Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ngoại truyện 3. Mong ước tuổi 19

- Ji Hoon, cháu làm gì mà đứng ngây ra đó thế?

- Ah, không có gì đâu ạ. Cháu về phòng đây, chúc bà ngủ ngon ạ.

Tiếng gọi của bà khiến tôi thoáng bất ngờ, tôi quay lại khẽ cười trả lời bà rồi trở về phòng. Thả mình trên chiếc giường rộng lớn, tôi lại bắt đầu nghĩ về những kế hoạch khi tôi đến Mỹ du học, về những người bạn của tôi ở Hàn Quốc, về những việc tôi cần phải làm trong thời gian tới và... về tình yêu giữa ba tôi và chú Seungri.

Tôi biết chú Seungri yêu ba tôi và ba tôi thậm chí yêu chú còn nhiều hơn thế. Nhiều năm trước tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ nên chẳng thể nhận ra nhưng khi lớn hơn một chút tôi đã dần dần cảm nhận được thứ tình cảm khác biệt giữa họ.

Chẳng biết bao lần tôi đã vô tình nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của ba lặng lẽ dõi theo chú, tôi cũng đã đôi lần bắt gặp chú đứng nơi cửa sổ trông theo chiếc xe của ba tôi cho đến khi nó mất hút. Tình yêu giữa ba và chú, mọi người đều biết, chỉ là chúng tôi đều giả vờ như không hay không biết mà thôi.

*******

Tôi thoải mái dựa lưng vào chiếc sofa êm ái trong căn hộ của ba. Ba tôi một lúc sau cũng bước đến ngồi cạnh tôi, ông cũng tiện tay ghim cho tôi một miếng lê.

- Lê này ngọt thật.

- Vậy thì con ăn nhiều vào.

Ba khẽ cười rồi cầm lấy tách trà nhấp một ngụm.

- Ba, đây là trà ở quán của chú phải không ạ?

- Ừ.

Ba tôi từ tốn đáp trong lúc nhâm nhi tách trà nóng hổi trên tay. Ba tôi thi thoảng vẫn đến quán của chú những khi rảnh rỗi. Những lúc đó, dù bận thế nào chú cũng sẽ tự tay pha đồ uống cho ba tôi. Một lần, tôi vô tình nhìn thấy chú và ba tôi ngồi cạnh nhau trên sân thượng. Hai người dường như không nói chuyện nhưng trông họ vẫn thật hạnh phúc và bình yên như thể chỉ cần những giây phút được ở cạnh đối phương thế này cũng đã đủ khiến họ mãn nguyện.

- Ba, ba có từng yêu mẹ không?

Ba tôi chợt khựng lại, ông ngước lên nhìn tôi rồi lại cúi xuống.

- Ba có lỗi với mẹ con.

Đáy lòng tôi chợt cảm thấy chua xót.

- Thế còn chú?

- ....

Sự im lặng của ông đã nói lên tất cả. Dù tôi đã sớm biết ba yêu chú, dù tôi đã biết tình cảm ba dành cho mẹ không phải là tình yêu nhưng khi nghe chính miệng ông nói ra tôi vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng. Từ bé mẹ vẫn luôn nhìn tôi và bảo tôi thật giống ba, tôi còn nhớ ánh mắt mẹ khi ấy luôn lấp lánh như ánh mặt trời. Mẹ tôi đã yêu ba tôi bằng tất cả trái tim nhưng trái tim ba lại chỉ yêu một mình chú. Dù ba và chú đều là 2 người tôi yêu thương và kính trọng nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được thứ tình cảm giữa họ. Tôi không muốn ba tôi yêu người khác, tôi cảm thấy bất công cho mẹ tôi. Đây vốn dĩ là hạnh phúc dành cho mẹ, tôi không muốn bất kì ai cướp đi tình yêu của mẹ tôi.

- Ji Hoon...

- Con vẫn còn một cuộc hẹn nên con xin phép về trước.

Nói rồi tôi vội đứng lên mặc áo khoác và mang giầy rời đi. Tôi không muốn nghe câu trả lời của ba vì đó chắc chắn không phải là câu trả lời mà tôi mong đợi.

*******

- Chú, sao chú không kết hôn ạ?

- Vì chẳng cô nào thèm lấy chú của của cháu cả.

Chú Seungri thản nhiên cười đùa đáp trả tôi rồi lại tiếp tục lau mấy cái ly trên quầy. Suốt mười năm qua chú vẫn cứ sống một mình như thế, dù từng có không ít người thương chú và muốn kết hôn cùng chú nhưng chú đều từ chối tất cả. Ban đầu, ông bà Lee và cô Hanna đều tỏ ý không vui khi chú Seungri cứ mãi chối từ những người muốn tiến đến với chú. Những khi ấy chú chỉ khẽ cười bảo rằng chú không hợp với họ. Về sau, mọi người không còn nhắc đến chuyện kết hôn của chú nữa vì họ đều biết rõ người chú yêu là ai.

Dù ngoài mặt không ai nói gì nhưng có đôi lần tôi đã nhìn thấy bà lặng lẽ giấu tiếng thở dài khi nhìn thấy chú cẩn thận rang cho ba tôi loại cafe mà ông yêu thích hay cô Hanna khẽ nhíu mày khi ba tôi dịu dàng bôi vết bỏng cho chú... Có lẽ mọi người đều đang cảm thấy tiếc nuối cho tình yêu của ba và chú.

- Chú không cô đơn sao?

- Không có.

Chú trả lời tôi trong khi vẫn tiếp tục sắp xếp lại những chiếc ly trên kệ.

- Có phải chú không kết hôn là vì chú yêu ba cháu?

Bàn tay đang lau tách của chú chợt khựng lại.

- Ha ha, ba của cháu đâu có quan trọng đến thế.

Chú khẽ cười đáp rồi lại quay sang lấy những chiếc bánh waffle ra khỏi lò nướng. Tôi biết chỉ cần tôi không muốn thì ba và chú sẽ không bao giờ đến với nhau, suốt 10 năm qua đã như thế và có lẽ sau này cũng vẫn như thế nhưng hôm nay khi nhìn bóng lưng của ba loay hoay chuẩn bị trái cây trong bếp và cả thân ảnh của chú khi làm việc tôi chợt nhận ra trông họ thật cô đơn.

Bây giờ ba tôi và chú trông vẫn còn trẻ lắm nhưng 10 năm hay 20 năm nữa thì sao? Sau này tôi cũng sẽ kết hôn và bận bịu với cuộc sống mưu sinh. Rồi sẽ có lúc tôi không còn thời gian dành cho ba và chú được nữa, liệu rằng khi đó ai sẽ bầu bạn và chăm sóc họ trong những năm tháng nửa cuối đời người?

Hai người tôi yêu thương...

Có phải tôi đã quá ích kỉ rồi không?

******

Vì hôm nay là buổi tiệc chia tay trước khi tôi đi du học nên mọi người đêu tập trung đông đủ tại biệt thự của ông bà nội ở quận Itaekwon. Sau khi ăn xong, mọi người lại cùng ra vườn uống trà và thư giãn. Lúc này, tôi khẽ hít sâu một hơi rồi lên tiếng

- Cháu có chuyện muốn nói ạ?

- Chuyện gì thế Ji Hoon?

Cô Hanna khẽ cười hỏi lại. Tôi cũng tiến đến chỗ ngồi của chú và ba rồi lẳng lặng lấy ra một chiếc hộp nhỏ đặt lên bàn.

- Món quà này con muốn tặng cho ba và chú. Con đã dùng tiền tiết kiệm của mình để mua đấy ạ.

Ba tôi nhẹ nhàng mở hộp quà của tôi và món quà bên trong đã khiến ông cùng mọi người không khỏi bất ngờ.

- Ji Hoon...

- Cặp nhẫn này tuy không phải là hàng cao cấp nhưng nó chính là tấm lòng của con.

Tôi khẽ cười nhìn ba và chú rồi lại ngượng ngùng nói với chú

- Chú Seungri, ba của cháu...nhờ chú cả đấy.

Tôi có thể nhận ra sự xúc động đang hiện hữu trong ánh mắt của ba và chú, hai người đã phải hi sinh cho tôi quá nhiều, giờ đây mong ước của tôi chính là được nhìn thấy họ được bình yên bên nhau.

- Ji Hoon của chúng ta đã lớn thật rồi.

Bà nội và bà Lee lúc này hai mắt cũng đã rưng rưng. Cô Hanna cũng khẽ cười gật đầu với tôi khiến tôi không khỏi có chút ngượng ngùng.

- Ba, chú, hai người mau đeo nhẫn đi.

Ba tôi cẩn thẩn lấy một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của chú và chú cũng làm như thế cho ba tôi. Dù ngoài mặt hai người vẫn điềm tĩnh nhưng ánh mắt họ giờ đây đã bắt đầu ngấn nước.

Chờ đợi 10 năm, kiên trì 10 năm, thầm lặng 10 năm, tình yêu của ba và chú cuối cùng đã có được một cái kết viên mãn. Hiện tại, trong lòng tôi cảm thấy thật hạnh phúc và tôi biết ở một nơi nào đó trên thiên đường mẹ cũng đang mỉm cười dõi theo chúng tôi.

END.

=====

cuối cùng cũng end rồi, sắp tới chắc tui sẽ lặng một thời gian, chờ một ngày đẹp trời tui sẽ lại ngoi lên, mọi người an tâm là tui sẽ k lặng lâu đâu :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top