Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

9 giờ 30 phút tối 

PENNY XUẤT HIỆN VÀO BUỔI TỐI lúc buổi lễ shiva bắt đầu đến hồi kết. "Chào cậu," cô nói, ngồi vào chiếc ghế trước mặt tôi. Cô mặc một chiếc váy mỏng màu đen và đi xăng đan, đôi chân của người trượt băng vắt tréo khêu gọi ở ngay tầm mắt. "Tớ chưa bao giờ đến viếng lễ shiva cả." 

"Cậu cứ lắm," tôi nói. 

"Một lão hư hỏng nào đó véo mông tớ trên bậc thềm lúc tớ vào nhà." 

"Bác Stan của tớ đấy. Ông già vô hại thôi." 

"Đi mà bảo với mông tớ. Cứ như thể ông ấy muốn lấy một miếng mang theo ấy." 

"Chào cháu, Penny," mẹ tôi nói. 

"Chào bác ạ. Cháu rất buồn là bác trai đã qua đời." 

"Cảm ơn cháu. Chồng bác quý cháu lắm." 

"Bác ấy là người rất tốt. Tất cả chúng cháu ở dưới cửa hàng đều nhớ bác ấy."

"Ừm, cháu thật tốt bụng khi đến thăm chúng tôi." 

"Cháu xin lỗi mãi đến hôm nay mới tới. Bác biết đấy, mùa hè cửa hàng mở cửa đến tận chín giờ tối." 

"Penny là người duy nhất ba tin cậy giao việc đóng cửa và bật hệ thống báo động," Paul nói. 

"Đấy không hẳn là công việc cao siêu gì," Penny nói, mặt ửng đỏ. Rồi, nhận ra Wendy . " Ôi, lạy Chúa, Wendy! Em không nhận ra chị." 

"Đó là bởi vì, khác với em, vẻ bề ngoài của chị già đúng như tuổi tác. Nhìn em mà xem. Chị đoán em vẫn phải trình thẻ khi ngồi bar." 

"Lấy đâu ra ạ." Penny nói, cựa mình bồn chồn dưới cái nhìn chòng chọc của Wendy. 

"Ý chị là, Chúa ơi," Wendy nói, lắc đầu. "Em mặc đồ cỡ bao nhiêu, số 2 à?" 

9 giờ 50 phút tối 

TẤT CẢ KHÁCH KHỨA ĐỀU ĐÃ RA VỀ, ngôi nhà chìm vào yên lặng. Penny và tôi ngồi trong bóng tối bên mép bể bơi, chân để dưới nước. Ánh sáng duy nhất là từ hai ngọn đèn dưới bể, vì thế tất cả những gì chúng tôi có thể thấy là màn khói mỏng bốc lên từ mặt nước được hâm nóng. "Thế cậu sao rồi?" cô hỏi. 

"Bình thường, tớ đoán vậy. Rất nhiều thời gian với gia đình. Tớ nghĩ sau vụ này người nhà tớ sẽ cần một năm không nhìn thấy mặt nhau."

Cô gật đầu, ngón chân vẽ những vòng tròn nhỏ dưới nước. "Tớ sống cách nhà bố mẹ tớ một góc phố. Mẹ tớ mắc bệnh thoái hóa võng mạc, thị giác không đủ tốt để tự lái xe nữa. Thế nên vào thứ Ba hằng tuần tớ đưa mẹ tớ đi chợ và tối Chủ nhật nào cũng ăn tối với bố mẹ. 

"Như thế rất tuyệt vời, đúng không?" 

Cô nhún vai. "Có thế, nếu dùng đúng hỗn hợp thuốc. Trời, ngoài này nóng quá." 

"Ừ. Cả tuần này như vậy. Oi bức kinh khủng." 

"Ai cũng nghĩ là về đêm trời sẽ mát hơn." 

"Ừ. Gần đây không thế." 

"Ôi, Chúa ơi, Judd. Nghe chúng ta mà xem. Chúng ta nói chuyện về thời tiết. Chúng ta đang tránh né điều gì, hay đơn thuần là chúng ta chẳng có gì để nói với nhau?" 

"Chuyện trò chưa bao giờ là vấn đề đối với chúng ta."

"Hừm, thế thì ngừng nói chuyện phiếm nhé, được không?" 

"Đồng ý." 

" Và vì Chúa, nhảy xuống nước đi." Cô đứng dậy, và tôi không thực sự nhìn thấy mắt cô, nhưng tôi biết ánh mắt ấy đang thách thức tôi. "Cậu quay người đi," cô nói. Tôi làm theo, và một vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng nước bắn lên khi cô trườn xuống bể. Tôi quay người lại và thấy đống sẫm màu là váy của cô ấy trên sàn. Tôi cởi áo phông và chiếc quần rộng thùng thình. Tôi do dự một lúc với chiếc quần đùi. Cởi hay không cởi đây, câu hỏi là vậy. Penny đã trả lời như thế nào? Trong ánh sáng lờ mờ từ sâu bên dưới bể, không thể nói được. Tôi trườn xuống nước vẫn mặc nguyên quần đùi. Thà an toàn còn hơn hối tiếc. 

Cô vịn vào thanh ngang của cầu thang khi tôi lội nước đến trước mặt cô cách khoảng ba chục phân. Sau một lát, mắt tôi đủ quen với ánh sáng để có thể nhìn vào mắt cô. Tôi chợt nhớ đến Horry và Wendy, cũng đứng nhìn nhau ở ngay chỗ này vài tiếng trước đây, cái bể bơi ma ám này có vẻ như là nơi kéo những mối tình đã chết và chôn vùi trỗi dậy. 

"Tớ nghĩ nhiều đến cậu, Judd ạ." 

"Tớ cũng thế." 

"Cậu có nghĩ cậu muốn hôn tới bây giờ không?" 

Tôi trượt đến bên cô, tay tôi đặt lên tay cô trên bậc cầu thang. Đứng sát bên cô, tôi có thể nhận ra đường cong trêu ngươi của bộ ngực cô ẩn dưới làn nước, ướt và lấp lánh. "Nghe này," tôi nói, nhưng không hiểu sao chúng tôi đã hôn nhau rồi, chậm rãi và say sưa, lưỡi chạm khẽ vào nhau rồi nhanh dần. Môi cô có dư vị giống hệt như trong ký ức của tôi, đưa tôi trở lại trong giây lát với những đêm dưới tầng hầm chúng tôi chỉ sex nửa vời, và tôi có thể cảm thấy nhũ hoa cô căng cứng áp trên ngực tôi, những ngón tay cô lướt từ dưới lưng lên tới cổ tôi, ấn xuống chỗ khớp xương sống chuyển thành hộp sọ.

Hơn mười năm qua, tôi không hề hôn ai ngoài Jen, và lâu lắm rồi chúng tôi không hôn nhau như thế này, với cái miệng tham lam và lưỡi điên cuồng, những nụ hôn trở thành một kiểu sex riêng. Tôi đang hôn một người phụ nữ khác, đôi môi này đang mở ra trên môi tôi ướt át dâng hiến, những ngón tay này đang mơn trớn trên ngực tôi, cặp đùi trần trụi mượt mà này đang ôm chặt quanh hồng tôi, những cảm nhận này vừa siêu thực vừa khiến tôi phấn khởi. Nếu một phụ nữ sẵn lòng hôn tôi như thế này, sẽ có lý khi nghĩ rằng, đến một lúc nào đó, những người khác có thể cũng sẵn lòng như thế, và lần đầu tiên kể từ khi tôi bắt gặp Jen và Wade, tôi gần như chạm đến được cảm giác về tương lai. 

Sau một hồi, Penny ngưng lại để lấy hơi, cô thở hổn hển một chút, quay người dựa cánh tay lên thành bể bơi. Tôi bơi đến sau cô, đặt tay lên hai bên cánh tay cô, áp ngực vào lưng cô. Penny quay đầu lại áp má cô ấy vào má tôi. "Thật tuyệt vời," cô ấy nói. 

Toàn thân tôi đổ lên người cô, và khi thằng nhỏ tôi trong chiếc quần ướt đũng cương lên dưới nước chạm nhẹ vào hông cô, Penny bật lên một tiếng rên rỉ nhẹ. 

"Nghe này," tôi nói. "Có một điều tómuốn nói với cậu."

"Để mai," Penny nói, áp sát người vào tôi. "Bây giờ tiếp tục đi đã." 

10 giờ 25 tối 

PENNY ĐÃ RA VỀ ĐƯỢC MỘT LÚC, sau khi hôn tôi vài lần nữa. Bây giờ tôi hứng tình và rạo rực, và ngủ là một điều không thể được, cho nên, vì một lý do quái đản nào đó, tôi bấm số di động của Jen.

"A lô?" Giọng Wade. Lẽ ra tôi phải biết trước gã sẽ ở đó. Wade không phải là loại người bỏ lỡ cơ hội làm tình ở khách sạn. Tôi tắt máy, đợi một phút, và gọi lại. "A lô?" gã nói, nhấn mạnh hơn một chút, như thể có lẽ người gọi bí hiểm đã không hiểu gã lúc đầu. Đây là điện thoại của Jen, thế quái nào gã lại trả lời? Tôi tắt máy và gọi lại lần nữa. Lần này giọng gã nhỏ nhẹ và cụt lủn. "Judd," gã nói. Tôi lắng nghe hơi thở của gã một lúc lâu rồi tắt máy. Lần tiếp theo tôi gọi, là Jen nghe máy. 

"Chào Jen."

"Judd," cô ấy nói, có thể là với một cái gật đầu nhạo báng để báo cho Wade biết. Tôi hình dung họ đang nằm trên giường, gã đang lướt những ngón tay to đùng từ dưới cặp đùi trần của Jen lên tới mông trong lúc cô ấy nói chuyện với tôi, tay kia vuốt ve cây hàng to đùng đã cương cứng một nửa, chuẩn bị sẵn sàng cho cô ấy. Wade không thể bị ung thư tuyến tuỵ đủ nhiều để làm tôi hài lòng. 

"Vậy là, chúng ta sắp làm bố mẹ."

"Bây giờ muộn rồi, Judd. Chúng ta để mai nói chuyện được không?"

"Ồ, xin lỗi. Tôi lại làm gián đoạn việc gì à?"

"Không. Chỉ là em mệt quá rồi."

"Liệu cô có bỏ tôi không?" Tôi nói, khiến cả hai chúng tôi ngạc nhiên. "Nếu không bị bắt quả tang, cô nghĩ cô sẽ bỏ tôi hay bỏ hắn?"

Tôi có thể nghe thấy hơi thở của cô ấy nghẹn lại qua điện thoại. "Em thực lòng không biết," cô ấy nói. 

Đó là một trong những câu hỏi chắc không thể có câu trả lời đúng, nhưng câu trả lời của cô ấy vẫn khiến tôi bị tổn thương. 

"Xin lỗi đã làm phiền. Cô đi ngủ đi." 

"Chúng ta có thể nói chuyện ngày mai được không?" 

"Ừm. Có thể. Tôi không biết." 

"Em hy vọng chúng ta có thể." 

"Chào." 

Tôi đợi ba phút nữa rồi gọi số di động của Wade. 

"A lô?" gã nói. 

Tôi tắt máy. Chỉ là một chiến thắng nhỏ, nhưng bạn muốn giành được nó mỗi khi bạn có thể. 


Đừng bao giờ lấy một phụ nữ xinh đẹp. Tôn thờ họ nếu phải thế, lên giường với họ nếu có thể - bằng mọi giá, tất cả mọi người cần ngủ với một cô gái có thân hình hoàn hảo ít nhất một lần trong đời - nhưng đi đến hôn nhân là một đề xuất sai lầm. Bạn sẽ không bao giờ thôi cảm thấy mình như một kẻ không mời mà đến ở chính bữa tiệc của mình. Thay bằng cảm giác may mắn, bạn sẽ trải qua cả cuộc đời trong cảnh bồn chồn, chờ đợi lưỡi dao găm rơi xuống và xuyên vào tim bạn như một viên đạn. 

11 giờ 55 phút đêm

TÔI ĐANG CHẠY qua những căn phòng tối đen. Sau lưng tôi có tiếng leng keng của cái vòng đeo trên cổ con chó Rốt, tiếng chân nó cào trên sàn nhà, tiếng thở phì phò của nó khi nó gần đuổi kịp tôi. Tôi toát mồ hôi thở dốc, và dù cố gắng đến đâu, có vẻ như tôi cũng không thể tăng tốc hơn được. Và rồi tôi rẽ ở một góc nhà, tiếng chân giả của tôi lọc cọc rơi xuống. Tôi hét lên khi ngã, và mặc dù con chó vẫn chưa vồ lấy tôi, tôi hoảng hốt bật dậy, biết rằng chẳng mấy chốc nó cũng sẽ vồ được tôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ivy