Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Ngủ ngon, ở đây sẽ luôn có người yêu chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm ấy, trời có tuyết rơi nhẹ.

Kỳ Duyên quay trở lại, cô bước xuống xe với một chiếc ghế.

"Ghế này thoải mái lắm."

Cô vỗ nhẹ vào chiếc ghế trên tay mình, đó là chiếc ghế mà Kỳ Duyên đã tìm thấy ở công ty, nó có chiều cao rất phù hợp với Minh Triệu.

Bề mặt ghế là lớp lông cừu ngắn màu đen, mượt như nhung, sờ lên rất thoải mái, bên dưới làm bằng chất liệu gỗ nhẹ, rất dễ để di chuyển. 

"Cái này ngồi lâu cũng sẽ không bị mỏi."

Cô đưa nàng đến bên giá tranh, nhìn nàng với ánh mắt như một đứa trẻ đang chờ được khen ngợi.

Minh Triệu thấy vậy, trong chốc lát nàng cảm thấy người này cũng có nét đáng yêu. 

Cô là một người rất chu đáo, hoạt bát lại còn tâm lí nữa.

"Cảm ơn em."

Nàng nên cảm ơn cô chân thành hơn một chút. 

"Không phải chị nên mời tôi một bữa cơm sao?"

Kỳ Duyên giúp nàng lau sạch màu sơn trên tay.

Minh Triệu nhìn bóng lưng cao gầy của người phụ nữ, nàng lập tức chủ động ngồi thử lên chiếc ghế mềm mại cô vừa đem tới.

"Em muốn ăn gì?"

Nàng vừa dứt lời, Kỳ Duyên theo phản xạ quay lại nhìn nàng.

Cô chỉ đang nói đùa một chút thôi, không ngờ rằng Minh Triệu lại đồng ý.

Thấy lông mày Minh Triệu hơi nhướng lên, nhận ra phản ứng của mình có hơi kích động, cô bất lực mỉm cười. Cô thật sự đã trở thành một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch rồi. 

"Được thôi. Chị muốn ăn gì tôi đều chiều theo ý chị."

"Em không ăn được cay phải không?"

Minh Triệu để ý thấy Kỳ Duyên hầu như không đụng đến ớt trong lần ăn lẩu gần đây nhất.

"Tôi cũng muốn thử ăn nó, nhưng, ừm, chị biết đấy, cảm giác thật bất lực."

Minh Triệu mỉm cười, giữa hai người dường như không còn khoảng cách hay cảm giác bức bối nữa, nàng đột nhiên cảm thấy rất dễ chịu.

Nàng cười, Kỳ Duyên cũng cười, cô chỉ nhìn nàng mà không nói lời nào, giống như cô sợ sẽ phá vỡ khoảnh khắc này. 

Dường như nàng đang ở trong vòng tay cô, chân thực và dịu dàng biết bao.

Minh Triệu đưa Kỳ Duyên tới một nhà hàng mà trước đây nàng và Trương Giai Giai thường hay lui tới.

Các món ăn được gọi đều là các món tương đối thanh đạm. Sau khi ăn xong bữa tối, Kỳ Duyên đưa nàng trở về.

"Chị cầm cái này đi."

Không biết Kỳ Duyên lấy từ đâu ra chiếc ô gấp màu đen. 

"Không cần đâu, chị sẽ quay lại ngay."

Nàng từ chối, đang chuẩn bị xuống xe thì bị Kỳ Duyên kéo trở lại.

"Em làm gì vậy?"

Minh Triệu nhìn cô, mặt kề sát mặt cô.

"Không có gì, chỉ là tự nhiên muốn hôn chị."

Nàng nghe Kỳ Duyên nói vậy, bất ngờ không kịp phản ứng.

Nụ hôn của cô vừa đột ngột vừa mãnh liệt, cùng với hương nước hoa quen thuộc trên người cô, trong chốc lát như ôm trọn lấy cơ thể nàng.  

Nóng bỏng và say đắm.

Bờ môi nàng trằn trọc cọ xát, nàng cảm nhận khoang miệng của mình đang bị Kỳ Duyên tách ra rồi dần dần chiếm lấy.

Cô bá đạo, hung hãn, xâm chiếm toàn bộ khuôn miệng nàng. Đầu lưỡi nàng bị cô hôn mút triền miên, cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể, Kỳ Duyên dẫn dụ, đưa nàng vào lãnh địa của mình.

Đây không phải lần đầu tiên Minh Triệu thăm dò trong miệng cô, chạm vào bờ môi, đầu lưỡi cô.  

Nàng bị Kỳ Duyên dụ dỗ, dường như không còn lý trí, các giác quan đều tập trung vào đôi môi ấm nóng của hai người. Nàng từ từ nhắm mắt lại, chỉ có thể theo bản năng mà ôm chặt lấy cô, chặt hơn, chặt hơn nữa.

Kỳ Duyên nắm lấy đôi tay đang run rẩy của nàng, nhẹ nhàng đặt lên vai mình. Cô vòng tay qua eo nàng, dần dần siết chặt, bàn tay ôm lấy đầu nàng, kéo nàng lại gần mình. Cô nhẹ nhàng mơn trớn vào môi Minh Triệu, khẽ cắn nhẹ rồi lại triền miên liếm mút. Cô tham lam cướp lấy hơi thở của nàng, muốn nàng mãi ở trong vòng tay mình.

Kỳ Duyên chậm rãi buông nàng ra, sợi tơ bạc giữa hai bờ môi còn vương nơi khóe miệng nàng. Cô nghiêng người khẽ liếm láp, trong chốc lát cô có thể cảm nhận được cơ thể Minh Triệu đang run rẩy.

Kỳ Duyên ôm nàng, nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cô, cho dù có tia sáng từ trên cao xẹt qua trước mặt họ cũng không thể phá vỡ ngọn lửa nóng bỏng còn sót lại giữa hai người.

Kỳ Duyên nghe tiếng thở dốc nhẹ nhàng bên tai, đó là âm thanh quyến rũ của nàng. Cô chính là muốn nàng đắm chìm trong cảm giác ấy, muốn nàng dựa vào cô, nhìn cô.  

Chỉ là chuyện đó như một đòn chí mạng đối với Kỳ Duyên, cơ thể cô bây giờ cứng như thép. May mà chiếc áo khoác cô đang mặc có thể che được vật đã cương cứng từ lâu, nếu không chỉ sợ Minh Triệu sẽ lại lạnh lùng rồi mắng cô vô liêm sỉ.

Hơi thở dần dần ổn định lại, Minh Triệu ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt nóng rực của Kỳ Duyên.

Đôi mắt cô vẫn sáng ngời ngay cả khi ở trong đêm tối, cũng như nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt cô, đều trở nên đẹp đẽ, quyến rũ như vậy. 

Ánh đèn xe qua lại trên đường trong khu phố hắt vào chiếu lên gương mặt cô. Các đường nét trên khuôn mặt Kỳ Duyên càng trở nên sắc sảo hơn giữa ánh đèn và bóng tối.

Một hơi thở ái muội dần lan tràn trong khoang xe yên tĩnh.

"Chúc chị ngủ ngon."

Kỳ Duyên khẽ nói, chủ động phá vỡ không gian tĩnh lặng ấy. 

Cô đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, chậm rãi tiến tới đặt một nụ hôn lên trán nàng.

Một nụ hôn chân thành và dịu dàng.

Ngủ ngon nhé, đừng lo lắng gì cả, tôi sẽ luôn ở bên chị.

Chúc ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top