Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51: Cô ấy còn cảm thấy áp lực thay cho Kỳ Duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Duyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng lên vì động tình, phía dưới đã cương ngạnh sắp nổ tung, cô đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng gõ cửa của mẹ nàng.

"Triệu, Kỳ Duyên, hai đứa làm gì bên trong mà nửa ngày rồi còn chưa ra?"

Minh Triệu giật mình, vội vàng nhảy từ trên người Kỳ Duyên xuống.

Chất lỏng óng ánh cũng thuận theo đó mà chảy dọc bắp đùi nàng.

Nàng kéo đồ lót đã ướt đẫm lên, có thể tạm thời chặn dòng dâm dịch vẫn còn đang chảy xuống.

"Chị mau đi đi!"

Kỳ Duyên híp mắt nhìn nàng.

"Sao vừa mới kéo quần lên đã không nhận người rồi?"

Nàng vừa được sung sướng no nê rồi, nhưng cô vẫn còn đang cương cứng đây.

Bây giờ xong việc lại còn đuổi cô đi.

Tiếng gõ cửa của mẹ nàng lại vang lên ở bên ngoài.

"Minh Triệu?"

"Con rửa mặt đã."

Minh Triệu cắn răng, trả lời bà.

"Rửa mặt khóa cửa làm gì, mau mở ra cho mẹ!"

Kỳ Duyên cười cười, đứng dậy đi mở cửa, Chaeyoung tranh thủ chạy biến vào phòng tắm.

Cửa phòng mở ra, mẹ nàng nhìn quanh không thấy bóng dáng nàng đâu, sau đó nghe thấy tiếng nước chảy mới yên tâm.

"Cô ơi, cháu phải đi rồi."

"Không ở lại ăn sáng sao?"

"Không ạ, là cháu mới sáng sớm quấy rầy cô và gia đình, nhìn thấy Minh Triệu là cháu đã yên tâm rồi."

"Vậy cháu đi nhé."

Kỳ Duyên hướng bà khom khom lưng, quay người đi ra.

"Ài, được."

Mẹ nàng vừa nói vừa tiễn cô ra cửa.

Trong lòng thầm nhủ con nhóc này đúng là không tệ, quan tâm chu đáo Minh Triệu nhà bà, người đâu còn lễ phép lịch sự như vậy nữa chứ.

Trong lòng bà càng nghĩ càng thấy hài lòng với Kỳ Duyên.

Minh Triệu nhìn bản thân mình trong gương, hai bọng mắt sưng húp đỏ ửng, mặt mũi cũng trắng bệch, thật chả hiểu sao với bộ dạng ma chê quỷ hờn này mà Kỳ Duyên vẫn muốn được.

Nàng lau khô mặt xong liền đi ra ngoài, sau khi Kỳ Duyên đi tâm trạng lại bắt đầu xoắn xuýt.

Tuy có nhìn thấy bức ảnh nàng và Tiêu Duệ chụp chung nhưng cô không thể hiện gì chắc vì không quá quan tâm, lịch sử trò chuyện trên di động chắc chắn cũng không xem được vì di động đã khóa, còn cài mật khẩu.

Nhưng thái độ lạnh nhạt của Kỳ Duyên mới khiến nàng đứng ngồi không yên.

Trước bão giông bầu trời lúc nào cũng lặng gió bất thường.

Ngay lúc Minh Triệu đang suy nghĩ xem có nên chủ động nói việc này với Kỳ Duyên hay không, thì Trương Giai Giai gọi điện đến.

"Alo."

Minh Triệu nghe máy.

"Triệu... Tớ suy nghĩ rất lâu rồi mới nói cho cậu, thực ra vào đêm giao thừa. Tớ với Trần Thừa lúc tránh cho cậu và Kỳ Duyên ở bên nhau, hình như bọn tớ đã nhìn thấy... Tiêu Duệ."

"Cậu, cậu trước đừng kích động nhá, thực sự tớ cũng không phải muốn gạt cậu đâu! Chi là tớ, tớ cảm thấy hiện tại cậu đang sống rất tốt, tớ không muốn cậu lại nghĩ về chuyện trước đây, lại hoặc là xung đột gì với Kỳ Duyên, hai người các cậu..."

"Cậu nói đêm xem pháo hoa đã nhìn thấy anh ta?"

"A... Ừ"

Đầu ngón tay Minh Triệu có chút trắng bệch.

"Anh ta nhìn thấy tớ rồi?"

"Không có, không có, tuyệt đối không có đâu cậu yên tâm, anh ta ở tít tận trên cùng, còn chúng ta gần phía cuối, chắc chắn không thể nhìn thấy. Chỉ có bọn tớ thấy anh ta thôi, nhưng sau đó anh ta đã đi rồi, cậu yên tâm lúc đó cậu với Kỳ Duyên cũng đã đi xa. Nếu chẳng phải tớ đây vẫn luôn nghĩ rằng cần phải nói với cậu thì tớ đã..."

"Bọn tớ đã gặp nhau rồi."

"Ờ... Hả??"

Trương Giai Giai đứng hình mất mấy giây rồi như con lò xo bật dậy từ trên giường.

"Cậu với ai cơ, cậu với Tiêu Duệ á?"

"Vừa hôm qua, sau khi cậu đi."

Trương Giai Giai thật muốn đấm cho mình một phát. Vì sao cô ấy không thể ở lại muộn thêm mấy phút? Không phải, tại sao cô lại quên mất chuyện phải đi xem mắt, cứ việc lấy cớ rủ Chaeyoung ra ngoài là được. Để hai người bọn họ đơn độc gặp mặt nhau, giờ nghĩ tới là lại muốn cắm đầu chết ngay lập tức!

"Vậy, vậy cậu, cậu như thế nào, sau gặp mặt thì..."

Cô nàng nuốt nước miếng nơm nớp hỏi, rõ ràng sợ hãi không biết Minh Triệu sẽ nói gì.

"... Chẳng có gì cả."

Trương Giai Giai như trút được ngàn ký xuống, thở phào một hơi.

"Vậy, cậu đã nói với Kỳ Duyên chưa?"

Minh Triệu nhíu nhíu mày.

"Chưa, tớ không biết nên mở miệng thế nào."

Nói với cô rằng hôm qua nàng đi gặp người yêu cũ của mình hả, hay nói người trong tấm ảnh chính là anh ta, không hiểu sao trong lòng nàng thấy khó chịu?

Minh Triệu còn chẳng thể đối diện với bản thân, huống chi là nói ra.

"Bọn tớ chưa có xác nhận quan hệ, chỉ là để ứng phó với mẹ tớ."

"..."

Trương Giai Giai câm nín.

Trong phút chốc cô ấy cảm thấy đồng tình cho Kỳ Duyên, chị ấy đối với Minh Triệu như nào, đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra.

Đáng tiếc, thật đáng tiếc.

"Cậu không muốn ở cùng với Kỳ Duyên ư? Hay là cậu vẫn còn cảm giác với Tiêu Duệ?"

Minh Triệu nhìn bức ảnh của hai người ở bên giường.

"Tớ không biết, tớ chỉ đang nghĩ đến một vài chuyện quá khứ, khá buồn."

Trương Giai Giai không nói gì.

Cô ấy nghiêng về Minh Triệu, Minh Triệu lựa chọn cái gì đều là quyết định của chính nàng, chỉ là bỗng dưng cảm thấy phải áp lực thay cho Kỳ Duyên, chị ấy còn không biết tiếp theo mình sắp phải đối diện với những gì...

"Cậu nhất định phải suy nghĩ thật kĩ, cậu phải phân biệt rõ ràng tình cảm của mình đó Minh Triệu à."

Cô ấy thở dài cúp điện thoại, nghĩ thầm chuyện của mình còn chưa lo xong, lại còn rảnh háng đi quản chuyện của người ta, Haizaaa...

Cả buổi sáng Minh Triệu ngồi ở sô pha xem ti vi, nhưng màn hình đang chiếu cái gì cũng bị nàng vứt sau đầu.

Đã qua nhiều năm, nàng lại một lần nữa nếm trải cảm xúc bối rối mờ mịt này. Nàng vẫn chưa tìm được chiếc chìa khóa cho mình nên đành quay lại cửa hàng đắm mình trong không gian yên tĩnh trước đã.

Đi đến cửa hàng, Minh Triệu dọn dẹp qua loa, thực ra ngay tầng trên nàng vẫn có một phòng trống.

Minh Triệu lên tầng dọn dẹp, bật thử điều hòa, vẫn có thể sử dụng bình thường.

Chăn gối ga giường đều thay mới toàn bộ.

Tổng vệ sinh làm nàng tạm quên đi những cảm xúc ngổn ngang trước đó.

Kỳ Duyên vừa tới công ty thì nhận được điện thoại của mẹ.

"Hôm nay lúc dì quét dọn phòng con nhìn thấy quần áo lạ của con gái, là của ai vậy, con có bạn gái rồi sao?"

"Quần áo gì ạ?"

Kỳ Duyên vừa xem văn kiện trong tay, vừa trả lời.

"Đừng hòng qua mắt mẹ, cái váy này là hàng đặt may, cũng đừng nói đây là tặng mẹ, bà này lớn tuổi rồi không mặc được cái váy eo nhỏ vậy đâu."

"Là do dạo này mẹ mập lên rồi mới không mặc vừa."

"... Đừng có mà lươn lẹo với mẹ!"

Kỳ Duyên cười cười.

"Có bạn gái rồi thì dẫn về nhà đi, ngày nào cũng bị công việc quấn thân, bao lâu rồi con về nhà được mấy lần chứ? Mẹ đã bảo bố con từ từ hẵng chuyển giao quyền quản lý công ty, vậy mà hai người không một ai chịu nghe mẹ cả!"

"Không sao đâu ạ, con tự biết sắp xếp, mẹ cứ yên tâm."

Mẹ La lại cằn nhằn với cô thêm một hồi rồi mới cúp điện thoại, cho tai cô yên tĩnh một chút.

Tháo kính mắt trên sống mũi xuống, Kỳ Duyên đưa tay day day huyệt thái dương có hơi đau nhức.

Đầu óc vừa được lỏng, bức ảnh cô nhìn thấy trong phòng Minh Triệu sáng nay lại xuất hiện.

Trong tay nàng ôm một bức ảnh chụp chung, trên mặt còn có vệt nước mắt đã khô.

Trên bức ảnh có Minh Triệu vẫn còn mặc đồng phục, chắc khi ấy đang là sinh viên, nụ cười nhàn nhạt nhưng cũng rất đẹp, thanh thuần động lòng người.

Cô còn thấy trên bức ảnh có một người khác, luôn cảm thấy hơi quen mặt...

Kỳ Duyên híp híp mắt, rốt cuộc đã nhìn thấy ở đâu...

Cô chụp lại ảnh gốc lưu trong máy, còn cắt phần của Minh Triệu ra làm hình nền.

Cô nhìn bức ảnh mình đã chụp lại trong di động.

Cô không phải tên ngốc, cũng nhìn ra được quan hệ không bình thường giữa người này với Minh Triệu, nhưng gương mặt này, càng nhìn càng thấy quen...

Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng trong đầu cô cũng xuất hiện một mốc thời gian.

Là trong cửa hàng của Minh Triệu, bức họa một người đàn ông hôn bà Bailey.

Cô nhớ rõ là bởi vì, cô đã từng hỏi qua.

Ánh mắt trở nên u ám, Kỳ Duyên tắt màn hình điện thoại, đứng dậy rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top