Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

11 giờ 45 phút sáng 

TÔI CHƯA TỪNG NGỒI TRONG CHIẾC PORSCHE NÀO từ trước đến giờ. Phillip rê xe sát đất, tôi cảm nhận được từng vết rạn trên mặt đường, từng viên sỏi, qua chiếc ghế da cứng. Sàn xe ngổn ngang vỏ chai soda và giấy gói đồ ăn nhanh, gạt tàn thuốc lá đầy đủ những mẩu thuốc cong queo và hóa đơn mua xăng. 

"Xe đẹp nhỉ," tôi nói. Phillip chuyển sang số 3 và tăng ga. 

"Em biết anh đang nghĩ gì," nó nói. 

"Nghĩ gì?" 

"Anh đang nghĩ em là thằng chuyên làm hỏng việc, Tracy giàu, em cặp với cô ấy chỉ vì cô ấy bao em mọi khoản và em được lái kiểu xe thế này." 

"Tại sao em cặp với cô ấy?" 

Phillip thở dài và lắc đầu. "Em đã cố gắng trưởng thành, Judd. Em biết mình bị gắn mác một thằng chuyên làm hỏng việc trong gia đình, nhưng tin hay không tùy anh, em không hề muốn thế. Và sau quá nhiều lần bế tắc, em nghĩ có lẽ tốt hơn là nên làm quen với một người thuộc đẳng cấp cao hơn." 

"Thế nghĩa là em không lợi dụng cô ấy vì tiền của cô ấy. Em lợi dụng cô ấy vì chỗ đứng của cô ấy trong xã hội?" 

"Em không lợi dụng cô ấy. Không nhiều hơn cô ấy lợi dụng em. Chẳng phải tình yêu là thế sao?Hai người thỏa mãn nhu cầu của nhau?" 

Tôi nhún vai. "Vợ anh dùng cả năm cuối cùng của cuộc hôn nhân để ngủ với sếp anh. Đừng hỏi anh về tình yêu." 

"Cô vợ mang bầu của anh." 

"Cô vợ mang bầu của anh." 

Phillip cười toe toét. "Xem ra em có đối thủ cạnh tranh ở lĩnh vực chuyên làm hỏng việc rồi." 

"Có vẻ thế." 

"Tiện thể, vậy anh xử lý vụ này thế nào?" 

"Bằng cách cố hết sức không nghĩ đến nó." 

"Đó là điều em sẽ làm," nó nói vẻ đồng tình. "Thế em có thể thả anh ở đâu?" 

"Ý em là gì? Anh tưởng chúng ta sẽ ăn trưa cùng nhau hay đại loại thế." 

"Em phải đi có việc." 

"Có việc hay là có ai?" 

"Niềm tin anh đặt vào em được ghi nhận đầy đủ." 

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xem đàn ngỗng bay thành hình chữ V, bay đi khi vẫn còn có thể. "Không phải vào em, Phillip. Vào con người nói chung."

"Ừm, anh chỉ giỏi làm quá." 

"Được rồi, thả anh ở Kelton." 

"Sân trượt băng á?" 

"Ừ." 

"Nó nhìn tôi chế giễu. "Anh đi trượt băng á?" 

"Có mấy thứ anh muốn xem. 

Phillip nhìn tôi giễu cợt. " Mấy thứ hay là mấy người?" 

Thế rồi không cảnh báo gì trước, nó lái chệch sang vạch đôi chỉ đường màu vàng và vượt chiếc xe tải nhỏ phía trước, trong một giây chúng tôi đối mặt với xe cộ từ hướng ngược lại và nguy cơ tử vong của chính mình. Một giây sau, nó giật xe sang ngang trở lại, và không giảm ga mà rẽ trái ở bùng binh, xe bốn bánh mà cảm giác như chỉ hai bánh, lực ly tâm đẩy tôi bắn về phía cửa. "Lạy Chúa, Phillip!" 

Bánh xe của chiếc Porsche chạy bon bon và chúng tôi bắn như tên lửa trên phố với một bản hợp xướng những tiếng còi giận dữ từ các tay lái xe máy Phillip suýt đâm chết, và nó thở dài. "Lái một chiếc Porsche giống như ngủ với một em người mẫu," nó nói, và nó biết nó nói gì. "Sẽ không bao giờ cảm thấy tuyệt vời như vẻ bề ngoài."

12 giờ 20 phút trưa 

PENNY TRƯỢT GIẬT LÙI THÀNH VÒNG TRÒN theo tiếng nhạc của nhóm nhạc rock Huey Lewis và the News, cô lướt khắp sân băng, chân đi nhanh và bắt tréo, cô thực hiện một cú nhảy cao rồi một cú xoay người. Cô mặc quần bó màu đen và áo cũ màu xám, tóc búi trong một chiếc chụp màu đen. Cô di chuyển duyên dáng và tự tin, mặt ửng đỏ vì lạnh, không nhìn thấy tôi đang run rẩy trong chiếc áo phông trên hàng ghế thấp nhất, một lần nữa phải lòng cô trong chốc lát... Nếu đây không phải tình yêu, em à, thì em cứ nói ra... Hết Huey Lewis và the News thì đến lượt Dream Academy với bài "Cuộc sống ở một thị trấn phía Bắc". Sao tất cả các sân trượt băng đều mắc kẹt trong thập niên tám mươi vậy? 

Penny tăng tốc rồi trượt giật lùi khắp sân, một tay cầm chân nâng lên qua đầu. Khi cô đi ngang qua, theo phản xạ ánh mắt cô lướt lên khán đài và nhìn thấy tôi. Sự ngạc nhiên làm cô mất thăng bằng, và cô ấy ngã uỵch xuống mông đau điếng. Tôi chạy qua cánh cửa mở và bước lên sân băng tới bên, nhưng cô đã đứng dậy và đang phủi băng bám trên quần. 

"Không sao chứ?" tôi nói. 

"Cậu làm tớ sợ quá," cô nói. 

"Tớ không cố ý." 

"Cậu không được phép lên sân băng mà không đi giày trượt." 

"Ừ nhỉ. Xin lỗi." Tôi bước lùi lại qua cửa lên trên tấm đệm cao su. 

Penny trượt về phía cửa và nhìn tôi một hồi lâu, dò xét. Rồi cô cho tay vào trong túi áo và ném cho tôi một chiếc chìa khóa. "Trong quầy cho thuê có giày trượt khúc côn cầu. Cậu xỏ một đôi rồi ra đây nhé."

"Tớ không có ý định trượt băng." 

"Còn tớ không có định ngã uỵch mông xuống đất trước mặt bạn trai cũ. Ở đời chuyện gì cũng có thể xảy ra. Phải chấp nhận thôi." 

"Tớ chưa bao giờ là bạn trai của cậu." 

Penny cười nhe răng. "Thế thì là bạn tình vậy." 

"Chúng ta chưa bao giờ thực sự ngủ với nhau." 

"Và sẽ chẳng bao giờ nếu cậu cứ tiếp tục bắt bẻ câu chữ với tớ." 

Giày trượt khúc côn cầu có mùi như thể có cái gì cuộn tròn và chết trong đó. Không đầy năm phút sau, tôi đã cài xong dây và lên sân băng. 

Nhiều năm rồi tôi không trượt băng, tôi ngưng chơi khúc côn cầu kể từ lúc lấy vợ, nhưng nhanh chóng quen trở lại. Trong lúc tôi đi giày trượt, Penny giảm cường độ những ánh đèn chính và bật hiệu ứng disco, thế nên bây giờ chúng tôi đang trượt trong một không gian huyền ảo với những ngôi sao xanh xoay tròn trong tiếng nhạc "Time After Time". Như thể chúng tôi được bê vào một vở kịch lãng mạn, và tất cả những gì còn lại phải làm là nói câu gì đó có ý nghĩa và hôn Penny ở giữa sân khi nhạc lên tới cao trào, và chắc chắn sẽ có được một kết thúc có hậu. Nếu anh lạc lối, anh có thể nhìn và sẽ thấy em, lần này đến lần khác. Penny lúc nào cũng dễ dàng đầu hàng trước những cử chỉ lãng mạn to tát, ví dụ như mặc nguyên quần áo nhảy  vào vòi phun nước, những nụ hôn thật dài và thật sâu dưới mưa. Cô mơ Richard Gere trong bộ đồ hải quân màu trắng, bế mình ra khỏi nhà máy, mơ nói với Tom Cruise rằng cô đã siêu lòng ngay từ màn chào hỏi. Nhưng chúng tôi đâu có sẵn sàng cho một kết thúc có hậu. Sau từng đấy thời gian, chúng tôi có hơn gì người lạ đối với nhau, nhưng vẫn làm ra vẻ thân quen vì những lý do đáng buồn của riêng mỗi người. Tôi thậm chí không biết mình ở đây vì cô là người tôi từng yêu, hay bởi vì đơn thuần là tôi cô đơn, tuyệt vọng, tương đối đói tình dục, và quá khứ giữa chúng tôi cho tôi một chút ưu thế. Còn ở Penny, có cái gì đó tắt ngấm, cái gì đó đã vắng mặt. Tôi không nên ở đây. Lẽ ra tôi phải ở nhà, để tang bố tôi và thích nghi với thực tế bản thân sắp trở thành bố, cũng như tiếp tục dốc mọi nỗ lực để không yêu Jen nữa. 

Tuy thế... nước da trắng ngần của Penny như thể tỏa sáng trên sân băng, và những lọn tóc xoà ra từ bên dưới chiếc mũ bay phấp phới sau lưng cô trong khi cô trượt bên tôi, và ở cô có gì đó hết sức xinh đẹp. Tôi ngắm nét mặt nhìn nghiêng của cô qua khóe mắt, chiếc mũi hơi cong của cô, gò má như tạc tượng của cô, cặp mắt to chứa chan hy vọng lúc nào cũng chỉ chực long lanh nước mắt. Nếu anh ngã, em sẽ đỡ anh, em sẽ chờ... 

"Cậu có muốn chúng mình cầm tay nhau không?" 

Tôi nhìn xem cô có đùa không. Cô không đùa. Tôi nghĩ đến chuyện nói với cô về đứa bé, nhưng có gì đó ngăn tôi lại. Tôi muốn nghĩ rằng đó chỉ là tôi chưa quen hắn với thực tế, nhưng lý do thực có lẽ mang màu sắc vụ lợi cá nhân nhiều hơn. Tôi cầm lấy tay cô và chúng tôi trượt băng qua những chòm sao xoay tròn. Tay cô đi găng len màu đen, tay tôi thì trần trụi tê cóng đến mức tôi chẳng cảm nhận được gì mấy từ cô. Tôi có thể đang bám vào bất kể thứ gì. 

12 giờ 55 phút chiều 

MỘT GÃ BÉO RÂU QUẶP và một chùm chìa khóa kêu leng keng xuất hiện để mở cửa sân băng cho khách. Anh ta vẫy tay chào Penny, rồi biến mất vào phòng sau. Một lát sau nhạc ngừng, đèn bật sáng trở lại và các vì sao biến mất. Như thể theo thỏa thuận không lời, Penny và tôi buông nhau ra. Sẽ không có chuyện tay trong tay dưới ánh đèn huỳnh quang chói mắt. Người đàn ông râu quặp lại xuất hiện, anh ta lái một chiếc Zamboni cũ kỹ lên sàn để san mịn mặt băng. 

"Cậu có biết sẽ tuyệt vời nếu chúng ta làm gì không?" Penny nói khi chúng tôi rời sàn. 

"Điều gì vậy?" 

Cô nhìn tôi một hồi. "Thôi quên đi, tớ đổi ý rồi. 

"Nói đi nào. Cậu vừa định nói gì?" 

"Phút giây ấy đã qua rồi." Cô mỉm cười và nhún vai. Tôi dùng ngón tay để gỡ một sợi tóc mảnh vướng trên môi cô. 

"Cảm ơn cậu đã dạy tớ trượt băng," tôi nói. "Tớ cần học lại."

"Tớ rất vui vì cậu đã tạt qua," cô nói. Có lẽ một trong hai hoặc cả hai chúng tôi đều đang nói dối.

1 giờ chiều 

PENNY ĐANG DẠY BUỔI ĐẦU TIÊN TRONG NGÀY, Phillip thì đến muộn, đương nhiên. Tôi ngồi trên một băng ghế ở bãi đỗ xe, xem các hướng dẫn viên trượt băng khác lần lượt đến, những phụ nữ mảnh dẻ trong chiếc quần bó màu đen và áo phông cũn cỡn, tất cả đều phơi bày không còn gì phải tưởng tượng cả. Họ chào nhau bằng những cái vẫy tay và những tiếng cười. Thân hình họ, giống như Penny, mềm mại và săn chắc, và họ bước đi với phong thái vận động viên điền kinh duyên dáng. Tôi hóp chặt bụng vào, đáp trả những nụ cười lấy lệ của họ khi họ đi qua trước mặt tôi, cố gắng ra vẻ một anh chàng đang không nhòm ngó họ, mặc dù trong chiếc quần bó sát của họ, những cặp mông đó có thể nhận ra từ tận bên kia sân bóng. 

1 giờ 35 phút chiều 

PHILLIP LÁI XE CHỞ CHÚNG TÔI VỀ NHÀ, bình tĩnh hơn lúc trước một chút. Mui ô tô được lật xuống, và mặt trời buổi trưa chiếu chói chang xuống chúng tôi, đốt hết cơn giá lạnh của sàn trượt băng còn lưu lại. Nó dừng lại trước nhà, chúng tôi ngồi đó một lát, lên dây cót tinh thần để đi vào bên trong. "Nếu nhà chúng ta không ở trong một ngõ cụt, chắc em sẽ lái đi tiếp," Phillip nói. 

"Anh biết cảm giác đó, em trai. Nhưng những vấn đề của em sẽ vẫn bám theo em." 

"Em không biết, cái xe này chạy khá nhanh. Sàn trượt băng thế nào?" 

"Thực sự thì hơi kỳ cục một chút. Thế vụ công chuyện bí hiểm của em thì sao?" 

"Chẳng có gì bí hiểm cả," nó nói. "Chẳng qua là em cần chút thời gian một mình để thanh lọc đầu óc." 

"Thế bây giờ đã sạch chưa?" 

"Chưa. Đó chỉ là một cách nói." 

Chúng tôi mỉm cười buồn bã với nhau. Vì một lý do gì đó, ngồi đây với cậu em trai, đột nhiên tôi chợt nhận ra chúng tôi sẽ không bao giờ thấy ba mình nữa, và tôi thấy một cảm giác trống trải quặn lên trong bụng. Chúng tôi thường diễn màn kịch giả giọng cho ba xem. Phillip ngồi trong lòng tôi trong khi tôi cố gắng làm việc như bình thường, rồi nó sẽ đột ngột xoay người và hôn lên má tôi, tôi quát nó và nó sẽ nói "xin lỗi" bằng cái giọng khàn khàn the thé như trong phim hoạt hình, và ba sẽ ôm bụng cười cho đến khi mặt đỏ tía lên. Chúng tôi không hiểu sao ba lại thấy buồn cười đến thế, nhưng chúng tôi sung sướng khi làm cho ba cười, thế nên chúng tôi diễn đi diễn lại bất cứ lúc nào có thể. Rồi đến một lúc nào đó, chúng tôi không diễn nữa. Có thể là ba không còn thấy buồn cười nữa, có thể là tôi quyết định tôi đã quá tuổi làm trò đó rồi, có thể là Phillip hết hứng thú. Bạn không bao giờ biết khi nào sẽ là lần cuối cùng bạn gặp ba mình, hay hôn vợ mình, hay chơi với em trai mình, nhưng bao giờ cũng có lần cuối cùng. Nếu bạn có thể nhớ mọi lần cuối cùng, bạn sẽ không bao giờ nguôi đau khổ. 

"Phillip," tôi nói. 

"Vâng?" 

"Em mặc trái áo phông." 

"Sao cơ? Khỉ thật." Nó kéo áo qua đầu. "Chắc em đã mặc trái suốt cả buổi sáng." 

Tôi chậm rãi gật đầu, chấp nhận lời nói dối, cảm thấy mình buồn phiền, già nua và không muốn tiếp tục trò chuyện nữa. "Những điều kỳ cục đã xảy ra," tôi nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ivy