bằng hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ivy