Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Cuộc hôn nhân của tôi kết thúc bằng bánh ngọt và xe cứu thương.

Hôn nhân đổ vỡ. Ai cũng có lý do, nhưng chẳng ai thực sự hiểu nổi tại sao. Chúng tôi lấy nhau khi còn trẻ. Có lẽ đó là sai lầm của chúng tôi. Ở bang New York, luật pháp cho phép bạn kết hôn trước khi bạn được quyền nhấp một ly tequila. Chúng tôi biết cuộc sống vợ chồng có lúc va chạm cũng như biết có trẻ em chết đói ở châu Phi. Đó là một thực tế bi thảm nhưng những thế giới đó ở cách xa chúng tôi hàng vạn dặm. Chúng tôi nghĩ mình sẽ khác. Chúng tôi sẽ giữ được ngọn lửa tình không bao giờ tắt. Chúng tôi sẽ làm tình cho đến rã rời hằng đêm. Chúng tôi sẽ tránh được cạm bẫy của thói tự mãn. Chúng tôi sẽ giữ được tâm hồn và hình thể trẻ trung, những nụ hôn luôn nồng sâu và vòng bụng phẳng, nắm tay nhau đi bộ, thì thầm bên nhau suốt đêm khuya, làm tình trong rạp chiếu phim, mơn trớn nhau từ đầu đến chân với niềm hăng say cháy bỏng cho đến khi lực bất tòng tâm bởi bệnh khớp tuổi già. 

"Anh vẫn sẽ yêu em lúc em già đi chứ?" Jen hay hỏi thế, thông thường là vào lúc chúng tôi nằm trên giường trong phòng ở ký túc xá của cô ấy, lơ mơ ngủ trên chiếc đệm lõm đẫm mùi của cuộc mây mưa. Jen thường nằm sấp, tôi nằm nghiêng một bên, ngón tay lười biếng lướt trên sống lưng cô ấy tới chỗ đường cong của cặp mông. Lúc mới tán tỉnh nhau, tôi hãnh diện một cách vô lối vì cặp mông của Jen. Tôi thường vượt lên mở cửa cho cô ấy chỉ để nhìn cặp mông căng tròn trong chiếc quần jean nảy trước mặt tôi và tự nói với mình: Đây là cặp mông để sống cùng đến già. Tôi nhìn cặp mông của Jen như thành tựu của chính mình và muốn đưa về nhà giới thiệu với ba mẹ tôi.  

"Khi ngực em xệ, răng rụng hết, em khô héo nhăn nheo như mận khô?" Jen thường hỏi, 

"Tất nhiên anh sẽ vẫn yêu em."

"Anh sẽ không đổi em lấy cô khác trẻ hơn chứ?"

"Tất nhiên anh sẽ đổi, nhưng anh sẽ cảm thấy có lỗi khi làm thế."

Và rồi chúng tôi cùng bật cười trước những điều không thể xảy ra này.

Tình yêu khiến chúng tôi chẳng thấy ai ngoài bản thân, chúng tôi thường không ngừng nói nào là chúng tôi khăng khít đến đâu, mối quan hệ của chúng tôi hoàn hảo thế nào như thể chúng tôi là những người đầu tiên trong lịch sử làm được điều đó. Chúng tôi đã là một đôi uyên ương như vậy trong một thời gian, hai kẻ ngu xuẩn nhất trần đời, chỉ bận tâm nhìn vào mắt nhau trong khi những người khác cố gắng thư giãn. Khi tôi nhớ lại chúng tôi ngớ ngẩn đến thế nào, bướng bỉnh không chịu hiểu về những thực tế đang đợi, tôi chỉ muốn quay lại đá gãy răng cái thằng tôi gầy gò, tự phụ, với tình yêu căng tràn và cây hàng cương cứng đó.

Tôi muốn nói cho cậu ta biết cậu ta và người tình trăm năm sẽ từ từ rơi vào một cuộc sống đơn điệu như thế nào, tuy chuyện chăn gối vẫn chỉn chu nhưng sẽ tầm thường đến độ có thể hoãn lại chỉ để xem vô tuyến hay ăn đêm. Tôi sẽ nói cho cậu ta biết hai người sẽ thôi cố nhịn xì hơi và đóng cửa phòng vệ sinh khi đi tiểu. Cậu ta sẽ trở nên dè dặt hơn khi tán dóc với bạn bè chung của hai người trước mặt cô ấy, vì cô đã nghe hết tất cả các chuyện cười của cậu ta rồi và sẽ không cười trước câu nói đùa của cậu ta như những người khác. Cô sẽ càng ngày càng dành nhiều thời gian nói chuyệnđiện thoại với các bạn mình vào buổi tối. Hai người sẽ gây chiến với nhau chỉ vì những chuyện lặt vặt nhất: cuộn giấy vệ sinh không thay, bát ăn xong không rửa, hay như thế nào là quản lý sổ séc đúng cách. Tôi muốn nói cho cậu ta biết về sự xuất hiện của một thang điểm vô hình, hai bên sẽ tính điểm lẫn nhau dựa trên những quy tắc phức tạp tự đặt ra. Tôi muốn vồ ra trước mặt cái thằng dấm dớ kiêu ngạo đó như Hồn Ma của Giáng sinh Quá khứ (Ghost of Christmas Past: nhân vật trong tác phẩm A Christmas Carol (Giáng sinh yêu thương) của Charles Dickens), làm nó sợ hãi tạch luôn ham muốn xây dựng gia đình. Quên chuyện kết hôn đi, tôi sẽ hét vào mặt nó, chỉ uống tequila thôi. Và rồi tôi sẽ lôi nó lướt đến tương lai chỉ cho thấy nét mặt của nó... 

...khi tôi bước vào phòng ngủ của mình và phát hiện Jen đang nằm trên giường với một người đàn ông khác. 

Trước lúc đó, lẽ ra tôi đã phải có những nghi ngờ nhất định. Ngoại tình, giống như bất kỳ một tội ác nào khác, để lại những dấu tích không thể chối cãi được, hiển nhiên như cây cối, không khí, loài người và, hừm, phân thải. Cho nên chắc chắn tôi đã có thể nhận biết từ lâu, không cần phải tới giây phút kinh hoàng tận mắt chứng kiến. Các manh mối có lẽ đã tích tụ thành đống, như những thư điện tử không được mở ra xem dù chỉ cần một cú kích chuột. Một số máy lạ trên hoá đơn điện thoại của cô ấy, một cuộc nói chuyện nhanh chóng chấm dứt khi tôi bước vào phòng, một khoản chi tiêu kỳ cục không có lời giải thích, một vết cắn nhỏ trên cổ cô ấy tôi nhớ không phải do mình, sự sụt giảm rõ rệt hứng thú chăn gối của cô ấy. Những ngày sau đó, tôi nhìn lại cuộc hôn nhân của chúng tôi trong khoảng thời gian một năm vừa qua như người ta xem lại cuốn băng an ninh sau khi xảy ra vụ trộm, tự hỏi trời đất quỷ thần sao tôi lại có thể mù tịt đến thế, sao lại phải chờ đến lúc nhìn thấy tại trận mới biết chuyện. Thậm chí ngay cả khi đứng xem họ quằn quại trên giường, tôi cũng phải mất một lúc mới nắm bắt được sự việc.

Bởi vấn đề là ở chỗ, cho dù thích sex đến đâu, vẫn có gì đó kỳ cục khi bạn xem người khác làm chuyện ấy. Tạo hoá đã phải nhọc công sắp đặt các bộ phận trên thân thể để bạn khó có thể trông thấy rõ khi chính mình hành sự. Vì nếu đi sâu vào bản chất, sex là một trò lố bịch, nhơ nhớp: lông lá, da thịt cọ xát, miệng lỗ tông hống, những bộ phận loã lồ, nhớp nháp. Và bản thân sự mãnh liệt của hành động giao hợp nguyên thuỷ sơ khai nhắc chúng ta nhớ rằng chúng ta chỉ là những động vật ngu xuẩn bám nhằng lấy vị trí của mình trên chuỗi thức ăn, ăn uống, ngủ ngáy và làm tình vô tội vạ, cho đến khi bị loài khác lớn hơn tới nuốt chửng.

Thế nên vaò hôm sinh nhật Jen ba mươi ba tuổi, khi tôi về nhà sớm và thấy cô ấy đang nằm giạng háng trên giường, cái mông to uỳnh bệch bạc của gã nào đó phía trên, nhấp lên nhấp xuống nhịp nhàng, tay gã kẹp dưới mông Jen nhấc cô ấy lên mỗi lúc thúc vào còn những ngón tay cô ấy bấm vào lưng gã để lưu lại những vệt trắng, hừm, phải mất một lúc tôi mới hiểu ra.

Lúc đó tôi vẫn chưa ý thức được người trên giường là Jen. Tôi chỉ biết đấy là giường của tôi và người đàn ông duy nhất có việc để làm trên chiếc giường đó phải là tôi. Trong một thoáng tôi nghĩ đến khả năng mình vào nhầm nhà, nhưng việc đó khó có thể xảy ra, và một cái liếc nhanh tấm hình Jen trên chiếc bàn cạnh giường ngủ, trẻ trung và rạng rỡ trong váy cưới, xác nhận tôi ở đúng nơi đúng chỗ. Thực tế điều đó cất đi một gánh nặng nho nhỏ, bởi vì nếu nhầm lẫn kiểu này, nếu thực sự vào nhà hàng xóm, đi thẳng lên cầu thang vào phòng ngủ mà không biết mình nhầm, thì chắc tôi có đủ lý do để chờ đợi điều tệ hại nhất khi nhận kết quả chụp cắt lớp sọ não. Và nếu tôi đi nhầm vào nhà hàng xóm đúng lúc họ đang động đực như chó giữa buỏi chiều thì chắc rằng ngay cả lời xin lỗi chân thành chất cũng khó lòng được chấp nhận, tôi sẽ không bao giờ có thể nhìn vào mắt họ nữa, đừng nói đến chuyện nhờ họ lấy bưu phẩm lúc chúng tôi đi nghỉ. Hơn nữa, hàng xóm của chúng tôi, ông bà Bowen đã ngoài lục tuần, và ông Bowen đang sắp đối mặt với lần truỵ tim thứ ba. Ngay cả khi ông ấy vẫn còn khả năng sinh lý - với chu vi vòng bụng của ông ấy thì tôi rất nghi ngờ điều này, cuộc đột nhập không đúng lúc như thế này có thể đã dẫn đến một cơn đột quỵ. Cho nên, suy xét một cách thấu đáo thì việc tôi có mặt ở chính nhà mình có lẽ là điều tốt hơn cả.

Trừ một điều, trong trường hợp này, điều đó mở ra một số tình huống đáng ngại, mà tình huống hiển nhiên nhất là người đàn bà đang quằn quại trên giường trong vũng mồ hôi của chính cô ta, ngón tay đánh bóng kiểu Pháp đang ấn như mũi lao vào lỗ hậu to như mắt bò của người tình, chính là Jen, vợ tôi.

Tất nhiên, tôi đã biết thế ngay giây phút bước vào phòng. Nhưng đầu óc tôi lấp liếm không muốn nhận ra điều đó, thay vào đó vài ý nghĩ vẩn vơ nảy ra đánh lạc hướng, thực sự là thế, để cùng lúc, ở hậu trường, tiềm thức của tôi bươn bả thu nhập các sự kiện và chuẩn bị chiến lược kiểm soát thiệt hại. Vậy nên, thay vì ngay lập tức nghĩ Jen đang phang thằng khác, hôn nhân thế là hết rồi, hoặc điều gì tương tự như vậy, ý nghĩ trong đầu tôi lại là thế này Jen chưa bao giờ nhét ngón tay vào hậu môn mình khi làm tình. Không phải tôi ao ước cô ấy làm thế, nhất là bây giờ sau khi có thể nói là đã chứng kiến trực tiếp nơi cô ấy đưa ngón tay vào. Jen và tôi thỉnh thoảng làm một số trò hư cho vui - tư thế mới, đồ phụ trợ, kem tráng miệng, vân vân - nhưng tôi thuộc thể loại đàn ông đơn thuần không bao giờ ham muốn đem hậu môn mình vào cuộc. Nhưng như thế không có nghĩa là tôi bỉ bôi gì những người khác.

Ngoại trừ cái gã đang đâm vào sâu hai đốt ngón tay trỏ của vợ tôi, cách một ngón so với ngón tay cô ấy dùng để làm dấu chửi kẻ đã lái xe cắt đường chúng tôi trên xa lộ tuần trước, cách hai ngón so với ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương tôi tặng cô ấy nhân kỷ niệm năm năm ngày cưới. Thực tế là tôi đang nghiêm khắc bỉ bôi gã, tới mức phải thêm một tíc tắc nữa tôi mới nhận ra đó chính là Wade Boulanger, một tay dẫn chương trình trên đài phát thanh khá nổi tiếng. Ngoài việc đang nện vợ tôi và rõ ràng tận hưởng khoái cảm hậu môn thỉnh thoảng được kích thích, gã còn là sếp của tôi. 

Wade dẫn một chương trình phát thanh buổi sáng trên đài WIRX có tên Đàn ông lên đi. Gã nói về sex, xe cộ, thể thao và tiền bạc, nhưng chủ yếu là sex. Gã thảo luận trực tiếp trên sóng với các ngôi sao phim cấp ba, vũ nữ múa thoát y, gái bán dâm. Gã nhận điện thoại từ cả phụ nữ và nam giới, những người này kể cho gã nghe một cách sinh động về đời sống tình dục của họ. Gã công bố và tự cho điểm những pha xì hơi của mình. Gã bảo những người gọi đến trong tình trạng thất tình và đói tình dục: "Hãy thể hiện bản lĩnh đàn ông trước đã!" Khẩu hiệu này của gã được in cả trên áo phông, cốc chén và đề can. Gã là tay bợm chuyên nghiệp, chương trình được bán cho cả mười hai thị trường. Các nhà quảng cáo khúm núm trước gã như cừu non. 

Tôi không chọc ngoáy gì những chuyện đó. Tôi là nhà sản xuất của gã. Tôi xếp lịch khách mời. Tôi giám sát nhóm thực tập viên sàng lọc các cuộc điện thoại cũng như cách chuyên viên IT làm trang web. Tôi thương thảo với các chủ đài về vấn đề thời lượng và tài trợ. Tôi làm cầu nối liên lạc trong các vấn đề pháp lý, nhân sự và quảng cáo. Tôi gọi đồ ăn trưa và kiểm duyệt từ ngữ tục tĩu.

Hồi đó tôi mới ra trường, làm trợ lý tại WRAD, một đài địa phương nhỏ, trong khi sự nghiệp của Wade đang lên, và vì một lý do nào đó, gã thích tôi. Khi nhà sản xuất của anh ta bị sa thải vì một vụ to tiếng với Uỷ ban Thông tin Liên bang, gã liền thuê tôi. Sau những giờ phát sóng, chúng tôi cùng ăn trưa rất lâu, ngồi nhà hàng hết cả buổi chiều tiêu tiền của đài, nốc rượu martini cho đến lúc say khướt. Gã gọi tôi là tiếng nói của lý trí gã, đánh giá cao ý kiến của tôi, đưa tôi theo khi gã chuyển từ đài địa phương sang đài WIRX. Khi chương trình được phát sóng rộng rãi, gã doạ sẽ bỏ việc nếu họ không nhận tôi. 

Wade to cao, bệ vệ, tóc đen cứng, cằm chẻ trông giống như một cái mông thu nhỏ. Răng gã trắng  một màu không tìm thấy trong tự nhiên. Ở tuổi bốn mươi, gã vẫn nhắc tới đám bạn thời đi học như thể họ vẫn quan trọng với gã, vẫn bình phẩm rõ to khi đi ngang qua những bộ ngực, vẫn gọi đó là những cái tí. Đó là một gã như thế. Rất dễ hình dung gã thời trai trẻ, nốc bia thi trong tiếng vỗ tay, nợ như chúa chổm, bỏ lén thuốc ngủ vào trong cốc nhựa màu đỏ của các cô sinh viên năm thứ nhất xinh đẹp ở những buổi liên hoan. 

Chẳng có gì trên đời giúp bạn chuẩn bị cho việc chứng kiến vợ mình ngủ với thằng khác, thật thế. Đây là một trong những sự kiện siêu thực bạn có thể nghĩ đến vào một lúc nào đó nhưng đầy mơ hồ, giống như nghĩ đến việc trúng xổ số hay qua đời. Bạn muốn biết mình phải phản ứng thế nào ư, bạn đang ở trên một lãnh thổ chưa từng có dấu chân người đấy. Vậy nên tôi đứng đóng băng ở đó, ngắm nhìn nét mặt Jen trong khi Wade đang bơm cô ấy mãnh liệt như pít tông của một động cơ lông lá to đùng. Đầu cô ấy ngả ra phía sau, cằm hếch tớn lên, miệng mở to hổn hển, mắt nhắm mắt nghiền khoái trá. Tôi cố gắng nhớ lại xem đã bao giờ trông thấy cô ấy hứng đến thế, đẹp phóng túng đến thế trong lúc chúng tôi làm tình chưa, nhưng thật khó nói. Tôi chưa bao giờ có được góc nhìn như thế này. Với cả lâu lắm rồi chúng tôi không làm tình ban ngày, buổi tối thì khó hình dung ra nét mặt bạn tình hơn. Thế rồi Jen bật ra một tiếng rên rỉ khẩn thiết, rất lâu, bắt đầu với cường độ thấp rồi đột ngột nhảy vọt vài quãng tám trở thành tiếng ăng ẳng của con cún bị thương. Tôi tin chắc chưa bao giờ nghe cô ấy phát ra âm thanh như vậy. Vừa rên, cô ấy vừa luồn tay xuống dưới nắm lấy mông Wade, ấn sâu hơn nữa vào.

Đột nhiên tôi nhận ra mình đang suy nghĩ về hàng của Wade.

Cụ thể là, nó có to hơn của tôi không? Bự hơn, cứng hơn chăng? Có phải nó hơi cong một chút, có những cái như thế đó, thế nên nó chạm được vào những chỗ trong Jen mà tôi chưa từng chạm tới, những mô mềm mại cho đến giờ vẫn chưa được khơi mở khiến cô ấy bật lên tiếng kêu như vậy? Có phải Wade là một bạn tình điêu luyện hơn? Có phải gã đã học kỹ thuật làm tình Tantra? Gã ta chắc chắn đã ngủ với đủ nhiều gái mại dâm và diễn viên phim cấo ba để có được một số chỉ dẫn thực tiễn. Từ chỗ tôi đang đứng, trông có vẻ chắc chắn là Wade biết mình đang làm gì, nhưng công bằng mà nói, tôi chưa bao giờ thấy mình làm tình. Tôi và Jen không quay phim như một số cặp thường làm, và bây giờ tôi hơi hối hận vụ này. Thỉnh thoảng xem lại băng phim cso thể đã có ích lợi. Theo tất cả những gì tôi biết thì tôi trông cũng cứng cựa chả kém gì. Nhưng tiếng thét đó... Jen và tôi đã làm tình với nhau đủ kiểu mười năm qua, nhưng cô ấy chưa bao giờ thét như vậy. Có thì tôi đã nhớ.

Tôi nhận ra mình đang nghĩ sẽ kể với Jen - Jen của tôi - như thế nào về chuyện này, sẽ miêu tả sự điên rồ này với cô ấy ra sao khi tôi về nhà tối nay. Nhưng tôi về đến nhà rồi. Jen của tôi không còn tồn tại nữa, đã tan vào sương khói ngay trước mắt. Và Jen mới này, cô Jen đang gào thét, đang đẫm mồ hôi, đang thăm dò hậu môn này không cần tôi phải kể. Cô ấy mới là người có vài thứ để kể cho tôi biết. 

Tôi cảm thấy râm ran khó chịu khắp vùng bụng, dấu hiệu đầu tiên của cơn đau đang hình thành ở góc khuất nhất trong dạ dày nhộn nhạo. Nó mới chỉ bắt đầu, nhưng tôi đã có thể cảm thấy hơi nóng mãnh liệt đang đi dần lên ngực giống như một tia laser, và tôi biết rằng một khi thế giới bắt đầu quay trở lại, nó sẽ nở thành thứ ánh sáng chói loà, thiêu sống tôi. 

Jen và Wade vẫn tiếp tục phang phập, hết trong ngoài lại trên dưới, gầm gừ rên rỉ, như thể đang thi nhau lập kỷ lục. Phía sau tất cả điều này là những âm thanh mà bạn không nghĩ đến, tiếng bú mút, tiếng cơ thể cọ vào nhau, những âm thanh đều đặn của hành vi giao hợp, không khí ngập ngụa mùi sex. Vậy mà tôi vẫn đứng đó, để mặc sự việc diễn ra, run như cầy sấy. Thế rồi Wade nhấc chân trái Jen đưa lên cổ gã và đè nó xuống chân phải cô ấy, xoay Jen nghiêng sang một bên trong khi gã vẫn không ngừng làm. Đó là một động tác không dễ dàng thực hiện, nhất là khi không rút ra, cái màn làm tình điệu nghệ này, nhưng nhìn gã làm ngon ơ và Jen xoay chuyển người rất đúng lúc chứng tỏ họ đã thuộc như lòng bàn tay. Và đấy là lúc đột nhiên tôi tự hỏi chuyện này đã diễn ra từ bao lâu rồi: một tháng? Sáu tháng? Họ thành thạo bao nhiêu tư thế? Cuộc hôn nhân của tôi có bao nhiêu phần là giả dối? Jen đang làm tình với Wade Boulanger trong tư thế nằm nghiêng trên giường của tôi, trên chiếc chăn lông ngỗng Ralph Lauren cô ấy mua ở cửa hàng Nordstrom khi chúng tôi dọn về nhà mới. Cuộc đời mà tôi từng biết thế là chấm dứt rồi. 

Đây đúng là lúc để nói đến chiếc bánh sinh nhật to tướng tôi đang cầm trên tay. 

Tôi đi làm về sớm để qua hiệu bánh ngọt lấy chiếc bánh phô mai sô cô la dâu tây, món ưa thích của Jen. Cô ấy bao giờ cũng báo nghỉ ốm vào ngày sinh nhật. Chúng tôi dự định sẽ đi ăn tối ở tiệm, nhưng tôi về sớm để tặng chiếc bánh làm cô ấy ngạc nhiên. Trước khi vào nhà, tôi mở hộp bánh và cắm ba mươi ba cộng một ngọn nến để lấy may. Tôi dừng ở gần cửa, thắp nến bằng chiếc bật lửa cán dài mua để đặc biệt phục vụ cho dịp này. Nghe thấy tiếng cô ấy đi lại trên tầng, tôi bỏ hẳn vỏ hộp bánh, rón rén lên cầu thang như một thằng trộm, đi từng bước nhẹ nhàng để giữ nến không bị tắt. Bây giờ thì nến đã chảy hết hơn một nửa, sáp nến cháy đỏ vương vãi trên lớp phủ trắng tinh như máu rơi trên tuyết. Nếu mọi việc diễn ra đúng như dự kiến thì lúc này đây Jen đã thổi nến, dùng ngón tay quệt một miếng kem lớn rồi liếm, đã hôn tôi với đôi môi dính kem phô mai, chúng tôi đã sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Nhưng tôi không tính tới tình huống đặc biệt này và bây giờ thì chiếc bánh đã đi đời nhà ma.

Tôi biết tiếp đến sẽ có cả mớ câu hỏi đau đớn mà chẳng giải quyết được việc gì. Sao cô ấy có thể làm vậy? Bắt đầu từ bao giờ? Tại sao? Họ có yêu nhau không hay chỉ khoái cảm giác lạ khi ngoại tình? Tôi muốn nhận được câu trả lời nào hơn đây?

Tôi không thực sự muốn biết câu trả lời cho bất kỳ câu hỏi nào. Khi đã là nhân chứng cho việc vợ ngoại tình, khả năng cao là bạn sẽ muốn được giải quyết bằng khẩu Magnun.357 ở cự ly gần hơn là bằng phương pháp khoa học. Nhưng tôi biết dù thế nào tôi cũng vẫn hỏi, bởi vì đó là điều bạn làm. Tôi bị lôi kéo vào một bộ phim, chẳng có gì khác để làm ngoài tuân theo kịch bản. Nhưng ngay lúc đó, giây phút đó, cái câu quan trọng duy nhất cần phải hỏi đột nhiên hiện ra trong đầu tôi, và tôi khá chắc mình đã sẵn sàng muốn biết câu trả lời. Ở dạng đơn giản nhất, câu hỏi đó là thế này: tôi có thể ấn đến đâu trên bộ mông Wade Boulanger chiếc bánh phô mai sô cô la dâu tây với ba mươi ba cộng một ngọn nến để lấy may?

Hoá ra là có thể ấn rất dữ. 

Một loạt sự việc diễn ra sau đó, rất nhanh và cùng lúc.

Việc đầu tiên là Wade hét tướng lên. Không phải bởi vì tự dưng mông gã ăn cả quả bánh phô mai sô cô la dâu tây, mặc dù đương nhiên điều đó cũng đủ là lý do. Wade hét là bởi vì, như sau đó tôi được biết qua một tay lắm mồm trên xe cứu thương, trước khi làm tình với Jen, gã bôi một thứ kem lên của quý, kem này được quảng cáo trên chương trình của gã là có tác dụng tăng cường sinh lực, nhưng gã không biết thứ kem này rất dễ bị bốc cháy. Và bây giờ, nhờ vào ba mươi ba cộng một ngọn nến lấy may, hai hòn bi của gã đang bén lửa. Họ không dán khuyến cáo trên vỏ bao, có lẽ bởi thông thường đa phần đàn ông không phơi chỗ kín ra trước lửa. Thế là Wade hét tướng và tuột ra khỏi Jen, lăn ngửa sang một bên giường, hai tay chụm lấy của quý đã bắt lửa. Tình trạng càng tệ hại hơn vì ngay trước lúc bắt lửa gã đã xém phóng tinh, và bây giờ, gã vừa quằn quại đau đớn vừa bắn những chuỗi li ti tinh dịch được nướng chín vào không khí.

Trong lúc Wade hét tướng, vừa bị bỏng vừa phóng tinh giữa hai tay, Jen cũng hét và lăn nhanh nhất có thể theo chiều ngược lại. Jen hét trước tiên là bởi vì Wade vội vã tuột ra khỏi cô ấy, trán gã va vào sống mũi cô ấy mạnh đến độ làm cô ấy ứa nước mắt. Và rồi, trong nhạt nhoà nước mắt, cô ấy nhìn thấy tôi đứng cuối chân giường, tay nhoe nhoét kem đỏ pha nâu, thế nên tiếng kêu của cô ấy là tiếng kêu của ngạc nhiên và xấu hổ. Nó trở thành tiếng kêu đau đớn khi cô ấy lăn xuống khỏi giường, ngã phịch xuống sàn, đùi bị đế đôi giày bốn trăm đô la để ngược của Wade đâm vào. 

Và tôi hét, bởi vì những gì mà tôi cảm thấy ngay lúc đó còn tệ hại hơn cháy của quý hay gãy mũi - sau này Jen mới biết cô ấy bị gãy mũi. Căn phòng bị phá tan hoang này đã từng là phòng ngủ của tôi, chiếc giường hoen ố dính đầy kem và tinh dịch này từng là giường của tôi, người đàn bà loã lồ đang đổ gập trên sàn nhà này từng là vợ tôi. Và bây giờ, chỉ trong vòng vài giây, tôi đã mất hết.

Và rồi tất cả đều ngừng hét, tiếp theo là giây phút im lặng chết người khi mà bạn chỉ đứng đó, cảm nhận trái đất xoay dưới chân cho đến khi điều đó làm bạn cảm thấy chóng mặt. Mùi dục tình và của quý bị cháy lấp đầy không khí như hơi ga rò rỉ, tôi thề là nếu ai đó quẹt một que diêm thì căn phòng đã nổ tung rồi.

"Judd," Jen kêu lên từ dưới sàn nhà.

Vẫn rên rỉ vì đau, mắt long lanh kinh hoàng trước tổn hại không kể xiết mà hai hòn bi có thể phải gánh chịu, Wade vụng về lăn khỏi giường và lao vào nhà tắm, đóng sầm cửa lại. Đàn ông khoả thân không nên chạy lông nhông. Sau cánh cửa, có thể nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng chửi rủa khàn khàn ngắt quãng của Wade. 

Tôi nhìn Jen ngồi trần truồng trên sàn, lưng tựa vào bàn phấn, đầu gối ép sát ngực, hai tay ôm mặt thổn thức, và cảm thấy rất muốn quỳ xuống kéo cô ấy vào lòng, điều mà tôi sẽ làm trong bất kỳ trường hợp nào khác. Thực tế là tôi đã tiến về phía cô ấy nhưng rồi dừng lại. Mới chỉ khoảng một phút từ lúc tôi bước qua cánh cửa căn phòng, đầu óc tôi chưa kịp thích nghi với thế giới đột nhiên đã thay đổi này, nơi mà tôi không thể vỗ về Jen vì tôi hận cô ấy. Trong tôi là một mớ quay cuồng những phản xạ lỗi thời và những thôi thúc cuồng dại, tôi chịu không biết mình nên làm cái quái gì. Thôi thúc muốn bỏ chạy xâm chiếm lấy tôi, nhưng để mặc hai người họ trong nhà mình thì khác nào đầu hàng vô điều kiện. Tôi cần phải mắng nhiếc, ẩn nấp, bỏ đi, khóc lóc, gí ngón cái vào nghiền nát tròng mắt Wade ra, ôm Jen, bóp cổ Jen, tự tử, đi ngủ, thức dậy và trở lại tuổi hai mươi, tất cả trong cùng một giây. Một cơn suy nhược thần kinh hoàn toàn không phải là không có khả năng xảy ra.

Jen ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ kinh hãi, mắt đẫm lệ đỏ ngầu, máu và nước mũi chảy từ mũi xuống cằm và rơi xuống ngực. Tôi cảm thấy thương xót cô ấy thực lòng và tôi giận mình vì điều đó.

"Không thể tin được cô lại làm như thế," tôi bật thành lời. 

"Em xin lỗi," cô ấy run rẩy nói.

"Mặc quần áo vào và đưa hắn ra khỏi nhà tôi."

Đó là những gì chúng tôi nói với nhau. Chín năm hôn nhân tiêu tan trong nháy mắt, chẳng có gì nhiều để nói. Tôi bước ra khỏi phòng ngủ, đóng sập cửa mạnh đến nỗi cái gì đó bật khỏi tủ giường rơi xuống cái "cạch".

Tôi dừng lại một lúc ở hành lang, bần thần trống rỗng, trút ra một hơi thở tôi không nhận ra mình đang nén lại, rồi lao xuống cầu thang và đập tan tành những món đồ sứ của bà Jen. Tôi đang làm thế thì cảnh sát và xe cứu thương đến.

"Vậy bây giờ thế nào?" Jen nói. Lúc này chúng tôi đang đứng trong bếp, thử bắt chuyện giữa đống đồ sứ vụn nát. 

"Im đi."

"Em biết giờ điều này không có ý nghĩa gì với anh, nhưng em rất xin lỗi, em không biết phải nói thế nào để anh hiểu."

"Đừng nói nữa."

Sự thể không trôi chảy chút nào.

"Không gì có thể biện minh cho việc em đã làm. Lâu nay em cảm thấy không hạnh phúc, anh biết đấy, kiểu như lạc lối và..."

"Xin cô làm ơn ngậm mẹ nó mồm lại có được không?!" Tôi quát, Jen lùi lại như thể nghĩ là tôi chực đánh cô ấy. Mũi cô ấy đã sưng tấy lên,sắp sửa chuyển sang màu tím đen vì bị trán Wade va vào lúc nãy. Khi tin tức về sự cố trong nhà tôi lan truyền sang các nhà hàng xóm, gương mặt bầm tím của Jen trở thành đề tài để các bà nội trợ thì thầm đoán già đoán non không mệt mỏi bên tách cà phê sữa.

Tôi nhắm mắt lại xoa thái dương. "Tôi sẽ đặt một số câu hỏi, tôi cần cô trả lời càng ngắn gọn càng tốt, cô hiểu chứ?"

Jen gật đầu. 

"Cô ngủ với Wade bao lâu rồi?"

"Judd..."

"Trả lời câu hỏi đi!"

"Hơn một năm."

Chắc bạn nghĩ sau những gì đã xảy ra trong vòng nửa tiếng đồng hồ vừa rồi, tôi không còn choáng váng được nữa. Hơn một năm không phải một cuộc lang chạ ngẫu hứng, bất cẩn. Đó là một mối quan hệ. Như thế có nghĩa là Jen và Wade đã có kỷ niệm một năm. Vào ngày kỷ niệm đầu tiên, tôi và Jen qua đêm trong một nhà nghỉ bình dân ở Newport. Jen mặc váy ngủ mỏng dính màu tím oải hương và tôi đọc cho cô ấy nghe một bài thơ mùi mẫn đến độ cô ấy bật khóc, sau đó tôi vẫn còn cảm nhận được vị mặn trên má cô ấy. Jen và Wade kỷ niệm năm đầu của họ như thế nào? Nói đến chuyện này, họ lấy cái gì làm mốc? Lần đầu tán tỉnh? Nụ hôn đầu tiên? Lần đầu lên giường? Lần đầu nói ra từ yêu? Jen luôn đa cảm và ghi chép chi li, chắc chắn cô ấy biết chính xác tất cả những dấu mốc này.

Hơn một năm qua, Jen đã tận dụng mọi cơ hội có thể để làm tình với Wade Boulanger, cái gã có vẻ bề ngoài rất đàn ông, lực lưỡng, sếp của tôi. Tôi không thể tưởng tượng nổi điều đó, không khác gì việc phát hiện ra cô ấy là kẻ giết người hàng loạt, thực sự như thế còn hơn. Tôi sẽ có mặt ở phiên toà, ủ rũ gật đầu đồng tình với bản án, trả lời phỏng vấn với tạp chí People rồi lại quay về với công việc. Ít nhất trong trường hợp đó tôi biết tối nay tôi sẽ ngủ ở đâu.

"Hơn một năm," tôi nhắc lại lời cô ấy. "Vậy cô cũng thuộc dạng lươn lẹo đấy nhỉ?"

"Em đã trở nên như vậy, đúng thế," Jen trả lời, nhìn thẳng vào mắt tôi gần như thách thức.

"Cô yêu hắn à?"

Jen ngoảnh mặt đi.

Tôi không chờ đợi điều đó và cảm thấy bị tổn thương, tôi miên man nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu rạch cổ cô ấy bằng mảnh sứ vỡ. "Chúng ta có vấn đề với nhau từ rất lâu trước khi em qua lại với Wade."

"Chẳng có gì giống như vấn đề chúng ta hiện đang có."

Có thể cô ấy nói gì đó sau đấy, nhưng tôi không còn lắng nghe nữa. Chỉ có tiếng răng rắc của đồ sứ vỡ dưới chân khi tôi đi ngang qua phòng bếp, tiếng kẽo kẹt của bản lề cửa chính khi tôi giật mở và tiếng rít của không khí được đẩy ra khi rốt cuộc cơ thể tôi cũng bắt đầu nhớ ra mà hít thở lại.

Vậy bây giờ điều quái quỷ gì sẽ xảy ra?

Tôi ngồi trong xe, vẫn đỗ trên lối chạy vào nhà, tay siết chặt vô lăng đến nỗi khuỷu tay trắng bệch ra, tê liệt không biết làm gì. Không có gì chán hơn là ngồi trên ô tô mà chẳng có chỗ nào để đi. Có lẽ trừ phi là so với việc ngồi trên xe ở lối vào một ngôi nhà bỗng chốc không còn là nhà của bạn nữa. Bởi vì thông thường ngay cả khi chẳng có chỗ nào để đi thì bạn vẫn có thể về nhà. Jen không những đã lừa dối tôi, cô ấy còn biến tôi thành kẻ vô gia cư. Cơn thịnh nộ xâm chiếm lấy nỗi sợ của tôi như máu lan toả trong nước, người tôi run lên. Tôi muốn bóp cổ Jen, muốn cảm thấy khí quản cô ấy nghẹt dưới ngón tay mình. Tôi muốn đâm Wade bằng con dao của thổ dân, thứ dao cong họ chuyên dùng để moi ruột người, xuyên qua xương ức ra phía sau lồng ngực để đâm thủng lục phủ ngũ tạng, nhìn dòng máu đen cùng những khối mô bị bật tung ứa ra từ miệng gã. Tôi muốn tự tử thật hoành tráng, ví dụ như lao xe qua lan can đâm xuống sông Hudson, để khiến Jen phải tê tái, bị tội lỗi ám ảnh đến tận cuối đời, cũng như tôi biết hình ảnh Wade làm tình với cô ấy sẽ luôn đeo bám tôi. Nhưng có khi Jen sẽ chỉ theo một khoá trị liệu, thậm chí có khi cô ấy sẽ quay lại với cái gã bác sĩ tâm lý cô ấy đã cho nghỉ khoẻ vì cứ thích ôm chặt cô ấy mỗi lúc kết thúc buổi gặp, một gã theo chủ nghĩa Freud (chủ nghĩa Freud coi sự hoan lạc như cái thiện tối cao và là tiêu chí về lối ứng xử của con người - ND) tranh thủ sờ soạng. Bằng cách nào đó gã sẽ thuyết phục Jen nghĩ rằng cô ấy là nạn nhân của tất cả những việc này, rằng cô ấy có trách nhiệm phải hạnh phúc trở lại, và thế là cái chết của tôi sẽ trở nên vô nghĩa. Điều tốt nhất mà tôi có thể hy vọng là cô ấy sẽ phản bội Wade mà ngủ với gã bác sĩ cuồng dâm này, nhưng lừa nhân tình như thế có gọi là phản bội không nhỉ? Tất cả những việc này đều mới mẻ với tôi, tôi chẳng biết gì về luật ngoại tình cả. 

Nhìn vào gương chiếu hậu tôi có thể thấy mặt trước của ngôi nhà, góc dưới cửa sổ phòng khách, đường phân cách giữa phần móng và bức tường gạch đỏ so le. Cả cuộc đời tôi, tổng hoà của sự tồn tại của tôi được chứa đựng sau bức tường đó, và tôi cho rằng tôi hoàn toàn có thể ra khỏi xe, bước vào cửa đòi lại những gì của mình. Cửa sẽ bị kẹt, lúc nào cũng như vậy vào những tháng ấm áp, phải vừa xoay quả đấm vừa ấn xuống và dựa lưng vào cánh cửa gỗ nặng nề. Tôi có chìa khoá ngay đây, nó rung leng keng trên bảng điều khiển mà tôi chịu không biết phải xoay về hướng nào.

Vậy bây giờ điều quái quỷ gì sẽ xảy ra? 

Tôi nhìn đồng hồ, chiếc đồng hồ bạch kim hiệu Rolex Cosmograph Daytona mà Jen đã tặng tôi nhân sinh nhật ba mươi tuổi. Thực tình tôi thích chiếc Citizen mình vẫn đeo hơn cái của nợ khoe khoang nặng chình ình này, nhưng những thứ kiểu này quan trọng đối với Jen. Cuộc sống ở ngoại ô đối với cô ấy giống như việc một nữ diễn viên sửa soạn vào vai mới, Jen luôn kiên quyết rằng cả hai chúng tôi đều phải trông thật ra dáng.

"Với từng này tiền chúng ta có thể có một kỳ nghỉ rất oách," tôi phản đối.

"Đằng nào chúng ta chẳng có một kỳ nghỉ rất oách," Jen nói. "Những kỳ nghỉ của chỉ tiêu tốn thời gian. Một chiếc đồng hồ như thế này lại là của gia truyền."

Tôi còn quá trẻ để nghĩ đến của gia truyền. Cái từ này gợi lên hình ảnh những ông già nằm liệt giường, móng chân hoá vôi vàng khè, cổ tay xương xẩu,mòn mỏi trong những căn phòng ẩm mốc đầy mùi thuốc tẩy và sự mục rữa. "Ngang bằng năm tháng tiền lãi suất vay mua nhà," tôi nói.

"Đây là quà." Jen nói, giọng có phần đanh đá như thỉnh thoảng cô ấy vẫn thế.

"Quà do chính anh trả tiền."

Tôi đã kết hôn đủ lâu để biết nói ra một câu như thế là dở, vô tâm và không mang tính xây dựng một tẹo nào, nhưng dù sao tôi vẫn nói. Thỉnh thoảng tôi như thế. Khó giải thích cho bạn được. Kết hôn rồi sẽ hình thành những thói quen. Jen không có khả năng xin lỗi bằng lời, cái đó nằm trong gen di truyền của cô ấy. Tôi thỉnh thoảng vẫn bật ra những câu ngu ngốc dù không định nói. Chúng tôi chấp nhận nhược điểm của mình và của nhau, trừ những lúc nó thực sự xuất hiện, vào thời điểm như thế chúng tôi phải chiến đấu với thôi thúc choảng nhau như điên bằng dùi cui.

"Thế có nghĩa là tiền của chúng ta là tiền của anh à?" Jen nói, mắt long lên phẫn nộ, và chỉ với từng ấy từ, cô ấy đã khéo léo lái chúng tôi sang một cuộc chiến kiểu khác. Đây là một kỹ năng cô ấy luyện thành thạo theo thời gian, giống như một võ sĩ quyền anh tung chưởng và dịch chuyển trước khi đối phương kịp phản đòn. Cãi nhau với cô ấy không khi nào không làm tôi lảo đảo.

Rốt cuộc tôi giữ chiếc đồng hồ; thật ra đó là điều hiển nhiên ngay từ đầu. Chiếc Citizen bị hạ bệ cho vào một cái hộc nhỏ trong ngăn tủ đựng tất, nơi có một bộ chìa khoá căn hộ cũ của chúng tôi, mấy chiếc điện thoại đi động lỗi thời, thẻ sinh viên của tôi, vài cây phi tiêu Nhật Bản từ cái thời trung học đam mê ninja, trái bóng chày tôi bắt từ tay Lee Mazzilli ở sân vận động Shea khi tôi còn bé, và một mớ những thứ khác, kỷ niệm của các đoạn đời khác nhau đã chôn vùi từ lâu.

Và bây giờ chiếc Rolex chỉ ba giờ chiều. Tôi cần thời gian để suy nghĩ, để xem xét tình hình, dự tính đường đi nước bước tiếp theo. Tôi mở điện thoại, lướt qua sổ danh bạ, nhưng tôi biết trước mình sẽ không gọi ai. Có khi tôi và Jen vẫn có thể dàn xếp được tình hình, và nếu vậy, chúng tôi sẽ không muốn ai nhìn chúng tôi với vẻ cười cợt. Tôi biết tổn thất không thể cứu vãn được đã đến lúc, sự ngây thơ đã mất, niềm tin đã đổ bể, nhưng mà, câu hỏi hóc búa lâu đời là: nếu vợ ngủ với sếp mình nhưng không ai biết thì có gọi là việc đã xảy ra không? Chẳng có ai để gọi cả, chẳng có người bạn nào không quen biết Jen. Tôi nghĩ đến việc gọi cho mẹ tôi, nhưng ba tôi đang hôn mê, mẹ tôi đã có đủ chuyện để lo rồi. Cuộc đời tôi đang lao xuống vực, và chẳng có điểm tựa nào để bấu víu. Cảm giác bơ vơ lạnh lẽo bám đâu đó trong cổ họng tôi, và đột nhiên tôi không còn giận dữ hay kiệt quệ nữa, mà chỉ hoảng sợ trước sự cô đơn mênh mông chỉ bây giờ mới bắt đầu bít kín lấy nội tạng tôi.

Tôi lái xe xuyên qua khu trung tâm nhỏ của Kingston, đi qua ga tàu, tới đường I-87. Tôi dừng lại nhìn tuyến đường liên bang một hồi, những chiếc xe tải và ô tô của những người tan sở sớm chạy vùn vụt để tránh giờ tan tầm buổi chiều sắp đến sẽ làm tắc nghẽn tuyến phía Bắc. Tôi nghĩ đến việc lên xa lộ và đi về hướng Bắc, sẽ chỉ dừng lại để đổ xăng và ăn lót dạ cho tới khi đến Maine. Tôi sẽ tìm một thị trấn ven biển, thuê một ngôi nhà nhỏ, làm lại từ đầu. Mùa đông sẽ khắc nghiệt, nhưng tôi sẽ đổi chiếc Lexus lấy một cái xe tải thô kệch có dây xích buộc bánh xe. Tôi sẽ tìm việc làm, có thể là việc chân tay, uống rượu ở quán cóc, nuôi một chú chó chột và kết bạn với dân chài. Họ sẽ trêu chọc gốc gác của tôi, thậm chí có lẽ sẽ trìu mến gọi tôi là tay "New York". Theo thời gian, tôi sẽ nói đặc giọng địa phương. Sẽ có một người phụ nữ ở đó, cô ấy cũng chạy trốn một quá khứ chẳng ra gì. Cô ấy xinh đẹp và dễ tổn thương, chúng tôi sẽ hiểu nhau ngay lập tức, sẽ yêu nhau mãnh kiệt, theo cái kiểu mà chỉ những người đã từng chịu mất mát mới có. Ngoài tình yêu ra chúng tôi sẽ chẳng bận tâm tới cái gì. Tất cả mọi người trong thị trấn sẽ đến dự đám cưới tổ chức trên bãi cỏ ở quảng trường thành phố. Sẽ có những lời chúc mừng chúng tôi được viết trên bảng hiệu nhà hàng, ngay bên trên bảng quảng cáo món ăn.

Nhưng rồi thực tế lại hiện về. Sẽ chẳng có cái nhà nhỏ nào ở Maine, chẳng có chú chó chột nào, cũng sẽ chẳng có người đàn bà xinh đẹp tóc đen nào giúp tôi hàn gắn lại cuộc đời. Tôi ngồi một lúc để để tang cho họ. Thế rồi tôi quay xe, vẫn run rẩy - tôi chưa hề dừng xe kể từ khi ra khỏi nhà - và quay trở lại thành phố, tự nói với mình ngày mai đường liên bang vẫn nằm đó, nhưng bây giờ, tôi sẽ phải tìm cho mình chỗ nào đso gần nhà hơn một chút.

Những tuần sau đó không có gì nhiều để tôi có thể tự hào. Tôi ngủ đông dưới cái tầng hầm ẩm ướt thuê của nhà ông bà Lee, mọc rễ trên chiếc đi văng võng xuống mà trong quảng cáo ghi là "giường thu nhỏ". Căn phòng bốc mùi mốc lẫn bột giặt, và những lúc im ắng, tôi có thể nghe tiếng chiếc bóng đèn trơ trụi duy nhất kêu rì rì trong đui đèn. Tôi xem vô tuyến gần như không nghỉ. Tôi chẳng mấy khi tắm, râu cứ thế mọc. Tôi thủ dâm mà chẳng vui vẻ gì. Tôi tỉa râu thành chòm râu dê và tăng bảy cân. Tôi soạn email gửi Jen, những bức thư lăng nhục dài, với những lời chỉ trích kịch liệt chứa đầy giận dữ và những lời nài nỉ thống thiết, gõ một cách điên cuồng trên chiếc điện thoại Blackberry cho đến khi hai ngón tay cáu nóng ran cứ thế nguyền rủa, chỉ trích, van nài, cầu xin và cuối cùng là xoá sạch. Tôi nằm đó buổi đêm, đăm đăm nhìn trần nhà, đường ống nước cũ kỹ của ngôi nhà lung lay và kêu lạch cạch sau bức tường mỏng không trát vữa, hình dung Jen và Wade đang làm tình như các ngôi sao phim cấp ba theo nhịp ống nước va vào nhau. Beng! Beng! Beng! Và các pha phang phập của họ sẽ lên cao trào theo tiếng nước trong tường mỗi lần ông Lee hoặc bà Lee xả bồn cầu, có nghĩa là cứ khoảng mười lăm phút một lần. Chúa ơi, cứ như thể hai người đó không bao giờ thôi đi tè. Suốt cả đêm, từng chặp đều đặn, tôi có thể nghe thấy tiếng họ trên đầu mình, tiếng bà Lee đi lộp cộp, tiếng ông Lee lê dép loẹt quẹt, tiếng miếng nhựa đậy toilet đóng bộp xuống, và rồi tiếng nước xả, nghe như tiếng thác xoáy sau bức tường thạch cao của tầng hầm. Tôi ba mươi tư tuổi, không nhà cửa, nằm thức chong chong giữa đêm khuya trên chiếc giường tạm mấp mô dưới một căn hầm thuê, nghe tiếng chủ nhà đi vệ sinh, còn vợ và sếp cũ quay cuồng sáu chín trong đầu tôi. Đời bạc đến thế là cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ivy