Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57: Có lẽ là vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm không mộng mị, Minh Triệu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. 

Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn thấy Kỳ Duyên đang đứng bên cửa sổ kẹp điếu thuốc trong tay đi ra ngoài nghe điện thoại. 

Tiếng đóng cửa vang lên, tuy người còn bủn rủn nhưng nhắm mắt lại cũng không ngủ được nữa. 

Nàng mở mắt ra, nhúc nhích thân thể đau nhức của mình. 

Kỳ Duyên nghe điện thoại rất nhanh, dặn dò mấy câu đơn giản xong thì cúp máy đi vào. 

"Dậy rồi à."

Tắt di động, cô bước đến bên cửa sổ nhìn bộ dạng ngáy ngủ của nàng.  

"Xin lỗi đánh thức chị rồi, cứ ngủ tiếp đi." 

Tay cô ôm gương mặt hồng hào của nàng hôn nhẹ. 

Cô yêu chết bộ dáng ngây ngô của Minh Triệu lúc này.

"Không ngủ được nữa."

Minh Triệu dùng chút sức lực mềm như bông đẩy mặt Kỳ Duyên ra.

Nàng nhích gần lại dựa lên vai cô, cảm nhận độ ấm và hơi thở quen thuộc trên người cô.

Thoải mái hơn so với dựa vào đầu giường nhiều.

Kỳ Duyên cười vòng tay ôm lấy nàng, nàng không mặc quần áo nên da thịt lộ ra ngoài có chút lành lạnh, cảm giác tinh tế sờ lên rất dễ chịu.

Lúc này Minh Triệu mơ màng ỷ lại vào cô khiến cô rất vui vẻ, chút bực tức chuyện tối hôm qua nháy mắt đã bị ném ra sau đầu.

"Em mua bữa sáng cho chị để ở dưới tầng đấy, lát nữa xuống ăn đi kẻo nguội, hay để bây giờ em mang lên cho chị luôn?"

"Không cần đâu, chị dậy ngay đây..."

Tuy nàng rất mệt nhưng còn phải giặt khăn trải giường nữa, ở đây không có máy giặt, chỉ có thể tự mình làm. 

"Dạo này ở công ty rất bận, em vừa phải chuyển giao rất nhiều việc gấp, sau này sẽ không có nhiều thời gian đến tìm chị."

"Ừm."

Minh Triệu gật đầu.

"Sau khi em đi, chị nhớ phải ăn sáng đấy."

Kỳ Duyên nhìn giờ, lúc nãy thư ký gọi điện cho nên giờ phải chạy về ngay.

"Ừm."

Minh Triệu nằm xuống rồi lại tiếp tục chui vào ổ chăn.

"Không được gặp anh ta nữa."

Kỳ Duyên đứng dậy, vẫn không yên tâm nhắc nhở.

Minh Triệu nhíu mày.

"Sao chị tránh được."

"Vậy thăng chức cho em thành chính thức đi, nói với anh ta rằng không có cửa đâu." 

"Chẳng lẽ bây giờ không phải sao." 

Kỳ Duyên đang mặc áo khoác bỗng dưng sửng sốt. 

Cô kinh ngạc quay lại nhìn Minh Triệu.  

Minh Triệu nhìn cô cảm thấy hơi buồn cười. 

Kỳ Duyên phi tới ôm mặt hôn chụt mấy cái lên môi nàng.  

Minh Triệu ưm một tiếng, nhưng vẫn mặc cô hôn. 

"Em mau đi đi." 

Minh Triệu đẩy đẩy cô.  

Kỳ Duyên nhìn nàng yêu thương không nỡ rời, lại hôn hôn trán mấy cái mới lưu luyến đứng dậy đi. 

Nhưng mới vừa đi ra cửa đã quay trở lại, đúng lúc Minh Triệu đang mặc đồ lót. 

"..."

Động tác mặc quần lót của Minh Triệu cứng đờ, lúc nàng dậy không có mặc gì cả. 

"Em mang khăn trải giường đến công ty giặt máy cho nhanh, trưa nay tới đón chị đi ăn cơm sẽ cầm qua cho chị nhé."

Để nàng tự giặt thì sẽ rất mệt, còn không biết giặt tới chừng nào mới xong nữa.  

Kỳ Duyên vén chăn lên cuốn lấy khăn trải giường mang đi.

"Đóng cửa lại, đừng để người khác nhìn thấy!" 

Cô phát yêu một cái vào mông nàng, nhướng mày nhắc nhở một câu trước khi đi.

"..."

Minh Triệu cắn môi, nhanh chóng mặc quần lót vào, nghe thấy tiếng đóng cửa phía dưới nàng mới mặc áo lông lên ló ra cửa sổ nhìn cô.  

Hai người dường như tâm linh tương thông, Kỳ Duyên cũng ngẩng đầu nhìn nàng.  

Cô cười vẫy vẫy tay.

Minh Triệu nhịn không được phì cười, người này có đôi khi thật trẻ con. 

Thấy Kỳ Duyên đi rồi, nàng mở cửa sổ hít thở không khí rồi vào toilet giặt đồ lót bẩn tối qua cho sạch sẽ rồi treo lên phơi. 

Mới vừa ở trong toilet rửa mặt xong chuẩn bị đi ra ngoài thì đụng phải Tiêu Duệ. 

Tiêu Duệ không ngờ họ gặp nhau trong tình huống này. 

Minh Triệu chỉ khoác một chiếc áo lông, bên dưới mặc quần lót đen, chân đi dép lê trắng, đôi chân thon dài nõn nà lộ hết ra ngoài, cặp mông tinh tế căng đầy...

"Sao anh vào mà không gõ cửa?!" 

Minh Triệu đi đến giường lấy chăn che mình lại, hơi bực bội xoa xoa đầu tóc rối bời. 

"Xin, xin lỗi." Hầu kết Tiêu Duệ trượt lên trượt xuống. 

Minh Triệu lấy quần jean tối qua mặc tạm vào. 

Tiêu Duệ nghe tiếng dép lê lẹp bẹp đi lướt qua mình rồi đi thẳng một mạch xuống lầu.

Tiêu Duệ đuổi theo đi phía sau, hình ảnh lúc nãy vẫn còn khắc như in trong đầu.

Anh ta phát hiện, vậy mà mình lại cứng rồi...

Tiêu Duệ hít sâu một hơi, bước theo sau.

Không khí có hơi xấu hổ, anh ta mở miệng trước. 

"Em định ăn sáng à, để anh đem lên cho em nhé." 

"Không cần."

Minh Triệu liếc mắt một cái đã nhìn thấy đồ ăn sáng trên bàn, phía trên còn có một tờ giấy.

Chắc Kỳ Duyên nghĩ sẽ đi trước khi nàng dậy đây mà. 

Chữ của cô rất đẹp, phía trên còn viết chúc nàng ăn ngon miệng.

Minh Triệu để tờ giấy sang một bên, ngồi xuống ghế. 

Tiêu Duệ mím môi nhìn nàng, đi đến ngồi phía đối diện.

"Tối qua cô ta đến tìm em."

Anh ta khẳng định, bữa sáng này là người đó mua. 

Anh ta vô thức ngẩng đầu nhìn Minh Triệu, nàng cúi đầu, từ áo lông cổ chữ V có thể nhìn thấy phần cổ trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp. 

Ánh mắt rời xuống một khoảng, tuy không thấy rõ nhưng vẫn thấy được trên mảnh da thịt trắng nõn, chi chít những...

"Em làm tình với cô ta?"

Câu hỏi bật ra miệng, mắt thì nhìn nàng chằm chằm, giống như muốn nghe câu trả lời từ chính miệng nàng.  

Nhưng có lẽ anh ta cũng đã biết đáp án...

Động tác nhai nuốt của Minh Triệu chậm lại, nàng cúi đầu ăn không trả lời, nhưng cũng chính là lời khẳng định rõ ràng nhất. 

Bàn tay đặt trên mặt bàn của Tiêu Duệ nổi đầy gân xanh, mí mắt giật giật, cảm thấy huyệt thái dương của mình đau nhức. 

Trong đầu hiện lên cảnh tượng lúc nãy của Minh Triệu, chỉ nhìn nàng như vậy mà anh ta đã nóng lên, khó có thể tưởng tượng được bộ dạng trần trụi của Minh Triệu.

Nhưng lại là ở dưới thân người khác cầu được yêu thương. 

Chỉ cần nghĩ đến thôi anh ta đã muốn phát rồ lên rồi, vậy mà hiện tại điều đó lại trở thành sự thật. 

Trái tim như bị bóp chặt không thở nổi, mỗi lần hít thở đều cảm thấy run rẩy. 

"Em thích cô ta ư?" 

Minh Triệu nhíu nhíu mày, không trả lời.

"Em thích cô ta." Giọng anh ta lớn hơn.   

Minh Triệu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đầy bất lực của anh ta.

"Không biết, có lẽ là vậy." 

"Em không còn cảm giác gì với anh nữa hay sao?" Tiêu Duệ hỏi. 

"... Chắc vậy." 

Có lẽ, vốn đã không còn tình cảm từ rất lâu trước đây rồi. 

"Em thích nên mới làm tình với cô ta sao?" 

Lúc ấy ở bên nhau lâu như vậy, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ hôn vài cái mà thôi. 

"Tôi thích làm với em ấy đấy, vì sao anh cứ nhất định phải hỏi chuyện như vậy chứ." 

Một bữa cơm ăn nhạt như nước ốc. 

"Em còn không biết mình có yêu người đó hay không mà đã xảy ra quan hệ thể xác với cô ta? Vậy bây giờ quan hệ của hai người là gì, bạn giường à?" 

Minh Triệu nhíu mày buông đũa xuống.

Tuy rằng lúc trước có vẻ là vậy? Nhưng hiện tại nàng không thích từ này. 

Cảm giác được mình có hơi quá lời, Tiêu Duệ hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc nổ tung của mình. 

"Xin lỗi, anh không cố ý muốn hạ thấp em đâu." 

"Tôi biết." 

Minh Triệu ăn không vô nữa, nhìn anh ta một cái, đứng lên cầm ly sữa bò nóng rồi thu dọn. 

Tiêu Duệ nhìn nàng, lúc nàng cúi đầu khiến tóc dài chảy xuống làm lộ ra mấy dấu hôn sau cổ. 

"Minh Triệu, chúng ta quay lại đi." 

"Anh không quan tâm em và Kỳ Duyên là thế nào, chỉ cần em đồng ý ở bên anh." 

Anh ta yêu nàng, chỉ mong nàng ở bên mình mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top