Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49: Anh dường như đã khác xưa rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Triệu vô hồn dựa vào đầu giường.

Sự việc hôm nay quá mức bất ngờ, tất cả cảm xúc vốn được cất giấu rất sâu được đào lên, trong lúc nhất thời nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Điện thoại vang lên, Kỳ Duyên gửi đến rất nhiều tin nhắn, nàng trả lời một câu nói mình hơi mệt muốn nghỉ ngơi.

Không phải cố ý lạnh nhạt với cô, chỉ là nàng cần yên tĩnh suy nghĩ.

Điện thoại vẫn đang reo không ngừng, nàng cau mày nhắc máy.

"Chị chỉ muốn yên tĩnh một lát thôi, có được không?"

"Làm sao thế, chị cho em một lý do đi?"

Nàng so với thường ngày không giống nhau lắm.

Vì không nhìn thấy nét mặt nàng nên Kỳ Duyên chỉ có thể thông qua giọng điệu tin nhắn cảm thấy nàng không ổn, làm cô không cách nào yên tâm.

"Không có lí do gì, chính là chị rất mệt thôi, chị muốn yên tĩnh một chút... Em không thể lúc nào cũng kè kè ở bên chị Kỳ Duyên, chúng ta cần có không gian riêng."

Sự quấn quýt của cô càng khiến Minh Triệu phiền muộn, những suy nghĩ không rõ ràng rối thành tơ vò, nàng không thể tìm được chỗ gỡ rối.

"... Em đến tìm chị."

Minh Triệu cau mày nhắm mắt lại.

"Đủ rồi, cứ như vậy đi, cúp nhé."

Không cần gì nữa, nàng không có lời nào để nói với cô.

Đưa tay sờ đến hộp thuốc lá, ngậm lấy một điếu hút, cố để bản thân không cảm thấy phiền muộn.

Nàng cầm điện thoại lên, đăng nhập vào tài khoản mà đã lâu không chạm tới.

Mật khẩu nàng còn nhớ rõ, là tên và sinh nhật của Tiêu Duệ.

Lúc đó là anh ta đặt.

Như anh ta nói, thông báo tin nhắn trên khung chat đạt đến đỉnh điểm 99+.

Nàng nhấn mở, không biết mất bao lâu để nàng đọc từ đầu đến cuối.

Anh ta nói rất nhiều rất nhiều, đến cuối cùng nàng đã nhìn không rõ, màn hình trước mặt đã trở nên mờ ảo.

Nàng không biết mình là làm sao nữa, đứng trước mặt anh ta có thể giữ được bình tĩnh mà chỉ cách một màn hình lại yếu đuối như vậy.

"Minh Triệu anh rất khổ sở, có lúc anh đã nghĩ chúng ta nhất định phải ở bên nhau, nhưng anh càng ngày càng hiểu rõ anh chỉ là đang tự an ủi chính mình..."

"Anh cố gắng không để mình nghĩ đến em, nhưng em lúc nào cũng xuất hiện..."

"Tình trạng dạo này của anh rất tồi tệ, rất nhiều đêm anh mơ về em, nhưng anh biết chúng ta dường như không thể quay lại..."

"Anh dường như khác rồi, mấy năm nay anh cảm nhận xung quanh, quả nhiên, chỉ có thể là em."

"Anh không ổn tí nào, rất nhiều khi anh thật chịu không nổi, sắp sụp đổ, anh không biết áp lực nhiều như này đến từ đâu, anh thực sự đã thay đổi và mất mát quá nhiều."

"Rất nhiều việc anh không tiếp nhận được, nhưng anh chỉ có thể kháng cự một cách bất lực, chỉ có thể đứng dậy thành thành thật thật tiếp tục đi tới..."

"Anh dường như ngoại trừ gánh lấy thì không có lựa chọn nào khác..."

Xem đến cuối cùng nàng đã hiểu.

Thiếu niên kia trong trí nhớ của nàng đã tan biến rồi, đối mặt với Tiêu Duệ của bây giờ, nàng chỉ có thể thông qua cơ thể anh ta, tìm lại hình bóng người thiếu niên năm đó.

Mà giờ phút này, những tin nhắn trong nhật kí, đã từng là của một cậu thiếu niên.

Minh Triệu không ngừng xoa xoa bức ảnh hai người chụp chung, cũng hiểu ra.

Thanh xuân của nàng, chỉ có thể đi đến đấy thôi...

Nàng sớm đã biết, chỉ là giờ khắc này, vết thương giống như là bị phóng đại vô số lần, ký ức đã qua giống như là xuất hiện ở trước mắt.

Thực tế không có ai có thể nói với bạn, dạy bạn đến cùng như thế nào mới có thể từ bỏ một người, một đoạn cuộc sống, một khoảng hồi ức.

Bạn chỉ có thể tự mình vượt qua vô số đêm muộn, sau đó ngày hôm sau thức dậy như thường lệ, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Khi bạn vượt qua giai đoạn đau khổ đó một mình, bạn sẽ phát hiện thực ra cũng không có gì quá khó.

Nàng và Tiêu Duệ yêu nhau, tình cảm vốn là chuyện của hai người.

Nhưng sau này, chỉ là một mình nàng bước tiếp mà thôi.

Anh ta không thể yêu bạn, bạn chỉ có thể tự yêu chính mình.

Bây giờ anh ta đến quá muộn, nàng đã học được cách một mình đón mặt trời lặn, chờ ánh sao, những thời khắc nàng cô độc sớm đã làm hao mòn vô số tình cảm thuở ban đầu.

Trương Ái Linh nói rất đúng, thời gian và niềm vui mới thật sự khiến ta quên đi một người...

Không biết thiếp đi lúc nào, đêm đó trong giấc mộng của nàng, rất dài rất dài, một người tới tới lui lui rất nhiều, giống như là bóng đè, sau này cái gì cũng đều không cảm nhận được nữa...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top