Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Biết tiến biết lùi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Tiêu Tiêu nhìn thời gian, nói một câu với Minh Triệu rồi kéo Kỳ Duyên chuẩn bị rời đi.

"Chị nhớ rõ địa chỉ nơi này nhé, đừng để đến lúc cần lại phải hỏi em. Chị Triệu ơi em về trước đây, lát nữa chị họ em sẽ quay lại trao đổi với chị kỹ hơn, chị em đành nhờ chị nha."

Câu nói này có ẩn ý.

Ánh mắt Kỳ Duyên khoá chặt trên người Minh Triệu, Minh Triệu giả bộ không hiểu nó, chỉ cười nhắc họ đi về cẩn thận.

Sau khi tiễn hai người về, nụ cười trên môi Minh Triệu nhạt bớt.

Nàng không khỏi cảm thán, thế giới này đúng là quá nhỏ.

Đi ra ngoài từ sáng sớm nên Minh Triệu chưa kịp ăn sáng.

Bây giờ cảm xúc ngột ngạt đã vơi đi, nàng nhanh chân đi đến tiệm ăn sáng đối diện mua một phần đồ ăn.

Nàng ăn rất chậm, đúng hơn phải nói là nàng rất thưởng thức khoảng thời gian ngắn ngủi này.

Minh Triệu nhìn dòng người tới lui bên ngoài cửa sổ, khung cảnh hiện thực này giúp cho đầu óc của nàng thi thoảng hơi rối rắm lại trở nên rõ ràng.

Minh Triệu chuẩn bị quay lại công việc sau khi đã ăn sáng xong.

Vừa ra khỏi quán ăn, nàng đã nhìn thấy chiếc xe cùng dáng người quen thuộc dừng trước cửa tiệm của mình.

Minh Triệu hơi ngại, không biết nên bắt chuyện như thế nào.

Vẫn là Kỳ Duyên nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn nàng, trên miệng nở nụ cười quen thuộc.

"Phiền chị rồi, chị Triệu."

Minh Triệu mím môi, nhất thời không biết đáp lời cô như thế nào.

Nàng luôn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng của Kỳ Duyên.

"Không sao, em có thích bức tranh nào không, tôi sẽ tặng em. Lần trước tôi vẫn chưa cảm ơn em tử tế."

Kỳ Duyên mỉm cười, đột nhiên tiến lại gần nàng.

"Chỉ là tiện tay mà thôi, chị khách sáo quá rồi."

Minh Triệu nhìn cô đi đến trước mặt mình.

Nàng ngửi được hương nước hoa dịu nhẹ thoang thoảng trên người Kỳ Duyên.

Rất dễ chịu, nhưng nó cũng làm cho nàng cảm thấy vô cùng khẩn trương.

"Có một chuyện cần chị giúp. Mẹ tôi rất thích bức tranh ấy, chị Triệu vẽ được không, tiền công vẫn thanh toán như bình thường?"

Người kia bỗng ghé sát bên tai nàng.

Giọng nói trầm ấm êm ái như xuyên qua màng nhĩ, lan khắp toàn thân nàng.

Minh Triệu không nhịn được rùng mình một cái.

Nàng nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn.

"Có thể."

Nàng hơi nhích người sang bên cạnh, muốn thoát khỏi vòng vây của Kỳ Duyên.

Hơi thở của cô khiến cho đầu óc nàng không thể suy nghĩ rõ ràng.

Kỳ Duyên nhìn nàng đang nhích từng bước nhỏ ra xa mình, cô thấy nàng thật đáng yêu.

Cô suýt không nhịn được muốn chạm lên vành tai ửng đỏ dễ thương của cô gái trước mặt, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.

"Thêm Wechat đi, mọi chuyện đều nhờ chị, chị có chuyện gì cũng có thể hỏi thẳng tôi."

Lời cô nói hợp tình hợp lý như nước chảy mây trôi khiến Minh Triệu không nghĩ rằng cô đang có ý đồ khác.

"Tôi không dùng Wechat, thật xin lỗi."

Minh Triệu không nói dối, nàng thật sự không dùng.

Thật ra cũng không phải không có, chỉ là nàng không có nhiều bạn thân, bọn họ đều liên hệ với nàng bằng điện thoại, không dùng Wechat.

Hơn nữa cảm giác mà người phụ nữ này đem lại cho nàng cũng rất không tốt, cho nên nàng thẳng thừng từ chối.

"Vậy hả, thế thì thật đáng tiếc! Chị Triệu có tiện trao đổi số điện thoại với tôi không?" Kỳ Duyên bình tĩnh hỏi, đôi mắt vẫn luôn nhìn nàng chăm chú.

Điều này khiến Minh Triệu như nhìn thấy được sự quyết tâm phải đạt được ý muốn đang phảng phất bên trong đôi mắt của cô.

Nàng chần chừ một chút, cuối cùng vẫn tìm giấy bút viết số điện thoại của mình cho cô.

Kỳ Duyên vươn tay định cầm lấy, ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay nàng.

Đầu ngón tay nàng lạnh lẽo, còn cô lại nóng rực.

Thậm chí Minh Triệu còn cảm giác được Kỳ Duyên như có như không đang mơn trớn đầu ngón tay mình.

Ngay lúc đó một cảm giác khác lại ập đến với Minh Triệu.

Nàng như bị điện giật toàn thân, nhanh rút tay về như bị phỏng, nhíu mày nhìn người trước mắt.

Kỳ Duyên đang cúi đầu lấy một tấm danh thiếp ra từ trong túi, dường như sự đụng chạm vừa rồi chỉ là ảo giác của riêng nàng.

Lúc đưa cho nàng tấm danh thiếp, Kỳ Duyên đã nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt, ẩn chứa sự đề phòng và cảnh giác của Minh Triệu.

Giống như một hồ ly nhỏ giảo hoạt đang nhìn cô lưỡng lự.

Kỳ Duyên khẽ nhếch khóe môi kiêu ngạo.

Cô biết nếu mình tiếp tục ở lại nữa e là cũng chỉ nhận được sự lạnh nhạt của nàng, thôi thì kết quả ngày hôm nay cũng khá tốt.

Nên biết tiến biết lùi đúng lúc, cô rất hiểu điều này.

"Vậy tôi xin phép đi trước, không quấy rầy chị nữa."

Kỳ Duyên xoay người rời đi, bóng dáng cao gầy không một chút lưu luyến dây dưa.

Minh Triệu híp mắt nhìn cô.

Không phải là nàng tự luyến, chỉ là có nhiều lúc nàng rất tin tưởng vào trực giác của mình.

Nàng vẫn nên giữ khoảng cách với người phụ nữ này.

Khi trở về, nàng gọi điện ngay cho khách hàng để xác nhận tiến độ của bức tranh.

Nếu như không cần gấp thì nàng sẽ đẩy lùi thời gian vẽ lại.

Lúc này Minh Triệu chỉ muốn vẽ nhanh cho xong bức tranh của Kỳ Duyên, giải quyết sớm nhân vật có vẻ nguy hiểm này.

Sau khi đã bàn bạc xong, Minh Triệu buồn chán lướt Weibo.

Nàng lướt đến một chủ đề đang hot có tiêu đề là #Tình yêu bọ xít* của bạn kéo dài trong bao lâu #.

*Tình yêu học đường, tình yêu thời niên thiếu.

Nàng nhìn qua rồi lướt đi, cuối cùng hơi chần chừ một chút, lại kéo ngược lại, mở bình luận ra xem.

Nhiều bình luận trên top đều là đã kết hôn, Minh Triệu chậm rãi kéo xuống, nhàn nhạt đọc từng dòng bình luận.

Có hạnh phúc, có bi thương, cuối cùng nàng dừng lại ở một dòng bình luận có nội dung: "Đã bỏ lỡ, vẫn luôn không dám liên lạc lại, nhưng mình vẫn còn thương họ, mãi sau này lướt vòng bạn bè mới biết người ta đã kết hôn rồi."

Ánh mắt nàng dừng lại tại bình luận này thật lâu rồi thoát khỏi Weibo, mở Wechat ra.

Ảnh đại diện là hình nàng gục đầu xuống bàn, ánh nắng nhảy nhót trên sườn mặt thon gọn, lưu lại vẻ đẹp rực rỡ non nớt của thanh xuân.

Điện thoại yêu cầu mật khẩu.

Nàng vẫn luôn nhớ, dòng mật khẩu ấy đã khắc sâu trong tâm khảm của nàng.

Chỉ có đầu ngón tay vẫn ngập ngừng trên thanh đăng nhập rất lâu.

Một sợi dây nào đó trong lòng như thắt lại, khiến cho trái tim của nàng đập nhanh hơn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Ngón tay dừng lại giữa không trung, Minh Triệu thoát về màn hình chính, ấn khoá màn hình.

Nàng đang cố bình ổn nhịp tim đang đập loạn xạ của mình.

Khi đã định thần lại, chính nàng cảm thấy bản thân thật nực cười.

Chẳng biết cuối cùng mình đang chờ đợi điều gì, nàng thấy mình đúng là có hơi ngốc nghếch.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà vẫn nhớ mãi không quên chút tình cảm xưa.

Rút một điếu thuốc ra khỏi hộp rồi châm lửa, khói thuốc quẩn quanh như tầng sương mỏng che mờ đôi mắt, dáng vẻ Minh Triệu có chút mơ màng.

Sau ngần ấy năm nàng chưa từng quên, vẫn luôn chôn giấu tận sâu thẳm trong trái tim mình.

Dù bản thân nàng không muốn nghĩ đến, nhưng có những lúc ở một mình, cảm giác cô độc lại đột nhiên ập đến.

Nó khiến Minh Triệu nhớ lại chuyện xưa.

Tình yêu của nàng kéo dài sáu năm.

Khi ấy Trương Giai Giai còn nói cô ấy không buông được đoạn tình cảm ba năm với Trương Duy, thì làm sao nàng có thể dễ dàng buông tay cho được.

Một thời thanh xuân hồn nhiên tươi đẹp, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, đều đã bị thời gian vùi lấp đi.

"Mùa hè nóng bỏng, tấm lưng chàng trai như bị đâm thủng bởi nỗi buồn của cô gái."*

*Trích trong "Ngang qua thị trấn Ngàn Mây" — Trương Gia Giới.

Minh Triệu khẽ cười.

Nàng không muốn cứ mãi đắm chìm trong quá khứ, nhưng vẫn chưa có ai đến kéo nàng ra khỏi chuyện xưa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top