Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Alice Taylor đang đứng tựa vào tường ở bữa tiệc tại nhà Jeremy Borson, nhấm nháp nước hoa quả pha rượu trong cốc nhựa và mỉm cười khi một người bạn nói điều gì đó. Những tháng gần đây chúng tôi đã thành bạn bè; cô bắt đầu chạm vào cánh tay tôi khi chúng tôi nói chuyện và đi gần tôi hơn khi ở trong sảnh, thế nên thỉnh thoảng hông chúng tôi lại chạm vào nhau. Chỉ vài ngày trước, trên đường từ trường về nhà, tôi bốc đồng cầm tay cô khi nó sượt nhẹ vào tay tôi, cô nắm chặt lại và chúng tôi cứ cầm tay nhau như thế cho đến lúc về đến nhà, không đả động gì đến việc đó cả. Lần đầu tiên trong sự nghiệp trung học của tôi, một cô bạn gái có vẻ như ở trong tầm với. Chiều mai chúng tôi sẽ gặp nhau ở khu thương mại để ăn bánh kẹp và xem phim, và tôi chắc chắn có ý định nắm tay cô lần nữa, thậm chí có thể sẽ thử hôn cô trong lúc xem phim.

Và cô đây, ở bữa tiệc của Jeremy Borson, với chiếc quần rách gấu phô ra đôi chân mượt mà rám nắng và một chiếc áo cổ chữ V, mái tóc màu nâu lượn sóng nằm khuất dưới cái băng đô. Kể cả khi cô cười với bạn bè, tôi vẫn thấy ánh mắt cô lang thang trên thành cốc tìm ánh mắt tôi, nhìn thấy nụ cười nhỏ nhẹ lén lút nhằm vào tôi, và thấy ánh sáng nhảy nhót trên lớp son môi cô. Có cái gì đó mới mẻ trong những nụ cười đó, cái gì đó bạo dạn và hứa hẹn, và tôi bắt đầu len lỏi qua đám đông, vận hết sức lực và uống ực hết cốc nước hoa quả pha rượu để tiếp thêm sức mạnh. Có thể chúng tôi sẽ ra ngoài một chút và tôi sẽ hôn cô tối nay. Tôi khá chắc rằng cô cũng muốn thế. 

Căn phòng nóng nực và ồn ào; giọng hát của nhóm Tears for Fears gào hết cỡ trên dàn stereo, bọn con gái đang lúng túng khiêu vũ trên khoảng trống còn lại sau khi chiếc bàn cà phê được cẩn trọng mang đi, đám trẻ ranh chen chúc nhau trong phòng khách chật ních, các cốc đồ uống được nâng cao để tránh bị đổ. Đây đó từng đôi đang tựa tường âu yếm nhau, mặc dù những cặp có ý tứ hơn thì đi ra ngoài sân để sờ soạng và hôn hít cho riêng tư. Có những tiếng nôn mửa trong nhà vệ sinh, phim khiêu dâm ở dưới tầng hầm, và thuốc cấm trong nhà để xe. 

Tôi không biết chính xác chuyện gì xảy ra. Ai đó đâm vào ai đó trong phòng, có lẽ đang làm trò hề, có lẽ hoàn toàn vô tình, nhưng chúng tôi ở trong một phòng nóng nực và chật cứng, người nọ bị xô ngã vào người kia, cho đến khi tôi bị ném vào Tony Rusco lúc đó đang ngậm chai bia trong miệng. Chai bia đập một tiếng rõ to vào răng anh ta, và anh ta khạc bia ra khắp áo. Anh ta quay người đi, lau mặt vào cánh tay, rồi không mào đầu gì, đá vào của quý của tôi.

Nếu bạn không có của quý, hoặc có nhưng bằng cách nào đó chưa bao giờ bị đá vào cho đến nay, thì bạn đã bỏ lỡ cơ hội để biết một trong những cơn đau với những cung bậc tinh tế nhất mà con người từng biết. Như cây đàn piano của sự đau đớn, giai điệu, hòa âm, giọng trầm và bộ gõ, tất cả đều trong cùng một nhạc cụ. 

Đầu tiên không có gì cả. Quả là một số lượng đáng ngạc nhiên của sự không gì cả. Không đau gì hết, chỉ có tiếng ồn trắng và cú sốc vì bị đánh ở đó, điểm mềm nhất của bạn. Và vì cơn đau còn chưa tới, bạn dám hy vọng rằng nó không xuất hiện, rằng tác động ít trực tiếp hơn bạn nghĩ ban đầu. Và rồi nó đến, giống như sấm theo gót chớp, lúc đầu chỉ là một tiếng đùng yếu ớt, một tiếng rên nho nhỏ đều đều của sự không thoải mái. Nếu là một nốt nhạc, đó sẽ là một trong những nốt trầm căn bản thường được sử dụng trong những phim kinh dị để tạo ra một cảm giác kinh hãi báo điềm xấu, cảm giác về những thứ đen tối có răng nanh đang ẩn náu ở tư thế sẵn sàng nhảy xồ ra. Đó là một tiếng rên nặng nề, bởi vì bạn biết một nốt nhạc thấp như thế chỉ có một hướng để đi. Và khi cảm nhận được cơn đau âm ỉ phát ra từ chính giữa cơ thể, từ trong thâm tâm, bạn tự nói với mình, Mình có thể xử lý được, mình có thể tống khứ cơn đau này, và vào chính khoảnh khắc ấy bạn thấy mình đột nhiên khuỵu gối, người đổ gục xuống, thở dốc, không hề nhớ mình rơi  vào tư thế này như thế nào nữa. Và rồi cơn đau ở khắp mọi nơi - dưới háng, trong ruột, trong thận, trong những cơ duỗi thẳng đơ ở dưới lưng chỗ bạn thậm chí không nghĩ mình có cơ bắp. Cơ thể bạn quá căng đến nỗi không thể thở đúng cách được vì thế phổi bạn bị thu hẹp, và bạn nhỏ dãi bởi vì đầu bạn đang gục xuống và tim bạn không thể bơm đủ nhanh dòng máu đang chảy mạnh trong bạn, và bạn có thể cảm thấy mình đang lảo đảo, nhưng bạn không còn cơ bắp nào để đỡ , thế nên kết cục là bạn quỵ xuống một bên, các dây thần kinh bị thắt nút, con ngươi trong mắt bạn trợn ngược lên như thể bạn vừa chạm vào đường điện dưới mưa. 

Thực sự là không có gì khác giống thế. 

Rusco không có chỗ ở bữa tiệc này. Anh ta tốt nghiệp từ cách đây hai năm, một điều kỳ lạ nho nhỏ xét tới việc số lần bị đình chỉ anh ta thu thập được vì tội đánh lộn, thuốc phiện và phá phách nhiều đến kỷ lục. Bây giờ anh ta điều khiển xe cẩu hàng cho nhà kho tại một trong số những điểm bán đồ nội thất tập trung thành một chuỗi cửa hàng ở đầu xa lộ số 9 và nâng tạ ở sân trước nhà anh ta cùng đám bạn. Nghe đồn anh ta gí dao găm vào thầy Portis, giáo viên dạy thể dục già nua của chúng tôi, khiến sau đó thầy Portis bị suy nhược thần kinh; đấm gục người gác cửa ở quán Dark House khi họ từ chối phục vụ bia cho anh ta; nện nhừ tử chính bố đẻ anh ta hồi học lớp Tám. 

Thế nên kể cả tôi có đứng dậy được lúc đó để đánh nhau, thì anh ta sẽ lại hạ gục tôi lần nữa, vì thế nên tôi chỉ co người lại ở tư thế bào thai trong khi cả căn phòng quay cuồng quanh tôi và vô số màu sắc gây ảo giác bơi lội bên trong mi mắt tôi, Rusco đặt giày lên đầu tôi và nói, "Nhìn đường mà đi, con lợn." 

Sau đó anh ta bỏ đi, và Alice tíu tít bên tôi, giúp tôi đứng dậy, cô ấy và Jeremy đưa tôi lên tầng vào phòng ngủ của bố mẹ Jeremy, đặt tôi nằm xuống một tấm trải giường họa tiết uốn lượn có màu sắc rực rỡ. "Không sao chứ?" Alice liên tục hỏi, trong khi tôi cố gắng hết mức để không bật khóc. Tôi thích được cô quan tâm và ở gần, tóc cô chạm vào mặt tôi như mơn trớn khi cô cúi xuống, nhưng lúc nãy tôi đã không cho Russo một trận nhừ tử, và tôi sẽ là kẻ đáng nguyền rủa nếu cộng thêm vào đó tôi lại còn khóc trước mặt cô. 

"Anh ta đúng là một gã khốn kiếp," Alice nói. 

Tôi lăn người ra xa cô và nhắm mắt lại. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã ngủ thiếp đi bởi lúc tôi tỉnh dậy Alice đã ra về, và một vài đôi lớp lớn đang làm tình trong phòng tắm của bố mẹ Jeremy, những tiếng rên rỉ khe khẽ dội xuống nền lát đá. Tôi đang khập khiễng đi về nhà thì Paul lái chiếc Cadillac của ba tới. Paul được quyền sử dụng xe không hạn chế kể từ lúc anh ấy được trao học bổng bóng chày, đó là lý do tại sao, thay vì có mặt ở bữa tiệc, anh ấy đi đâu đó làm tình trên băng ghế sau. "Ê!" anh ấy nói. "Có chuyện gì vậy?"

"Chẳng sao cả."

"Tao nghe nói mày bị đá đít." 

"Không phải thế." 

Tôi liếc nhìn Paul và ngạc nhiên thấy anh ấy đang giận sôi lên. "Vào xe đi," anh ấy nói." 

"Quá giờ giới nghiêm rồi." 

"Kệ mẹ nó. Đi với tao." 

"Đi đâu?" Paul đấm vào bánh lái và nhìn thẳng về phía trước. "Cứ lên xe đi, được không?" 

Chiếc Cadillac có mùi nước hoa và sex, và hai hòn bi của tôi nhảy dựng lên mỗi lần xe va vào chướng ngại vật trên đường. "Thằng chó chết," Paul lẩm bẩm khi rẽ vào phố trung tâm. "Để xem nó sướng như thế nào khi tao giẫm lên đầu nó." 

Tôi sợ hãi và vẫn còn tương đối đau, nhưng tôi cảm thấy an toàn bên cạnh Paul và xúc động vì anh ấy tức giận đến thế khi có kẻ đánh tôi. Lên trung học hai anh em không thân nhau nữa, nhưng chúng tôi vẫn là anh em, và bây giờ anh ấy bỏ dở buổi tối của mình, chắc chắn có dính đến một mức độ cô nàng toàn bộ hoặc một phần, để đòi lại công đạo cho em trai. 

"Đừng khóc nữa," anh ấy nhẹ nhàng nói. "Mày không thể để nó nhìn thấy mày như vậy." 

Đó là một đêm không mây và đường phố xung quanh tắm trong ánh trăng xanh xuống thấp. Paul lái xe chạy nhanh trên những con phố vắng, và tôi tưởng tượng chúng tôi đang lao trên đường xuyên bang tới quán ăn, hai anh em đi ăn tối muộn để kể cho nhau nghe về buổi tối của mỗi người. Chúng tôi không còn là thể loại anh em như vậy nữa, nhưng tôi thường ước mong như thế. Một vài phút sau, chúng tôi dừng xe trước chiếc cổng oặt eo của một ngôi nhà kiểu cũ xập xệ. Rusco đang ngồi cheo leo trên chiếc ghế tập tạ ở thảm cỏ trước nhà, uống bia. Hai gã đi cùng với anh ta ở bữa tiệc đang ngồi trên bậc thềm, mỗi người cầm một chai bia. Tôi quan sát Rusco, anh ta để ý thấy sự có mặt của tôi ở ghế cạnh người lái, anh ta nhận ra vóc dáng vạm vỡ của Paul khi Paul sải bước giận dữ trước ánh đèn pha của chiếc Cadillac đi vào bên trong, và trong một giây ngọt ngào, tôi nhìn thấy vẻ sợ hãi lan tỏa trên mặt anh ta khi anh ta hiểu điều gì đang xảy ra. 

"Này, ông anh," anh ta nói, đứng dậy. "Ông anh đang vào đất nhà người khác. Cuốn..." 

Nắm đấm của Paul giáng xuống cái miệng đang há ra của anh ta với một tiếng bốp rõ to, và mọi trạng thái phởn phơ tôi cảm thấy đều biến mất ngay lập tức. Rusco đổ gục xuống trong khi hai người bạn nhảy dựng lên khỏi bậc thang, không rõ phải làm gì với Paul lúc này đang đứng trên người Rusco và quát, "Đứng dậy đánh nhau đi, đồ ẽo ợt!" 

Tôi nhảy ra khỏi xe và chạy lên vỉa hè tới chỗ Rusco đang nằm sõng soài, choáng váng. Máu từ miệng anh ta trào ra, và bụng tôi cuộn lên khi tôi thấy anh ta bị gãy hai chiếc răng cửa. "Bỏ qua đi, Paul," tôi van nài, đột nhiên hoảng sợ. "Bọn mình đi thôi." 

"Lại đây, Judd," Paul gọi tôi. Tôi đến đứng bên cạnh anh ấy trong khi Rusco xoay người cố gắng ngồi dậy. Cằm anh ta trông như thể bị nhúng vào trong sơn đỏ, và con ngươi anh ta đang xoay vô định trong hốc mắt. Khi anh ta nhỏm lên được bằng đầu gối, Paul đá vào bụng anh ta và Rusco lại gục xuống. Có ánh sáng bật lên trong một phòng ngủ ở tầng trên, và từ trong nhà, tôi nghe thấy tiếng chó sủa.

"Chúng ta phải đi khỏi đây thôi, Paul." 

"Đá vào của quý nó đi," Paul ra lệnh cho tôi. Mắt anh ấy nảy lửa, những đường gân trên cổ anh ấy nổi lên giận dữ dưới da. 

"Không sao cả," tôi nói. "Chúng ta phải đi thôi." 

Đèn trước cổng nhà bật lên. Tôi nắm lấy cánh tay Paul và bắt đầu kéo anh ấy ra xe. "Đi nào!" tôi van nài. 

Từ dưới đất, Rusco đung đưa chân, đá vào mắt cá của Paul chẳng để làm gì. Paul nắm lấy chân anh ta và nhấc lên, banh rộng hai đùi của Rusco. "Đá vào của quý nó rồi chúng ta sẽ đi," anh ấy nói. 

Máu tụ lại dưới cằm Rusco bắt đầu chạy lên má khi Paul nhấc chân anh ta lên cao hơn. Khi anh ta mở miệng để nhổ máu ra nữa, trông có vẻ như cả đầu lưỡi cũng bị mất. "Em không muốn," tôi hét lên. 

Và rồi, phía sau chúng tôi, cửa chính mở ra, một phụ nữ to béo trong chiếc áo ngực rộng và chiếc quần thun màu xanh lá cây xuất hiện, nắm chặt vòng cổ một con chó Rốt giận dữ, đang điên cuồng cố hết sức để xổng ra. Bà ta có cái trán dô như con trai mình, cùng một cặp mắt bé tí không biết đùa. "Chuyện quái quỷ gì ở đây thế này?"

"Chúng cháu chuẩn bị đi về," tôi nói, giọng vỡ ra, trong khi Paul và tôi đi giật lùi. 

"Tony, chuyện gì thế? Ôi Chúa ơi! Có sao không?" 

Con chó Rốt gầm gừ và sủa chúng tôi, và tôi có thể thấy nước bọt của nó bắn ra dưới ánh đèn vàng ở cổng khi nó gắng sức thoát khỏi vòng kiểm soát của bà Rusco. Chúng tôi gần đến vỉa hè thì bà ta nói, "Tóm lấy chúng nó, Max," và thả vòng cổ. Con chó Rốt bay xuống bậc thềm, và chúng tôi xoay người chạy bán sống bán chết. Tôi có thể nghe thấy tiếng móng chân nó cào xé nền đường bê tông, tiếng nó gầm gừ vang vọng sâu trong bụng tôi. Paul vượt qua tôi trên vỉa hè và nhảy qua cửa sổ vào trong chỗ ngồi bên cạnh người lái. Tôi nhảy lên cốp xe và sau đó lên mui xe, cảm thấy tấm nhôm trĩu xuống dưới sức nặng của mình. Tôi xoay người đủ kịp để thấy con chó nhảy qua cửa sổ theo sau Paul. Chiếc xe tròng trành bên dưới tôi trong khi con chó gầm gừ, và tiếng thét của Paul chuyển từ hoảng sợ sang đau đớn. Tôi hét lên cầu cứu với tất cả sức trong lồng ngực, hét cho tới khi giọng tôi khản đặc và rồi không chịu bật ra nữa. Sau đó phải mất ba ngày tôi mới lấy lại giọng, ba ngày ngồi khạc nhổ ở bệnh viện trong khi họ phẫu thuật vai Paul và thực hiện cấy ghép da lên cánh tay bị huỷ hoại của anh ấy. Tôi gào thét và khóc lóc và són ra quần, đập chân uỳnh uỳnh trên mui xe một cách vô ích trong khi Paul gào thét và khóc lóc. 

Rốt cuộc Rusco là người lôi con chó ra khỏi xe. Anh ta lảo đảo đi xuống, cằm và mặt dính đầy máu khô, và mở cửa xe, quát lên, "Xuống nào, Max!" Đến lúc này con chó đã quá điên cuồng không còn đếm xỉa gì đến chủ nữa, cho nên Rusco kéo nó ra bằng hai chân sau và cố gắng giữ nó. Con chó vặn vẹo tuột ra khỏi nắm tay của chủ nó và cố chạy lại phía xe chúng tôi, sủa giận dữ, nhưng Rusco đứng chắn đường và quát nó. Con chó Rốt nhảy xung quanh anh ta, sủa và gầm gừ, và lúc đầu tôi nghĩ là máu tứa ra từ miệng nó, nhưng rồi tôi nhận ra đó là một mảnh áo phông của Paul ướt đẫm màu đỏ. "Đi khỏi đây ngay!" Rusco hét. "Con chó sẽ vượt qua tao!" 

"Giữ lấy nó!" Tôi đứng trên mui xe gào như người mất trí. Bên dưới tôi, chiếc xe vẫn im lìm một cách đáng lo ngại. 

"Lên xe phía bên kia đi!" 

Tôi không nhớ đi xuống hay mở cửa xe như thế nào. Nhưng tôi nhớ đầu Paul mắc kẹt dưới tay lái, thân người anh ấy đổ trên ghế xiêu vẹo, máu tụ lại thành từng vùng nhỏ trong những rãnh giữa tấm đệm ghế bằng vinyl, mùi máu và phân hôi thối đến nghẹt thở. Anh ấy không động tĩnh gì khi tôi dịch đầu anh ấy dưới tay lái ra để ngồi xuống, nhưng anh ấy rên lên khi tôi đóng sầm cửa lại, cho nên tôi biết anh ấy còn sống. Paul hăng say đi tẩn Rusco đến nỗi anh ấy thậm chí không thèm tắt động cơ, vậy nên tôi có thể nâng cả hai cửa sổ lên ngay lập tức. Vài giây sau, con chó Rốt đập thình thình vào hông xe, răng nó nghiến lên kính. Tôi đờ người nhìn Rusco đứng sau con chó, anh ta nhìn lại tôi vô cảm, mặt nhoe nhoét máu như người man rợ, trong khi con chó tru lên và cào liên tiếp vào xe. Đến một lúc nhất định tôi vào số và chầm chậm lái xe đi, không muốn đánh động Paul. Qua gương chiếu hậu, tôi thấy con chó đuổi theo chúng tôi một lúc, sau đó dừng ở giữa phố sủa ầm ĩ. Lẽ ra tôi nên cài số lùi và cán chết nó, nhưng tôi không làm thế mà chỉ tiếp tục lái đi, và việc bỏ qua thôi thúc ấy trở thành một điều nữa ám ảnh tôi trong những tháng năm tiếp theo. Giá mà lúc đó tôi lùi lại cán chết con chó. Giá mà tôi nhảy khỏi mui xe để giúp Paul. Giá mà ngay từ đầu tôi từ chối lên xe đi cùng với anh ấy. 

Phải mất một lúc sau tôi mới định thần trở lại và lái được xe tới nơi cấp cứu, nhưng tôi không nhớ gì nhiều. Tôi chỉ lờ mờ nhớ cô y tá châm kim vào người tôi vì Paul mất rất nhiều máu, và rồi ba mẹ tôi xuất hiện, và họ cũng châm kim vào người ba mẹ tôi. Cảnh sát giữ chiếc Cadillac trong một thời gian ngắn làm bằng chứng, đó là lý do tại sao có lúc tôi hốt hoảng tỉnh giấc trong xe cảnh sát đang đưa tôi về nhà. Ba mẹ tôi ở bệnh viện suốt đêm. Viên cảnh sát lái xe đưa tôi về nhà là một người đã già, vì tôi ngồi phía sau nên không nhìn rõ mặt. Ông ta nói tôi đã cứu mạng Paul. Nhưng tôi nhanh chóng thấy rõ là anh ấy không nghĩ như vậy. Một sự nhất trí thầm lặng, hiển nhiên trong ánh mắt nảy lửa của Paul, nét mặt đau khổ của ba tôi, và sự không can thiệp của mẹ tôi, là con chó đã tấn công nhầm người. Lúc đó tôi không biết thế, nhưng đó là cái đêm tình huynh đệ của chúng tôi tiêu tan, và những năm sau đó, những mảnh vỡ tiếp tục phiêu dạt ra xa hơn, những sợi dây kết nối tí hon quý báu mất dần, cho đến khi không còn hy vọng hàn gắn lại chúng tôi được nữa. 

Hai tuần sau Cơ quan Kiểm soát Động vật cho Max về chầu trời, sau một buổi điều trần ba tôi đến dự mang theo vô số ảnh thương tích rùng rợn của Paul. Có nhiều đơn kiện và đơn kháng cáo, những lời buộc tội hình sự được đưa ra và bác bỏ. Một vài tuần sau, rốt cuộc tôi hôn Alice Taylor trong rạp chiếu phim tối đen, và rồi tôi cũng khiến cả hai đều ngạc nhiên khi bật khóc như một đứa trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ivy