Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

8 giờ 45 phút tối 

MÀN TRÌNH DIỄN LẠI TIẾP TỤC. Tất cả chúng tôi đều trở lại ngồi ghế shiva, chỉ có Paul xin cáo lui, viện cớ quay lại cửa hàng có việc khẩn cấp. Alice không thấy đâu kể từ cơn tam bành sáng nay, nhưng Tracy đã tái xuất hiện, ngồi một bên, tươi cười duyên dáng. Số còn lại trong chúng tôi đối mặt với đám đông như một ban nhạc rock đi lưu diễn, chương trình y nguyên, chỉ thay đổi địa điểm. Chúng tôi nở nụ cười buồn đúng lúc và nhắc đi nhắc lại những câu vô nghĩa. Ông ấy ra đi nhẹ nhàng, mẹ tôi nói. Cháu ba đứa rồi, Wendy nói . Cháu làm phóng viên ảnh. Cháu vừa mới về sau một năm ở Iraq với một đơn vị hải quân, Phillip nói. Chúng cháu chia tay rồi, tôi nói. 

Chuyện là thế này. Cứ khoảng nửa tiếng, ai đó sẽ hỏi tôi Jen đâu. Và tôi sẽ nói là chúng tôi đã chia tay. Thế rồi, như một trò chơi, thông tin sẽ lặng lẽ lan truyền khắp phòng, do đó tất cả mọi người có mặt đều biết không nên hỏi . Và rồi chắc chắn lại có đợt khách mới và ai đó không biết sẽ lại hỏi tôi, và chu kỳ sẽ lặp lại. Tôi cảm thấy thương cho những người đặt câu hỏi, họ phải chịu sự lúng túng thay cho đám đông còn lại. 

Những bạn bè thân cận của mẹ tôi đã biết từ hàng tuần nay. Millie Rosen mang theo con gái, Rochelle, hai mươi bảy tuổi, chưa lập gia đình, và xinh xắn theo cách dễ lãng quên. Bà ta đặt con gái ngay trước mặt tôi và không quản khó nhọc cố mọi cách để khiến chúng tôi bắt chuyện với nhau. Điều gần như tất cả mọi người ở Elmsbrook đều biết ngoại trừ Millie là tôi không phải mẫu người của Rochelle, vì lẽ rằng tôi không có ngực và âm đạo. 

Anh trai của mẹ tôi, bác Stan, đi với Trish, cô cave già mới nhất, mặt trát son phấn như một gã trai giả gái, son môi và chì kẻ mắt lem hết ra ngoài. Stan trước đây là thẩm phán ở tòa phúc thẩm, bác ấy kết hôn với Esther, một phụ nữ to lớn thờ ơ với tình dục, trong vòng bốn mươi năm. Sau khi Esther qua đời vì bệnh khí thũng, Stan để tang trong một khoảng thời gian bác ấy cho rằng thích hợp, tức là khoảng hai tuần gì đó, trước khi bắt đầu ngủ với tất cả các bà góa ở Miami Beach nơi bác ấy về hưu. Bác Stan gần tám chục tuổi và là người may mắn, vì lẽ rằng vẫn có thể lái xe và làm tình. Tôi biết thế là bởi bác ấy cực kỳ có tài đưa hai chủ đề này vào trong mọi câu chuyện. 

Bác Stan cũng có nhiều thành tích trong lĩnh vực huênh hoang, và bác ấy đã ở đây đủ lâu để cả phòng mang mùi rắm thối tuổi già của bác ấy. Những người khách khác nhìn xung quanh, khịt mũi, tìm kiếm nguồn cơn hoặc lối thoát, nhưng họ quá lịch sự nên không nói gì. 

Phillip thì không thế. "Lạy Chúa, bác Stan! Kinh quá. Sao bác có thể sống với chính mình được?" 

"Đó là do cà phê uống trên máy bay đấy." 

"Với cả do ông ấy ăn nhiều chất xơ. Hai cái cộng lại giống như nhiên liệu phản lực," Trish giải thích với nụ cười khúc khích. Phụ nữ quá một độ tuổi nhất định không nên cười khúc khích. 

"Trish là y tá," bác Stan nói đầy tự hào. 

"Từng là y tá," Trish nói. "Bây giờ về hưu rồi." 

"Nhưng vẫn có bộ đồng phục," Stan nói, nháy mắt và đá vào chân tôi. "Nếu cháu hiểu ý bác." 

"Stan!" Trish kêu lên, mặc dù theo tôi bà ta không có vẻ xấu hổ gì nhiều như lẽ ra phải thế. Stan nhún vai, rồi nghiêng người về phía trước trên ghế để thải ra thêm thứ khí chết người. 

"Xin Chúa rủ lòng thương," Wendy thì thào. 

8 giờ 54 phút tối 

PAUL TỪ CỦA HÀNG TRỞ VỀ, nhưng thay vì nhập hội ngồi ghế shiva cùng chúng tôi, anh ấy cố tình đi xuyên qua hành lang đông người và biến mất trên cầu thang, làm ra vẻ là đi xem Alice thế nào. "Tại sao anh ấy lại được thoát nợ?" Phillip càu nhàu, nghe như đứa trẻ lên mười. 

Ai đó đã khiến mẹ tôi mở máy về đề tài tập cho trẻ ngồi bộ, và cả phòng yên lặng trong khi mẹ tôi thao thao bất tuyệt. Bà được coi là chuyên gia trong lĩnh vực này, con cái của bạn bè mẹ tôi vẫn gọi điện và gửi email nhờ bà hướng dẫn mỗi khi họ vật lộn tập cho trẻ ngồi bô. Có một chương dài và nổi tiếng trong Chiếc nôi và tất cả, ở đó mẹ tôi giải thích cặn kẽ tâm lý ngồi bô. Mẹ tôi nói cụ thể cách bà tập luyện cho từng đứa con của mình, những lỗi bà đã mắc phải, và không chừa một chi tiết nào, cả những chuyện buồn cười đôi khi xảy ra. Xuyên suốt cuốn sách, bà dựa rất nhiều vào kinh nghiệm bản thân, và tất cả chúng tôi đều được nhắc tên. Có hai trang về tinh hoàn không xuống bìu của Paul, một mục về bộ ngực chậm phát triển của Wendy, và trọn cả một chương về việc mẹ tôi rốt cuộc đã giải quyết vấn đề tôi đái dầm lúc sáu tuổi như thế nào. Trong nỗ lực để ngăn chặn cuốn sách của mẹ tôi được lưu hành, tôi thường ăn trộm bản in ở cửa hàng sách gần nhà và ném vào thùng rác sau trạm bán xăng. Tôi học lớp Sáu khi các bạn cùng lớp rốt cuộc phát hiện ra cuốn sách, và tôi không bao giờ nghe đến đoạn cuối. Đó là năm tôi học đánh nhau. 

Mỗi lúc một hào hứng với đề tài của mình, mẹ tôi lại nhập vai nhà thuyết giảng, phát âm từng từ, khoa tay múa chân, và chèn thêm những câu đùa nho nhỏ cũ rích mà các bạn của mẹ chắc chắn đã nghe hàng ngàn lần nhưng họ vẫn cười vì mẹ tôi đang để tang. Thế là mẹ mua vui cho cả đám đông với tất cả sự thông thái nhặt nhạnh được về trẻ con và thói quen ngồi bô. Tất cả yên lặng đến nỗi khi một âm thanh khác nổi lên, chúng tôi ai cũng nghe thấy. Đầu tiên không rõ lắm, giống như tiếng một đứa trẻ hết hơi, nhưng sau đó nghe rõ giọng Alice qua máy theo dõi trẻ của Wendy đặt ở tiền sảnh. Và những gì Alice nói là thế này: 

Anh cương chưa? 

Lại có tiếng thở hổn hển và rên rỉ nho nhỏ nữa, rồi Alice nói, Đưa vào em ngay đi. 

Yên lặng một lát, tiếp theo là những tiếng rên the thé của Alice và tiếng ầm ừ của Paul khi hai người bắt đầu làm tình. Khách khứa, tất cả có khoảng hai chục người, ngồi đờ ra sững sờ, mắt mở to, mẹ tôi ngừng nói và quay người về phía máy theo dõi. 

Mạnh vào. Mạnh nữa vào, Alice hét lên. 

Im nào, Paul ầm ừ. 

Đúng thế, anh yêu. Vào sâu trong em đi. Nữa nào. 

"Em không hình dung ra Alice lại là người thích nói lúc làm tình," Phillip nói. "Hay đấy." 

"Con để Serena ngủ trưa trong phòng đó," Wendy thông báo với tất cả mọi người. "Con đoán chắc con quên tắt máy theo dõi. Là lỗi của con." 

Phillip ngả người ra phía sau ghế, miệng cười nhăn nhở. "Có lẽ việc này không nên khiến con cảm thấy vui sướng đến vậy." 

"Ôi dào, vì Chúa, thôi nào," mẹ tôi nghiêm khắc nói. "Sex chứ có gì đâu. Tất cả các vị đều đã trải qua. Thậm chí một vài người sẽ sex tối nay."

"Bác biết mình có ở trong số đó," Stan nói, lại đá chân tôi. Lão già bẩn thỉu. 

Bạn có thể nghe thấy tiếng một chiếc kim rơi trong phòng khách. Nghĩa là, nếu như không có tiếng ầm ừ mỗi lúc một to của Paul và tiếng Alice thúc giục anh ấy - Nữa nào, nữa nào! - lặp đi lặp lại. 

"Gia đình cháu khá là dai sức," Phillip giải thích với đám đông. "Tình hình này có thể kéo dài một lúc lâu." 

Như có phép thần, bác Linda xuất hiện trong sảnh và ngắt chiếc máy. "Xin lỗi tất cả mọi người." Không rõ bác Linda xin lỗi vì những gì họ đã nghe thấy hay những gì bây giờ họ không được nghe. 

"Alice đang trong kỳ rụng trứng," mẹ tôi giải thích. Một số phụ nữ gật đầu vẻ thông cảm trong khi các ông chồng cười ngờ nghệch và nhìn lên trần nhà. Những tiếng chuyện trò rì rầm từ từ quay trở lại, giống như cỗ máy tăng tốc dần, nhưng chỉ một lát sau Paul từ trên cầu thang đi xuống ngồi vào ghế shiva và các vị khách trở nên yên lặng, cố gắng không nhìn anh ấy. Cố gắng và thất bại. Anh ấy nhìn quanh phòng dò hỏi, rồi nhìn xuống áo mình. Anh ấy kiểm tra khóa quần. "Chuyện gì?" anh ấy nói, nhìn sang tôi. "Chuyện gì đang diễn ra vậy?" 

Trước khi tôi kịp trả lời, bác Stan đứng dậy và bắt đầu vỗ tay, hai bàn tay to, xương xẩu chạm vào với nhau cùng với tiếng leng keng nhè nhẹ của những chiếc nhẫn màu hồng, một màn vỗ tay nhiệt liệt có phần lấy bấy.

"Ngồi xuống trước khi ngã khuỵu đi, ông già," mẹ tôi nói. Paul nhìn xung quanh một lần nữa, rồi nhún vai và nghiêng người sang phía tôi, nhăn mặt. 

"Ai đánh rắm vậy?" anh ấy nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ivy