Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thứ Tư. Chương 2

Tôi đang chuẩn bị xe cho hai tiếng đường trường tới Elmsbrook thì Jen tới. Cô ấy nhanh chóng bước ra từ chiếc SUV màu trắng trước khi tôi kịp tẩu thoát. Lâu nay tôi không gặp cô ấy, không trả lời điện thoại, nhưng cũng không thôi nghĩ đến cô ấy. Và bây giờ cô ấy đứng trước mặt tôi, trinh nguyên trong bộ đồ thể thao bó sát người, tóc vàng mật ong lộng lẫy, khoé môi thoáng nở nụ cười bẽn lẽn của một cô bé. Tôi biết rõ từng điệu cười của Jen, biết những nụ cười ấy muốn nói điều gì và sẽ dẫn tới đâu.

Vấn đề là mỗi lần nhìn thấy Jen, ngay lập tức tôi lại nhớ đến lần đầu thấy cô ấy trên chiếc xe đạp màu đỏ tồi tàn đi ngang qua sân trường, đôi chân dài đạp liên hồi, tóc bay phấp phới sau lưng, gương mặt ửng hồng. Đó chính xác là hình ảnh bạn không muốn nghĩ tới khi đối mặt với người sắp là vợ cũ của bạn. Người đang chờ để trở thành vợ cũ. Ứng cử viên cho vị trí vợ cũ. Các loại sách báo tâm lý vẫn chưa tìm ra đại từ thích hợp chỉ những cặp vợ chồng sống trong luyện ngục trước khi toà án chính thức phê chuẩn bi kịch cá nhân của họ. Như thường lệ, tôi xấu hổ khi nhìn thấy Jen, không phải vì rõ ràng cô ấy đã phát hiện ra căn hầm ổ chuột tôi đang thuê, mà là vì kể từ lúc dọn ra ngoài, cứ thấy cô ấy là tôi cảm giác như mình bị bắt gặp đúng vào một giây phút riêng tư ngượng ngùng - tay để trong quần xem phim khiêu dâm hay vừa ngoáy mũi vừa lẩm nhẩm hát theo nhạc Air Supply trong lúc chờ đèn đỏ.

"Chào anh," cô ấy nói.

Tôi ném va li vào trong cốp xe. "Chào cô."

Chúng tôi làm vợ chồng trong chín năm, bây giờ thì chúng tôi chào nhau nhưng ánh mắt nhìn đi nơi khác.

"Em nhắn cho anh bao nhiêu lần."

"Tôi bận lắm."

"Em biết." Âm điệu mỉa mai khiến tôi vừa muốn hôn cô ấy thật nồng nàn vừa muốn bóp cổ cô ấy cho đến khi tím tái. Cả hai phương án đều không khả thi trong hoàn cảnh này, cho nên tôi đành bằng lòng với việc đóng sầm cốp xe mạnh tay hơn mức cần thiết.

"Judd, chúng ta cần nói chuyện."

"Bây giờ không phải lúc."

Cô ấy lách qua tôi, tựa vào cửa xe phía bên tay lái và nở nụ cười rạng rỡ nhất - nụ cười mà tôi luôn nói với Jen là nó làm tôi phải lòng cô ấy như buổi ban đầu. Nhưng cô ấy đã tính nhầm, giờ đây nụ cười đó chỉ gợi lại trong tôi tất cả những gì đã mất. "Chẳng có lý do gì chúng ta không thể là bạn bè."

"Cô ngủ với sếp tôi. Đấy là lý do đủ vững chắc chứ?"

Cô ấy nhắm mắt lại, huy động nguồn kiên nhẫn dự trữ dồi dào cần có để đối phó với tôi. Tôi từng hôn lên mi mắt đó khi chúng tôi ôm nhau mơ màng ngủ, từng cảm nhận những sợi lông mi của cô ấy rung rinh như cánh bướm trên môi tôi, hơi thở nhẹ nhàng của cô ấy mơn trớn cằm và cổ tôi. "Anh nói đúng," cô ấy nói, cố gắng trông như một người đang cố tỏ ra không chán ngán. "Em là người có lỗi. Em không cảm thấy hạnh phúc và em đã làm một việc không thể tha thứ được. Nhưng có ghét bỏ em đến đâu vì đã phá nát cuộc đời anh, anh cũng chẳng được gì khi đóng vai nạn nhân."

"Này, tôi vẫn sống tốt."

"Vâng, anh vẫn sống tốt."

Jen nhìn chăm chăm vào căn nhà tồi tàn nơi tôi đang ở, thấp hơn mặt đường. Trông nó giống như trong tranh vẽ của một đứa bé: một hình tam giác treo trên khối hộp vuông, những hàng gạch xiêu vẹo, khung cửa sổ đơn độc và một cánh cửa ra vào. Hai bên là những căn nhà không kém phần đổ nát, chẳng có nét gì giống với ngôi biệt thự kiểu cổ mua bằng tiền dành dụm cả đời của tôi, nơi mà Jen vẫn đang sống miễn phí, ngủ với một gã đàn ông khác trên chiếc giường từng là của tôi.

Chủ nhà chỗ tôi đang ở là một cặp vợ chồng trung niên người Trung Quốc khó hiểu. Họ sống với nhau lặng lẽ như hai chiếc bóng, tôi chưa bao giờ nghe thấy tiếng họ. Ông chồng hành nghề châm cứu trong phòng khách, bà vợ quét vỉa hè ba lần một ngày bằng chiếc chổi rơm thủ công trông giống như đạo cụ sân khấu. Tôi tỉnh dậy và chìm vào giấc ngủ theo tiếng chổi loẹt xoẹt của bà ta trên vỉa hè. Ngoài ra thì có vẻ như họ không tồn tại, tôi thường tự hỏi tại sao họ lại mất công di cư làm gì. Chắc chắn ở Trung Quốc cũng có rất nhiều huyệt đạo và bụi bặm.

"Anh không đến gặp chuyên viên hoà giải," Jen nói.

"Tôi không thích gã đó. Anh ta thiên vị."

"Đương nhiên anh ta không thiên vị."

"Anh ta thiên vị ngực cô."

"Anh thôi đi, thật lố bịch."

"Đúng vậy, ai mà hiểu được sở thích của một số người."

Và cứ thế. Tôi có thể kể phần tiếp theo nhưng cũng vậy cả, vẫn là những trái lựu đạn hận tình hai bên thay nhau ném.

"Em không thể nói chuyện nếy anh cứ như thế này," cuối cùng Jen nói. Cô ấy bước ra xa xe tôi, thất thểu. 

"Tôi lúc nào cũng như thế này. Con người tôi là vậy."

Ba tôi mất rồi! Tôi muốn hét lên cho cô ấy biết. Nhưng tôi sẽ không làm thế vì cô ấy sẽ khóc, và nếu vậy thì có lẽ tôi cũng khóc, và lúc đó cô ấy sẽ hạ gục tôi. Nhưng tôi sẽ không để cô ấy mượn nước mắt cá sấu làm tôi mủi lòng. Tôi sẽ về nhà chôn cất ba tôi và đối mặt với gia đình. Lẽ ra cô ấy phải sát cánh bên tôi, nhưng cô ấy không còn là của tôi nữa. Bạn kết hôn để có đồng minh chống lại gia đình bạn, thế mà bây giờ tôi đang đi vào chiến hào một mình. 

Jen lắc đầu buồn bã, tôi có thể thấy làn môi cô ấy run run, khoé mắt ngấn lệ. Tôi không thể chạm vào cô ấy, không thể hôn, không thể yêu cô ấy, thậm chí là không chuyện trò nổi ba phút mà không chuyển thành phiên luận tội đầy giận dữ. Nhưng tôi vẫn có thể khiến cô ấy buồn, và lúc này đây tôi phải tự bằng lòng với điều đó. Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, rất rất nhiều, nếu cô ấy không cố tình xuất hiện xinh đẹp như thế, thân hình nuột nà như thế, tóc vàng óng ả, mắt bồ câu yếu đuối. Bởi vì ngay cả lúc này đây, sau những gì cô ấy đã gây ra cho tôi, vẫn có gì đó trong ánh mắt cô ấy khiến tôi muốn che chở cho cô ấy bằng mọi giá, dù rẳng tôi biết thực ra tôi mới là người cần được bảo vệ. Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu đây không phải là Jen. Nhưng chính là cô ấy, và bây giờ thay vào chỗ của một thứ tình yêu trong trẻo nhất là một ổ rắn chứa đấy giận dữ và oán hận và một thứ tình yêu mới, méo mó và đen tối, đem lại nhiều đau đớn hơn tất cả những cái khác cộng lại.

"Judd."

"Tôi phải đi đây," tôi nói và đóng cánh cửa xe.

"Em có mang."

Tôi chưa bao giờ bị trúng đạn nhưng có lẽ cảm giác chính là như thế, một tích tắc hưu vô trước khi nỗi đau đớn đuổi kịp viên đạn. Cô ấy đã từng mang thai. Cô ấy khóc, hôn tôi và chúng tôi nhảy múa như hai kẻ ngốc nghếch trong phòng tắm. Nhưng con chúng tôi mất trước khi chào đời, bị dây rốn quấn nghẹt ba tuần trước ngày dự kiến sinh. 

"Xin chúc mừng. Tôi tin rằng Wade sẽ là một người bố tuyệt vời."

"Em hiểu việc này không dễ gì đối với anh. Em nghĩ tốt nhất là anh biết tin từ em."

"Bây giờ tôi biết rồi."

Tôi trèo lên xe. Jen đứng lên phía trước cản không cho tôi lái đi.

"Anh nói gì đi, em xin anh."

"Được rồi. Chết tiệt. Quỷ tha ma bắt cô đi. Tôi hy vọng con của Wade may mắn hơn con của tôi. Cô để tôi đi được chưa?"

"Judd," cô ấy nói, giọng trầm xuống run rẩy. "Anh có thể căm ghét em đến vậy được à?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy với tất cả sự chân thành tôi có thể hiệu triệu và nói, "Được chứ."

Có lẽ vì thần kinh tôi đã quá tải với những cảm xúc hỗn độn trước việc ba tôi qua đời, hoặc đơn giản có lẽ vì cái cách Jen bước giật lùi như thể vừa bị tát, dù là gì thì nỗi đau đớn tột cùng ánh lên trong hồ mắt mênh mông của cô ấy trong một khoảnh khắc bỏ ngỏ suýt đủ khiến tôi lại yêu cô ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ivy