Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Tôi chỉ muốn cố gắng thêm chút nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào cửa tiệm, Minh Triệu coi Kỳ Duyên như không khí, nàng chuẩn bị làm công việc của mình.

"Đây đều là chị vẽ sao?"

Kỳ Duyên lướt qua từng bức tranh trên tường.

Cô thấy một bức tranh vẽ chân dung một người đàn ông đang hôn lên môi người vợ Bối Lợi của mình. Màu xanh tuyệt đẹp trên khóe môi của người đàn ông ấy vô cùng bắt mắt.

"Chị vẽ cho tôi một bức nhé!"

Kỳ Duyên nhẹ nhàng chạm tay lên bức tranh, nhưng chỉ sờ được vào khung tranh lạnh lẽo.

Đợi một lúc vẫn không có tiếng đáp lời, Kỳ Duyên quay người lại đã thấy Minh Triệu đang nhìn mình, nói đúng hơn là đang nhìn về phía bức tranh.

Vào khoảnh khắc cô quay người lại, nàng bỗng đưa mắt đi nơi khác để tránh ánh mắt của cô, chỉ là đã bị Kỳ Duyên bắt gặp.

"Sao vậy, tôi sẽ trả tiền mà."

Cô nhanh chân bước đến bên nàng, miệng nở nụ cười trêu chọc.

"Tôi không vẽ."

Minh Triệu cau mày, từ chối yêu cầu của Kỳ Duyên.

Nàng tránh cô còn không kịp, còn cô thì muốn nàng vẽ tranh cho mình.

Kỳ Duyên nhíu mày nhìn nàng, hình ảnh nàng đang vẽ là tranh của mẹ cô, là bức ảnh chụp chung của mẹ và bà.

"Chị ngồi như thế này cả ngày sao?"

Cô nhìn Minh Triệu có vẻ như không thoải mái khi ngồi trên chiếc ghế gỗ, lập tức đưa tay xoa lưng giúp nàng dễ chịu hơn. 

Minh Triệu giật mình, suýt chút nữa thì hất đổ lọ màu trên tay. Bàn tay của Kỳ Duyên mới xoa lưng nàng vài cái mà đã làm nàng nổi da gà. Là người nhạy cảm, động chạm như vậy khiến nàng có chút ngượng ngùng.

"Chị nên đổi một chiếc ghế mềm có lẽ sẽ tốt hơn."

Kỳ Duyên vỗ nhẹ vào lưng nàng, không nhịn được đã dịu dàng vòng tay qua chiếc eo mảnh mai của người con gái đang ngồi trước mặt.

Chị ấy gầy quá.

Kỳ Duyên cau mày.

"Em làm trò gì vậy?"

Minh Triệu bắt lấy bàn tay đang không yên phận kia, quay đầu nhìn lại thấy vành tay trắng nõn của cô khẽ ửng đỏ.

Kỳ Duyên mỉm cười nhìn nàng đang nắm lấy tay mình, cô cúi người về phía trước nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tựa đầu vào đôi vai bé nhỏ ấy. Hơi thở cô dồn dập khiến cơ thể Minh Triệu cứng đờ, không dám động đậy. 

"Tôi đang nghĩ chị gầy quá."

Kỳ Duyên rất thích mùi hương trên cơ thể nàng.

Kỳ Duyên nghĩ, nếu như ở bên Minh Triệu, cô sẽ dính lấy nàng mọi lúc, vì mọi thứ của nàng cô đều thích.

"Em..."

Minh Triệu vừa định nói thì đột nhiên nàng cảm nhận được một luồng điện đang chạy trong người.

Những nụ hôn nóng bỏng liên tiếp rơi trên chiếc cổ trắng nõn của Minh Triệu. Cả cơ thể nàng tê dại, nóng ran, còn có chút ngứa ngáy.

Nụ hôn của Kỳ Duyên ngày càng tiến dần lên, cằm rồi gò má, cuối cùng là khóe môi của nàng.

Cô khẽ hôn lên môi nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp cái miệng lúc nào cũng nói những lời nói như dao cứa. 

Minh Triệu mạnh bạo đẩy cô ra: "Em còn như thế tôi sẽ báo cảnh sát đấy."

Nàng tức giận hất tay cô khỏi người mình. 

Kỳ Duyên cười cười, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng mặc cho nàng ra sức giãy giụa.

"Ánh mắt chị đã cho phép tôi làm như vậy."

Không khí đột nhiên trở nên yên ắng.

"Chúng ta có thể ở bên nhau không? Hiện tại chị không thích tôi cũng không sao, tình cảm có thể từ từ vun đắp mà."

Cô đùa giỡn với những ngón tay thon mềm của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve chúng.

"Em có thể buông tha cho tôi được không?"

Kỳ Duyên nhìn nàng, khuôn mặt tươi cười thường ngày đột nhiên biến mất. Đôi mắt gợn sóng của cô phản chiếu hình bóng Minh Triệu. Cô trở nên nghiêm túc: "Không thể. Có lẽ rất khó, cũng có thể rất đơn giản, nhưng tôi muốn cố gắng thêm chút nữa."

Không biết bằng cách nào nhưng Minh Triệu luôn nhớ kỹ câu nói đó của cô. Sau này, khi nàng nghe thấy câu nói đó một lần nữa thì lại nhớ đến một màn này, những lời Kỳ Duyên đã nói.

Cô chỉ muốn cố gắng thêm một chút, nhưng không ngờ càng cố gắng lại càng tổn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top