Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25

4 giờ 20 phút chiều

RYAN VÀ COLE CHƠI TRONG BỂ BƠI. Cole đeo trên tay phao bơi hình Người Nhện. Nó và Ryan say sưa nối đuôi nhau hết vòng này đến vòng khác nhảy từ trên bờ xuống bể rồi trèo lên nhảy lại. Wendy ngồi cheo leo trên mặt nước ở cuối ván nhảy, lướt xem một quyển tạp chí lá cải, trong khi tôi ngồi ườn trên ghế dài, nhâm nhi một đĩa bánh ngọt. Serena nằm ngủ trong xe nôi dưới tán ô. Mặt trời vừa lặn không còn ánh nắng trên sân vườn, và muỗi chưa xuất hiện. Đây là thời điểm tốt nhất để ở ngoài trời. 

"Chúa ơi, mình béo quá," Wendy nói, lướt qua bức ảnh mấy cô diễn viên mới nổi gầy giơ xương. 

"Chị vừa mới sinh xong, cho mình một chút thời gian đi."  

"Chị sinh cách đây bảy tháng. Ngày nào chị cũng ăn kiêng và chạy bộ, thế mà tất cả các bắp thịt từ vai xuống đầu gối vẫn có cảm giác bèo nhèo. Chị thậm chí không dám thay đồ trước mặt Barry." 

"Em có cảm giác chính em vừa tăng cân," tôi nói và cắn một miếng bánh hạnh nhân to. 

Wendy nhìn tôi nghiêm khắc. " Trông bụng em có hơi phệ đấy. Em nên để ý xem. Xét đến cùng, từ giờ em sẽ cởi truồng trước mặt những người đàn bà mới." 

"Chỉ mong được thế." 

Wendy phá lên cười. "Jen có thân hình đẹp không tin nổi. Chị chết mê đôi chân cô ấy. Và bộ ngực. Và cặp mông. Chị hy vọng em không trông hòng có được một người như thế nữa. Hiếm lắm, hơn nữa thường họ không chiếu cố đến những anh chàng ly dị không công ăn việc làm và không cơ bắp đâu." 

"Ừm, chị biết khẩu hiệu của em rồi đấy. Nếu lần đầu không thành công thì hạ tiêu chuẩn xuống."

"Mẹ ơi!" Ryan gọi. "Nhìn con này." 

"Được rồi, con yêu," Wendy lơ đãng nói, vẫn dán mắt vào cuốn tạp chí. "Hừm, chúng ta chỉ có thể hy vọng sau lần mang thai này Jen sẽ bị rạn da và mỡ thừa ở bụng. Chẳng người mẹ nào có cái bụng phẳng lì như thế. Thật không công bằng." 

"Em mới gặp Penny hôm nay."

Wendy đặt cuốn tạp chí xuống. "Penny Moore á? Trông thế nào?" 

"Em không biết. Trông cũng được." 

"Lấy chồng chưa? Hay ly dị rồi? Con cái gì không? Như thế nào?"

"Cô ấy không lập gia đình. Cô ấy dạy trượt băng ban ngày và làm việc buổi tối ở cửa hàng." 

"Cửa hàng nhà mình á? Làm việc cho ba à?" 

"Ừm." 

"Vậy Penny Moore sẽ là đòn bẩy cho em. Thật tuyệt vời." 

"Không. Em chỉ tình cờ gặp cô ấy." 

"Đáng đời, sau cái cách nó mơi em hồi trung học." 

"Cô ấy không mơi em và sẽ không là gì của em cả. Cô ấy chỉ là một người bạn cũ." 

"Nó cố tình chọc cho em hứng suốt cả năm cuối. Và nếu như nó không có ý nghĩa gì cả thì tại sao em lại nhắc đến?" 

"Chỉ để có chuyện để nói thôi." 

"Chị là chị của em, Judd. Em không kiếm chuyện để nói với chị gái mình. Em muốn nhắc đến nó." 

"Và bây giờ em ước giá mình đừng làm thế." 

"Nào, người lớn lên đi. Vợ em bỏ em và em không được làm tình từ cả thế kỷ nay rồi. Em sắp sửa có con, và chỉ có Chúa mới biết rồi chuyện này sẽ rùm beng như thế nào. Đứa bé đó có thể là điều tốt đẹp nhất mà em có được, nhưng đồng hồ đang điểm từng phút. Em có sáu tháng để chỉnh đốn lại mình, để sẵn sàng làm bố và bắt đầu quan tâm đến người khác ngoài bản thân. Nếu chị là em, chị sẽ không nói vòng vo tam quốc nữa. Em thích Penny, cứ thừa nhận điều đó và làm tới đi. Có thế em sẽ đạt được gì đó với Penny, hoặc có thể em sẽ bị bật bãi. Dù là điều gì, em sẽ biết nó nghĩ gì." 

"Em lấy vợ cả gần mười năm rồi. Em không quen tán tỉnh nữa." 

"Em trai, đừng mếch lòng, nhưng ngày trước em cũng đâu có giỏi khoản đó." 

"Cảm ơn chị, giúp em thêm tự tin." 

"Chị chỉ nói thật lòng." 

Horry xuất hiện ở cửa sau, miệng gặm lõi một quả táo. "Bác Stan của các bạn mới đến. Mẹ các bạn muốn các bạn quay vào ngồi ghế tí hon của mình." 

"Giết tôi đi còn hơn," Wendy nói. Chị ấy cố gắng đứng lên, nhưng chân trượt lên cuốn tạp chí, và chị ấy bật lên một tiếng hét thảng thốt khi mất thăng bằng và rơi xuống bể bơi. Tôi vội vã chồm dậy nhưng trước khi tôi kịp làm gì Horry đã chạy băng qua bãi cỏ và, chỉ sau một vài sải chân, nhảy một cú từ xa lặn sâu xuống bể bơi. Anh ấy nổi lên và bơi lại chỗ Wendy đang ho ra nước, chiếc váy dây nổi bồng bềnh quanh người chị ấy như chiếc dù. Ryan đứng trên bờ nhìn sợ hãi. Cole vẫn ngân nga hát một mình dưới nước ở khúc cạn của bể bơi, không để ý chuyện gì đang xảy ra. 

"Không sao chứ?" Horry nói. 

"Không sao,"  Wendy nói, có phần bối rối vì Horry ôm lấy chị ấy như một người cứu đắm. Anh ấy đưa Wendy vào gần bờ để có thể bám vào cầu thang. "Ôi, Horry, anh để nguyên quần áo nhảy xuống nước kìa." 

"Em cũng thế." Horry nói. "Không sao chứ?" 

"Vâng. Không tin nổi em lại rơi như thế. Em đúng là một con bò."  

"Em không phải là bò," Horry nói, phủi sợi tóc dính trên mặt Wendy. "Em là bông hoa hướng dương của anh." 

Chị mỉm cười dịu dàng và chạm nhẹ lên mặt anh ấy. "Em nhớ." 

"Em không phải là bò," Horry nhắc lại, chầm chậm bơi ra xa khỏi chị ấy. "Và anh ta nên đối xử tốt hơn với em." 

"Cảm ơn anh," chị ấy nhẹ nhàng nói, Horry quay đi và bơi về phía khúc cạn. 

"Người chú ướt hết rồi," Cole nói khi Horry chạm đến bậc thang. 

"Đúng thế, cậu nhỏ." 

"Bây giờ chú chơi với cháu nhé?" 

"Được thôi," Horry nói, bơi ngửa. "Chú sẽ làm thế." 

Vấn đề là Wendy ở dưới bể bơi, cho nên không thể biết được chị ấy đang gạt khỏi má nước mắt hay chỉ là mấy giọt nước thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ivy