Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

3 giờ 43 phút chiều

CƯƠNG CỨNG DẪN BA TÌNH NGUYỆN VIÊN của hội Mai táng người Do Thái mang theo đồ tang đến. Họ thu xếp lại đồ đạc trong nhà và sắp đặt mọi thứ trong im lặng với sự chính xác của cánh nhà binh, sau đó Cương Cứng tập hợp bốn anh chị em nhà Foxman lại trong phòng khách. Năm chiếc ghế xếp thấp, với khung gỗ và lớp bọc bằng nhựa vinyl đã phai màu, được kê thẳng hàng trước lò sưởi. Chiếc gương phía trên mặt lò sưởi được phun một thứ thuốc xịt như xà phòng trắng. Tất cả đồ đạc đã bị đẩy vào góc phòng, và khoảng ba chục chiếc ghế nhựa trắng được xếp thành ba hàng trước mặt năm chiếc ghế thấp. Hai chiếc đĩa bằng bạc để nhận tiền phúng viếng được đặt trên chiếc piano. Những người đến đưa tang có thể đóng góp cho hội mai táng hoặc hội giúp đỡ các trẻ em địa phương bị ung thư. Một vài tờ bạc lẻ đã được đặt lên đĩa, trông như tiền boa. Ở sảnh ra vào có thắp một ngọn nến to trong ly thủy tinh cao đặt trên bàn bên cạnh chiếc máy theo dõi trẻ nhỏ của Wendy. Đây là nến shiva, có đủ sáp ong trong ly để nến cháy suốt bảy ngày. 

Phillip chạm mũi chân vào một trong những chiếc ghế thấp. "Yoda thật tốt bụng khi cho chúng ta mượn những chiếc ghế này." 

"Đây là ghế shiva," Cương Cứng nói. "Phải ngồi sát đất để thể hiện sự đau buồn. Trước đây người chịu tang phải ngồi hẳn xuống đất. Theo thời gian, phong tục có biến chuyển." 

"Vẫn cần cải tiến nhiều lắm," Phillip làu bàu. 

"Thế chiếc gương thì sao?" Wendy muốn biết. 

"Theo phong tục, phải tháo dỡ hoặc phủ kín tất cả gương kính khi nhà đang có tang," Cương Cứng nói. "Chúng tôi cũng đã che mờ tất cả gương trong nhà tắm. Đây là thời điểm cần tránh tất cả mọi thôi thúc hướng về sự phù phiếm cá nhân, chỉ tập trung ngẫm nghĩ về cuộc đời của người quá cố." 

Tất cả chúng tôi đều gật đầu, như kiểu nghe hướng dẫn tham quan bảo tàng theo nhóm, chọn con đường ít kháng cự nhất để đến đoạn được giải lao sớm nhất. "Cách đây không lâu, ba các cậu gọi tôi đến bệnh viện," Cương Cứng nói. Trước đây anh ta là một đứa trẻ căng thẳng, mũm mĩm, bây giờ anh ta là một người đàn ông căng thẳng, vạm vỡ, má hồng hào nên trong lúc nào cũng như đang giận dữ hoặc ngượng ngập. Tôi không biết chính xác Cương Cứng tìm thấy Chúa lúc nào; tôi thì mất liên lạc từ sau trung học. Với anh ta, chứ không phải với Chúa. Tôi mất liên lạc với Chúa từ lúc gia nhập Đội Thiếu niên và không thể theo các lớp học tiếng Do Thái ở đền Israel nữa, chúng tôi đến giáo đường này mỗi năm một lần vào dịp năm mới theo lịch của người Do Thái.

"Ba các cậu không phải là một người mộ đạo. Tuy nhiên về cuối đời, bác ân hận vì đã không theo phong tục truyền thống trong cách nuôi dạy con cái cũng như trong cách sống của mình." 

"Nghe không giống ba lắm," tôi nói.

"Có một thực tế khá phổ biến là những người chờ chết thường hướng tới Chúa trời," Cương Cứng nói bằng giọng tự cao tự đại, mô phạm y như giọng hồi bé anh ta dùng để giải thích cho chúng tôi thổi kèn là thế nào. 

"Ba không tin Chúa." Phillip nói. "Tại sao ba lại hướng tới cái mà ba không tin?" 

"Tôi đoán bác đổi ý," Cương Cứng nói, và tôi có thể thấy rằng anh ta vẫn còn khó chịu với Phillip vì chuyện lỡ miệng lúc trước.  

"Ba không bao giờ đổi ý cả," tôi nói. "Ý nguyện trước lúc lâm chung của ba các cậu là cả gia đình làm lễ shiva để tưởng niệm sự ra đi của bác ấy. 

" Ba đã phải uống rất nhiều thuốc," Wendy chỉ ra. 

"Bác ấy hoàn toàn tỉnh táo." Mặt Cương Cứng båt đầu đỏ lên.

"Có ai khác nghe thấy ba nói vậy không?" Phillip.

"Phillip." Paul . 

"Sao cơ? Em chỉ hỏi cho ra lẽ. Có thể là anh Cương... Charlie hiểu lầm."

"Tôi không hiểu lầm," Cương Cứng cáu kỉnh nói. "Chúng tôi thảo luận rất kỹ càng về việc này."

"Chẳng phải có một số người làm lễ shiva trong ba ngày sao?" Tôi.

"Đúng thế!" Wendy.

"Không!" Cương Cứng hét lên. "Từ shiva có nghĩa là bảy. Bảy ngày. Đó là lý do tại sao lại gọi là lễ shiva. Ba các cậu là người rất rõ ràng."

"Hừm, tôi không thể lơ là công việc kinh doanh trong vòng bảy ngày được," Paul nói.  "Với cả tin tôi đi, ba không đời nào chịu như thế." 

"Charlie, anh nghe này," tôi bước lên nói. "Anh đã truyền đạt lại lời nhắn nhủ của ba chúng tôi. Anh giữ lập trường của mình. Bây giờ chúng tôi sẽ thảo luận trong gia đình để đi đến nhất trí và sẽ gọi anh nếu có gì cần hỏi." 

"Thôi đi!" 

Tất cả chúng tôi đều quay người lại nhìn mẹ và bác Linda đúng ở ngưỡng cửa dẫn vào phòng khách. "Đây là ý muốn của ba các con," bà nghiêm nghị nói, bước vào trong phòng. Bà đã cởi áo khoác ngoài, và chiếc áo sơ mi cổ trễ để lộ cái khe ngực đáng xấu hổ. "Ông ấy không phải là người đàn ông hoàn hảo, không phải là người cha hoàn hảo, nhưng là người đàn ông tốt, và ông ấy đã nỗ lực hết sức. Trong khi đó thời gian gần đây, các con đều không phải là những đứa con mẫu mực." 

"Không sao đâu mà, mẹ bình tĩnh đi," Paul nói, với tay về phía mẹ tôi. 

"Đừng ngắt lời mẹ. Ba các con nằm liệt giường chờ chết gần nửa năm qua. Các con về thăm được bao nhiêu lần? Mẹ biết, Wendy, Los Angeles không phải kề cận bên cạnh, và con, Judd, gần đây trải qua khó khăn, mẹ hiểu. Nhưng con, Phillip... chỉ có Chúa mới biết con bận việc gì. Cứ như mẹ có đứa con trai ở Iraq vậy. Nhưng như thế ít nhất mẹ cũng biết con đang ở đâu. Ba các con đã nói ra ý nguyện cuối cùng, và tất cả chúng ta sẽ thực hiện ý nguyện đó. Tất cả chúng ta. Sẽ đông đúc chật chội, sẽ không thoải mái, chúng ta sẽ làm cho nhau phát cáu, nhưng trong vòng bảy ngày tới, các con đều sẽ lại là con của mẹ." Bà bước thêm vài bước vào giữa căn phòng và mỉm cười với chúng tôi. "Tất cả đều ở nhà."

Bà xoay tròn trên chiếc giày cao gót nhọn hoắt và ngồi phịch xuống ghế như một đứa trẻ. "Nào," mẹ tôi nói. "Các con còn chờ gì nữa?" 

Tất cả chúng tôi đều lom khom ngồi xuống ghế, im lặng và sưng sỉa, như một lũ học trò vừa bị quở trách. 

"E hèm, thưa bác," Cương Cứng hắng giọng nói. "Thật tình theo phong tục bác không được đi giày cao gót khi làm lễ shiva đâu ạ."

"Tôi bị đau lòng bàn chân," bà nói và ném cho anh ta cái nhìn đủ sắc để cắt được bao quy đầu. 

Tàn dư tả tơi duy nhất của phong tục Do Thái mà ba mẹ tôi duy trì là họp mặt cả gia đình nhân dịp lễ Rosh Hashanah, lễ đón năm mới theo lịch Do Thái. Hằng năm, khi thu sang hạ tàn, sẽ có một cú điện thoại, giống lời hiệu triệu nhiều hơn là lời mời, và tất cả chúng tôi sẽ đổ bộ xuống hẻm Knob, để đôi co thu xếp chỗ ngủ, tham dự lễ ở đền Israel một cách miễn cưỡng, và cùng ăn một bữa cỗ mệt mỏi, trong đó, theo truyền thống, luôn có ít nhất một người đùng đùng bỏ ra khỏi nhà. Thông thường là Alice hoặc Wendy, nhưng một vài năm trước là Jen, sau khi ba tôi, đã ngà ngà men rượu sơ náp đào, không đâu lại đi nói với cô ấy rằng về lý mà nói, đứa con trai xấu số của ông không phải là người Do Thái, bởi vì cô ấy là người ngoại đạo. Việc này xảy ra vài tháng sau khi cô ấy sinh thai nhi chết lưu, vì thế không ai trách móc gì khi cô ấy hất chiếc đĩa bạc vào ba tôi trước khi bỏ đi. "Nó làm sao thế?" ba tôi nói. Ích lợi là, Jen nằng nặc đòi về ngay, thế nên tôi có cớ để không phải dự buổi lễ dài vô tận ở đền Israel sáng hôm sau, nơi giọng nam cao, nhuốm màu opera của ca trưởng Rothman khiến bạn chỉ muốn phủ phục ngay tại chỗ và chấp nhận Chúa Jesus là Đấng Tối Cao và Chúa Cứu Thế của bạn.

4 giờ 2 phút chiều

ALICE VÀ TRACY ĐANG GIÚP BÁC LINDA trong bếp. Horry, theo lệnh của Paul, đã quay trở lại trông cửa hàng cho đến hết ngày. Cửa hàng trên phố Elmsbrook là cửa hàng chính, buổi tối thường mở cửa đến tận chín giờ. Barry ở trên tầng, xem phim cùng hai đứa bé. Vì vậy chỉ có bốn anh chị em chúng tôi và mẹ, ngồi trên những chiếc ghế thấp, cảm giác ngượng nghịu và không thoải mái. 

"Thế tiếp theo đến tiết mục gì ạ?" Phillip hỏi. "Mọi người sẽ đến", mẹ tôi nói. 

"Làm sao họ biết nên đến lúc nào?" 

"Chúng ta không phải là những người đầu tiên làm lễ shiva," Paul làu bàu. 

"Mọi người sẽ đến," mẹ tôi nói.

"Ồ, mọi người sẽ đến mà, Ray, " Phillip ngâm nga, bắt chước giọng James Earl Jones (Nam diễn viên người Mỹ , nổi tiếng thế giới khi tham gia lồng tiếng trong nhiều bộ phim hoạt hình, trong đó đình đám nhất là phim Vua sư tử của hãng Disney). "Mọi người chắc chắn sẽ đến." Phillip là một kho lưu trữ vô thiên lủng các đoạn thoại phim và lời bài hát ngẫu nhiên. Để có chỗ chứa tất cả những cái đó trong đầu, nó rõ ràng đã dọn sạch nơi tích trữ những thứ như lý trí và lẽ thường. Khi được khích đúng chỗ, nó có thể trích dẫn một cách không suy nghĩ, như kiểu một nhà thông thái. 

Paul ngước lên và bắt gặp tôi đang nhìn vết sẹo trên tay phải anh ấy. Đó là một đường dày màu hồng chạy từ mu bàn tay xuống cổ tay và kết thúc thành một vết loang lổ trên cẳng tay. Có một vết sẹo nữa trên vai anh ấy, khủng khiếp hơn, lan khắp cổ như những cái tua có màu cá chết, chỗ con chó Rốt (Rottweiler hay còn gọi là Rốt hoặc Rotti là một giống chó lớn và cơ bắp có nguồn gốc từ Đức, thường được huấn luyện để trở thành chó nghiệp vụ) cắn trượt tĩnh mạch cảnh vài phân. Mỗi lần gặp Paul, tôi không ngăn được mà nhìn chăm chăm vào những vết sẹo của anh ấy, tìm những vết rằng tôi biết có ở đó.

Paul cố tình quay cánh tay sang phía khác để giấu vết sẹo và ném cho tôi cái nhìn nghiêm khắc. Paul không hề nói trực tiếp với tôi một lời nào kể từ khi tôi về. Hiếm khi anh ấy nói gì với tôi nếu không bắt buộc. Điều này là kết hợp của một số yếu tố, chủ yếu là vụ tấn công của con chó Rốt dẫn đến sự nghiệp bóng chày ở đại học của Paul kết thúc trước khi nó bắt đầu, và anh ấy đổ lỗi cho tôi về vụ này. Tất nhiên anh ấy chưa bao giờ nói rõ như thế cả. Trừ Phillip, tất cả đàn ông trong gia đình tôi đều không bao giờ bộc lộ điều gì. Vậy nên tôi không biết chắc đó có phải là lúc Paul bắt đầu ghét tôi hay là lúc anh ấy bắt đầu ghét tất cả mọi người. 

Một yếu tố nữa là tôi mất tân với Alice từ thời trung học, và cô ấy cũng vậy, nhưng điều này thực tế không rùng rợn như nó nghe có vẻ. Alice học cùng khóa với tôi trung học, mãi nhiều năm sau cô ấy mới ở trong tầm ngắm của Paul, khi lấy cao răng cho anh ấy và anh ấy bắt chuyện với Alice bằng cái câu nói luôn đáng tin cậy: "Chẳng phải em từng là bạn gái của em trai anh sao?" Lúc đó tôi đã tới Elmsbrook từ lâu, đã đính hôn với Jen, vì thế nên nếu có ai cần bị trách mắng về điều này thì đó là Paul chứ không phải tôi. Lúc chấm mút Alice anh ấy thừa biết tôi là người đầu tiên đi qua cửa đó. Tất cả những gì tôi biết là rất có thể anh ấy thậm chí còn bắt đầu việc đó để trả đũa tôi vì vụ bị chó tấn công, một điều hết sức méo mó và ngu xuẩn nhưng đúng kiểu của Paul. Vì thế, bây giờ mỗi lần nhìn thấy tôi, trong đầu Paul lại gợn lên ý nghĩ về việc tôi là người đầu tiên ngủ với vợ anh ấy, đã nhìn thấy cô ấy trần truồng, từng hôn lên vết chàm bẩm sinh màu đỏ thẫm hình dấu hỏi bắt đầu từ dưới rốn và kết thúc ở giữa hai chân cô ấy. Chuyện cách đây đã mười bảy năm, nhưng đàn ông không bỏ qua những chuyện như thế. Và mỗi lần tôi và Alice nhìn thấy nhau, chúng tôi không tránh khỏi việc chợt nhớ tới khoảng thời gian bốn tháng chúng tôi làm tình ở trong xe, dưới hầm nhà, trong bụi cây, và một lần, tối khuya, trong đường hầm bằng nhựa trên cầu trượt trong sân chơi của trường tiểu học. Bạn không bao giờ quên lần đầu tiên của mình, dù có muốn đến đâu. 

"Mọi việc ở cửa hàng thế nào?" tôi hỏi Paul. 

Anh ấy nhìn tôi, cân nhắc câu hỏi. "Đại khái là vẫn thế." 

"Có kế hoạch mở rộng thêm địa điểm nào nữa không?"

"Không. Chẳng có kế hoạch mở rộng đi đâu cả. Kinh tế đang xuống dốc, em không đọc báo à?" 

"Em hỏi cho biết thôi."

"Tuy rằng anh đoán kinh tế suy thoái là điều em ít bận tâm đến nhất trong giai đoạn này, đúng không, Judd?" 

"Ý anh là gì, Paul?" Chúng tôi đều kết thúc câu hỏi bằng tên nhau, điều này tương đương với việc hai đấu sĩ đi vòng quanh nhau, tìm cơ hội để ra đòn trước. 

"Paul," mẹ tôi gọi. 

"Không sao đâu mẹ," tôi nói. "Anh em con đang trao đổi thôi mà."

"Bỏ qua đi," Paul nói. "Không, chẳng thành vấn đề gì" tôi nói. "Ý anh là, giữa việc thất nghiệp và vợ ngủ lang chạ, em còn có nhiều chuyện khác để lo hơn là tình hình kinh tế của đất nước. Có phải vậy không?"

"Đó chắc chắn là một cách nhìn vấn đề." 

"Em lấy làm ngạc nhiên không thấy anh hỏi han gì khi việc xảy ra," tôi nói. "Em dọn ra ngoài ở gần tám tuần rồi, không một ai gọi điện cho em. Nhưng em đoán cũng chẳng có gì đáng lấy làm lạ. Anh không hỏi thăm khi chúng em mất đứa con, em chẳng chờ đợi anh sẽ hỏi han gì trước một chuyện nhỏ nhặt như chuyện hôn nhân của em chấm dứt. Nhưng em cứ nghĩ là anh sẽ gọi, để xát muối thêm một chút. Thật may là ba mất vào lúc đó, nếu không ai biết được lúc nào anh mới nhớ đến chuyện này."

"Chuyện này không làm anh vui vẻ gì. Anh luôn quý Jen."

"Cảm ơn Paul," tôi đợi thêm một nhịp nữa để nhấn mạnh. "Còn em luôn quý Alice." 

"Em vừa nói cái gì?" Paul hỏi, nghiến răng, siết tay và hóp bụng. 

"Anh không nghe thấy từ nào?" 

"Tất cả các cô gái trẻ đều yêu Alice," Phillip hát to và lạc giọng lời bài hát của Elton John. "Họ nói Alice là một cô gái trẻ dịu dàng..." 

"Còn em, Phillip," Wendy nói. "Em quyến rũ chuyên gia tâm lý của mình như thế nào?" 

"Để sau nhé," Phillip nói. "Vừa vào hồi thú vị." 

"Ôi dào, chỉ được cái to mồm!" mẹ tôi nói. Tôi nhìn chiếc đồng hồ Rolex Jen mua bằng chính tiền của tôi mà tôi vẫn chưa có thời gian bán lại trên eBay. Chúng tôi mới ngồi làm lễ shiva được đúng nửa tiếng đồng hồ. Có tiếng chuông cửa, Chúa chứng giám nếu không nhờ thế thì chúng tôi đã lao vào xỉa nhau đến đâu. Căn phòng bắt đầu đông dần những khuôn mặt ủ rũ của những người hàng xóm đầu tiên đến viếng, tôi nhận ra rằng lý do khả dĩ nhất tại sao nhà làm lễ shiva cần có khách đến là để ngăn chặn thân quyến cắn xé nhau. 

Khi chúng tôi còn nhỏ, có lần ba dẫn Paul và tôi đi câu cá một nhánh sông cạn, dưới bóng của một chiếc cầu vượt, gần mấy con đường đất cách vài cây số về phía Bắc bên ngoài thành phố. Paul và tôi nhặt những viên đá được nước xói mòn nhẵn nhụi từ dưới sông để ba buộc vào cần câu để dằn mồi. Tiếp đến, sau khi cắt mấy con sâu đo bằng con dao bỏ túi làm mồi, ba dạy chúng tôi cách tung cần câu xuống sông. Đối với Paul và tôi, tung cần câu thú vị hơn câu cá. Chúng tôi quấn dây vào, hất cần ra phía sau, và cố tung xuống sông thật xa. Sau khoảng một tiếng, Paul loay hoay hất cần ra phía sau thế nào mà ngoắc vào tai tôi ngay trước khi tung ra phía trước. Tôi cảm thấy đau nhói nóng ran khi sụn tai bị rách, viên đá trên cần câu của anh ấy bay ngược lại đập vào đầu tôi, và đột nhiên, tôi nằm ngửa trên đất, nhìn lên bầu trời không bóng mây. Ba phải cởi áo phông để cầm máu cho tôi. Paul đứng nhìn, xin lỗi, nhưng mang vẻ giận dữ, như thể tất cả là do tôi. Những vệt máu của tôi bám vào những sợi lông quăn trên ngực ba. Tôi không cảm thấy đau nhiều lắm, chỉ kinh ngạc khi thấy chiếc áo phông màu trắng của ba hoàn toàn biến thành màu đỏ trong vòng có vài phút. Thương tích của tai tôi rốt cuộc là không đáng kể, nhưng vẫn hơi lõm một tí tẹo ở cái xương sau tai chỗ viên đá đập vào, giống như vết tay hằn trên miếng đất sét đã cứng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ivy