Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: Chuyện em đã đồng ý, đương nhiên sẽ không lừa chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Triệu và ba nàng mất rất nhiều sức mới đưa được Kỳ Duyên lên được giường.

Minh Triệu đắp chăn cho cô, rót một ly nước đặt ở đầu giường sau đó ra ngoài.

Trước khi ngủ Minh Triệu có nhận được tin nhắn của Trương Giai Giai, hai người nói chuyện một lúc mới ngủ.

Nửa đêm Minh Triệu mơ màng cảm thấy cơ thể bị người ôm lấy.

Trong hơi thở là mùi vị quen thuộc của cô.

"Ừm..."

Minh Triệu mơ màng mở mắt, vừa mở mắt liền nhìn thấy hình dáng nàng quen thuộc.

"Kỳ Duyên, em làm gì vậy?"

Kỳ Duyên ôm lấy nàng, Minh Triệu vô thức vòng tay qua ôm cổ cô để tránh rơi xuống.

"Ngại quá, chiếm giường của chị rồi."

Cô cúi đầu hôn lên cái trán, đôi mắt nàng, trên đỉnh đầu nàng phát ra giọng nói khàn khàn.

Minh Triệu bị cô đặt lên giường bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, nàng nhíu nhíu mày.

"Bây giờ mấy giờ rồi, em muốn làm gì?"

"Hơn ba giờ, chị vẫn có thể ngủ tiếp."

Kỳ Duyên ngồi bên giường, ngắm nàng.

"Nói em đó."

Nàng đáp lại một câu theo bản năng.

Kỳ Duyên cười rồi cúi đầu, khoảng cách hai người gần như là chóp mũi chạm nhau.

Lúc đầu không được tự nhiên lắm, nhưng dường như Kỳ Duyên rất thích khoảng cách gần như này, sau này nàng cũng có chút quen thuộc, nhưng đối tượng phải là cô.

"Em muốn đi về à, có được không đấy?"

Mong đừng xảy ra tai nạn, cũng hơn nửa đêm rồi.

"Sao thế, không muốn em đi sao?"

Cô nhẹ nhàng hôn lên lông mày nhỏ nhắn, khi cô hôn đến mắt Minh Triệu nhắm mắt lại theo bản năng.

Kỳ Duyên ngắm nhìn lông mi của nàng đang run rẩy, dài và mỏng giống như là tiến vào trong lòng của cô. Đáy lòng cô ngứa ngáy không thôi, chỉ là nhìn nàng trong lòng của cô liền dâng lên một dòng nước nóng.

"Minh Triệu à, đây là lần đầu tiên em thích một người như thế... Không, có lẽ là yêu, lần đầu tiên em yêu một người."

Kỳ Duyên đột nhiên lên tiếng.

Trong đêm tối nàng có thể nhìn thấy đôi mắt cô chợt lóe lên tia sáng rõ ràng, vô cùng mê người.

"Chị..."

Nàng muốn nói cái gì, giống như thường ngày nói ra những lời từ kia.

Chỉ là lời đến miệng rồi cũng không nói ra được.

Là hôn.

Hô hấp của Kỳ Duyên cực nóng phả vào trên mặt của nàng, in trên môi nàng, đầu lưỡi của cô nóng bỏng thăm dò vào trong miệng nàng, quấn quýt lấy nhau.

Nàng duỗi tay sau vai ôm chặt lấy cô.

Bàn tay Kỳ Duyên như đang vuốt ve khắp cơ thể nàng chỉ cách một lớp váy ngủ mỏng manh.

Bàn tay nóng bỏng thăm dò vào dưới váy, nhẹ nhàng vuốt ve ma sát trên đùi bóng loáng của nàng.

Minh Triệu bị cô châm lửa, toàn bộ giác quan tập trung ở đầu lưỡi đang tùy ý quấn lấy cùng bàn tay nóng bỏng của cô.

Tay kia tiến vào bên trong bắp đùi của nàng, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được Kỳ Duyên đã dùng một ít lực. Tay cô phủ lên trên mông nàng, từ nhẹ nhàng xoa nắn đến tăng dần mạnh mẽ.

"Hừ..."

Nàng ngậm lấy môi cô, nhịn không được phát ra tiếng hừ nhẹ.

Ngón tay cô luồn vào mép quần lót.

"Không được..."

Minh Triệu không phải không muốn làm với cô, chỉ là bây giờ không thích hợp.

"Em không làm đến bước cuối cùng đâu, không sao."

Kỳ Duyên hôn lên môi rồi thấp giọng an ủi nàng.

"Cảm nhận được không?"

Cô đột nhiên đè trên người nàng, Minh Triệu vừa muốn thắc mắc cô nói cái gì, đã cảm thấy trên bụng bị vật thô ráp nào đó chọc đến.

"Em..."

Dù cho cách lớp quần áo thì nàng cũng cảm nhận được lửa nóng của cô.

Kỳ Duyên cười khẽ bên tai nàng, cô cắn nhẹ vào vành tai, lỗ tai, đến cái cổ thanh tú của nàng.

Cô hôn liếm láp nhẹ nhàng, cố gắng không để lại dấu vết, Minh Triệu hơi thẹn thùng nên nếu nàng không nguyện ý, cô liền không làm.

Ngón tay đã luồn vào trong quần lót chậm rãi chậm rãi di chuyển ra sau, bàn tay tiếp xúc trực tiếp với bờ mông mềm mượt của nàng.

Bàn tay bóp xuống mấy cái sau đó đến phía trước, tới vùng nhạy cảm riêng mật.

Bàn tay phủ lên hoa huyệt, cảm nhận được âm mao dưới lòng bàn tay, lúc Minh Triệu hơi vặn vẹo eo đã ma sát lên lòng bàn tay cô.

Cùng nhịp thở dốc nặng nề của nàng, bụng nhỏ liên tục phập phồng lên xuống.

Ngón tay đang thăm dò khẽ tách hai cánh hoa, đẩy ra.

Do nụ hôn vừa rồi có vẻ hơi ướt át, Kỳ Duyên dùng ngón tay ấn vào âm đế của nàng, xoa nắn chà sát.

Cô chơi đùa một chút, người dưới thân đã vặn vẹo kịch liệt, côn thịt bên cưới cũng căng trướng cứng rắn.

"Cởi ra đi."

Kỳ Duyên lên tiếng, muốn giúp nàng cởi váy ra.

"Không thể làm bước cuối cùng."

Minh Triệu cắn môi nhìn cô, vẫn kiên trì từ chối.

"Nếu em đã đồng ý với chị, đương nhiên sẽ không lừa chị."

Kỳ Duyên có chút bất đắc dĩ, cô biết lo lắng của Minh Triệu nên đương nhiên cũng thay nàng cân nhắc.

Cởi váy ngủ xuống, nàng trần trụi nằm ở trước mặt cô, ánh mắt Kỳ Duyên cực nóng xâm lược đến khiến nàng cảm thấy thân thể vừa nóng vừa ngứa.

"Em đừng nhìn nữa..."

Minh Triệu đưa tay che mặt Kỳ Duyên, nhưng mà bàn tay mềm mại bị cô áp xuống.

Cô khẽ liếm đầu ngón tay nàng, răng nhẹ cắn cắn.

Minh Triệu nhìn cô, cho dù ở trong đêm tối nàng cũng có thể thấy rõ khuôn mặt của Kỳ Duyên.

Nàng nghĩ bọn họ hẳn là giống nhau, đều động tình, đều bị đối phương hấp dẫn.

Môi Kỳ Duyên hôn qua xương quai xanh của nàng, ngực sữa trắng mềm. Nàng có thể cảm giác được hô hấp nóng bỏng của cô phả ở trên đỉnh nhũ hoa, hô hấp của nàng cũng theo đó gấp gáp.

Nhũ hoa run rẩy đột nhiên bị một vòng nóng bỏng bao lấy, Kỳ Duyên cúi đầu ngậm lấy một bên nhũ hoa của nàng.

"A..."

Thân thể Minh Triệu bỗng nhiên rụt lại, cảm giác khác thường trong nháy mắt từ đầu nhũ hoa lan rộng đến toàn thân, nàng nhịn không được đưa tay ôm chặt lấy đầu của Kỳ Duyên, khẽ rên.

Đầu lưỡi liếm láp mút vào nhũ hoa, động tác dưới tay cũng không ngừng, lòng bàn tay xoa nắn âm đế, tốc độ tăng dần.

Hoa tâm riêng tư vốn chưa bao giờ được ai chạm vào trào ra dịch nhờn, Minh Triệu chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân như bị dòng điện vọt qua, tê tê dại dại lại ngứa ngáy không chịu được. Đầu óc trống rỗng, toàn bộ giác quan đều tập trung vào phía dưới, vừa thoải mái vừa khó chịu.

Nàng rất mẫn cảm, bên dưới đã ẩm ướt, dâm dịch không ngừng chảy.

Ngón tay đẩy ra tiểu hoa tâm, ngón giữa bên trong khe hở ma sát lên xuống, đầu ngón tay lướt qua miệng huyệt thỉnh thoảng chọc nhẹ.

Vừa khẽ gặm cắn liếm láp đầu nhũ hoa, một tay kia xoa nắn bên còn lại của nàng.

Cảm thấy Minh Triệu dường như đã sẵn sàng, ngón giữa dừng ở miệng huyệt nho nhỏ, một đầu ngón tay nhẹ nhàng thăm dò vào, liền cảm thấy bên trong thịt mềm nóng ướt hút vào thật chặt.

Lần đầu tiên Kỳ Duyên cẩn thận từng chút như này, một đầu ngón tay cô chậm rãi thăm dò vào, vừa tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Minh Triệu.

Cánh môi căng mọng khẽ nhếch, ánh mắt hơi mơ màng, sớm đã không còn ánh sáng trong trẻo của ngày thường.

Nàng rất thoải mái.

Kỳ Duyên nhìn thấy như vậy, tăng nhanh tốc độ ngón tay rút ra cắm vào. Cảm nhận được mị thịt của nàng hút chặt, như một miếng bọt biển, nhẹ nhàng siết chặt ngón tay cô mỗi khi cắm vào, cô không nhịn được tưởng tượng nếu thực sự cắm vào lỗ nhỏ mê hồn này sẽ như thế nào.

Ngón tay thứ hai chậm rãi cắm vào, chơi đùa rút ra cắm vào ở bên trong, Kỳ Duyên càng nhanh càng dùng sức, âm thanh của nàng càng kiều mị. Minh Triệu lúc này so với thường ngày hoàn toàn đối lập khiến cô càng điên cuồng hơn.

"Nhanh lên không?"

Kỳ Duyên ngẩng đầu khẽ chạm bờ môi nàng, khàn giọng trêu đùa nàng, cô thích Minh Triệu thế này, cách cô gần thế này, khoảng cách có thể chạm tay đến, sẽ không để cô bất an.

"Em... ưm... Đừng nói nữa..."

Minh Triệu há miệng cắn một cái vào môi dưới của Kỳ Duyên.

Người này thật xấu bụng.

Ngón tay ở hạ thân ra vào càng lúc càng nhanh, phát ra tiếng nước nhóp nhép, Minh Triệu nhịn không được nhấc mông, hùa theo động tác của Kỳ Duyên.

Thật sướng, thật dễ chịu.

Toàn thân như bị điện giật, trong đầu như là có gì muốn nổ tung ầm ầm, nàng nhịn không được nắm chặt bả vai Kỳ Duyên, thở gấp.

"Bên kia..."

Cô nhíu mày, ngón tay chọc mạnh hơn vào nơi nào đó, quả nhiên người dưới thân một trận run rẩy, càng siết chặt cô.

"A... không được... Kỳ Duyên"

Vừa căng vừa ngứa, giống như có cái gì muốn phun ra.

"Muốn sâu hơn, nhanh hơn không?"

Kỳ Duyên giảm tốc độ ra vào lại, ở bên tai nàng khẽ cắn vành tai của nàng.

Minh Triệu đưa tay ôm thật chặt cô, gương mặt cọ sát ở cổ của cô, phía dưới đã hoàn toàn bị cảm giác kì diệu điều khiển, chỉ cảm thấy ngứa đến không chịu được, rất muốn Kỳ Duyên nhanh một chút, tiến vào tầng tầng lớp lớp.

"Muốn... Chị muốn..."

Nàng vùi vào cổ cô thanh âm kiều mị chen lẫn tiếng thở dốc cùng một phần bức bách không kịp chờ nổi, giống như làm nũng, Kỳ Duyên nghe được rõ ràng.

Cô tách hai chân nàng ra gác ở bên hông, động tác trên tay vừa nhanh vừa mạnh.

Minh Triệu cảm giác mình trầm luân trong bể dục vọng, phóng đãng muốn đem nàng quật ngã, thẳng đến trong đầu đột nhiên có gì nổ tung, nàng cong người lên co quắp một trận, đột nhiên có cái gì dâng trào lên, nàng ôm chặt Kỳ Duyên nhịn không được kêu ra tiếng.

Kỳ Duyên biết nàng đã cao trào.

Nước từ cửa huyệt phun ra làm ướt áo sơ mi của cô, bàn tay cô lúc từ từ rút tay ra còn kéo theo một sợi tơ trong suốt.

Kỳ Duyên đứng dậy, âm thanh cởi quần áo trong đêm tối hết sức vang dội.

Cô nắm lấy hai chân nàng gác lên trên vai mình, áp sát không một kẽ hở.

Minh Triệu đã không có cách nào để suy nghĩ Kỳ Duyên muốn làm gì, chỉ có thể mặc cho cô sắp xếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top