Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thứ Năm. Chương 10


Tôi có một giấc mơ lặp đi lặp lại, trong mơ tôi xuống phố, chân nhẹ như không, đầu óc chẳng vướng bận gì. Bỗng nhiên tôi nhìn xuống và nhận thấy bên trong ống quần, một chân của tôi thực ra là chân giả, khung nhựa và cao su bao quanh lõi thép. Và rồi tôi chợt nhớ ra, tim thắt lại, rằng cách đây vài năm chân tôi bị cắt cụt từ đầu gối xuống. Đơn giản là tôi đã quên. Quên kiểu trong mơ. Kiểu bạn mong làm được trong đời thực, nhưng tất nhiên là không thể. Trong đời thực, bạn không được chọn quên cái gì. Vậy là tôi đang đi, thông thường là trên xa lộ số 120 ở Elmsbrook, qua khu thương mại tồi tàn, sân golf mini, chuỗi cửa hàng hạ giá, các tiệm ăn điệu đà, khi tôi bỗng nhớ ra rằng tôi mất một chân vài năm trước, có thể là do ung thư, có thể là do tai nạn ô tô, đại loại thế. Cơ bản là, tôi có cái chân giả này dính vào đùi, chà xát vào đầu gối chỗ trước đây có cẳng chân. Và khi nhớ ra mình là một người tàn tật, tôi trải qua giây phút sợ hãi khốn khổ khi nhận ra lúc về đến nhà tôi sẽ phải tháo chiếc chân giả ra để đi ngủ và tôi không nhớ đã từng làm việc đó chưa, nhưng tôi sẽ phải làm như thế mỗi đêm, tôi sẽ đi tè như thế nào, liệu còn ai muốn ngủ với tôi, và thiên địa quỷ thần ơi, làm sao chuyện này có thể xảy ra được cơ chứ? Và đó sẽ là lúc tôi tỉnh giấc, tôi sẽ nằm đó trên giường, vã mồ hôi run rẩy, tay xoa lên xoa hai chân cho chắc ăn. Rồi tôi sẽ đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, kể cả khi tôi không buồn, sàn gạch mát lạnh dưới bàn chân làm tôi có cảm giác như tìm được năm mươi đô bỏ quên trong túi áo khoác từ mùa thu năm ngoái. 

Đấy là những giây phút hiếm hoi tôi cảm thấy hài lòng được là mình. Và đôi khi vào những lúc tỉnh ngủ, tôi nghĩ, nếu cuộc đời này cũng chỉ là một giấc mơ thì sao nhỉ? Và nếu ở đâu đó, có một phiên bản của tôi - hoàn thiện hơn, hạnh phúc hơn và thon thả hơn - đang nằm ngủ trên giường, bên cạnh một người vợ vẫn còn yêu mình, chân quấn chặt trong chăn vì vừa làm tình, và có tiếng ngáy khe khẽ của những đứa con nhỏ bên kia hành lang mờ mờ ánh đèn. Và cái tôi đó, cái tôi đang mơ phiên bản này, sắp sửa giật mình thức dậy thoát khỏi cơn ác mộng cuộc đời. Tôi có thể cảm nhận được cái cảm giác nhẹ nhõm của anh ta như thể, là của mình nó. 

7 giờ 43 phút sáng 

KHÔNG CÓ GÌ KHIẾN TA LẠC QUAN một cách thảm hại hơn là cây hàng cương cứng vào buổi sáng. Tôi suy sụp, mất việc làm, không được yêu, sống ở dưới hầm, đang để tang, nhưng thế đấy, mỗi buổi sáng như hẹn giờ đồng hồ, nó ngẩng lên chào đón ngày mới, thò ra khỏi khóa quần một cách ngạo mạn và rõ ràng là vô dụng. Và mỗi buổi sáng, tôi lại đối mặt với sự lựa chọn: thủ dâm hay đi tè. Đây là thời điểm duy nhất trong ngày tôi cảm thấy mình có quyền lựa chọn. 

Nhưng sáng nay tôi có thể nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ của sàn gỗ trên đầu, tiếng cọt kẹt theo nhịp của chiếc xô pha sau phòng bếp - Phillip và Tracy đang tận hưởng cuộc giao hoan sáng sớm trước lễ shiva - và các lựa chọn của tôi bị rút xuống bằng không. Tôi có thể nghe thấy tiếng Tracy rên rỉ khe khẽ câu gì đó lặp đi lặp lại trong khi hai người tăng tốc. Bài hát đầu tiên tôi nghĩ đến là quốc ca "Lá cờ điểm sao", và tôi vừa ngân nga thật to để át đi những tiếng kêu bị bóp nghẹt lại lọt qua trần vừa chạy vào chỗ an toàn là phòng vệ sinh. Hát hết bài mà tôi vẫn còn đang tè, vì vậy tôi chuyển sang ngân nga thật to nhạc phim Star Trek, hát đi hát lại cho đến khi rửa tay và đánh răng xong. Khi tôi ra khỏi phòng vệ sinh, tiếng động đã lắng đi, và mẹ tôi đang ngồi bên mép giường trong chiếc áo choàng ngắn bằng xa tanh bạn ước nhìn thấy trên người cô bạn gái hai mươi ba tuổi. 

"Ngủ ngon không?" mẹ tôi hỏi. 

"Không ạ. Trên tầng tiếng kẽo kẹt lại bắt đầu. Mẹ tôi nhìn lên trần nhà và mỉm cười với tôi. "Cái thằng đó, mẹ tôi nói và lắc đầu một cách âu yếm. "Tracy ít nhất cũng ngoài bốn mươi lăm tuổi. Rõ ràng nó đang xử lý những vấn đề của các bà mẹ." Mẹ tôi nghiêng người về phía trước, vạt áo xa tanh bung ra, để lộ bộ ngực khủng mẹ tôi cấy ghép cách đây khoảng mười lăm năm. Trước đó mẹ tôi phát hiện ra một khối u, lúc khám thì hóa ra là u lành, nhưng mẹ tôi bằng cách gì đó đã biến việc này thành cái cớ để nâng cấp ngực. Kể từ đó mẹ tôi không bao giờ mặc áo ngực. 

"Mẹ!" tôi nói, ngoảnh mặt đi chỗ khác. "Mẹ che lại đi được không?" 

Mẹ tôi nhìn xuống, ngắm nghía chỗ nhô lên của bộ ngực không phù hợp với lứa tuổi một cách âu yếm như nhìn cháu ngoại, rồi chậm rãi cài lại áo. "Con lúc nào cũng như cha cố," mẹ tôi nói. 

"Con lấy làm lạ tại sao trong nhà này lại có người gặp những vấn đề của các bà mẹ." 

"Đấy là ngực mẹ, Judd. Vẫn là bộ ngực trước đây con từng bú." 

"Đấy không phải chỉ là ngực." 

"Ba con không thấy như vậy. Khi ba mẹ yêu nhau, ba con thường thích..." 

"Mẹ đừng nói nữa!" 

"Sao đối với con, chấp nhận việc mẹ là người có nhu cầu tình dục lại khó khăn đến thế? Con nghĩ con được sinh ra như Chúa Hài Đồng à? Mẹ cứ nghĩ là con sẽ vui khi biết rằng ba mẹ mình vẫn còn làm tình với nhau." 

Đúng thế. Đó là những gì mẹ tôi nói. Mẹ tôi, sáu mươi ba tuổi, tác giả của một cuốn sách bán chạy, có bằng tiến sĩ tâm lý học lâm sàng và bộ ngực của Pamela Anderson (siêu mẫu , diễn viên người Mỹ - Canada cũng từng phẫu thuật ngực - ND), đang nói đến chuyện làm tình với người chồng quá cố như thể thảo luận về một tin thời sự. 

"Cứ tạm coi như đó là điều hơi hơi bình thường mẹ có thể nói với con trai mình. Nhưng như thế không có nghĩa là con muốn nghe chi tiết đời sống tình dục của mẹ." 

"Judd, mẹ là mẹ của con và mẹ yêu con." Đó là câu cửa miệng của mẹ tôi, là câu mẹ tôi khuyên hàng triệu bà mẹ độc giả của Chiếc nôi và tất cả nên nói, trước khi moi ruột hay hoạn con mình. Từ liền sau luôn là "nhưng". Theo Tiến sĩ Hillary Foxman, nữ thánh của những người me chán nản, như thế gọi là vừa đấm vừa xoa, để đứa trẻ dễ dàng tiếp thu sửa chữa. Điều tôi học được sau những trận cãi vặt với vợ trong suốt chín năm, là tất cả những gì nói trước từ "nhưng" đều vớ vẩn cả. 

"Nhưng, mẹ tôi nói, "nỗi đau của con đã thành ra độc địa." 

Tôi gật đầu chậm rãi như thể cân nhắc lời mẹ tôi. "Cảm ơn mẹ. Như thế chẳng giúp gì cho con dù chỉ một chút." 

Mẹ tôi nhún vai, đứng dậy khỏi giường, dừng lại ở chân cầu thang và quan sát tôi. Những hạt bụi li ti nhảy múa trong ánh mặt trời tràn xuống qua khe cửa trên tầng, và tôi có thể nhìn thấy quầng mắt mẹ, màu xám nơi chân tóc, và nỗi buồn da diết trong mắt mẹ khi mẹ nhìn tôi. 

Trong con người mẹ, đâu đó bên dưới bộ ngực lố lăng và những lời tư vấn tâm lý nhảm nhí, có một người thực sự đang đau vì con mình, và vì những lý do có lẽ tôi không thể giải thích trước khi bắt đầu một khóa trị liệu kéo dài hàng năm trời, nỗi đau của mẹ phủ lên tôi một cơn giận lặng lẽ dữ dội. 

" Mẹ nhớ ba con," mẹ tôi nói. 

"Con cũng nhớ ba." 

"Thật vậy sao?" 

"Con thấy vắng ba ngay cả lúc ba còn sống." 

Mẹ tôi gật đầu. "Ba không phải là người biết cách biểu lộ tình cảm. Nhưng ba rất yêu con."

"Không giống như là ba yêu mẹ." 

Mẹ tôi mỉm cười, tay xoa xoa gáy. Trên tầng, may thay rốt cuộc Phillip và Tracy đã kết thúc, và sự yên tĩnh đáng hoan nghênh bao trùm căn phòng. 

"Mẹ xin lỗi vì con không được ngủ ở phòng cũ của con," mẹ tôi nói. "Mẹ nghĩ là Paul và Alice cần có chút ít riêng tư. Hai đứa chúng nó cố gắng thụ thai bao lâu nay, con biết đấy." 

"Wendy có nói về chuyện đó." 

"Cái giường xô pha đó để ngủ thì tốt, nhưng nó không được thiết kế để tạo ra những đứa trẻ. Lò xo kẽo kẹt như tiếng mèo đánh nhau. Con có thể nghe thấy vang khắp nhà." 

"Con không nghĩ là con có thể ngăn nổi mẹ kể cho con nghe tại sao mẹ biết điều đó."

"Ba mẹ từng yêu nhau trên tất cả các giường trong nhà này." 

"Đương nhiên." 

"Tóm lại, mẹ tìm thấy dụng cụ canh trứng rụng vứt trong sọt rác trong nhà vệ sinh ở hành lang, cho nên mẹ nghĩ đây là những đêm quan trọng đối với Alice." 

Mẹ tôi chưa bao giờ biết thế nào là kín đáo, thậm chí chưa bao giờ có ý thức làm bộ như vậy. Mẹ tôi có thói quen lục ngăn kéo và túi áo khoác của chúng tôi, kiểm tra khăn trải giường, nghe lén điện thoại, đọc nhật ký của Wendy thường xuyên đến nỗi chúng tôi soạn ra những đoạn nhật ký chỉ để cho mẹ đọc được. 

Thầy Jorgenson, giáo viên dạy thể dục của mình, vẫn nói mình không thể gọi thầy bằng tên riêng Ed, ngay cả sau khi mình đã chơi tay ba với thầy và Mike Stedman. Mike thề rằng toàn bộ cái trò bệnh mụn rộp sinh dục chỉ là một lời đồn đại bẩn thỉu do bạn gái cũ tung ra, cô ta bực tức vì Mike ngủ với mình và Ed. Liz Coltrane cho mình mấy viên thuốc hết sảy giúp nôn sau mỗi bữa ăn, mình không cần phải dùng tay nữa. Như thế này lịch sự hơn nhiều, và mình lại có thể để móng tay trở lại. Mảnh dẻ và móng tay đẹp! Lợi cả đôi đường! Mình biết loạn luân là sai trái. Mình chỉ hình dung sẽ làm một lần để biết là thế nào. Nhưng bây giờ Paul muốn làm thế với mình suốt ngày và sự việc trở nên rùng rợn. Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều với Judd, giá mà nó không gay.

Mẹ tôi tin rằng giữ bí mật riêng giữa những người trong gia đình là điều không tốt, và vì thế, thời nhỏ, chúng tôi dành phần lớn thời gian để nghĩ ra đủ kiểu nói dối mẹ. Khi tôi mười hai tuổi, mẹ tôi chẳng rào đón gì mà cứ thế đưa cho tôi một tuýp kem bôi trơn J - Y và nói rằng mẹ tôi nhìn vào đồ giặt là đủ biết tôi đã bắt đầu thủ dâm, loại kem này sẽ giúp tôi tăng khoái cảm và giảm trầy da, và bảo tôi rằng nếu tôi có bất kỳ câu hỏi gì thì cứ tự nhiên hỏi mẹ. Các anh chị em tôi đang ăn súp gà cười phì cả ra vì ngạc nhiên, còn ba tôi làu bàu phản đối và nói, "Lạy Chúa, Hill!" Ba tôi hay thốt ra như vậy đến nỗi trong một thời gian dài tôi từng tin rằng Chúa trời tên là Hill. Trong tình huống cụ thể này , tôi không biết ba tôi lên án việc thủ dâm hay là việc đem chuyện đó ra thảo luận trong bữa tối thứ Sáu. Tôi bỏ chạy lên tầng trên hờn dỗi và không ngừng ghét mẹ tôi ngay cả sau khi phát hiện ra không lâu sau đó rằng mẹ tôi hoàn toàn có lý về tuýp kem, đau khổ thay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ivy