Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: Nũng nịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Triệu còn đang thở dốc, trong đầu ngơ ngác một mảng trống rỗng đột nhiên cảm thấy có vật gì nóng bỏng đang chống ở hoa huyệt của mình.

Mở đôi mắt ướt át ra, lại nhìn hơi không rõ.

"Cái gì..."

Rất nóng.

Nàng vô ý hỏi ra tiếng, cảm thấy cao trào vừa mới qua đi hoa huyệt lại bắt đầu chảy nước.

"Không sao, rất nhanh sẽ hết."

Giọng Kỳ Duyên vì kiềm chế đã khàn đặc, nhíu mày, mồ hôi chảy dọc xuống từ thái dương của cô.

Bàn tay nắm lấy bắp đùi trơn mềm của nàng, thắt lưng chậm rãi chuyển động.

"A... Kỳ Duyên"

Đột ngột cọ sát khiến cơ thể vốn mền nhũn sau khi cao trào không nhịn được lại run rẩy.

Minh Triệu biết, đó là côn thịt của cô.

Tuy Kỳ Duyên thẳng lưng rút ra đút vào, nước từ cửa huyệt phun ra thấm ướt càng lúc càng nhiều, gân xanh trên côn thịt hằn sâu, thỉnh thoảng chạm đến âm đế đã cương cứng của nàng.

"Em, em chậm chút..."

Rất nóng, Minh Triệu cảm thấy hoa huyệt và đùi mình đều nóng đến muốn thiêu đốt.

Nhưng lúc Kỳ Duyên chậm lại thì nàng muốn cô nhanh một chút, nhanh chút nữa.

Minh Triệu kìm nén không được nghẹn ngào, nàng rõ ràng muốn mở mắt, nhưng mắt vì động tình mà ướt nhẹp. Người kia cách nàng rất xa, trong đêm tối nàng không nhìn rõ mặt của cô, nhưng lại không hiểu sao nàng có cảm giác rất an toàn.

"A... Đừng mà..."

Minh Triệu không muốn như này, tuy cũng thoải mái nhưng trong lòng luôn trống rỗng.

"Ngoan, rất nhanh sẽ kết thúc thôi."

Kỳ Duyên thở hổn hển, nghiêng đầu hôn lên bắp chân trơn bóng của nàng.

Động tác trên eo tăng nhanh, cô gầm nhẹ thở dốc. Minh Triệu nghe tiếng thở dốc của cô toàn thân cũng trở lên nóng rực, hạ thân rất ngứa rất nóng, lại cực kỳ trống rỗng.

Muốn Kỳ Duyên nhanh một chút, mạnh một chút.

Nhưng nàng lại không nói lên lời, chỉ rên rỉ nhẹ nhàng đáp lại cô.

Nàng dường như đã đạt đến cực hạn, loại cảm giác đó lại ập tới nàng.

"Kỳ Duyên...Kỳ Duyên..."

Minh Triệu gọi tên cô, giống như con mèo đang phát dục, hớp hồn người khác.

"Em ở đây, em ở đây."

Cô vừa thở gấp vừa đáp lại nàng, mồ hôi từ sống mũi cao thẳng của cô chảy xuống.

Cơ thể Minh Triệu đạt đến cực khoái run rẩy, cô cũng xuất tinh.

Tinh dịch từ mã mắt bắn trên bầu ngực căng tròn cùng bụng nhỏ của nàng.

Kỳ Duyên đặt nàng xuống, lấy khăn tay trên tủ đầu giường, lau qua qua cho mình, sau đó lau đi tinh dịch trên người và nước ở hoa huyệt cho Minh Triệu.

"Chị có muốn đi tắm không?"

Kỳ Duyên nghiêng người vuốt những sợi tóc lộn xộn vương trên mặt, nhìn gương mặt còn đang ửng hồng của nàng, cúi đầu hôn một cái.

Đầu óc Minh Triệu một mảng trống rỗng, nghe thấy lời của cô thì "ưm" một tiếng, ngay cả mở miệng cũng không mở nổi.

"Em tắm cho chị."

Kỳ Duyên biết nàng mệt chẳng muốn động đậy nên lại tự mình đi làm.

Minh Triệu bấy giờ mới dần bình tĩnh lại, nàng đưa tay vỗ một cái vào đầu Kỳ Duyên, không có một chút sức lực nhẹ nhàng giống như là nũng nịu.

"Không được, chị sợ em..."

Sợ cô một lát nữa lại lôi kéo nàng không buông tay.

"Dùng khăn tắm lau cho chị nhé, sau đó chị ngủ được không."

Kỳ Duyên nắm lấy tay mềm mại của Minh Triệu vuốt ve, khẽ nói.

"Ừm..."

Minh Triệu từ từ nhắm hai mắt nhẹ nhàng đáp lại cô một tiếng.

Kỳ Duyên bất đắc dĩ cười, đứng dậy, mở đèn trên tủ đầu giường.

Lúc cô đi ra, người trên giường đã ngủ mất, hai mắt khẽ nhắm miệng nhỏ khẽ nhếch lên thở ra nhẹ nhàng.

Ánh đèn màu da cam chiếu lên thân thể trơn bóng của nàng, mịn màng và tinh tế.

Phía dưới lại có xu thế sắp ngẩng đầu rồi.

Kỳ Duyên thở dài, đi đến nâng cách tay nàng lên lau cho nàng.

"A... Đừng..."

Minh Triệu hơi mở mắt nhìn Kỳ Duyên cau mày nỉ non.

"Lau qua cho chị để chị ngủ thoải mái hơn, sao cứ làm nũng vậy hửm?"

"Em mới làm nũng ý."

Minh Triệu bị cô lau tới lau lui làm cho tỉnh táo không ít.

Kỳ Duyên cười, cô lau thân thể cho nàng tỉ mỉ, sau đó đắp kín chăn cho nàng.

"Mấy ngày này em phải đến bên nhà mẹ em, sẽ không đến tìm chị được. Em sẽ gọi điện thoại cho chị, không cho phép không nhấc máy."

Minh Triệu ngáp một cái, mở mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Đôi mắt của Kỳ Duyên rất đẹp, giống như một quang cảnh xuân thủy gợn sóng, ngay cả nốt ruồi khóe mắt cũng trở nên mê người.

"Nghe rõ không, nũng nịu."

Thấy nàng không nói gì Kỳ Duyên đưa tay nhéo nhéo mặt nàng.

Minh Triệu hoàn hồn nhíu mày, phản bác cô.

"Biết rồi mà."

"Ngủ ngon, ngày mai lại dậy muộn."

Kỳ Duyên cúi đầu khẽ hôn môi nàng, giơ tay tắt đèn ngủ cho nàng, quay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau tiếng đóng cửa, Minh Triệu mở mắt ra.

Đúng là nàng rất buồn ngủ, nhưng cô vừa rời đi nàng lại không ngủ được nữa rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top